Nét mặt của hắn hết sức bình thản. Đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm về phía Chân Cương đang định chạy trốn.
Chân Cương xoay người, chạy như điên. Y chẳng khác gì bị sét đánh, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái mét. Y quay đầu, hai mắt mở to nhìn vào Lôi Cương đang toả ra uy thế vô thượng.
Làm sao mà hắn lại kinh khủng như vậy? Làm sao có thể? Chân Cương trong lúc cấp bách y lấy từ trong giới chỉ ra một viên Tinh Thạch, sau đó nét hoảng sợ trên khuôn mặt cũng vơi đi một chút.
Hai tròng mắt Lôi Cương khẽ động đậy, đồng tử hơi co lại, ánh mắt hắn hết sức lạnh nhạt, khóe miệng khẽ mở rồi lấy ra một thanh kiếm đen lớn. Không nói thêm lời nào, hắn bổ thẳng một kiếm về phía Chân Cương.
- A.
Chân Cương kinh hoàng kêu lên, hai mắt mở to nhìn những mũi kiếm lao đến, gần như chiếm giữa nửa bầu trời.
"Oanh."
Chân Cương hoàn toàn bị mũi kiếm lớn trùm lên. Tiếng nổ long trời lở đất vang lên trên không trung. Tại Lôi Châu và Cương Châu, nhiều cao thủ đã cảm nhận được rung động kinh khủng này.
Lúc này, vách đá phía sau Lôi Cương ầm ầm sụp xuống. Những tảng đá to rơi xuống bao phủ toàn bộ xung quanh đệ tử phái Chân Cương. Mà dường như có một đạo kết giới bao phủ cả Lôi Cương và Hỏa Hiết, khiến cho những tảng đá lớn không chạm được vào hai người. Trong khi đó, một thứ sức mạnh làm cho Lôi Cương và Hỏa Hiết từ từ bay lên, cho đến khi núi vỡ toạc ra. Vô số đá vụn rơi xuống đầy mặt đất. Lôi Cương tay phải cầm kiếm đâm vào đống đá vụn, hai mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào, y như cái xác không hồn. Nhưng toàn thân hắn toát ra một thứ uy lực cực kỳ kinh khủng.
- Ai dám giết đệ tử phái Chân Cương ta!!!
Một tiếng quát trong hư không vang dội, hơn mười bóng người hiện ra trước mặt Lôi Cương, nhìn xung quanh chỗ đá vụn trên mặt đất chồng chất lên nhau thành núi và với phía sau Lôi Cương trống rỗng, khuôn mặt của đám người đột nhiên biến sắc, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
- Lôi Cương! Người là Lôi Cương? Có phải ngươi đã giết người phái Chân Cương chúng ta không?
Một lão nhân nhận ra Lôi Cương, khuôn mặt tái mét quát.
Khuôn mặt lão nhân dẫn đầu kia cực kỳ trang nghiêm nhìn Lôi Cương chằm chằm, hai mắt đục ngầu đầy sự khiếp sợ và khó tin, một lúc lâu sau đó, lão nhân mới thấp giọng nói: Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Không biết vì sao tiền bối lại giết đệ tử phái Chân Cương?
Lúc trước, khi cảm nhận được cấm cương bị nghiền nát cùng với tiếng cầu cứu của Chân Cương, môn phái Chân Cương đã phái hơn mười vị trưởng lão cùng với tông chủ Phục Cương Tử ra ngoài. Vị lão nhân đó chính là Phục Cương Tử. Vốn sự cầu cứu của Chân Cương, Phục Cương Tử sẽ không để ý, mà cho đệ tử đi cứu. Thế nhưng Cấm Cương lại bị nghiền nát khiến cho Phục Cương Tử chính thức lên đường tìm nguyên nhân.
Câu nói của Phục Cương Tử khiến cho hơn mười vị trưởng lão xung quanh cùng sửng sốt, ánh mắt trở nên mất tự nhiên. Đúng vậy, vài năm trước Lôi Cương chỉ là Cương Sư thiên giai, sao lúc này lại có thể tỏa ra một thứ khí thế kinh khủng như vậy? Hẳn là có cao nhân chiếm giữ thân thể Lôi Cương.
Đôi mắt sâu thẳm của Lôi Cương đảo qua mấy người, chợt hắn cúi đầu nhìn hư kiếm trong tay, trong đôi mắt hắn như đang suy nghĩ. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phục Cương Tử, thản nhiên nói:
- Cút đi! Ta không muốn giết người.
Tiếng nói vừa thốt ra, nét mặt đang cố gắng kìm chế sự tức giận của đám cường giả phái Chân Cương đều biến sắc rồi nhanh chóng lùi người lại.
Khuôn mặt Phục Cương Tử co giật một hồi, thân là Tông chủ phái Chân Cương bao đời những chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy? Sắc mặt lão trở nên lạnh tanh, lãnh đạm nói:
- Tiền bối!
Phục Cương Tử còn chưa nói xong, hai mắt đột nhiên tròn xoe, miệng lão cũng há ra, khiếp sợ nhìn kiếm quang từ thanh hư kiếm trong tay Lôi Cương lóe lên. Một hư kiếm vốn chỉ có sáu thước, vậy mà lúc này tỏa ra kiếm quang xuyên thẳng vào đám mây phía chân trời. Khí thế kinh khủng của nó khiến cho mặt đất, đá vụn ầm ầm, tung tóe khắp nơi.
Hai mắt của hơn mười vị cao thủ phái Chân Cương như muốn lòi ra, sắc mặt tái mét. Dĩ nhiên toàn thân vì vậy mà cũng run rẩy.
- Cút!
Lần thứ hai tiếng nói Lôi Cương vang lên. Trong tay hắn kiếm quang xuyên thẳng lên trời cao làm cho mười vị trưởng lão của phái Chân Cương đứng bên cạnh Phục Cương Tử, tất cả hóa thành hơn mười tia sáng rồi từ từ biến mất.
Phục Cương Tử không biết mấy ngươi kia ở đâu, bèn tự mình rời đi. Trong tay Lôi Cương, kiếm quang kinh khủng kia biến mất trong nháy mắt. Hư kiếm dài sáu thước tỏa ra ánh sáng lờ mờ trở lại trong tay Lôi Cương. Tay trái hắn vung lên, phát ra một đạo kết giới, bao phủ bản thân và Hỏa Hiết. Hắn lại ngồi xuống. Khí thế kinh khủng toàn toàn biến mất, bốn cuốn sắt một lần nữa lại hiện ra trước mặt Lôi Cương. Nhưng lúc này hai mắt Lôi Cương đã nhắm nghiền.
Dần dần, cuốn sắt chầm chậm rơi xuống, một lần nữa phân tán thàn bốn khối đen.
Nhưng Lôi Cương cũng không biết nhập vào cảnh giới nào mà không thể tỉnh ngộ ngay được. Còn Hỏa Hiết ở một bên vẫn hôn mê như trước.
Cuối cùng, sau mười ngày Lôi Cương tỉnh lại, hắn mở hai mắt nhìn về bốn phía chồng chất đá vụn rồi ngạc nhiên nói:
- Đây là chỗ nào? Dường như không giống Cấm Cương? Sao mình lại không ở trong phòng đấu giá? Làm thế nào tới được nơi hoang vu này?
Lôi Cương suy nghĩ, một lát sau đành miễn cưỡng lắc đầu. Hắn cúi xuống nhìn vào Hỏa Hiết, trong lòng thở dài khi thấy nàng vẫn có chưa tỉnh sao?
- A!
Lôi Cương chấn động, hai mắt lại nhắm lại. Nhưng lập tức lại mở hai mắt ra, lầm bầm nói:
- Có chuyện gì vậy?
Trong đầu hắn rõ ràng cảm nhận được một chút có cái gì đó đến. Thế nhưng tại sao lại không xuất hiện? Dường như còn có một màng ngăn trở mình.
Đột nhiên Lôi Cương thấy bốn khối sắt, sắc mặt hắn hơi thay đổi. Hồi trước hắn tự mình đấu giá mà có được cuốn sắt, sau đó hắn cũng không biết đó là cái gì. Sau khi tỉnh lại hắn ra đây ở. Chẳng nhẽ bốn khối sắt này là nguyên nhân sao? Một lần nữa hắn lại thu bốn cuốn sắt và cất đi. Sau đó hắn nhìn bốn phía xung quang, tự nhận thấy nơi này cũng không an toàn, bèn quay trở lại ôm Hỏa Hiết bỏ đi.
Lôi Cương vừa ôm Hỏa Hiết rời đi, thì một lúc sau có mấy người xuất hiện, sau khi ngạc nhiên quan sát bốn phía, rồi lại bỏ đi.
Lôi Cường lên đường bay đến một khu rừng rậm, rồi tìm một chỗ ẩn nấp bí mật thì mới dừng lại. Hắn ngạc nhiên nhìn bốn phía:
- Nơi này thực sự vẫn là Cấm cương sao? Tại làm sao mà tu vi của ta khôi phục lại hoàn toàn? Hơn nữa, làm sao Luyện Cân lại đạt đến địa cấp, Cương Thể cũng đạt đến địa giai? Lẽ nào ta đã rời Cấm cương rồi?
Lôi Cương vô cùng ngạc nhiên, tự hỏi.
Trong kinh mạch của hắn tràn ngập cương khí và nội kình khiến cho Lôi Cương trong chốc lát không thể phản ứng được.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương thở dài nhìn Hỏa Hiết trong lòng. Trên khuôn mặt hắn lộ vẻ buồn bã, vì Hỏa Hiết bị thương là do hắn. Lôi Cương luôn tự trách mình. Nhưng trong đầu hắn luôn luôn hiện lên một bóng dáng màu tím đang nở nụ cười. Điều đó khiến trong lòng hắn rất phức tạp.
Nhìn Hỏa Hiết lâu như vậy còn không tỉnh lại, rốt cuộc Lôi Cương nóng nảy. Sinh mệnh của Hỏa Hiết đã khôi phục rồi, chẳng nhẽ vết thương còn chưa bình phục lại sao? Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi cởi quần áo của Hỏa Hiết ra. Hai trái đào tiên đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến cho Lôi Cương ngẩn ngơ nhìn. Lúc này, toàn thân Hỏa Hiết không hề còn thấy dấu tích của vết thương, hoàn toàn phục hồi lại như trước. Lôi Cương nhìn hai trái đào mà nuốt nước miếng, sau đó vội vã quay đi. Khuôn mặt hắn ửng đỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hỏa Hiết, rất sợ Hỏa Hiết hồi tỉnh.
Lôi Cương không muốn sinh chuyện, nhưng chuyện thì lại cứ sinh ra. Bỗng nhiên hai mắt Hỏa Hiết mở đôi mắt to trong veo như làn nước mùa thu mà nhìn Lôi Cương, khuôn mặt của nàng dĩ nhiên cũng đỏ ửng.
- A.
Lôi Cương sợ hãi kêu lên, hai mắt không dám đối diện với Hỏa Hiết, cúi đầu nói:
- Hỏa Hiết! Ngươi tỉnh rồi.
Hỏa Hiết chằm chằm nhìn Lôi Cương, như thể muốn nhìn thấu nội tâm Lôi Cương:
- Ngươi làm gì thế?
Hỏa Hiết cất tiếng nói trong trẻo, không còn cái sự quyến rũ trước kia mà trong thanh âm có chút run rẩy.
Lôi Cương nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Hỏa Hiết, thấp giọng nói:
- Ta thấy ngươi chưa có tỉnh lại, chỉ nhìn xem vết thương của ngươi, còn không có ý gì khác.
Hỏa Hiết bán tín bán nghi, ánh mắt nàng khiến Lôi Cương muốn tìm một cái hang để trốn đi. Nhưng hắn lại không biết lúc này tâm trạng của Hỏa Hiết rất rối loạn, một cảm giác kỳ diệu khiến cho nàng vốn luôn lạnh lùng cũng phải rung động. Cơ thể nàng hắn đã hai lần nhìn thấy. Nghĩ đến đó, khuôn mặt Hỏa Hiết đỏ ửng. Hơi thở hai người cũng dần gấp gáp.
Nhìn khuôn mặt Hỏa Hiết, toàn thân Lôi Cương run rẩy, trong đan điền bốc lên một ngọn lửa ham muốn.
- Ngươi….
Bầu không khí khác lạ khiến cho Hỏa Hiết không chịu được rên rỉ, làm cho Lôi Cương thiếu chút nữa đổ sập xuống, toàn thân hắn đã run rẩy. Lôi Cương đang đấu tranh nội tâm. "Không được, không được. Mình chỉ thích Tử Vận thôi, không thể yêu mến một người con gái nào khác. Nhất định không được". Lôi Cương ngầm nhắc nhở chính mình.
Nhìn đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu lay động hồn người, cùng với cơ thể đầy quyến rũ, gương mặt Lôi Cương đỏ hồng. Nếu trong đầu hắn không luôn luôn xuất hiện hình ảnh Tử Vận, sợ rằng Lôi Cương đã quỳ gối dưới váy Hỏa Hiết rồi.
- Mình không được làm Tử Vận thất vọng, không được!
Lôi Cương liên tục tự nhủ, ham muốn trong lòng cũng dần dần tắt lụi, hai mắt bị dục vọng lấp kín cũng dần trong sáng hơn. Hắn nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói:
- Tử Vận…!
Vẻ mặt Hỏa Hiết đỏ ửng, nhịn không được mà nép sát vào người Lôi Cương. Nghe được âm thanh của Lôi Cương, nàng bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt từ từ trở nên khó hiểu. Khuôn mặt ửng đỏ hơi trắng bệch ra, Hỏa Hiết ngồi dậy.
- Tên nàng là Tử Vận sao?
Hỏa Hiết nói một cách yếu ớt.
/935
|