Khuôn mặt Luyện Hư tái mét, co giật thấp giọng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi có đan dược không?"
Đan Thần không nói gì thêm, thần thức chui vào trong giới chỉ tìm kiếm đan dược.
Tình trạng của Lôi Cương lúc này thật thảm hại, với sức mạnh của tập sơn thú đánh một chưởng có thể nói là rất kinh khủng. Sau khi bị Lôi Cương chém một kiếm, cú đánh căm phẫn của tập sơn thú đủ để đánh tan một ngọn núi chứ đừng nói đến thân thể là xương là thịt như Lôi Cương. Lục phủ ngũ tạng của Lôi Cương hầu như bị đánh tan thành những mảnh vụn nhưng chiêu thứ mười bảy của Khai Thiên đã cứu mạng lôi cương. Trong lúc sinh tử bị tập sơn thú đánh, kinh mạch gần như đứt hết, thì Lôi Cương đánh một chiêu thứ mười bảy của khai thiên, trong nháy mắt nội kình trong kinh mạch của Lôi Cương gần như biến mất, vốn dĩ để có thể dựa vào nội kình và cương khí để hồi phục dần, nhưng kinh mạch trong người lúc này lại trống không…
Lúc này Lôi cương đã hôn mê không biết gì nữa. Đan Thần tìm kiếm một lúc, phát hiện ra ngoài đại hoàn đan thì không còn đan dược nào khác. Điều này khiến cho y không khỏi lo lắng đành bỏ một viên Đại Hoàn đan vào miệng lôi cương còn mình thì âm thầm cầu khẩn mong đại hoàn đan phát huy tác dụng, thế nhưng nửa ngày trôi qua Đan Thần và Luyện Hư đều lo lắng khi tình trạng của Lôi Cương không có tí chuyển biến nào.
"Làm sao bây giờ?" Thanh âm của Luyện Hư có phần run rẩy, Lôi cương vì cứu mình mà rơi vào tình trạng như vậy. Nếu như Lôi cương xảy ra chuyện gì xấu thì chắc cả đời này y sẽ phải chìm đắm trong ân hận.
Vẻ mặt của Đan Thần cũng trở nên sầm sì, tinh thần rất khẩn trương vì không tìm được thứ đan dược nào có thể trị được vết thương của Lôi Cương. Có lẽ chỉ có luyện chế thượng phẩm đan dược cấp ba hay là Sinh Tử đan và Tục Mệnh đan mới có khả năng cứu mạng Lôi cương. Thế nhưng cả hai loại đan dược này thì mình không thể luyện chế, hơn nữa có luyện chế đi chăng nữa thì cũng không kịp. Trong lòng Đan Thần nóng như lửa đốt.
Bỗng nhiên hai mắt của Đan Thần trở nên hung dữ, gầm lên nói : "Liều mạng" Đan Thần lấy từ trong giới chỉ ra một cái bình màu ngọc bích, mở ra lấy một viên pha lê to bằng nửa nắm tay có màu hồng phấn, toả ra ánh sáng yêu dị. Nó vừa xuất hiện, linh khí xung quanh lập tức dày lên thêm mấy lần.
"Đây là…" Luyện Hư kinh ngạc nhìn viên pha lê màu phấn hồng hỏi.
"Đây là thú hạch trước kia ta lấy trong xác Thú vương tại tiểu Thập Vạn Đại Sơn!" Đan Thần thấp giọng nói, sau đó cẩn thận cầm thú hạch của Thú Vương bỏ vào trong miệng Lôi Cương. Trước kia Đan Thần cầm xác Thú Vương, vốn tưởng rằng mất thú hạch, nhưng sau khi trở về, Đan Thần mổ xẻ xác Thú Vương thì phát hiện ra thú hạch vẫn còn nguyên nằm ở trong bụng. Đan Thần rất kích động nhưng cũng không nói cho ai biết, tự mình cất vào trong chiếc bình bằng cẩm thạch, Đan Thần cũng không dám nói cho sư phụ hắn biết, dẫu sao….nói cho cùng nếu nói với sư tôn là thú hạch của Thú Vương thì nó sẽ không còn thuộc về mình. Đan Thần nghĩ đến lúc đó mình có thể luyện chế ngũ giai linh đan, lại thêm vào linh thú hạch của Thú Vương, hy vọng là có thể thành một loại linh đan đột phá, đạt đến mức tiên đan. Đến lúc đó, mình sẽ nuốt viên linh đan đó chẳng phải tu vi sẽ tăng vọt lên hay sao. Thế mà lúc này giấc mộng đã tiêu tan, tuy rằng vậy nhưng trong lòng Đan Thần cũng không có chút do dự.
"Đây là biện pháp duy nhất, tuy rằng nghe sư tổ nói nếu trực tiếp nuốt thú hạch sẽ có phản ứng, thế nhưng ngoài cách này ra chẳng còn cách nào trị hiệu quả hơn. Ôi chao, đây chính là linh thú hạch của Thú Vương a, nếu như còn không thể vãn hồi được sinh mệnh Lôi Cương, như vậy thì … Đúng là hết cách rồi!" Đan Thần thấp giọng mắng, trong lòng hối hận lúc trước vì sao lại kiên quyết đi tới cái chỗ quỷ quái này, nhưng…
Linh thú hạch Thú Vương vừa vào trong miệng Lôi Cương thì Luyện Hư bị một đạo lực đánh cho văng ra, hai tay và hai chân của Lôi Cương cùng phát ra hào quang rực rỡ.
"vù …vù.." một tiếng, trong cơ thể Lôi Cương đột nhiên bộc phát ra ánh hào quang màu hồng nhạt, bao phủ trên người Lôi Cương khiến Luyện Hư và Đan Thần đều thấy không rõ tình hình bên trong. Nếu như có thể chứng kiến, e rằng Luyện Hư và Đan Thần đều sẽ khiếp sợ vạn phần. Bốn con rồng từ trong hai tay và hai chân của Lôi Cương hiện ra bay lên, phảng phất trông như cá về biển vô cùng linh hoạt.
"Rống…" một tiếng gầm từ trong quầng sáng màu phấn hồng vang lên. Từ từ xuất hiện một con mãnh thú nhỏ, miệng rộng hé ra hướng Lôi Cương táp tới. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Ngao…"
"Ngao…"
"Ngao…"
"Ngao…"
Tiếng ngâm phẫn nộ của các con rồng vang lên, đứng ở bên ngoài, Đan Thần và Luyện Hư chỉ có thể thấy khối sáng màu phấn hồng rung chuyển lên xuống.
"Chuyện gì xảy ra nhỉ?" Luyện Hư trầm giọng nói, trong lòng lo lắng khiến Luyện Hư đứng ngồi không yên.
"Không biết….từ trước đến giờ ta cũng chưa thấy qua người cắn thú hạch thú vương bao giờ…" Đan Thần nuốt nước bọt, khuôn mặt tràn đầy khao khát nói. Luyện Hư nhíu mày, chăm chú nhìn chằm chằm vùng sáng màu hồng phấn.
"Grao…" trong vùng sáng màu hồng nhạt đột nhiên Thú Vươngphát ra tiếng gầm rồi hóa thành hình một con thú nằm rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
"Ngao…thần long màu tím lại lần nữa hống lên 1 tiếng, sau đó bốn con thần long toàn bộ quay trở lại hai tay và hai chân Lôi Cương, con thú kia cũng chậm rãi tiến vào thân thể Lôi Cương. Khối sáng màu hồng nhạt cũng từ từ thu vào….
Luyện Hư cùng Đan Thần nhìn khối sáng màu hồng nhạt biến mất, mà thở phào nhẹ nhõm, Lôi Cương đang lơ lửng trên không trung, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đã có chút hồng hào. Luyện Hư cùng Đan Thần nhìn nhau, cùng cười. Hai người đều nhận ra Lôi Cương đã chậm rãi khôi phục rồi. Bỗng nhiên, Đan Thần biến sắc, hai mắt nhìn về phía Lôi Cương kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Kiểm tra xem trong người Lôi Cương sau khi nuốt linh thú hạch của Thú Vương thì có gì dị biến không"
Đan Thần nói khiến cho Luyện Hư quay ra tỉ mỉ xem xét Lôi Cương.
"Không đúng rồi, không có dị thường nào cả, không lẽ sư tổ nói nhầm sao?" Không ngờ thú hạch của Thú Vương lại không có tác dụng ngược nào cả?" Đan Thần lẩm bẩm nói, nhíu mày, cũng không nhìn ra Lôi Cương rốt cuộc khác thường ở chỗ nào…
"Chờ Lôi Cương tỉnh lại rồi nói chuyện đi!" Luyện Hư thấp giọng nói. Chỉ cần Lôi Cương không có việc gì cần phải bàn nữa.
Lục phủ ngũ tạng của Lôi Cương nhanh chóng khép lại, một sức mạnh kỳ diệu lan toả trong kinh mạch của Lôi Cương, bị tập sơn thú đánh một chưởng, cương đan của Lôi Cương gần như đã vỡ vụn, thế nhưng được ánh sáng màu phấn hồng yêu dị xuyên vào trong cương đan, không những không làm cho cương đan nứt ra thêm, trái lại mau chóng lớn lên, thậm chí xung động phá đan thành anh. Cái hào quang màu phấn hồng này trị trọng thương trong cơ thể Lôi Cương, dĩ nhiên toàn bộ ẩn trong cơ thể Lôi Cương, thậm chí cả trong các khớp xương. Mà ở trong kinh mạch ánh sáng màu hồng phấn làm cho nội kình vốn là màu vàng nhạt cũng trở thành màu hồng yêu dị. Cương đan trong đan điền đang phồng lên bằng nắm tay thì lại dừng lại, kinh mạch của Lôi Cương cơ hồ như lớn gấp đôi, nội kình cùng cương khí càng lớn lên vài lần.
Lôi Cương lần này nuốt thú hạch của Thú Vương rốt cuộc là có phản tác dụng gì chỉ e là phải chờ đến sau này mới phát hiện ra.
Mười ngày sau Lôi Cương tỉnh lại, bên cạnh đã chất đống vài cái con linh thú, mà đám linh thú này con nào cũng là tứ giai thượng phẩm linh thú. Luyện Hư cùng Đan Thần toàn thân rách rưới ngồi trên mặt đất lẳng lặng luyện công. Lôi Cương tỉnh lại nhưng vẫn không mở hai mắt mà thần thức thăm dò tình trạng cơ thể. Tỉ mỉ quan sát tình trạng cơ thể, lúc thần thức vừa vào trong cơ thể toàn thân hắn run lên dữ dội.
Thở ra một cái, Lôi Cương mới mở hai mắt.
"Vù vù…" xung quanh vốn là đang gió nhẹ bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, bầu trời đang trong trẻo bị gió thổi cuồn cuộn, rất nhanh bị mây đen che kín. Tiếng sấm sét càng làm cho Lôi Cương kinh hồn bạt vía. cương khí ngưng tự toàn thân Lôi Cương tạo ra một cái lồng. Sau đó hắn thở ra một hơi rồi ngồi xuống.
"ầm…" một tiếng, từ trong mây đen xuất hiện một tia sét tím xẹt ngang bầu trời đánh xuống, tia sét to như vậy đánh thẳng vào người Lôi Cương.
Mặt đất bị đánh cháy đen, bốc lên khói xanh, Đan Thần và Luyện Hư bị đánh văng ra trăm mét, nằm sõng soài trên mặt đất, khoé miệng ứa máu nằm mê man.
Tia sét to như thế cũng không phải đánh vào Lôi Cương một cái rồi thôi, mà nó không ngừng truyền vào thân thể Lôi Cương. Lúc này Lôi Cương bị bao phủ toàn bộ sắc tím. Trong vòng thiên lôi, Lôi Cương kêu khổ cũng muộn rồi, sau khi trọng thương tỉnh lại, phát hiện "ngũ hành thể tu" dĩ nhiên đạt được liễu luyện cân thiên giai, Lôi Cương còn chưa kịp biết là xảy ra chuyện gì thì lôi kiếp ầm ầm kéo đến, khiến Lôi Cương không kịp chuẩn bị.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao sấm sét không giống bình thường?" Lôi Cương trong lòng mắng to nói: hôm nay sấm sét uy lực hiển nhiên so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều. Thiên lôi bá đạo, điên cuồng như con thoi qua lại trong cơ thể Lôi Cương.
Khi sét đánh tới đan điền phồng bằng nắm tay, Lôi Cương chỉ nghe đến tiếng nát vụn từ đan điền truyền đến, mà tự thấy cảm giác đất trời nghiêng ngả, trước mắt tối sầm, lại bất tỉnh nhân sự.
/935
|