Nhã Dung trở về phòng sau một ngày hoạt động bên ngòai mệt mỏi. Cô soạn ít đồ, sau đó cuộn chúng lại đem đến bồn tắm. Chắc chắn phòng của Tuấn Tú đã đóng cửa, cô liền chạy nhanh vào nhà tắm, khóa trái cửa sau đó cởi đồ.
Bật nước ấm lên, Nhã Dung đứng dưới vòi hoa sen tận hưởng nước ấm. Nghĩ lại ngày hôm nay quả rất dài, trải qua một ngày dài như vậy mà cô chỉ ăn mỗi ổ bánh mì vào buổi đêm thì thật là khó khăn cho cô.
Nhã Dung đang lấy khăn lau người thì ổ khóa ở cửa phòng tắm bị vặn qua một cái khiến cô giật nảy người.
-Có người! – cô thông báo rõ to.
-Mở cửa cho tôi đi giải quyết một cái! – Tuấn Tú đập cửa, hình như có chuyện gấp.
-Chờ chút! – Nhã Dung vội mặt cái áo thun vào, sau đó chợt nhớ vẫn chưa quấn ngực mình lại, cô liền lấy khăn tắm quấn qua cổ, che đi chỗ ngực lại. Sau đó nhanh chóng xỏ chiếc quần thun vào, mở cửa đi ra.
Tuấn Tú ôm bụng, chẳng thèm để ý đến cô chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh đóng cửa lại, có lẽ là việc gấp, rất gấp.
Nhã Dung lúc này vui vẻ trở về lại phòng, chợt nhìn thấy trong đống đồ dơ không thấy áo nịt, cô hoảng hốt, lúng túng cắn móng tay đi qua đi lại trước phòng tắm một hồi, sau đó vặn cửa bước vào.
Vừa ló một cái chân vào bên trong, Tuấn Tú đã hét lên
-Này….! – tiếng hét đầy uy quyền ấy đã thôi thúc hậu môn đẩy chất thải ra bên ngoài.
Nhã Dung không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng chất thải được thải ra, cô bịt mũi chạy sọc vào buồn tắm, tìm thấy chiếc nịt ngực ở trên giá treo, vội thu về, may mà người kia không chú ý. Sau đó vội vọt ra khỏi phòng tắm.
-Thúi chết con người ta rồi! – cô vẫy vẫy tay trước mũi mình. Sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo trở về phòng.
Tuấn Tú sau khi giải quyết xong nhu cầu đại nặng của mình thì khuôn mặt hệt như có hai vạch xám, ảm đạm đến thê lương đi đến phòng bếp nhìn Nhã Dung đang tích cực nấu mì.
Cô biết anh đang nhìn mình bằng ánh mắt oán hận vì đã nghe thấy tiếng đào thải đó của anh, nhưng mặt cô vẫn tỉnh bơ xem như không biết việc đó.
-Cậu chủ ăn mì không? Tôi nấu thêm một gói nữa – Nhã Dung nói đến đây thì phụt cười, cô không kiềm nén được. Từ trước đến nay có bao giờ nhìn thấy người ta sả thải mà vừa to vừa nặng mùi thế đâu.
Nhìn thấy Nhã Dung ôm bụng cười, Tuấn Tú càng thêm xám mặt, anh đi thẳng đến chỗ Nhã Dung đang đứng, hầm hầm đe dọa.
-Cậu có im lặng không thì bảo?
-Xin lỗi cậu chủ, tôi không cố ý cười đâu, chỉ là… - cô nhìn thẳng lên mặt Tuấn Tú, sau đó lại phì cười.
Anh tức giận, mím môi xấu hổ nhìn Nhã Dung, bất lực quá trong trường hợp này, anh liền đẩy cô ép sát vào tủ lạnh, cúi xuống, ánh mắt hăm dọa cô
-Nín cười, nghe không?
Nhã Dung bị đẩy ép vào trong thì mất hồn, nín bặt chẳng dám cười nữa. Ánh mắt của cô chạm vào mắt Tuấn Tú, cứ như thế hai người nhìn nhau mất hơn ba giây đồng hồ.
Cô đỏ mặt quay đi chỗ khác, dáng vẻ này khiến Tuấn Tú giật mình. Anh cũng vội đứng thẳng người dậy, đi một mạch vào trong. Không khí quái dị bao trùm.
Quái lạ, Tuấn Tú cố gắng xoa xoa mắt mình, trong khoảng khắc anh nhìn thấy đôi mắt long lanh cùng khuôn mặt ửng đỏ đó của Nhã Dung thì trái tim đánh thịch một cái, trong thâm tâm lại nghĩ tên giám sát kia là con gái. Đau tim chết mất.
Sáng hôm sau, Nhã Dung bừng tỉnh sau một đêm dài. Cô lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ, sau đó mở cửa đi ra. Vừa ra khỏi phòng mình thì đã nhìn thấy Tuấn Tú mặc đồng phục chỉnh chu, xách cặp, liếc mắt nhìn cô một cái đầy hậm hực rồi mở cửa đi ra. Cô nhún vai, lếch người đến nhà bếp uống cóc nước thảnh thơi.
Nước uống được một ngụm thì cô mắc nghẹn. Chẳng phải hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cô sao? Vậy mà giờ cô còn đang làm gì ở trong ngôi nhà hiện đại này đây? Vội vã nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, trễ học là cái chắc.
Không có đồng phục, cô mặc tạm áo sơ mi trắng và quần tây, chải tóc ngắn lệch qua một bên sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi bắt xe buýt. Nghĩ lại thì chắc chắn Tuấn Tú đã biết cô hôm nay phải đi học, nhưng thái độ đó hệt như chẳng biết gì mà đi học như thường, không nhắc nhở cô lấy một tiếng, đúng là oan gia, oan gia từ trên trời rơi xuống mà.
Đến ngôi trường hạng A, cô ngơ ngác bước vào thì bị bác bảo vệ hỏi thăm. Trình bày một hồi thì có thêm giáo viên phụ trách đến, xem xét hồ sơ của cô một cách nghiêm ngặt rồi dẫn cô đến phòng hội đồng.
Ngôi trường to lớn vào giờ này trở nên im ắng lạ thường, Nhã Dung vừa háo hức vừa lo lắng bước đi theo giáo viên phụ trách, cái cảm giác này hệt như lần đầu tiên nhập học vậy, hồi hộp và xao xuyến khiến cô hạnh phúc đến nỗi chẳng che dấu được nụ cười trên môi.
Giáo viên nghiêm khắc, nhìn thấy Nhã Dung cười thì làm mặt lạnh:
-Bộ trên mặt tôi dính gì sao?
-Dạ không, được nhập học lại nên em vui quá thôi ạ! – cô trả lời.
-Em chẳng phải cũng từ trường tư thục bên Thái Lan về sao? Nghe nói ba em là quản gia của tập đoàn NP, cũng chỉ toàn con cậu ấm cô chiêu, mong sau này đừng quậy phá để cho chúng tôi đỡ khổ là được.
Nhã Dung ngơ ngác, từ khi nào cô lại có thêm một người ba làm quản gia vậy? À, mà cũng phải thôi, với thân phận như cô muốn vào trường này thì phải giả mạo mà thôi. Ngay từ đầu là đồ giả, thì đi đâu cũng phải luôn mang trong mình là hàng giả. Thân phận giả, cuộc sống giả, có chăng chỉ là đồng tiền cô kiếm được là thật mà thôi.
Sau khi làm một số thủ tục hồ sơ, Nhã Dung được đưa đến phòng thi sát hạch xếp lớp, tính ra ngôi trường này cũng chú trọng về mặt học tập chứ không phải chỉ xét riêng vai vế danh tiếng và tiền bạc.
-Em cầm đề thi vào đây, thời gian làm bài là một tiếng. Xong một tiếng thì cô sẽ xếp lớp cho em. Hôm nay chỉ như vậy thôi, ngày mai có lớp thì em sẽ bắt đầu đi học chính thức. – cô giáo kia làm mặt lạnh đến mức Nhã Dung chẳng dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào chỗ làm bài. Đối với môi trường giáo dục bị bỏ bê hơn năm năm như cô thì nơi này quá lạ lẫm.
Vừa ngồi vào chỗ làm bài, cô đã nhìn thấy Mart, tên con lai ở trong tiệm may đồng phục của chị Dung.
Cậu ta cũng đang ngồi làm bài với dáng vẻ chán nản.
Hai ánh mắt chạm nhau, cậu ta nhìn Nhã Dung một hồi rồi quay mặt đi, có lẽ rất ngạc nhiên vì nhìn thấy Nhã Dung ở đây.
Trong trường học, Nhã Dung được sống dưới cái tên của anh trai mình, đó là Hoàng Nam.
Cô đặt bút viết tên anh mình lên tờ giấy thi, sau đó ngồi im nhìn đề thi. Quả thật bây giờ cô mới thắm thía câu nói “đề biết ta mà ta không hiểu đề nói gì”. Cô cứ ngồi đó, nhìn tờ giấy trắng được in trên đó chẳng hiểu rốt cục là cái đề này muốn cô phải làm gì.
Mart Nguyễn ngồi bên cạnh phì cười, quan sát người ngồi bên cạnh đang cau mày, nhăn nhó với tờ đề mà chẳng biết viết gì.
-Không biết làm sao? – Mart Nguyễn thì thầm bên cạnh cô, tránh ánh mắt như lưỡi dao găm của giám thị.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Bỏ học lâu như vậy, một chữ cô cũng chẳng nhớ nỗi huống hồ chi là mấy bài toán quá khó như vậy.
-Muốn nhìn một chút không? – Mart Nguyễn khều tay Nhã Dung, bắt cô nhìn qua tờ giấy làm bài của mình.
Trên tờ giấy trắng đó ngoài ghi được hai chữ “bài làm” còn bao nhiêu giấy đều để trống.
Nhã Dung nhăn mặt cười khổ, thì ra cũng gặp người không biết làm. Như thế này thì cô phải vào lớp nào đây? Chắc là không thể leo lên lớp cao nhất để ở gần Tuấn Tú, còn phải báo cáo tình hình của Tuấn Tú nữa mà.
Hết giờ, cô vui vẻ đưa tờ giấy trắng cho giáo viên. Trong phòng thi cũng chỉ có hai người, cả hai học sinh đều nộp giấy trắng. Người giáo viên kia mặt lạnh không nói gì, chỉ có thể nghe được tiếng thở dài khó chịu cực độ.
-Hai em đi theo tôi – người giáo viên ra lệnh.
Cô đi cùng Mart Nguyễn, nhìn hai người đi cạnh nhau mới biết cô nhỏ nhắn như thế nào. Điều này khiến Mart Nguyễn cũng để ý, cậu vừa đi vừa cho hai tay vào túi quần, vừa nhìn dáng đi của Nhã Dung mà trong lòng dâng lên rất nhiều câu hỏi.
Đến phòng hội đồng một lần nữa, người giáo viên nộp đề thi cho thầy hiệu phó. Thầy hiệu phó ục ịch, thân hình quá cỡ cùng đôi kính râm che đi đôi mắt, chỉ để lộ cái mũi to cùng cái miệng dài xệ. Ông ta ngước nhìn hai học sinh mới đến:
-Nhìn sáng sửa, con của gia đình có tiếng tăm như thế này mà lại không làm lấy nổi một chữ nữa sao? Haizzz! – thầy hiệu phó thở dài.
Cửa phòng thầy hiệu phó một lần nữa bị mở ra, Tuấn Tú mặt lạnh như tiền bước vào, nhìn thấy Nhã Dung thì có hơi bất ngờ, nhưng vẫn mặt lạnh bước qua chỗ Nhã Dung, đứng trước mặt thầy hiệu phó cúi đầu cung kính.
-Thưa thầy, em đã có mặt!
Thầy hiệu phó vừa mới nhìn thấy Tuấn Tú thì hệt như thấy cục vàng, đến cả cô giáo mặt lạnh cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Nhã Dung giờ mới biết thì ra ở trường Tuấn Tú quả nhiên là nhân vật quan trọng.
-Ôi, Tuấn Tú của thầy đến rồi sao? Chuyện này chắc em cũng hiểu chứ, lần này thật tội cho em quá!
-Dạ không đâu thưa thầy, lần này là do em không biết điều chế bản thân, em xin nhận mọi hình phạt.
-Ôi, chỉ là vi pham giao thông một chút xíu, tuổi trẻ cũng phải đôi lần nổi loạn chứ. Nhưng mà văn bản đưa đến, thầy không thể nào không xử phạt em, chỉ mong em sau này đi đường nhớ cẩn thận đừng để mấy vị cảnh sát kia chú ý quá là được. Đây là thẻ học sinh lớp F, em sẽ đến đó học trong hai tuần. em hãy cố chịu đựng nhé!
Nhìn thấy thái độ quá đỗi ân cần của thầy hiệu phó khiến Nhã Dung phát hờn. Lần này lại nói về việc vi phạm giao thông của Tuấn Tú, thì chắc là chuyện hôm qua cậu ta chạy phóng tốc độ nên bị phạt đây mà, nhưng nghe qua giọng của thầy hiệu phó hệt như đi năn nỉ vậy.
-Hai em kia, các em cũng đến lớp F học đi. Còn em này, nhuộm lại đầu tóc đi, học sinh không được để tóc vàng – thầy hiệu phó xoay chuyển thái độ hoàn toàn, khó chịu ra mặt khi nói đến Mart Nguyễn.
-Thưa thầy, màu tóc của em vốn như vậy mà, vì ba em là người Anh nên em thừa hưởng gen tóc từ ba, em không thể nhuộm đen lại được.
-Ồ, vậy em là người ngoại quốc sao? Vậy ba em làm nghề gì?
Mart Nguyễn nhún vai, cậu cảm thấy khó chịu với thầy hiệu phó, rõ ràng khi nói chuyện với Tuấn Tú thì thái độ hoàn toàn khác, vậy mà khi nói chuyện với cậu thì lại như vậy. Nhìn sơ qua cũng biết thầy hiệu phó hám danh lợi như thế nào.
Mart Nguyễn quay sang Tuấn Tú hỏi:
-Có phải ba của cậu làm chức rất lớn hoặc rất giàu không?
Tuấn Tú mỉm cười thân thiện:
-Cậu đột nhiên hỏi như vậy tôi không biết phải trả lời làm sao cả.
-Cậu chỉ cần trả lời tôi thôi, chính vì thế nên thầy hiệu phó mới ưu ái cho cậu. Nhìn cách nói chuyện và thái độ của thầy là hoàn toàn khác biệt, ý tôi là thái độ của thầy dành cho tôi và cậu.
-Cái này có quan trọng lắm không? Nếu không có việc gì khác thì tôi về lớp trước. Chào thầy, chào cô em về lớp. – Tuấn Tú chẳng mấy thân thiện với học sinh mới này.
Nhã Dung im lặng quan sát toàn bộ quá trình, đối với một người thấp cổ bé họng như cô, bị đối xử phân biệt một chút cũng chẳng sao. Miễn là không quá đáng quá là được.
Bật nước ấm lên, Nhã Dung đứng dưới vòi hoa sen tận hưởng nước ấm. Nghĩ lại ngày hôm nay quả rất dài, trải qua một ngày dài như vậy mà cô chỉ ăn mỗi ổ bánh mì vào buổi đêm thì thật là khó khăn cho cô.
Nhã Dung đang lấy khăn lau người thì ổ khóa ở cửa phòng tắm bị vặn qua một cái khiến cô giật nảy người.
-Có người! – cô thông báo rõ to.
-Mở cửa cho tôi đi giải quyết một cái! – Tuấn Tú đập cửa, hình như có chuyện gấp.
-Chờ chút! – Nhã Dung vội mặt cái áo thun vào, sau đó chợt nhớ vẫn chưa quấn ngực mình lại, cô liền lấy khăn tắm quấn qua cổ, che đi chỗ ngực lại. Sau đó nhanh chóng xỏ chiếc quần thun vào, mở cửa đi ra.
Tuấn Tú ôm bụng, chẳng thèm để ý đến cô chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh đóng cửa lại, có lẽ là việc gấp, rất gấp.
Nhã Dung lúc này vui vẻ trở về lại phòng, chợt nhìn thấy trong đống đồ dơ không thấy áo nịt, cô hoảng hốt, lúng túng cắn móng tay đi qua đi lại trước phòng tắm một hồi, sau đó vặn cửa bước vào.
Vừa ló một cái chân vào bên trong, Tuấn Tú đã hét lên
-Này….! – tiếng hét đầy uy quyền ấy đã thôi thúc hậu môn đẩy chất thải ra bên ngoài.
Nhã Dung không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng chất thải được thải ra, cô bịt mũi chạy sọc vào buồn tắm, tìm thấy chiếc nịt ngực ở trên giá treo, vội thu về, may mà người kia không chú ý. Sau đó vội vọt ra khỏi phòng tắm.
-Thúi chết con người ta rồi! – cô vẫy vẫy tay trước mũi mình. Sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo trở về phòng.
Tuấn Tú sau khi giải quyết xong nhu cầu đại nặng của mình thì khuôn mặt hệt như có hai vạch xám, ảm đạm đến thê lương đi đến phòng bếp nhìn Nhã Dung đang tích cực nấu mì.
Cô biết anh đang nhìn mình bằng ánh mắt oán hận vì đã nghe thấy tiếng đào thải đó của anh, nhưng mặt cô vẫn tỉnh bơ xem như không biết việc đó.
-Cậu chủ ăn mì không? Tôi nấu thêm một gói nữa – Nhã Dung nói đến đây thì phụt cười, cô không kiềm nén được. Từ trước đến nay có bao giờ nhìn thấy người ta sả thải mà vừa to vừa nặng mùi thế đâu.
Nhìn thấy Nhã Dung ôm bụng cười, Tuấn Tú càng thêm xám mặt, anh đi thẳng đến chỗ Nhã Dung đang đứng, hầm hầm đe dọa.
-Cậu có im lặng không thì bảo?
-Xin lỗi cậu chủ, tôi không cố ý cười đâu, chỉ là… - cô nhìn thẳng lên mặt Tuấn Tú, sau đó lại phì cười.
Anh tức giận, mím môi xấu hổ nhìn Nhã Dung, bất lực quá trong trường hợp này, anh liền đẩy cô ép sát vào tủ lạnh, cúi xuống, ánh mắt hăm dọa cô
-Nín cười, nghe không?
Nhã Dung bị đẩy ép vào trong thì mất hồn, nín bặt chẳng dám cười nữa. Ánh mắt của cô chạm vào mắt Tuấn Tú, cứ như thế hai người nhìn nhau mất hơn ba giây đồng hồ.
Cô đỏ mặt quay đi chỗ khác, dáng vẻ này khiến Tuấn Tú giật mình. Anh cũng vội đứng thẳng người dậy, đi một mạch vào trong. Không khí quái dị bao trùm.
Quái lạ, Tuấn Tú cố gắng xoa xoa mắt mình, trong khoảng khắc anh nhìn thấy đôi mắt long lanh cùng khuôn mặt ửng đỏ đó của Nhã Dung thì trái tim đánh thịch một cái, trong thâm tâm lại nghĩ tên giám sát kia là con gái. Đau tim chết mất.
Sáng hôm sau, Nhã Dung bừng tỉnh sau một đêm dài. Cô lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ, sau đó mở cửa đi ra. Vừa ra khỏi phòng mình thì đã nhìn thấy Tuấn Tú mặc đồng phục chỉnh chu, xách cặp, liếc mắt nhìn cô một cái đầy hậm hực rồi mở cửa đi ra. Cô nhún vai, lếch người đến nhà bếp uống cóc nước thảnh thơi.
Nước uống được một ngụm thì cô mắc nghẹn. Chẳng phải hôm nay là ngày nhập học đầu tiên của cô sao? Vậy mà giờ cô còn đang làm gì ở trong ngôi nhà hiện đại này đây? Vội vã nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, trễ học là cái chắc.
Không có đồng phục, cô mặc tạm áo sơ mi trắng và quần tây, chải tóc ngắn lệch qua một bên sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi bắt xe buýt. Nghĩ lại thì chắc chắn Tuấn Tú đã biết cô hôm nay phải đi học, nhưng thái độ đó hệt như chẳng biết gì mà đi học như thường, không nhắc nhở cô lấy một tiếng, đúng là oan gia, oan gia từ trên trời rơi xuống mà.
Đến ngôi trường hạng A, cô ngơ ngác bước vào thì bị bác bảo vệ hỏi thăm. Trình bày một hồi thì có thêm giáo viên phụ trách đến, xem xét hồ sơ của cô một cách nghiêm ngặt rồi dẫn cô đến phòng hội đồng.
Ngôi trường to lớn vào giờ này trở nên im ắng lạ thường, Nhã Dung vừa háo hức vừa lo lắng bước đi theo giáo viên phụ trách, cái cảm giác này hệt như lần đầu tiên nhập học vậy, hồi hộp và xao xuyến khiến cô hạnh phúc đến nỗi chẳng che dấu được nụ cười trên môi.
Giáo viên nghiêm khắc, nhìn thấy Nhã Dung cười thì làm mặt lạnh:
-Bộ trên mặt tôi dính gì sao?
-Dạ không, được nhập học lại nên em vui quá thôi ạ! – cô trả lời.
-Em chẳng phải cũng từ trường tư thục bên Thái Lan về sao? Nghe nói ba em là quản gia của tập đoàn NP, cũng chỉ toàn con cậu ấm cô chiêu, mong sau này đừng quậy phá để cho chúng tôi đỡ khổ là được.
Nhã Dung ngơ ngác, từ khi nào cô lại có thêm một người ba làm quản gia vậy? À, mà cũng phải thôi, với thân phận như cô muốn vào trường này thì phải giả mạo mà thôi. Ngay từ đầu là đồ giả, thì đi đâu cũng phải luôn mang trong mình là hàng giả. Thân phận giả, cuộc sống giả, có chăng chỉ là đồng tiền cô kiếm được là thật mà thôi.
Sau khi làm một số thủ tục hồ sơ, Nhã Dung được đưa đến phòng thi sát hạch xếp lớp, tính ra ngôi trường này cũng chú trọng về mặt học tập chứ không phải chỉ xét riêng vai vế danh tiếng và tiền bạc.
-Em cầm đề thi vào đây, thời gian làm bài là một tiếng. Xong một tiếng thì cô sẽ xếp lớp cho em. Hôm nay chỉ như vậy thôi, ngày mai có lớp thì em sẽ bắt đầu đi học chính thức. – cô giáo kia làm mặt lạnh đến mức Nhã Dung chẳng dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào chỗ làm bài. Đối với môi trường giáo dục bị bỏ bê hơn năm năm như cô thì nơi này quá lạ lẫm.
Vừa ngồi vào chỗ làm bài, cô đã nhìn thấy Mart, tên con lai ở trong tiệm may đồng phục của chị Dung.
Cậu ta cũng đang ngồi làm bài với dáng vẻ chán nản.
Hai ánh mắt chạm nhau, cậu ta nhìn Nhã Dung một hồi rồi quay mặt đi, có lẽ rất ngạc nhiên vì nhìn thấy Nhã Dung ở đây.
Trong trường học, Nhã Dung được sống dưới cái tên của anh trai mình, đó là Hoàng Nam.
Cô đặt bút viết tên anh mình lên tờ giấy thi, sau đó ngồi im nhìn đề thi. Quả thật bây giờ cô mới thắm thía câu nói “đề biết ta mà ta không hiểu đề nói gì”. Cô cứ ngồi đó, nhìn tờ giấy trắng được in trên đó chẳng hiểu rốt cục là cái đề này muốn cô phải làm gì.
Mart Nguyễn ngồi bên cạnh phì cười, quan sát người ngồi bên cạnh đang cau mày, nhăn nhó với tờ đề mà chẳng biết viết gì.
-Không biết làm sao? – Mart Nguyễn thì thầm bên cạnh cô, tránh ánh mắt như lưỡi dao găm của giám thị.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu. Bỏ học lâu như vậy, một chữ cô cũng chẳng nhớ nỗi huống hồ chi là mấy bài toán quá khó như vậy.
-Muốn nhìn một chút không? – Mart Nguyễn khều tay Nhã Dung, bắt cô nhìn qua tờ giấy làm bài của mình.
Trên tờ giấy trắng đó ngoài ghi được hai chữ “bài làm” còn bao nhiêu giấy đều để trống.
Nhã Dung nhăn mặt cười khổ, thì ra cũng gặp người không biết làm. Như thế này thì cô phải vào lớp nào đây? Chắc là không thể leo lên lớp cao nhất để ở gần Tuấn Tú, còn phải báo cáo tình hình của Tuấn Tú nữa mà.
Hết giờ, cô vui vẻ đưa tờ giấy trắng cho giáo viên. Trong phòng thi cũng chỉ có hai người, cả hai học sinh đều nộp giấy trắng. Người giáo viên kia mặt lạnh không nói gì, chỉ có thể nghe được tiếng thở dài khó chịu cực độ.
-Hai em đi theo tôi – người giáo viên ra lệnh.
Cô đi cùng Mart Nguyễn, nhìn hai người đi cạnh nhau mới biết cô nhỏ nhắn như thế nào. Điều này khiến Mart Nguyễn cũng để ý, cậu vừa đi vừa cho hai tay vào túi quần, vừa nhìn dáng đi của Nhã Dung mà trong lòng dâng lên rất nhiều câu hỏi.
Đến phòng hội đồng một lần nữa, người giáo viên nộp đề thi cho thầy hiệu phó. Thầy hiệu phó ục ịch, thân hình quá cỡ cùng đôi kính râm che đi đôi mắt, chỉ để lộ cái mũi to cùng cái miệng dài xệ. Ông ta ngước nhìn hai học sinh mới đến:
-Nhìn sáng sửa, con của gia đình có tiếng tăm như thế này mà lại không làm lấy nổi một chữ nữa sao? Haizzz! – thầy hiệu phó thở dài.
Cửa phòng thầy hiệu phó một lần nữa bị mở ra, Tuấn Tú mặt lạnh như tiền bước vào, nhìn thấy Nhã Dung thì có hơi bất ngờ, nhưng vẫn mặt lạnh bước qua chỗ Nhã Dung, đứng trước mặt thầy hiệu phó cúi đầu cung kính.
-Thưa thầy, em đã có mặt!
Thầy hiệu phó vừa mới nhìn thấy Tuấn Tú thì hệt như thấy cục vàng, đến cả cô giáo mặt lạnh cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Nhã Dung giờ mới biết thì ra ở trường Tuấn Tú quả nhiên là nhân vật quan trọng.
-Ôi, Tuấn Tú của thầy đến rồi sao? Chuyện này chắc em cũng hiểu chứ, lần này thật tội cho em quá!
-Dạ không đâu thưa thầy, lần này là do em không biết điều chế bản thân, em xin nhận mọi hình phạt.
-Ôi, chỉ là vi pham giao thông một chút xíu, tuổi trẻ cũng phải đôi lần nổi loạn chứ. Nhưng mà văn bản đưa đến, thầy không thể nào không xử phạt em, chỉ mong em sau này đi đường nhớ cẩn thận đừng để mấy vị cảnh sát kia chú ý quá là được. Đây là thẻ học sinh lớp F, em sẽ đến đó học trong hai tuần. em hãy cố chịu đựng nhé!
Nhìn thấy thái độ quá đỗi ân cần của thầy hiệu phó khiến Nhã Dung phát hờn. Lần này lại nói về việc vi phạm giao thông của Tuấn Tú, thì chắc là chuyện hôm qua cậu ta chạy phóng tốc độ nên bị phạt đây mà, nhưng nghe qua giọng của thầy hiệu phó hệt như đi năn nỉ vậy.
-Hai em kia, các em cũng đến lớp F học đi. Còn em này, nhuộm lại đầu tóc đi, học sinh không được để tóc vàng – thầy hiệu phó xoay chuyển thái độ hoàn toàn, khó chịu ra mặt khi nói đến Mart Nguyễn.
-Thưa thầy, màu tóc của em vốn như vậy mà, vì ba em là người Anh nên em thừa hưởng gen tóc từ ba, em không thể nhuộm đen lại được.
-Ồ, vậy em là người ngoại quốc sao? Vậy ba em làm nghề gì?
Mart Nguyễn nhún vai, cậu cảm thấy khó chịu với thầy hiệu phó, rõ ràng khi nói chuyện với Tuấn Tú thì thái độ hoàn toàn khác, vậy mà khi nói chuyện với cậu thì lại như vậy. Nhìn sơ qua cũng biết thầy hiệu phó hám danh lợi như thế nào.
Mart Nguyễn quay sang Tuấn Tú hỏi:
-Có phải ba của cậu làm chức rất lớn hoặc rất giàu không?
Tuấn Tú mỉm cười thân thiện:
-Cậu đột nhiên hỏi như vậy tôi không biết phải trả lời làm sao cả.
-Cậu chỉ cần trả lời tôi thôi, chính vì thế nên thầy hiệu phó mới ưu ái cho cậu. Nhìn cách nói chuyện và thái độ của thầy là hoàn toàn khác biệt, ý tôi là thái độ của thầy dành cho tôi và cậu.
-Cái này có quan trọng lắm không? Nếu không có việc gì khác thì tôi về lớp trước. Chào thầy, chào cô em về lớp. – Tuấn Tú chẳng mấy thân thiện với học sinh mới này.
Nhã Dung im lặng quan sát toàn bộ quá trình, đối với một người thấp cổ bé họng như cô, bị đối xử phân biệt một chút cũng chẳng sao. Miễn là không quá đáng quá là được.
/9
|