Ánh mắt của ba người Ly Khí, Ly Tễ và Ly Hồn ngoài vẻ đố kị còn có vẻ khó hiểu. Điều này làm cho kế hoạch vạch ra trước kia của Ly Tễ và Ly Khí bị thất bại. Nếu mà Lôi Cương vào Thành Địch Ngược, thì mình sẽ không thể còn cơ hội để đến chỗ Lôi Cương nhiều nữa. Còn Ly Hồn lại nghĩ, nếu Lôi Cương vào Địch Ngược Thành, thì cả đời y cũng không thể giải trừ được huyết thệ.
Ly Tễ cân nhắc một chút về việc Lôi Cương sẽ vào Địch Ngược Thành, cuối cùng lão đành phải buông tha Lôi Cương. Dù sao thì với sự hùng mạnh của Thành Địch Ngược, Ly Tễ không thể chống lại được. Với sinh mệnh của bản thân và sự hùng mạnh mà nói, đương nhiên là phải bảo trụ sinh mệnh của mình. Nếu mà không có sinh mệnh, thì còn có thể chiếm dụng cái gì được chứ.
Tuy nhiên để nhận được lòng người thôn Ly Gia, Ly Tễ lộ vẻ do dự nói:
- Đại nhân, cái này…cần đến quyết định của Lôi Cương.
- Ngươi có bằng lòng theo ta đến Thành Địch Ngược hay không?
Một gã đàn ông mặc áo xanh bên cạnh cất giọng trầm thấp, nói. Hai mắt hắn đánh giá Lôi Cương để biết rõ, thân phận tên tiểu tử này rốt cuộc có chỗ nào kinh khủng mà khiến vị đại nhân này coi trọng.
Lúc này, Lôi Cương trở thành đối tượng chính của muôn người. Hắn cảm nhận thấy những ánh mắt vô cùng đố kị. Trong lòng Lôi Cương không có mảy may vui thích nào. Thành Địch Ngược tuy lớn, thế lực cũng kinh khủng, nhưng một khi đã vào trong, thì chuyện gì cũng bị ràng buộc, Lôi Cương không muốn điều đó. Hơn nữa, Lôi Cương còn chưa xác định được, người này rốt là coi trọng mình thật hay là còn có mục đích gì khác. Cân nhắc xung quanh, Lôi Cương thấy rằng, nếu thực sự vào Thành Địch Ngược, thì mệnh mình có lẽ yểu sớm. Vì vậy, hai mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm vào trong xe ngựa, thấp giọng nói:
- Đa tạ đại nhân. Lôi Cương muốn ở lại thôn Ly Gia để tu luyện, không muốn đi khỏi thôn Ly Gia.
Lôi Cương nói như vậy làm cho tất cả các đệ tử thôn Ly Gia đều ngớ ra. Đám người này không dám tin, nhìn Lôi Cương, trong mắt họ đầy vẻ khiếp sợ. Không ngờ lại có người từ chối vào Thành Địch Ngược để tu luyện sao? Người này thần kinh rồi sao?
Ly Tễ cũng cúi đầu, trầm tư suy nghĩ, đưa mắt nhìn Lôi Cương, rồi nhìn xe ngựa, ánh mắt lão lộ ra vẻ suy tư. Như lời Lôi Cương nói, hắn không muốn rời khỏi thôn Ly Gia sao? Trong lòng Ly Tễ giễu cợt, Lôi Cương mới đến thôn Ly Gia được baao lâu chứ? Ly Tễ cũng không cho rằng, Lôi Cương có tình cảm với thôn Ly Gia, vậy vì sao hắn từ chối chứ? Chẳng lẽ, hắn với đại nhân trong xe ngựa kia có liên quan sao? Ly Tễ không hổ là cáo già, sự tình như vậy mà cũng đoán già đoán non. Còn Ly Khí, hai mắt y cũng lóe lên, lơ đãng nhìn vào mắt Lôi Cương. Trước đó vị đại nhân trong xe ngựa nói đã khiến cho Ly Khí hoàn toàn muốn buông tha cho Lôi Cương. Nhưng giờ, Lôi Cương lại nói khiến cho Ly Khí lại hy vọng.
Ngay cả ánh mắt của hai gã mặc áo xanh cũng cực kỳ kinh ngạc, lại liếc mắt quan sát Lôi Cương. Hai người vẫn chưa nói cái gì, mà đợi đại nhân trong xe ngựa lên tiếng.
Một hồi lâu từ trong xe ngựa không truyền ra âm thanh nào. Hiển nhiên, vị đại nhân này cũng không nghĩ tới việc Lôi Cương sẽ từ chối dứt khoát như vậy.
- Không đi? Nếu mà ngươi không đi, thì kể từ hôm nay, thôn Ly Gia sẽ không nằm dưới sự bảo hộ của Thành Địch Ngược.
Âm thanh lạnh lẽo như băng trong xe ngựa vừa thốt ra, khiến cho toàn bộ đệ tử thôn Ly Gia đều trở nên hỗn loạn. Ly Tễ và Ly Khí âm thầm than. Nếu mà không có sự bảo hộ của Thành Địch Ngược thì không biết thôn Ly Gia sẽ tồn tại được mấy tháng.
- Đi thôi, huynh đệ. Đi Thành Địch Ngược để tu luyện rất có lợi cho ngươi. Hơn nữa, sau này, ngươi có một hậu trường hùng mạnh, kẻ hung ác coi như cũng không dám giết ngươi một cách dễ dàng. Bao nhiêu người nằm mơ cũng không có được cơ hội này.
Một số đệ tử thôn Ly Gia vội vã khuyên nhủ.
Ly Tễ và Ly Khí nhìn nhau, rồi lại nhìn vào đôi mắt đầy trầm tư của Lôi Cương.
- Đúng vây, đúng vậy. Lôi Cương huynh đệ được đi Thành Địch Ngược, chính là niềm mơ ước của rất nhiều người.
Một người đứng bên cạnh Lôi Cương huých tay nói.
Trong lòng Lôi Cương cười khẩy. Mặc dù, những người này nói như thể là vì lo nghĩ cho bản thân mình, nhưng trước khi người nọ nói muốn dẫn mình đi Thành Địch Ngược, vì sao không ai nói như vậy? Mà là một đám vô cùng đố kị? Nhưng khi người nọ dọa dẫm sự sống còn của bọn họ, thì lại bảo mình đi đi, không còn đố kị nữa. Bảo một người đi là người ta phải đi sao? Dù sao, bất luận gì, ở đây, mình cũng không có chút tình cảm nào.
Ngay sau đó, Lôi Cương bước ra khỏi đám đông, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào người trong xe ngựa, thấp giọng nói:
- Lôi Cương sẵn lòng cùng đại nhân đi vào Thành Địch Ngược.
Lúc này, mọi người đều im lặng, những tiếng bàn tán trước đó cũng biến mất. Cả đám người đố kị, ước ao, chờ đơi,…đủ các loại phức tạp, lại nhìn về phía Lôi Cương. Trong ánh mắt Ly Tễ, Ly Khí và Ly Hồn hơi tiếc nuối.
- Đi!
Trong xe ngựa truyền ra một tiếng nói lạnh giá. Chiếc xe ngựa có hoa văn màu tím vì vậy mà cũng tự động bay lên.
- Đi thôi!
Gã mặc áo xanh, khuôn mặt có cảm giác u ám nhìn vào mắt Lôi Cương chậm rãi nói. Tiếp theo đó hai gã đàn ông mặc áo xanh cùng bay đi. Nhưng chiếc xe ngựa như thể đang chờ Lôi Cương, không động đậy. Lôi Cương thấy thế bèn bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mình không đi, thì không được rồi. Sau đó, Lôi Cương cũng bay lên, bám theo xe ngựa.
Ba người và một chiếc xe ngựa từ từ biến mất khỏi tầm mất của mọi người.
- Tiếp tục tu luyện, lần này tất cả mọi người có thể bế quan!
Ly Tễ hò hét để dẹp đường. Những ánh mắt đố kị tan đi, rồi mọi người cũng từ từ biến mất.
Lôi Cương nhìn lại phía sau, thở mạnh. Kể từ lúc rời khỏi thôn Ly Gia, cho dù thế nào thì mình cũng không còn có liên hệ với nới đó nữa. Còn về phần Ly Hồn, thì tha cho y một mạng. Sau này, gặp lại, phỏng chừng cũng rất khó. Nhìn vào mắt hai gã mặc áo xanh, trong lòng Lôi Cương âm thầm suy tư tình cảnh của mình lúc này. "Người con gái trong xe ngựa này, rốt cuộc là ai? Vì sao phải chỉ đích danh rằng muốn mình đi? Chẳng nhẽ là muốn giết mình sao? Hai gã mặc áo xanh này là cường giả cương vương, nếu mà bọn họ muốn động thủ, thì mình chỉ có con đường chết." Nhưng biện pháp duy nhất là người trong xe ngựa kia, Lôi Cương tăng tốc. "ếu mà thật sự muốn cho mình đi Thành Địch Ngược cũng được, nhưng nếu ngộ nhỡ ngoài ý muốn, thì nhất thiết phải bắt người con gái trong cỗ xe ngựa này đầu tiên."
Nhìn qua tấm màn mỏng chỉ có thể thấy được một người con gái thướt tha. Trong lòng Lôi Cương đề phòng, cương khí trong cơ thể ngưng tụ, toàn thân hắn chuẩn bị tấn công một kích. Nhưng không biết vì sao, Lôi Cương cảm thụ được người con gái đang nhìn về phía mình đầy thù địch, đến nỗi sát khí dày đặc. Điều này làm cho Lôi Cương càng đề phòng hơn.
Sau khi đi được một canh giờ, sự đề phòng trong lòng Lôi Cương không hề yếu bớt đi, ngược lại hắn càng cảnh giác hơn. Sát khí của người con gái trong xe ngựa này càng lúc càng nghiêm trọng. Khuôn mặt Lôi Cương bình tĩnh, hít thở nhẹ nhàng như thể không có việc gì. Mà hư kiếm cũng có thể xuất động bất cứ lúc nào.
- Giết hắn!
Trong xe ngựa đột nhiên vang lên một tiếng nói lạnh buốt, uy nghiêm. Hai gã mặc áo xanh sửng sốt, rồi chẳng do dự bay thẳng đến chỗ Lôi Cương mà tấn công.
- Ầm…
Quyền phải của Lôi Cương đánh mạnh vào cái rèn cửa rồi hắn bay thẳng vào trong xe ngựa. Hắn nhìn người con gái đang mặc một bộ váy màu xanh, mang một chiếc khăn che mạng màu tím. Lôi Cương chẳng hề có ý định quan sát, mà tay phải đưa thẳng ra bắt lấy người con gái, tay trái giữ chặt cổ của nàng.
Người con gái mặc áo xanh này rõ ràng không nghĩ tới việc Lôi Cương dám động thủ với nàng, nên nhất thời không có chút đề phòng nào. Bị Lôi Cương bắt được, bàn tay hắn như gọng kìm khiến nàng không thể động đẩy.
- Đừng nhúc nhích, không thì ta sẽ giết nàng ngày lập tức. Mặc dù không thể chém giết được Cương Anh, nhưng ta có thể hủy cơ thể của nàng.
Giọng nói Lôi Cương vô cùng lạnh nhạt, khiến cho hai gã mặc áo xanh nhất thời không phản ứng được. Hai gã nhìn nhau, một tên thấp giọng nói:
- Tiểu tử, trước khi ngươi làm gì, thì hiểu cho rõ ngươi sẽ làm cái gì. Ngươi mà hủy diệt thân thể của nàng, e rằng Huyết Ngục lớn thế này cũng không có chỗ cho ngươi dung thân.
- Hừ, đừng có lấy việc đó ra mà dọa ta. Lẽ nào ngươi muốn ta nhắm mắt chờ chết sao?
Lôi Cương vô cùng lạnh nhạt nói. Sức lực trong tay gia tăng.
- Ngươi dám!!
Giọng người con gái mặc áo xanh vang lên, vô cùng lớn, lạnh buốt, và và đầy uy nghiêm.
- Tiểu tử, chẳng nhẽ ngươi không quan tâm đến thôn Ly Gia sao? Ngươi có thể tạm thời thoát đươc, chỉ e rằng lúc đó thôn Ly Gia sẽ bị hủy diệt.
Một gã đàn ông, u ám, thấp giọng nói. Ngôn ngữ của y đầy lo lắng. Nếu người con gái này mà xảy ra chuyện gì, đừng nói là thôn Ly Gia, ngay cả hai người bọn chúng cũng không thoát khỏi việc can hệ.
- Chỉ cần các ngươi động thủ, xem ta có dám không? thôn Ly Gia vốn không có can hệ gì đến ta. Sinh mạng của bọn họ không liên quan gì đến ta.
Lôi Cương cúi đầu, chỉ nhìn người con gái, lạnh lùng nói.
- Động thủ, giết hắn cho ta. Ta muốn nhìn xem hắn có thật dám giết ta không!
Người con gái mặc áo xanh chẳng những không lo lắng, mà ngược lại sát khí của nàng càng tăng lên.
Hai gã mặc áo xanh thầm than. "Đại nhân, ngươi nói đơn giản quá, nhưng chúng ta thật có dám động thủ không? Nếu người có gì đó xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta đây…
- Ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi chỗ nào? Vì sao phải giết ta?Lại còn tìm đủ mọi cách tới tìm ta?
Lôi Cương biết rõ, mình đã khống chế được tình thế, nên trong lòng hắn buông lơi đi nhiều. Tay trái hắn bóp cằm người con gái giơ lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mặt đẹp đầy căm phẫn của nàng.
/935
|