_________15 phút trước______
Vĩnh An là một vùng quê nông thôn thuộc diện hẻo lánh.
Nhân ở đây sinh hoạt phần lớn là tự cung tự cấp.
Bởi vì bốn phía bao bọc bởi núi rừng, con đường duy nhất ra khỏi thôn liền là xuyên qua núi, xa xôi , khó khăn đi lại, rất hiếm khi có người từ bên ngoài vào thôn.
Vì lẽ đó, việc một nam nhân mang theo hành lý đến nơi này rất nhanh truyền khắp.
Mà giờ phút này, nam nhân kia chính đang nhìn chằm chằm một tấc không tha Lam cô nương, dân làng nhất thời trở nên ồn ào bàn tán suy đoán mối quan hệ giữa hai người.
Nhìn bà con tập tập trước sân càng ngày càng đông hệt như năm năm trước, khi cô mang bụng kềnh càng lần mò đến nơi này, Dạ Lam không còn cách nào khác là nhường chỗ cho nam nhân bước vào nhà.
Cánh cửa khép lại, ngăn cách tầm nhìn của mọi người.
Dạ Lam đóng cửa, xoay người rót một ly nước để xuống bàn, lại ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng.
-"Mời anh ngồi" rất lãnh đạm hoà xa cách.
Dư Huy cưỡng chế bản thân thu hồi tầm mắt đặt trên người Dạ Lam chậm rãi ngồi xuống.
Trong nhà cũng không có ghế, sàn nhà bằng gỗ, Dư Huy ngồi lên nệm ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt mang theo nóng bỏng nhiệt độ.
_____________kết thúc hồi ức_________________________
-"Diệu ..Vy?!" Dư Huy thấp thỏm hô một tiếng.
Nghe đến cái tên này, Dạ Lam bỗng có cảm giác dường như đã qua mấy đời, mà nam nhân trước mắt lại xa xôi vời vợi.
Dạ Lam tầm mắt phức tạp vạn phần nhìn nam nhân vẫn đang gắt gao nhìn mình.
Ánh mắt kín đáo nhìn qua tiểu bánh bao và tiểu cháo cải, Dạ Lam ngoài mặt không có gì biểu hiện, trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Anh tìm đến đây làm gì? Phải chăng anh đã biết được cái gì?
Nếu...
Nếu anh biết đây là con anh, có khi nào anh sẽ ..
Không, không được, tiểu bánh bao và tiểu cháo cải là tính mạng của cô, cô không thể sống nếu không có chúng.
Bằng mọi giá, cô sẽ không để anh cướp đi con.
-"Diệu Vy? đó là ai?"
Dạ Lam hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, đồng thời lộ ra vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu hỏi Dư Huy.
Dạ Lam dẫn đầu một câu phá vỡ không khí trầm mặc, lại như một cái búa đập nát hy vọng vừa bùng cháy trong lòng của Dư Huy.
Trong cổ họng đột nhiên dâng lên cảm giác khổ sáp nhượng Dư Huy có chút không thở nổi.
Đúng vậy, hắn là đang mong chờ gì đâu?
Chính mắt hắn tận mắt nhìn thấy thông tin tử vong của cô, hộp đen cũng tỏ rõ tại vị trí chỗ ngồi của cô có nhân ngồi.
Cô ..có đi chuyến bay đó.
Dù cho hắn có muốn lừa mình dối người rằng cô không đi chuyến bay này cũng không được.
Mà hiện tại, rất có thể đơn giản là người giống người trùng hợp mà thôi, đây cũng không phải thành phố nơi cô và hắn sinh sống, hắn lại mơ tưởng hão huyền cái gì đâu?
Dư Huy sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Trong lòng có chút cười nhạo bản thân.
/77
|