Lôi Cương líu lưỡi nhìn hạt giống màu nâu phía trong đan điền mà cảm thấy kinh ngạc, lẽ nào… Cây nhỏ vừa chết héo đang ở trong đan điền của mình sao? Những lẽ nào trong đan điền, hạt giống sẽ nẩy mầm mọc rồi sẽ trở thành cây đại thụ? Lôi Cương không khỏi lo lắng. Nếu quả thật như vậy, đan điền của mình có thể chứa được cây đại thụ chọc trời như vậy không? Lôi Cương nhớ tới dáng hình khổng lồ của cây đại thụ trước đây mà cảm thấy khổ tâm, nếu như vậy đến lúc đó, trong đan điền sẽ có một cái cây? Sợ rằng từ xưa đến nay cũng là người duy nhất.
Dù muốn hay không mang cây sinh mệnh trong kết giới đem bỏ vào trong đan điền chỉ là ý niệm chợt lóe qua đầu, mà Lôi Cương cũng chẳng có lòng tham. Lôi Cương tuy rằng khổ sở thế nhưng nghĩ chính mình có thể thành cây sinh mệnh, đây chính là cơ duyên trời cho a. Thử nghĩ, đến lúc đó vận dụng mộc lực, trong cơ thể sẽ có nguồn lực cuồn cuộn kinh khủng cỡ nào a.
Lôi Cương sau một hồi suy nghĩ, khuôn mặt hơi hòa hoãn lại. Hắn tự hỏi bản thân nên rời khỏi rừng Thôn Ma hay tiếp tục ở lại chỗ này? Đi ra ngoài, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng ở lại chỗ này e rằng tu vi khó có thể tăng tiến. Cân nhắc lợi hại trên dưới, Lôi Cương quyết định ra khỏi rừng Thôn Ma, cho dù có gặp nguy hiểm cũng là cơ hội để thăng tiến, chỉ cần không gặp cường giả Đạo Quân, Cương Quân, hắn có dư sức bảo vệ chính mình. Mà Đạo Quân, Cương Quân nào có phải là những nhân vật dễ dàng xuất hiện?
Tâm ý Lôi Cương đã quyết, cũng không quay trở về trong kết giới. Về phần Tiểu Giác, cứ để nó ở lại chỗ này, ra ngoài lại gặp nguy hiểm. Tuy rằng tốc độ của Tiểu Giác rất quỷ dị, thế nhưng nếu gặp phải cao nhân cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ xong, Lôi Cương chậm rãi bay lên không trung. Khi tới kết giới, Lôi Cương hơi có chút do dự. Cây sinh mệnh nói hắn có khả năng tự do ra vào rừng Thôn Ma nhưng Lôi Cương cũng chưa từng thử qua. Lúc này trong lòng Lôi Cương cũng có chút lo lắng bản thân mình có thể không đi qua được. Hắn chậm rãi bay về phía kết giới. Kết giới như có như không, hơi tạo nên gợn sóng, Lôi Cương liền bước qua.
Lôi Cương nhìn phía dưới rừng Thôn Ma, trong lòng vô cùng cảm khái, chính mình không ngờ còn có thể đi ra khỏi đây. Thở ra một hơi, mùi máu tanh trong không khí khiến tâm Lôi Cương đang bình tĩnh cũng trở nên sôi trào. Một lần nữa, hắn nhìn về hướng rừng Thôn Ma, song quyền Lôi Cương nắm chặt. Ở đây, danh dự chính là thiên hạ. Thế nhưng… Đợi đến lần sau trở về, sẽ khiến đám tiên thú cao ngạo này phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa! Lập tức, Lôi Cương huýt một tiếng sáo dài nhằm về một hướng bay đi.
Nửa năm sau.
Phía đông Huyết ngục, một nhóm hơn mười người, ai nấy đều tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc. Cả đoàn người đều là cường giả cấp bậc cương vương. Mười người lưu lại trong một thôn trang nhỏ.
Đầu lĩnh là một gã nam tử trung niên có bộ lông mày rậm, mắt to, nét mặt cương nghị, nhìn về phía thôn trang ngỏ thấp giọng nói: "Thần thức ta điều tra được trong thôn trang nhân số đại khái khoảng hơn hai trăm người, nhưng cường giả cấp bậc cương vương chỉ có bốn người. Cho dù là bất cứ ai thì cũng không được để sót lại bất cứ người nào! Hiểu chưa? Tiền của chiếm được cho dù là bao nhiêu, tất cả đều chia đều, thế nào?" Ánh mắt nam tử trung niên có một sự nham hiểm, trầm giọng nói.
"Tuân lệnh đội trưởng!" Tám gã cường giả cương vương đồng thời nói. Mà một tên khác dáng người cao to, nét mặt thanh tú, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp, nhìn vững như bàn thạch. Tên nam tử hán này hơi nhíu mày rồi thấp giọng nói: "Đội trưởng, giết chết bốn gã cương vương là được rồi, còn đám đệ tử cấp thấp thì…"
"Được rồi!" Nam tử trung niên đầu lĩnh quát lạnh , quay đầu nhìn về phía tên nam tử hán, trầm giọng nói: "Cương Ma, muốn làm một người chân chính thì phải thật sự tàn nhẫn, nếu như còn có lòng dạ đàn bà như vậy thì không xứng là một nam tử hán!"
Nam tử có tên Cương Ma gật đầu không nói. Mà một gã nam tử có dáng người rất cao liếc mắt qua Cương Ma, lạnh nhạt nói: "Cương Ma! Nếu như không phải trước đây ngươi đã cứu chúng ta, thì chúng ta đã sớm đá ngươi đi rồi. Lần nào cũng là như vậy, người quá nhân từ ra tay không dứt khoát, không thích hợp sinh tồn tại Huyết ngục.
"Được rồi, Vũ Hóa Thần, Cương Ma cũng chưa giết chóc nhiều, cứ từ từ mà thích ứng. Nhớ kỹ! Cương Ma! Nếu như chúng ta không giết chết đệ tử của chúng, ngày sau bọn hắn mạnh lên sẽ lại giết chúng ta!" Lập tức nam tử trung niên khoát tay chặn lại, mười người mơ hồ như quỷ mị vọt về phía cái thôn nhỏ.
Đến thôn nhỏ, đội trưởng đầu lĩnh lấy ra một cây búa lớn. Một làn khí tức cuồng bạo ầm ầm phát ra, từ cây búa có một lực đạo không gì sánh được oanh kích xuống, khiến cho mặt đất ầm ầm, những tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên.
"Chúng ta được thành Địch Ngược bảo vệ, lẽ nào các người cũng không coi Thành Địch Ngược ra cái gì?" Một tiếng quát vang lên, rồi có bốn vầng sáng vọt lên không trung. Đó chính là bốn lão nhân mặc áo nhà nho. Nhìn đám đại địch cả mười tên đều máu tanh đầy người, ánh mắt họ tràn đầy thất vọng. Bốn người biết, sợ rằng hôm nay, cả thôn sẽ bị xóa khỏi Huyết ngục.
Bọn tàn bạo!! Người của Huyết ngục thực sự là lũ côn đồ giết người không chớp mắt.
"Thành Địch Ngược? Khặc khặc, Thành Địch Ngược có thể chăm lo cho một tiêu thôn như vậy sao? Tiểu thôn thế này ở Huyết ngục không có mười thì cũng đến tám vạn, Thành thế lực Địch Ngược trải rộng như vậy, làm sao có thể chăm lo cho tất cả chứ? Ai chẳng biết Thành Địch Ngược đang có nội loạn, đại trưởng lão của Thành Địch Ngược chém chết Khách Khanh trường lão?" Đội trưởng cười lạnh nói, lập tức trong mắt chợt trở nên sắc bén, quát khẽ: "Không tha cho kẻ nào hết!" Không để bốn vị lão nhân kịp mở miệng, bọn họ liền điên cuồng tấn công tới.
Mặt khác, ba gã nam tử trung niên đi theo sau đội trưởng tấn công bốn gã cường giả Cương Vương, còn lại năm tên nam tử trung niên nhanh chóng hạ xuống mặt đất, bắt đầu cuộc đồ sát. Mà nam tử tên gọi Cương Ma đứng trên không trung cũng dần cảm nhận được mùi máu tanh lan tỏa, khuôn mặt y có một sự do dự.
Giết? Hay là không giết? Tuy rằng biết ở Huyết ngục này nếu nhân từ nương tay chính là tự mình tìm lấy đường chết. Thế nhưng nếu thật sự phải giết những tu luyện giả cấp thấp thế này thì bất luận như thế nào hắn cũng không ra tay được a.
Tám gã cường giả Cương Vương chiến đấu khiến không trung phát ra những tiếng ầm ầm phảng phất như tiếng sấm chớp rền vang chấn động tất cả. Không khí nhuộm một màu hồng, mùi máu tanh tràn ngập trong không trung. Trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, phòng ốc bị phá hủy. cường giả Cương Vương quả thực đáng sợ, kể cả là tu luyện giả có tu vi Kiếp Cương cũng không thể nào chống đỡ nổi. Trận chiến diễn ra chưa tới thời gian một nén nhang đã vội vã kết thúc. Mà tám người trên không vẫn đang chiến đấu , bốn lão nhân cùng công kích khiến bốn gã hung ác kia đều không làm được gì, ngoại trừ tên đội trưởng không bị chút tổn hao, ba người còn lại đều bị trúng thương, mà bốn lão nhân tình hình cũng thế.
"Ầm…" Tên đội trưởng vung một búa chém thẳng về phía một lão nhân, khiến cho lão nhân bay ngược về phía Cương Ma .
« Cương ma, giết hắn ! » Tên đội trưởng cũng không có tiếp tục công kích, trong tay vẫn cầm búa lớn, đứng trên không, cao giọng quát Cương Ma.
Cương ma quay đầu nhìn về phía đội trưởng, vẻ mặt kỳ vọng của đội trưởng trong nháy mắt khiến Cương ma cảm thấy do dự. Cương ma biết, đội trưởng tuy rằng thủ đoạn độc ác, thế nhưng cực kỳ coi trọng mình. Không chỉ vì mình đã cứu mạng hắn. Từ trước cho tới nay, đội trưởng đều muốn chính mình trở thành người thực hung bạo, thế nhưng hắn lại không thể đạt được kỳ vọng của gã a. Ôi chao, xem ra chính mình thực sự là không thích hợp làm người hung bạo a.
Ngay khi Cương ma còn đang suy nghĩ, lão nhân đang bay ngược đến bỗng nhiên ổn định thân thể, phun ra một ngụm máu tươi vè phía Cương ma. Đồng thời một đạo kiếm quang sắc bén hướng Cương Ma phóng tới, trong không gian không ngừng vang lên tiếng xé gió, toàn bộ không gian ầm ầm rung chuyển. Có thể thấy được đây là đòn liều mạng của lão nhân, uy lực vạn phần khủng khiếp, e rằng Cương ma nếu trúng chiêu không chết cũng trọng thương.
« Khặc khặc… Cùng nhau xuống dưới đi ! » Lão nhân cười gằn thành tiếng, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo. trong mắt vằn máu không kém gã đội trưởng là bao. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cương Ma trừng mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của lão nhân. Vì sao ? Chính mình không có động thủ, vì sao phải đẩy mình vào chỗ chết ? Khuôn mặt Cương Ma co quắp, mà đạo kiếm quang trong nháy mắt cũng đã tới gần. Cương ma cảm thấy kinh hoàng, lông tóc dựng ngược, bay về phía sau. Mà đạo kiếm quang cũng vọt theo Cương Ma .
« Hát ! » Cương Ma hét lớn một tiếng, cả cơ thể đột nhiên nổi lên cơ bắp, một đạo lân giáp màu đồng ngầm mang theo màu vàng, xanh cùng sắc tím nhàn nhạt, nâu trong nháy mắt bao phủ toàn thân. Lúc này Cương Ma mơ hồ biến thành mãnh thú nhân.
« .. » Một tiếnng chói tai vang lên, đạo kiếm quang đẩy Cương Ma bay ra. Thế nhưng, khuôn mặt dữ tợn của lão nhân cũng phải sững sợ, nhìn cú tấn công toàn lực của mình cũng không thể xuyên thủng được quái nhân này. Trong lòng lão cảm thấy khiếp sợ, một kiếm này đến cường giả Cương Vương thiên giai nếu đỡ cũng phải bị trọng thương, mà tên Cương Vương hoàng giai hung bạo này lại có thể chống đỡ được ?
Thân thể Cương Ma gập lại. Một kiếm đánh lên ngực, nhưng không thể tiến được thêm nửa phần.
"A!!" Cương Ma đột nhiên hét to lên, thân thể chậm rãi đứng thẳng dậy. Thanh kiếm mỏng rơi thẳng xuống phía dưới. Đôi mắt hắn đỏ như máu. Dưới bộ lân giáp một đôi mắt như mãnh thú nhìn lão nhân chằm chằm.
"Chết!!" Cương Ma chợt quát, rồi biến mất.
/935
|