Vài tiếng mãnh thú gầm rống khiến cho Lôi Cương sợ hãi, đứng trước một thú vương đã làm cho Lôi Cương thảm hại kinh khủng chứ đừng nói tới chuyện đánh thắng. E rằng…, hắn vội vàng đưa mắt nhìn của Tiểu Giác ở trên vai, liền nhắm hướng đông chạy khỏi Ma Lâm. Hắn dự định khi tu vi đột phá địa giai thì sẽ lại tiến vào phía Tây của Ma Lâm.
Hóa ra, ngũ giai thượng phẩm thú vương đều ở phía tây của Ma Lâm, điều này làm cho Lôi Cương chắc chắn trong đó sẽ có Miêu Nị, không phải ngũ giai thượng phẩm thú vương đều tập trung tại phía Tây đó sao? Sau khi Lôi Cương chạy ra khỏi phía Tây, mới thở phào nhẹ nhõm. Mà Tiểu Giác nằm trên vai Lôi Cương cũng vội vàng đứng lên. Lôi Cương triển khai thần thức, tìm một nơi hẻo lánh ít người, bố trí một trận pháp che mắt, sau đó hắn bắt đầu bế quan.
Hắn dự định lần thứ hai sau khi đột phá địa giai đạt được thiên giai thì mới tiếp tục tiến vào Phía Tây.
Chẳng biết vì sao, Lôi Cương cảm giác như có một thứ gì đó ở Phía Tây đang kêu gọi hắn vậy, đặc biệt là lúc hắn đang chiến đấu với thú vương…
Tiểu Giác vẫn như lúc trước, phảng phất như sau khi thôn phệ linh thú hạch của thú vương thì có sự tiến hóa.
Trung tâm Huyết Ngục, trong chỗ sâu nhất của tòa thành lớn nguy nga tráng lệ là một phủ đệ xa hoa lộng lẫy.
Một trung niên nam tử đang dùng một ánh mắt uy nghiêm bao quát bốn phía, y hơi nhướng mày, lạnh lùng nói: " Chẳng lẽ không có cách nào để vào Ma Lâm sao?"
Trong đại điện, ngoại trừ một gã thanh niên anh tuấn ngồi cùng một đám lão nhân, mỗi một người ở đây đều đủ để xưng bá một phương trong Huyết Ngục này. Lúc này, mỗi vị lão nhân mặt mặt mày nghiêm túc, ánh mắt mờ nhạt nhìn về phía trung niên nam tử, có chút gì đó e ngại cùng kính nể.
"Thành chủ, đúng là vậy. Kkết giới ở trong Ma Lâm vừa mở liền tỏa ra khí thế cực kì kinh khủng, căn bản là không thể vào. Mấy năm nay đã có hơn trăm tên cường giả cương vương, Đạo vương, mười tên Đạo quân cường giả tiến vào ma lâm thế nhưng… Toàn bộ không có một ai trở lại!" Một lão nhân râu dài cất giọng già nói già nua.
Lông mày của trung niên nam tử nhăn lại, vẻ mặt lạnh lùng, hắng giọng nói: "Các vị đều được hưởng tư cách ra vào thành Địch Ngược là thánh địa tu luyện tối cao. Hơn nữa, U Huyền Chiến Giáp thật sự quan trọng!! Ta tự vấn lương tâm rằng, ta đối với các vị là tận tâm tận sức phải không?" Trung niên nam tử nghiêm sắc mặt, ánh mắt đảo một vòng, trầm giọng nói.
"Địch thành chủ, ngươi nói sai rồi. Chúng ta đã nhận được chỗ tốt của ngươi, trở thành khách khanh, nếu thành Địch Ngược có chuyện gì thì chúng tôi sẽ nguyện giúp sức." Một lão nhân gầy như bộ xương khô chậm rãi mở hai mắt, trầm giọng nói, ngôn ngữ tràn đầy khí phách.
Nét mặt của Địch Tàn hơi giãn ra, sâu trong đáy mắt có chút e ngại, chậm rãi nói: "Long bích lão nhân, Địch Tàn cũng không phải có ý tứ này, mà… U Huyền Chiến Giáp thật sự quan trọng a!"
"Ngươi luôn muốn chúng ta đi tìm, nhưng lại không nói cho chúng ta biết U Huyền Chiến Giáp rốt cuộc ra sao, có tác dụng gì? Ngươi bảo chúng ta làm sao cam tâm tình nguyện tìm một thứ không biết rõ?" Long Bích lão nhân nói, trong mắt bắn ra hai đạo tinh mang.
Sắc mặt của Địch Tàn âm trầm, mí mắt rủ xuống, suy tư một lúc. Một lúc lâu, hắn thở dài nói: "Việc này cũng không phải là bí mật gì, đến lúc đó cũng cần mọi người tham dự. Nó có quan hệ đến khe hở sấm chớp mưa bão trong bảo tàng, quan hệ đến vấn đề thoát ra khỏi Huyết Ngục Thâm Uyên a."
Địch Tàn nói ra một nửa bộ phận, trong mắt một ít lão nhân đã chợt lóe lên một tia sáng. Thế nhưng một câu nói tối hậu cuối cùng khiến toàn bộ lão nhân trong đại điện đều mở hai mắt, mấy trăm đạo tinh mang cùng bắn về phía Địch Tàn.
Bảo tàng tuy rằng khiến cho những cường giả nổi lòng tham, thế nhưng, rời khỏi Huyết Ngục Thâm Uyên đều là tâm nguyện của mỗi người. Mặc dù ở Huyết Ngục Thâm Uyên có thể hưởng thụ địa vị cao cao tại thượng, thế nhưng tu vị bị áp ở Cương Hoàng không thể đột phá nữa. Nhưng đối với một người tu luyện mà nói thì việc nâng cao tu vi luôn là khát vọng lớn nhất. Lúc này nghe Địch Tàn bào rằng có cách thoát khỏi Huyết Ngục Thâm Uyên, làm sao không khiến bọn họ động tâm? Trong số bọn họ có rất nhiều cường giả Cương Hoàng a.
Nội tâm Địch Tàn trầm xuống. Cảm thụ được ánh mắt của những cường giả xung quanh, hắn làm sao không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì? Trong lòng hắn cười nhạt rồi lên tiếng nói nói: "U Huyền Chiến Giáp là của thành chủ đời trước. Sư tôn ta Địch Ngược trong lúc vượt qua khe hở sấm chớp mưa bão đã đánh rơi xuống từ trên mình của tiên thú thủ hộ trong bảo tàng. Sau đó mà luyện chế thành đỉnh cấp phòng ngự linh khí, chỉ có U Huyền Chiến Giáp mới có thể rời khỏi Huyết Ngục Thâm Uyên, đó cũng là biện pháp duy nhất!"
Nghe lời nói của Địch Tàn, mỗi vị đang ngồi tại đại điện đều lộ vẻ kính nể thậm chí kinh hãi, người có mệnh cây có bóng, Địch Ngược danh chần toàn bộ Huyết Ngục Thâm Uyên, được xưng là đệ nhất nhân ở Huyết Ngục, tu vi sâu không thể lường! Ngoài ra thủ đoạn của hắn càng khiến kẻ khác nghe thấy đã sợ mất mật.
"Nếu… đúng là Địch Ngược đánh rớt xuống từ trên mình tiên thú thủ hộ xong, sao lại không chém giết nó luôn?" Long Bích lão nhân kinh nghi nói.
"Ha hả, vì lúc ấy, sư tôn bị mấy lão quái vật đánh lén. Trận chiến ấy hầu như tiêu diệt toàn bộ tu luyện giả thời viễn cổ của Thâm Uyên, mà sư tôn ta cũng chật vật chạy thoát trở về!" âm thanh Địch Tàn hết sức nặng nề. Hai đại phái của Huyết Ngục Thâm Uyên chưa bao giờ đình chỉ chiến đấu a.
Những cường giả trong đại điện đều âm trầm cúi đầu, trong mắt liên tục xuất hiện dị sắc, người thanh niên duy nhất trong đại điện cũng nghi hoặc nói: "Địch thúc thúc vì sao nhất định phải dùng U Huyền Chiến Giáp mới có khả năng dẫn tiên thú thù hộ? Sao không trực tiếp chém giết?"
Địch Tàn đạm bạc nhìn vào mắt người thanh niên, lập tức nhìn lại về phía lão nhân ngồi ở vị trí đầu, lúc này mới nói: "Theo sư tôn thì trong khe hở sấm chớp mưa bão có một tiên phủ do một cường giả lưu lại. Ta chỉ có thể đợi tới lúc khe hở sấm chớp mưa bão yên bình nhất mới có thể đi vào. Hơn nữa, tại sâu trong khe hở, sấm chớp mưa bão mạnh hơn mười lần, mà toàn bộ tòa tiên phủ được một kết giới bao bọc, muốn công phá được nó thì phải tốn thời gian, mà dùng U Huyền Chiến Giáp thì có thể dụ ra thủ hộ tiên thú đến lúc đó kết giới tự nhiên biến mất mà đi vào trong đó a! Hơn nữa, ta cùng sư tôn đang thương lượng tiếp theo có nên đi vào chỗ sâu nhất trong khe hở sấm chớp mưa bão…" Địch Tàn đảo mắt nhìn qua các khuôn mặt đang chấn động của các cường giả, trong lòng không ngớt cười nhạt.
Bộ xương khô Long Bích lão nhân kinh nghi nói: "Thành chủ, Địch Ngược thành chủ… lão nhân gia ngài không có việc gì chứ?"
Địch Tàn gật đầu nói: "Đương nhiên, trận chiến ấy làm sư tôn bị trọng thượng. Nhưng mấy năm nay cũng khỏi hẳn rồi! Lần tiếp theo khe hở sấm chớp mưa bão yên bình nhất là lúc, đó là…" Địch Tàn nhịn không được, hai mắt chợt lóe tinh mang.
Các lão nhân trong đại điện đều động dung, mà bộ xương khô lão nhân Long Bích cũng trầm ngâm nói: "Thành chủ, đáng lẽ ngươi nên sớm nói cho chúng ta biết a, vì sao phải giấu diếm tới bây giờ?"
Khóe mắt Địch Tàn nhíu lại, trầm giọng nói: "Đây là ý tứ của sư tôn, không muốn các ngài phải phân tâm, vì thế…" Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Long Bích trong lòng cười nhạt vài phần, nhưng hắn vẫn sợ hãi uy thế của Địch Ngược, đành nói một cách bất đắc dĩ: "Đã như vậy, tại sao Địch Ngược thành chủ không…"
"Lớn mật!!" Hai mắt lão nhân ngồi ở vị trí đầu tiên đột nhiên bắn ra sát khí chiếu thẳng vào Long Bích, lớn giọng quát lên.
Nội tâm của Long Bích trầm xuống, vội vã cười làm lành nói: "Quân đại trưởng lão! Ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được U Huyền Chiến Giáp, xin ngài đừng nổi giận."
Quân đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thu liễm sát khí trong mắt, nhìn chằm chằm vào Long Bích nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết lần đoạt bảo tiếp theo sẽ là đại chiến của các lão gia hỏa ở Thâm Uyên này? Ngay cả việc nhỏ này cũng phải phiền đến thành chủ đại nhân sao? Hay là đến lúc đó ngươi đi nghênh chiến với các lão gia hỏa đó đi?"
Long Bích đơ người ra. Đối phó với lão gia hỏa của Thâm Uyên? Long Bích chỉ nghĩ đến thôi là thấy lạnh cả người, phảng phất như nhớ lại điều gì đó, thân thể nhịn không được mà run lên, sắc mặt tái nhợt đi.
"Hừ…" Quân đại trưởng lão nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Long Bích liền hừ lạnh một tiếng.
"Được rồi!" Địch Tàn trầm giọng nói, lập tức đảo mắt qua các cường giả khác, "Ta cùng với Quân đại trưởng lão đã thương lượng qua, sẽ phái một vị cường giả Cương Hoàng trực tiếp tiến vào Ma Lâm tìm kiếm."
Hơn mười vị lão nhân ngồi ở đại điện run người, cúi đầu thấp xuống, tránh né ánh mắt của Địch Tàn.
Mà ánh mắt của Địch Tàn chậm rãi nhìn về phía... Long Bích.
Long Bích chấn động, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận. Cường giả Cương Hoàng? Một gã tu ma cấp bậc Cương Hoàng vào Ma Lâm cũng không thể đi ra được, thế mà lúc này bản thân hắn phải vào đó? Thế nhưng hắn cảm giác được ánh mắt của Địch Tàn cùng Quân trưởng lão, nội tâm hắn trầm xuống.
"Long Bích lão nhân, ngươi đảm nhận được chứ?"
/935
|