"Ưm..." Tờ mờ sáng hôm sau, nô tỳ kia dần dần tỉnh dậy, xoa xoa cái ót vẫn còn hơi đâu, đứng dậy thì nhìn thấy 2 tên lính nằm dưới đất, liền hốt hoảng chạy vào trong phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu, trong lòng thầm kêu không tốt, bất chấp cái lạnh giá buổi sáng, chạy đến Nhã Nguyệt điện- tân phòng của vương gia và tân vương phi để thông báo.
Đi đến cửa điện thì bị binh lính ngăn lại, quá gấp gáp không còn cách nào khác nàng liền hô lớn.
"Vương gia, vương gia, nô tỳ có chuyện cần báo gấp với ngài..."
Binh lính thấy vậy liền trợn trắng mắt định rút kiếm ra thì tiếng mở cửa vang lên, Kính Phong quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, nhìn thấy nàng ta thì hơi cau mày.
"Ngọc Linh, mới sáng ra có chuyện gì, giờ này sao không ở bên cạnh hầu hạ Vũ ma ma, đến đây làm gì?"
Nô tỳ tên Ngọc Linh quỳ xuống, cúi đầu sát đất kể lại toàn bộ mọi chuyện khi nghe đến lúc Lạc di nương mất tích, hắn đột nhiên nói to.
"Cái gì? Tuệ Chi mất tích?"
"Vâng...vâng thưa vương gia, di nương đánh ngất nô tỳ cùng 2 vị ca ca canh cửa, đến sáng nay nô tỳ mới tỉnh dậy tìm thì không thấy di nương nữa..."
"Chết tiệt." Hắn cắn răng phun ra 2 chữ rồi bỏ mặc mấy người ở đó, chạy về phía biệt viện.
2 tên lính vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy vương gia trước mắt, máy móc quỳ xuống thỉnh an.
"Vương gia."
Không nói gì hắn đã xông thẳng vào bên trong phòng, nhìn khắp nơi đều không thấy nàng, quay ra rút thanh kiếm của 1 tên lính kề lên cổ hắn, gằn giọng.
"Nói, Tuệ Chi đâu rồi?"
"Vương...vương gia, thần... thần không biết, di... di nương đã đánh ngất chúng thần..."
"Hừ." Hắn vứt thanh kiếm xuống đất, cả 2 tên lính đều run cầm cập đứng đó, không dám lên tiếng. Nhìn xung quanh đều là màn tuyết trắng xóa, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại một góc khuất đỏ rực. Đúng, là hàn mai.
Rảo nhanh bước đến phía rừng mai, lòng hắn tự nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
Đứng trước rừng hàn mai phía xa, hắn đã mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc... Là nàng, là nàng sao? Mắt hắn trừng lớn chạy như điên đến chỗ ấy, tuyết dính vào giày tan chảy thành nước ướt đẫm nặng nề, càng đến gần bóng dáng ấy, lòng hắn lại như bị ai đó bóp chặt... Nữ tử nằm trên nền tuyết trắng muốt hàn mai bao phủ xung quanh, thân mang phượng bào của hoàng hậu Hoàng Ngọc quốc- thân quốc của nàng. Đi đến bên nàng, từ từ ôm nàng vào trong vòng tay. Lạnh... lạnh như vậy. Ôm trọn lấy cơ thể ấy, tay mơn trớn trên khuôn mặt được phấn son che đi vẻ nhợt nhạt, tái xanh.
Nàng... nàng sao lại gầy đến như vậy, chỉ có 3 ngày trôi qua thôi mà, chính hắn... là người khiến nàng trở ra như vậy sao?
Đôi môi mấp máy run rẩy.
" Tuệ... Tuệ Chi, sao lại ngủ ở đây, nhanh, tỉnh dậy, ra ngoài mà nàng dám mặc phượng bào, là dĩ hạ phạm thượng, còn ngại mạng của mình đủ dài hay sao, nhanh, nhanh tỉnh lại chúng ta về phòng, nhanh tỉnh lại..."
Người trong lòng vẫn không có động tĩnh, hắn dần trở lên điên cuồng, ra sức lay tỉnh nàng.
"Tuệ Chi, mau tỉnh lại cho ta, ta ra lệnh cho nàng tỉnh lại..."
"Vương... vương gia," Từ phía sau vang lên tiếng nói yểu điệu,nhưng hắn vẫn mặc kệ nàng ta chỉ quan tâm đến người nằm trong ngực, người đến là tân vương phi của hắn.
Nàng ta thấy hắn không để ý đến mình, nhìn thấy nàng trong lòng hắn đã nhắm mắt, âm thầm cười lạnh, cuối cùng thì đối thủ của ả ta đã chết, cuối cùng cả vương phủ này, cả vương gia, cũng là của nàng ta... Haha, chính nàng ta đã giả mạo lệnh của vương gia để đưa đồ ăn có độc đến cho nàng...
Che dấu đi vẻ sung sướng, nàng ta cắn cắn môi, đột nhiên quỳ xuống, người phía sau thấy vậy cũng quỳ theo, Ngọc Liên mở miệng, nhỏ ra những giọt nước mắt giả tạo.
"Vương gia, Lạc...Lạc tỷ tỷ đã... đã chết rồi, người hãy để tỷ ấy ra đi..."
Nàng ta chưa nói hết thì đã bị tiếng rống giận của hắn cắt ngang.
"Câm miệng... Nàng ấy sẽ không chết, người đâu, truyền thái y." Hắn bế nàng lên chạy nhanh về phía biệt iện gần nhất, bỏ đám người lại phía sau.
Xông thẳng vào trong phòng, đặt nàng lên trên giường để nàng nằm trong lòng mình, thái y nhanh chóng sau đó cũng theo vào, định quỳ xuống thỉnh an thì hắn lập tức phất ta miễn lễ, thái y nhanh chóng tiến đến bắt mạch cho nàng, dần dần hắn ta cau chặt mày, quỳ xuống bẩm báo.
"Vương gia, Lạc di nương vốn bị trúng độc, lại bị hàn khí nhập thể, không được chăm sóc tử tế, sức cùng lực kiệt, xin vương gia đừng quá thương tâm... nàng... đã chết rồi."
"Không... không thể nào, ngươi... ngươi lừa bổn vương, sao có thể như vậy chứ, ngươi nhất định là lừa ta... cút...cút cho taaaa..." Hắn gầm lên điên cuồng tên thái y run lẩy bẩy hành lễ lui xuống, nhanh chóng không thấy bóng dáng, đầu hắn chỉ có có vấn đề mới ở lại đó lâu.
Sau khi tên thái y lui xuống, hắn nhìn nàng thô bạo lay cơ thể nàng.
"Lạc Tuệ Chi, Lạc Tuệ Chi, bổn vương ra lệnh cho nàng mau tỉnh lại nếu không, nếu không ta sẽ chém đầu nàng cho ngũ mã phanh thây... nhanh tỉnh lại cho bổn vương.."
Những thứ xung quanh đều bị hắn hất văng, chiếc gối trên giường bay xuống đất, loáng thoáng có những tờ giấy rơi ra, hắn đột nhiên khựng lại. Dùng nội lực thu lại những tờ giấy trong tay, mở ra...
*Vương gia, có lẽ lúc người đọc được lá thư này thì Tuệ Chi đã đến một nơi rất xa... rất rất xa, không thể ở bên cạnh người nữa...
Người còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay không? Nếu ngài không nhớ, cũng không sao, ta nhớ. Lần đó phụ hoàng dẫn ta đến Long Vũ hoàng triều, Kính vương phủ vô cùng nổi danh phong cảnh hữu tình, như thi như họa, ta may mắn được dẫn đến tham quan Kính vương phủ trong lời đồn đó. Quả không phụ lời đồn xinh đẹp vô cùng nhưng có 1 nơi mà ta vô cùng yêu thích, là rừng hàn mai.
Tiếng đàn réo riết như tiếng nước chảy trong rừng, như chim hót lanh lảnh chốn đại ngàn, mà một con người phàm trần như ta đã bị lôi cuốn đi bởi tiếng đàn tuyệt diệu đó. Vô thức, ta đã đứng trong khu rừng hàn mai, không tự chủ bản thân, theo tiếng đàn đó, ta múa lên điệu Phi Phượng Vũ Khúc mà mẫu hậu ta dạy, chàng đàn, ta múa, khoảnh khắc đàn dứt, vũ dừng, ta và chàng gặp nhau... Cứ thế một đoạn nhân duyên bắt đầu, không đúng, là nghiệt duyên.
Chàng nhận lệnh đi diệt vương quốc của ta, giết phụ hoàng ta, bức tử mẫu hậu ta, một đao xuyên tim ca ca ta, thần dân Hoàng Ngọc quốc đều bị giết sạch, 50 vạn người Hoàng Ngọc quốc cứ vậy bị chôn vùi dưới thanh gươm đẫm máu của Long Vũ hoàng triều, duy nhất, duy nhất chỉ có ta sống sót. Chàng giữ lại ta, lấy ta làm vương phi, danh tiếng chàng lương thiện lan truyền khắp nơi, mọi người như đã quên rằng giữ lại 1 mạng của ta nhưng cả 1 vương quốc đã nhuốm máu...
Chàng yêu thương ta sủng ái ta, cho ta mọi thứ ta muốn, danh tiếng của chàng càng ngày càng đề cao, nhưng chỉ có ta và chính bản thân chàng mới biết thứ chàng để ý không phải là danh tiếng mà chính bởi vì ta có dung nhan giống với nữ nhân chàng yêu, chàng liên tục tìm kiếm tới 7 phần.
Chàng coi ta là nữ nhân kia mà đối đãi, có lúc chàng còn gọi ta bằng tên của nữ nhân đó – Ngọc Liên. Chàng ở bên cạnh ta nhưng vẫn tìm kiếm nữ nhân đó, 2 năm, 2 năm đó ta với thân phận là thế thân ở bên chàng không một lời oán thán... Dần dần, chàng chấp nhận ta, cho ta một món quà vô giá, ta... mang hài tử của chàng. Chàng buông lời hẹn ước với ta, ta tin chàng.
Ta cứ ngỡ rằng mọi sự cố gắng của ta đã được đền đáp, hài tử của ta sẽ có một gia đình hoàn chỉnh nhưng, ta đã sai, nữ nhân chàng yêu 1 lần nữa lại quay về, chàng... lại bỏ rơi ta.
Ngày đó đi săn bắn, ta cùng chàng và nàng ta bị thích khách truy đuổi trốn vào 1 hang động, nàng ta đột nhiên bị phong hàn mà chàng, lại gấp gáp tự mình bí mật dẫn nàng ta về phủ chữa trị, để lại ta mang thai 7 tháng cùng với một bà đỡ chờ ở trong hang động tối tăm không chút do dự.
Điều ta lo sợ vô cùng đã xảy ra, đúng lần đó, ta sinh non... Cái cảm giác cô đơn về tinh thần, đau đớn về thể xác hòa trộn vào nhau khiến ta như muốn từ bỏ mọi thứ nhưng ta không thể mất hài tử đó, nó đã cho ta sức mạnh để cố gắng, ta thành công hạ sinh nó nhưng, không lâu sau nó đã chết...
Chưa kịp ôm nó vào lòng, chưa kịp nghe tiếng của nó, chưa để nó nhìn thấy mẫu thân của nó lần đầu, thì nó đã bỏ ta mà đi... Nó cho ta sức mạnh, nó lại lấy đi toàn bộ hi vọng sống của ta... Ở bên cạnh thi thể của hài tử đã chết 1 tháng trời, thi thể lạnh ngắt dần thối rữa của nó, dày vò, dày vò đến vô tận... Bà đỡ giúp ta sinh hài tử, giúp ta duy trì sự sống đến khi chàng quay trở lại, thật nực cười làm sao, ta đang trong cơn sinh tử, đứa con đã chết, mà người phu quân của ta, phụ thân của con ta lại đang ở bên cạnh của người phụ nữ khác...
1 tháng sau chàng đến đón ta về vương phủ, ta gần như đã hóa dại, chàng có thể chữa trị cho ta nỗi đâu về thể xác, còn nỗi đau về tinh thần thì sao có thể lành lại... đến gần 1 năm sau ta mới có thể ổn định lại cuốc sống vốn bị đảo lộn, thì nàng ta... lại mang thai...
Chàng vui mừng khôn xiết, nhưng chưa lâu dài thì nàng ta đột nhiên xảy thai, nàng ta vu oan cho ta, chàng tin nàng ta, biếm ta làm tiểu thiếp, đưa nàng ta lên thay thế vị trí của ta... Không dừng lại ở đó, chàng còn sai nô tỳ thiếp thân của ta đến đưa đồ ăn có độc cho ta, ta biết, ta vẫn ăn nhưng ta thật sự không ngờ, chàng lại ghét ta, tuyệt tỉnh với ta như vậy, thì ra, 3 năm ở bên chàng làm vật thế thân, 3 năm ta từ bỏ đi sự nghiệp phục quốc, 3 năm ta từ bỏ đi mối thù sương máu, tất cả vì tình yêu của ta dành cho chàng lại đối với chàng nó không đáng giá bằng một câu nói của nữ nhân đó, đối với chàng nó chỉ là 1 cơn gió thoáng qua trong chớp mắt.
Ngày chàng thành thân với Ngọc Liên, chính là ngày mà ta biết cơ thể ta đã đến cực hạn...
Đến phút cuối cùng ta không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy, ta để nơi bắt đầu là nơi chấm dứt, ta đến khu rừng hàn mai đó múa điệu múa Phi Phượng Vũ Khúc, và... kết thúc đi một câu chuyện nghiệt hóa.
Đến giờ phút đó ta đã không còn gì hối tiếc, ta không hối tiếc vì yêu chàng lại càng không hối tiếc đến những việc mà ta chưa làm xong...
Chúc chàng cùng Ngọc Liên- nữ nhân mà chàng dùng cả trái tim để yêu thương sẽ mãi hạnh phúc, đừng nhớ đến ta, 1 người dưng, 1 kẻ thứ 3, hãy coi ta như chưa từng tồn tại...
"Tách... tách..." những giọt lệ nóng hổi rơi trên mặt nàng, hắn rơi lệ... hắn nhận ra, hắn không xứng với nàng, những thứ hắn có ngày hôm nay, đều là do nàng dùng máu thịt, nước mắt để đổi lấy.
"Tuệ Chi... Tuệ Chi, ta có lỗi với nàng..."
Đến cuối cùng, ngay cả khi nàng chết đi thì tình yêu của hắn, vẫn không thể dành cho nàng- nữ nhân đáng thương ấy...
Đi đến cửa điện thì bị binh lính ngăn lại, quá gấp gáp không còn cách nào khác nàng liền hô lớn.
"Vương gia, vương gia, nô tỳ có chuyện cần báo gấp với ngài..."
Binh lính thấy vậy liền trợn trắng mắt định rút kiếm ra thì tiếng mở cửa vang lên, Kính Phong quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, nhìn thấy nàng ta thì hơi cau mày.
"Ngọc Linh, mới sáng ra có chuyện gì, giờ này sao không ở bên cạnh hầu hạ Vũ ma ma, đến đây làm gì?"
Nô tỳ tên Ngọc Linh quỳ xuống, cúi đầu sát đất kể lại toàn bộ mọi chuyện khi nghe đến lúc Lạc di nương mất tích, hắn đột nhiên nói to.
"Cái gì? Tuệ Chi mất tích?"
"Vâng...vâng thưa vương gia, di nương đánh ngất nô tỳ cùng 2 vị ca ca canh cửa, đến sáng nay nô tỳ mới tỉnh dậy tìm thì không thấy di nương nữa..."
"Chết tiệt." Hắn cắn răng phun ra 2 chữ rồi bỏ mặc mấy người ở đó, chạy về phía biệt viện.
2 tên lính vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy vương gia trước mắt, máy móc quỳ xuống thỉnh an.
"Vương gia."
Không nói gì hắn đã xông thẳng vào bên trong phòng, nhìn khắp nơi đều không thấy nàng, quay ra rút thanh kiếm của 1 tên lính kề lên cổ hắn, gằn giọng.
"Nói, Tuệ Chi đâu rồi?"
"Vương...vương gia, thần... thần không biết, di... di nương đã đánh ngất chúng thần..."
"Hừ." Hắn vứt thanh kiếm xuống đất, cả 2 tên lính đều run cầm cập đứng đó, không dám lên tiếng. Nhìn xung quanh đều là màn tuyết trắng xóa, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại một góc khuất đỏ rực. Đúng, là hàn mai.
Rảo nhanh bước đến phía rừng mai, lòng hắn tự nhiên sinh ra dự cảm không tốt.
Đứng trước rừng hàn mai phía xa, hắn đã mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc... Là nàng, là nàng sao? Mắt hắn trừng lớn chạy như điên đến chỗ ấy, tuyết dính vào giày tan chảy thành nước ướt đẫm nặng nề, càng đến gần bóng dáng ấy, lòng hắn lại như bị ai đó bóp chặt... Nữ tử nằm trên nền tuyết trắng muốt hàn mai bao phủ xung quanh, thân mang phượng bào của hoàng hậu Hoàng Ngọc quốc- thân quốc của nàng. Đi đến bên nàng, từ từ ôm nàng vào trong vòng tay. Lạnh... lạnh như vậy. Ôm trọn lấy cơ thể ấy, tay mơn trớn trên khuôn mặt được phấn son che đi vẻ nhợt nhạt, tái xanh.
Nàng... nàng sao lại gầy đến như vậy, chỉ có 3 ngày trôi qua thôi mà, chính hắn... là người khiến nàng trở ra như vậy sao?
Đôi môi mấp máy run rẩy.
" Tuệ... Tuệ Chi, sao lại ngủ ở đây, nhanh, tỉnh dậy, ra ngoài mà nàng dám mặc phượng bào, là dĩ hạ phạm thượng, còn ngại mạng của mình đủ dài hay sao, nhanh, nhanh tỉnh lại chúng ta về phòng, nhanh tỉnh lại..."
Người trong lòng vẫn không có động tĩnh, hắn dần trở lên điên cuồng, ra sức lay tỉnh nàng.
"Tuệ Chi, mau tỉnh lại cho ta, ta ra lệnh cho nàng tỉnh lại..."
"Vương... vương gia," Từ phía sau vang lên tiếng nói yểu điệu,nhưng hắn vẫn mặc kệ nàng ta chỉ quan tâm đến người nằm trong ngực, người đến là tân vương phi của hắn.
Nàng ta thấy hắn không để ý đến mình, nhìn thấy nàng trong lòng hắn đã nhắm mắt, âm thầm cười lạnh, cuối cùng thì đối thủ của ả ta đã chết, cuối cùng cả vương phủ này, cả vương gia, cũng là của nàng ta... Haha, chính nàng ta đã giả mạo lệnh của vương gia để đưa đồ ăn có độc đến cho nàng...
Che dấu đi vẻ sung sướng, nàng ta cắn cắn môi, đột nhiên quỳ xuống, người phía sau thấy vậy cũng quỳ theo, Ngọc Liên mở miệng, nhỏ ra những giọt nước mắt giả tạo.
"Vương gia, Lạc...Lạc tỷ tỷ đã... đã chết rồi, người hãy để tỷ ấy ra đi..."
Nàng ta chưa nói hết thì đã bị tiếng rống giận của hắn cắt ngang.
"Câm miệng... Nàng ấy sẽ không chết, người đâu, truyền thái y." Hắn bế nàng lên chạy nhanh về phía biệt iện gần nhất, bỏ đám người lại phía sau.
Xông thẳng vào trong phòng, đặt nàng lên trên giường để nàng nằm trong lòng mình, thái y nhanh chóng sau đó cũng theo vào, định quỳ xuống thỉnh an thì hắn lập tức phất ta miễn lễ, thái y nhanh chóng tiến đến bắt mạch cho nàng, dần dần hắn ta cau chặt mày, quỳ xuống bẩm báo.
"Vương gia, Lạc di nương vốn bị trúng độc, lại bị hàn khí nhập thể, không được chăm sóc tử tế, sức cùng lực kiệt, xin vương gia đừng quá thương tâm... nàng... đã chết rồi."
"Không... không thể nào, ngươi... ngươi lừa bổn vương, sao có thể như vậy chứ, ngươi nhất định là lừa ta... cút...cút cho taaaa..." Hắn gầm lên điên cuồng tên thái y run lẩy bẩy hành lễ lui xuống, nhanh chóng không thấy bóng dáng, đầu hắn chỉ có có vấn đề mới ở lại đó lâu.
Sau khi tên thái y lui xuống, hắn nhìn nàng thô bạo lay cơ thể nàng.
"Lạc Tuệ Chi, Lạc Tuệ Chi, bổn vương ra lệnh cho nàng mau tỉnh lại nếu không, nếu không ta sẽ chém đầu nàng cho ngũ mã phanh thây... nhanh tỉnh lại cho bổn vương.."
Những thứ xung quanh đều bị hắn hất văng, chiếc gối trên giường bay xuống đất, loáng thoáng có những tờ giấy rơi ra, hắn đột nhiên khựng lại. Dùng nội lực thu lại những tờ giấy trong tay, mở ra...
*Vương gia, có lẽ lúc người đọc được lá thư này thì Tuệ Chi đã đến một nơi rất xa... rất rất xa, không thể ở bên cạnh người nữa...
Người còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay không? Nếu ngài không nhớ, cũng không sao, ta nhớ. Lần đó phụ hoàng dẫn ta đến Long Vũ hoàng triều, Kính vương phủ vô cùng nổi danh phong cảnh hữu tình, như thi như họa, ta may mắn được dẫn đến tham quan Kính vương phủ trong lời đồn đó. Quả không phụ lời đồn xinh đẹp vô cùng nhưng có 1 nơi mà ta vô cùng yêu thích, là rừng hàn mai.
Tiếng đàn réo riết như tiếng nước chảy trong rừng, như chim hót lanh lảnh chốn đại ngàn, mà một con người phàm trần như ta đã bị lôi cuốn đi bởi tiếng đàn tuyệt diệu đó. Vô thức, ta đã đứng trong khu rừng hàn mai, không tự chủ bản thân, theo tiếng đàn đó, ta múa lên điệu Phi Phượng Vũ Khúc mà mẫu hậu ta dạy, chàng đàn, ta múa, khoảnh khắc đàn dứt, vũ dừng, ta và chàng gặp nhau... Cứ thế một đoạn nhân duyên bắt đầu, không đúng, là nghiệt duyên.
Chàng nhận lệnh đi diệt vương quốc của ta, giết phụ hoàng ta, bức tử mẫu hậu ta, một đao xuyên tim ca ca ta, thần dân Hoàng Ngọc quốc đều bị giết sạch, 50 vạn người Hoàng Ngọc quốc cứ vậy bị chôn vùi dưới thanh gươm đẫm máu của Long Vũ hoàng triều, duy nhất, duy nhất chỉ có ta sống sót. Chàng giữ lại ta, lấy ta làm vương phi, danh tiếng chàng lương thiện lan truyền khắp nơi, mọi người như đã quên rằng giữ lại 1 mạng của ta nhưng cả 1 vương quốc đã nhuốm máu...
Chàng yêu thương ta sủng ái ta, cho ta mọi thứ ta muốn, danh tiếng của chàng càng ngày càng đề cao, nhưng chỉ có ta và chính bản thân chàng mới biết thứ chàng để ý không phải là danh tiếng mà chính bởi vì ta có dung nhan giống với nữ nhân chàng yêu, chàng liên tục tìm kiếm tới 7 phần.
Chàng coi ta là nữ nhân kia mà đối đãi, có lúc chàng còn gọi ta bằng tên của nữ nhân đó – Ngọc Liên. Chàng ở bên cạnh ta nhưng vẫn tìm kiếm nữ nhân đó, 2 năm, 2 năm đó ta với thân phận là thế thân ở bên chàng không một lời oán thán... Dần dần, chàng chấp nhận ta, cho ta một món quà vô giá, ta... mang hài tử của chàng. Chàng buông lời hẹn ước với ta, ta tin chàng.
Ta cứ ngỡ rằng mọi sự cố gắng của ta đã được đền đáp, hài tử của ta sẽ có một gia đình hoàn chỉnh nhưng, ta đã sai, nữ nhân chàng yêu 1 lần nữa lại quay về, chàng... lại bỏ rơi ta.
Ngày đó đi săn bắn, ta cùng chàng và nàng ta bị thích khách truy đuổi trốn vào 1 hang động, nàng ta đột nhiên bị phong hàn mà chàng, lại gấp gáp tự mình bí mật dẫn nàng ta về phủ chữa trị, để lại ta mang thai 7 tháng cùng với một bà đỡ chờ ở trong hang động tối tăm không chút do dự.
Điều ta lo sợ vô cùng đã xảy ra, đúng lần đó, ta sinh non... Cái cảm giác cô đơn về tinh thần, đau đớn về thể xác hòa trộn vào nhau khiến ta như muốn từ bỏ mọi thứ nhưng ta không thể mất hài tử đó, nó đã cho ta sức mạnh để cố gắng, ta thành công hạ sinh nó nhưng, không lâu sau nó đã chết...
Chưa kịp ôm nó vào lòng, chưa kịp nghe tiếng của nó, chưa để nó nhìn thấy mẫu thân của nó lần đầu, thì nó đã bỏ ta mà đi... Nó cho ta sức mạnh, nó lại lấy đi toàn bộ hi vọng sống của ta... Ở bên cạnh thi thể của hài tử đã chết 1 tháng trời, thi thể lạnh ngắt dần thối rữa của nó, dày vò, dày vò đến vô tận... Bà đỡ giúp ta sinh hài tử, giúp ta duy trì sự sống đến khi chàng quay trở lại, thật nực cười làm sao, ta đang trong cơn sinh tử, đứa con đã chết, mà người phu quân của ta, phụ thân của con ta lại đang ở bên cạnh của người phụ nữ khác...
1 tháng sau chàng đến đón ta về vương phủ, ta gần như đã hóa dại, chàng có thể chữa trị cho ta nỗi đâu về thể xác, còn nỗi đau về tinh thần thì sao có thể lành lại... đến gần 1 năm sau ta mới có thể ổn định lại cuốc sống vốn bị đảo lộn, thì nàng ta... lại mang thai...
Chàng vui mừng khôn xiết, nhưng chưa lâu dài thì nàng ta đột nhiên xảy thai, nàng ta vu oan cho ta, chàng tin nàng ta, biếm ta làm tiểu thiếp, đưa nàng ta lên thay thế vị trí của ta... Không dừng lại ở đó, chàng còn sai nô tỳ thiếp thân của ta đến đưa đồ ăn có độc cho ta, ta biết, ta vẫn ăn nhưng ta thật sự không ngờ, chàng lại ghét ta, tuyệt tỉnh với ta như vậy, thì ra, 3 năm ở bên chàng làm vật thế thân, 3 năm ta từ bỏ đi sự nghiệp phục quốc, 3 năm ta từ bỏ đi mối thù sương máu, tất cả vì tình yêu của ta dành cho chàng lại đối với chàng nó không đáng giá bằng một câu nói của nữ nhân đó, đối với chàng nó chỉ là 1 cơn gió thoáng qua trong chớp mắt.
Ngày chàng thành thân với Ngọc Liên, chính là ngày mà ta biết cơ thể ta đã đến cực hạn...
Đến phút cuối cùng ta không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy, ta để nơi bắt đầu là nơi chấm dứt, ta đến khu rừng hàn mai đó múa điệu múa Phi Phượng Vũ Khúc, và... kết thúc đi một câu chuyện nghiệt hóa.
Đến giờ phút đó ta đã không còn gì hối tiếc, ta không hối tiếc vì yêu chàng lại càng không hối tiếc đến những việc mà ta chưa làm xong...
Chúc chàng cùng Ngọc Liên- nữ nhân mà chàng dùng cả trái tim để yêu thương sẽ mãi hạnh phúc, đừng nhớ đến ta, 1 người dưng, 1 kẻ thứ 3, hãy coi ta như chưa từng tồn tại...
"Tách... tách..." những giọt lệ nóng hổi rơi trên mặt nàng, hắn rơi lệ... hắn nhận ra, hắn không xứng với nàng, những thứ hắn có ngày hôm nay, đều là do nàng dùng máu thịt, nước mắt để đổi lấy.
"Tuệ Chi... Tuệ Chi, ta có lỗi với nàng..."
Đến cuối cùng, ngay cả khi nàng chết đi thì tình yêu của hắn, vẫn không thể dành cho nàng- nữ nhân đáng thương ấy...
/4
|