Nhớ đến trước đây mẫu thân cũng từng có một cái nghiên mực giống vậy, bà cẩn thận gìn giữ, chỉ khi nào người ta yêu cầu viết, mới lấy bảo bối ra dùng, nhưng do một lần nàng không cẩn thận để mất, nếu không phải nàng......
Mũi chua xót, nàng vội lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng vẫn cảm thấy cái nghiên mực kia thật tầm thường, nên dù có đánh mất cũng chẳng thấy đặc biệt gì, nhưng nàng không ngờ mẫu thân lại đau lòng đến vậy, nàng từng đến nơi nàng đánh mất nó tìm suốt một đêm, nhưng vẫn không tìm được.
Dần dà nàng cũng quên hẳn chuyện này, mãi cho đến năm mẫu thân mất, nàng vẫn không hề biết rằng mẫu thân lại coi trọng cái nghiên mực đó đến vậy
Nhưng cho đến giờ, nàng cũng vẫn thấy cái nghiên mực kia rất mực tầm thường, so với thứ thanh nhã tinh xảo này,
Lúc nàng đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Hiên Viên Kỳ lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Liễu Vận Ngưng cả kinh, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn đang mài mài, mài mài, mài muốn mòn cái nghiên mực, nàng liếc y một cái, thấy y đang nhìn nàng mà không tỏ vẻ gì, nàng cúi đầu, không dám liếc ngang ngó dọc nữa, mắt xem mũi, mũi xem tâm: "Thần thiếp đang mài mực."
Sau đó, nàng nghe thấy thanh âm đầy hoài nghi của Hiên Viên Kỳ: "Ngươi vẫn như vậy?"
Như vậy? Như vậy cái gì? Nàng ngẩng đầu nhìn y hoài nghi.
Hiên Viên Kỳ bỗng nhiên cười, lẩm bẩm: "Thật ra ngươi rất giống một người."
—- Một người?
Trái tim Liễu Vận Ngưng bỗng đập rộn lên.
—- Chẳng lẽ y nhớ ra rồi sao?
Nhưng nàng lại thất vọng lần nữa, Hiên Viên Kỳ phất phất tay, lệnh cho nàng: "Qua bên kia, phân loại tất cả công văn cho trẫm, sau đó mang từng chồng một lại đây."
"Thần thiếp lĩnh chỉ!" Thanh âm của nàng khó nén thất vọng, chậm rãi đi qua, Hiên Viên Kỳ chỉ liếc nàng một cái, rồi tiếp tục phê duyệt.
Liễu Vận Ngưng thấy núi tấu chương nhỏ nhưng cao trên bàn không khỏi kinh hãi, thì ra mỗi ngày y phải làm một lượng việc nhiều như vậy, xem ra câu 'nhật lý vạn cơ'* không hề khoa trương. (*Nhật lý vạn cơ: miêu tả sự chăm chỉ, vốn chỉ Đế Vương hằng ngày phải xử lý chính vụ, hiện giờ thường ám chỉ công việc của các nhà lãnh đạo vô cùng nặng nề)
Liễu Vận Ngưng ngồi xuống, thấy một trục cuốn tranh* đặt ở mặt trên cùng, nàng tò mò, chẳng lẽ tấu chương hiện tại đều phải dùng trục cuốn tranh để viết. (*Trục cuốn tranh: một cây hình trụ dài dùng để làm mốc và tính chu vi phù hợp để cuộn giấy lại cho thẳng đều, thường chỉ dùng khi vẽ)
Mở ra thì thấy một bức họa cung nữ, khuôn mặt nữ tử trong tranh lộ vẻ buồn rầu, tay cầm quạy tròn che nửa mặt, phía sau là một biển hoa.
Nàng nghi hoặc, bức họa cung nữ sao lại ở đây? Kỳ lạ, bỗng nhiên phát hiện một chiếc khăn tay ở dưới bức họa, phía trên đề một bài thơ:
"Tương tư thụ để thuyết tương tư,
Tư lang hận lang lang bất tri.
Mỹ nhân túc mi tọa hoa hải,
Bất tri hà nhật xuất lâu thai."
Tạm dịch:
"Cây tương tư nói lời tương tư,
Tuy có hận nhưng nào hay biết.
Mỹ nhân chau mày trước biển hoa,
Không hề hay mặt trời mọc trên lầu."
Đọc đến đây, Liễu Vận Ngưng bật cười khúc khích, thì ra là đến cầu hôn, không biết vị đại thần kia, gan lớn đến đâu mà dám làm vậy.
Lắc đầu, nàng để trục cuốn tranh sang một bên, bỗng nhiên nghĩ lại, nàng để bức họa sang cạnh chồng công văn quan trọng, nữ tử trong tranh đẹp kinh người, có lẽ nàng cũng tài dữ lắm.
Tiếp đến nàng xếp công văn theo màu, phân thành nhiều loại, núi công văn nhỏ nhanh chóng được nàng phân xong, lúc xếp xong chồng cuối cùng, nàng khẽ thở phào một hơi, ngẩng đầu, thì phát hiện Hiên Viên Kỳ đang lẳng lặng nhìn nàng.
Mũi chua xót, nàng vội lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng vẫn cảm thấy cái nghiên mực kia thật tầm thường, nên dù có đánh mất cũng chẳng thấy đặc biệt gì, nhưng nàng không ngờ mẫu thân lại đau lòng đến vậy, nàng từng đến nơi nàng đánh mất nó tìm suốt một đêm, nhưng vẫn không tìm được.
Dần dà nàng cũng quên hẳn chuyện này, mãi cho đến năm mẫu thân mất, nàng vẫn không hề biết rằng mẫu thân lại coi trọng cái nghiên mực đó đến vậy
Nhưng cho đến giờ, nàng cũng vẫn thấy cái nghiên mực kia rất mực tầm thường, so với thứ thanh nhã tinh xảo này,
Lúc nàng đang suy nghĩ miên man, chợt nghe Hiên Viên Kỳ lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Liễu Vận Ngưng cả kinh, lúc này mới phát hiện bản thân vẫn đang mài mài, mài mài, mài muốn mòn cái nghiên mực, nàng liếc y một cái, thấy y đang nhìn nàng mà không tỏ vẻ gì, nàng cúi đầu, không dám liếc ngang ngó dọc nữa, mắt xem mũi, mũi xem tâm: "Thần thiếp đang mài mực."
Sau đó, nàng nghe thấy thanh âm đầy hoài nghi của Hiên Viên Kỳ: "Ngươi vẫn như vậy?"
Như vậy? Như vậy cái gì? Nàng ngẩng đầu nhìn y hoài nghi.
Hiên Viên Kỳ bỗng nhiên cười, lẩm bẩm: "Thật ra ngươi rất giống một người."
—- Một người?
Trái tim Liễu Vận Ngưng bỗng đập rộn lên.
—- Chẳng lẽ y nhớ ra rồi sao?
Nhưng nàng lại thất vọng lần nữa, Hiên Viên Kỳ phất phất tay, lệnh cho nàng: "Qua bên kia, phân loại tất cả công văn cho trẫm, sau đó mang từng chồng một lại đây."
"Thần thiếp lĩnh chỉ!" Thanh âm của nàng khó nén thất vọng, chậm rãi đi qua, Hiên Viên Kỳ chỉ liếc nàng một cái, rồi tiếp tục phê duyệt.
Liễu Vận Ngưng thấy núi tấu chương nhỏ nhưng cao trên bàn không khỏi kinh hãi, thì ra mỗi ngày y phải làm một lượng việc nhiều như vậy, xem ra câu 'nhật lý vạn cơ'* không hề khoa trương. (*Nhật lý vạn cơ: miêu tả sự chăm chỉ, vốn chỉ Đế Vương hằng ngày phải xử lý chính vụ, hiện giờ thường ám chỉ công việc của các nhà lãnh đạo vô cùng nặng nề)
Liễu Vận Ngưng ngồi xuống, thấy một trục cuốn tranh* đặt ở mặt trên cùng, nàng tò mò, chẳng lẽ tấu chương hiện tại đều phải dùng trục cuốn tranh để viết. (*Trục cuốn tranh: một cây hình trụ dài dùng để làm mốc và tính chu vi phù hợp để cuộn giấy lại cho thẳng đều, thường chỉ dùng khi vẽ)
Mở ra thì thấy một bức họa cung nữ, khuôn mặt nữ tử trong tranh lộ vẻ buồn rầu, tay cầm quạy tròn che nửa mặt, phía sau là một biển hoa.
Nàng nghi hoặc, bức họa cung nữ sao lại ở đây? Kỳ lạ, bỗng nhiên phát hiện một chiếc khăn tay ở dưới bức họa, phía trên đề một bài thơ:
"Tương tư thụ để thuyết tương tư,
Tư lang hận lang lang bất tri.
Mỹ nhân túc mi tọa hoa hải,
Bất tri hà nhật xuất lâu thai."
Tạm dịch:
"Cây tương tư nói lời tương tư,
Tuy có hận nhưng nào hay biết.
Mỹ nhân chau mày trước biển hoa,
Không hề hay mặt trời mọc trên lầu."
Đọc đến đây, Liễu Vận Ngưng bật cười khúc khích, thì ra là đến cầu hôn, không biết vị đại thần kia, gan lớn đến đâu mà dám làm vậy.
Lắc đầu, nàng để trục cuốn tranh sang một bên, bỗng nhiên nghĩ lại, nàng để bức họa sang cạnh chồng công văn quan trọng, nữ tử trong tranh đẹp kinh người, có lẽ nàng cũng tài dữ lắm.
Tiếp đến nàng xếp công văn theo màu, phân thành nhiều loại, núi công văn nhỏ nhanh chóng được nàng phân xong, lúc xếp xong chồng cuối cùng, nàng khẽ thở phào một hơi, ngẩng đầu, thì phát hiện Hiên Viên Kỳ đang lẳng lặng nhìn nàng.
/182
|