Ở chỗ Ngu Đao nhận được cuốn sắt là một điều bất ngờ với Lôi Cương. Lúc này, hai mắt Lôi Cương lại phảng phất như thấy cái bóng dáng ấy. Chiêu thức thật đơn giản nhưng ẩn chứa sức mạnh vô cùng. Phảng phất có thể đem trời đất nhập vào nhau trong một chiêu thức.
Cái này có mười khối nhưng chỉ có sáu khối là tương liên. Vừa vặn đúng hai mươi mốt đến hai mươi sáu thức, còn lại bốn khối là ba mươi thức sau. Thế nhưng sáu khối này Lôi Cương chỉ mất có nửa ngày là lĩnh hội tinh thâm.
Thanh âm tang thương trong đầu Lôi Cương lại vang lên. Lôi Cương nhìn chằm chằm phía trước, tuy rằng Ngu Đao không nhìn thấy nhưng Lôi Cương vẫn thấy được.
"Ngũ hành trong trời đất là cội nguồn sức mạnh sơ khai của của Khai Thiên …" thanh âm tang thương lại hiện ra. Lôi Cương chăm chú nhìn hình người trên cuốn sắt để tìm hiểu. Điều khiến Lôi Cương kinh hãi chính là Khai Thiên viện dẫn sức mạnh của ngũ hành trong thiên địa. Nếu cứ tiếp tục như vậy , e rằng cuối cùng ngay cả sức của rồng cũng có thể sử dụng. Lôi Cương than thầm khai thiên này chẳng phải là được sáng tạo vì "ngũ hành thể tu"hay sao?. Phần sau của Ngũ hành thể tu cũng là mượn sức mạnh của ngũ hành trong thiên địa trợ giúp. Nếu như hai cái này hợp lực thành một, Lôi Cương tin tưởng rằng không có mấy người có thể chống lại sức mạnh tấn công của nó.
Lôi Cương chậm rãi chìm vào tìm hiểu khai thiên. Ngu Đao ngồi xếp bằng đợi.Nhưng ngồi nhìn một năm dài bằng chín năm. Cho dù tính cách của Ngu Đao thâm trầm cũng không nhẫn nổi được nữa, nhìn Lôi Cương vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu nhìn chằm chằm thiết quyển. Ngu Đao cũng nhìn chăm chú vào cuộn sắt như muốn nhìn ra được điều gì đó. Nhưng nào có cái gì. "Nếu ta biết sớm thế này thì khi tới đây đã để sư tôn truyền "thể tu quyết" cho rồi" - Ngu Đao buồn bực nói.
Một năm sau đó. Ngu Đao tới tới lui lui, nét mặt tràn đầy vẻ lo nghĩ, liên tục thở dài. Trong hai năm qua người trung niên kia đã tới vài lần, nhưng đều bị Ngu Đao gắt gỏng chửi mắng đuổi về. Cuối cùng tên trung niên đó đành phải lắc đầu bỏ đi.
Hôm nay, ánh sáng toả ra từ cuốn sắt suốt hai năm cuối cùng dần dần mờ đi. Điều này làm cho Ngu Đao hết sức mừng rỡ, nhìn chằm chằm Lôi Cương, đợi hắn tỉnh lại.
Qua một canh giờ, Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt. Ánh mắt của hắn hết sức bình thản làm cho Ngu Đao cảm thấy kinh ngạc. Vào khoảnh khắc Lôi Cương mở mắt, Ngu Đao thậm chí cảm nhận thấy từ người hắn có một sự uy nghiêm không gì sánh được. Ngu Đao líu lưỡi nhìn Lôi Cương nói không ra lời. Lẽ nào trong hai năm qua, sư tôn lại lĩnh hội được cái gì trong cuốn sắt này? Ngu Đao không khỏi liếc mắt nhìn cuốn sắt, trong lòng thở dài. Cuốn sắt này với bản thân mình thật vô duyên, chính bản thân gã suýt nữa bỏ mạng để lấy được nhưng không có chút công dụng nào cả. Trước đây, Ngu Đao đã tốn rất nhiều thời gian với cuốn sắt rồi.
Lúc này, Lôi Cương cũng hết sức nghi hoặc. Nhìn Ngu Đao, Lôi Cương có một thứ cảm giác khó hiểu, phảng phất như là có thể nhìn thấu thế gian. Rõ ràng, các động tác của Ngu Đao cũng chậm đi nhiều. Lôi Cương chắc chắn, lúc này nếu tự mình đánh một kích đương nhiên sẽ bí mật kéo theo giá áo nghĩa. Áo nghĩa lại phân thành áo nghĩa ngũ hành. Mà tự mình hiểu rõ linh khí hệ Mộc, thì có thể phát huy ra áo nghĩa thuộc mộc. Lôi Cương cũng không nghĩ tới việc khi lĩnh ngộ bí mật trên cuốn sắt thì áo nghĩa của gã đàn ông trong cuốn sắt khiến cho hắn có sự thay đổi lớn như vậy. Lôi Cương không khỏi chờ đợi phần sau của cuốn sắt. Có lẽ cuối cùng ngay cả long lực cũng sẽ có.
"Ngu Đao, cái cuốn sắt này ngươi lấy ở đâu ra? Ngươi có còn hay không?" Lôi Cương lòng dạ xao động hỏi. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Ngu Đao, trong lòng hết sức hồi hộp.
Làm sao mà Ngu Đao không nhận ra sự kích động trong lòng của Lôi Cương? Suy tư một lát, Ngu Đao mới chậm rãi nói: "Sư tôn, cuốn sắt này là do Ngu Đao tìm ra khi tu vi bị phế trong cái khe sấm chớp mưa bão. Thế nhưng lại không tìm ra manh mối gì, cho nên mới chôn ở chỗ này. Ta cũng chỉ có mười khối này thôi."
"Cái khe sấm chớp mưa bão?" Lôi Cương sửng sốt. Tuy rằng Lôi Cương không sinh ra và lớn lên trong Huyết Ngục, nhưng đối với tiếng tăm của cái khe mưa bão sấm chớp thì cũng như sấm nổ bên tai. Nó là nơi găn trở Huyết Ngục và Thâm Uyên. Từ nhiều năm qua chưa từng có người phá bỏ quy luật. Lôi Cương nhíu mày, sau một lát trầm tư liền hỏi: "ngươi nói một chút quá trình sự việc, cũng như toàn bộ nguyên nhân tu vi của ngươi bị phế xem nào!"
Ánh mắt Ngu Đao có một tia ấm áp, lập tức hơi nhăn mày lại, có vẻ như là Ngu Đao không muốn nhớ lại chuyện đó.
"Khoảng chừng mấy vạn năm trước, lão phu kết hợp các cao thủ nổi danh của huyết ngục nhân lúc cái khe mưa gió sấm chớp trở nên yên tĩnh mà đi vào. Trước đây rất lâu thì nghe đồn cái khe mưa bão sấm chớp có vô số bảo tàng. Thậm chí có truyện tống trận ra khỏi huyết ngục và vực sâu. Chính điều đó đã lôi đến sức đối đầu giữa Huyết Ngục và Thâm Uyên. Thường cách vạn năm tất cả, không hẹn mà cùng tiến vào trong cái khe mưa bão sấm chớp, hy vọng có thể đạt được bảo tàng trong truyền thuyết. Đồng thời có thể ra khỏi cái cũi Huyết Ngục Thâm Uyên này. Nhưng bảo tàng lại có một con tiên thú đỉnh cao bảo vệ. Vô số cao thủ của huyết ngục vực sâu đều chôn vùi dưới tay của tiên thú. Cuốn sắt này là do lão phu tìm thấy nó được giấu ở bên ngoài tiên phủ. Vừa đúng lúc gặp thâm uyên cao thủ. Cuối cùng hai bên xảy ra đại chiến có một không hai. Lão phu bị người tà đạo đánh lén thần hồn. Dẫn đến thần hồn bị thương nặng buộc lão phu phó mặc tu vi toàn thân. Sau cùng kết cục là lưỡng bại câu thương. Lão phu mất tu vi, lấy được mười khối cuốn sắt này. Ôi chao…!" Ngu Đao kể ra chỉ vài câu nhưng lại khái quát được cả quá trình. Khi nói về người tà đạo, sóng gió cũng nổi lên kinh khủng trong lòng Ngu Đao.
Lôi Cương nhíu mày nhìn vào mắt Ngu Đao, ngay sau đó nói: "Đừng lo, với tư chất và tâm tính của ngươi, việc tu luyện "thể tu quyết" có lẽ tu vi sẽ khôi phục toàn bộ thậm chí so với trước có thể sẽ cao hơn!"
Ngu Đao run người, hai mắt nổi sóng gió. "Thể tu bí quyết" đúng là nguyện vọng duy nhất của Ngu Đao. Nếu như không có Lôi Cương đến, sợ rằng Ngu Đao chỉ có thể sống cho qua những ngày buồn chán này. Đến lúc đó cơ thể sẽ lão hoá, sẽ chết già giống người phàm trần, đó là điều Ngu Đao không muốn chấp nhận nhất.
"Liệu bọn người tà đạo có lấy đi vài khối cuốn sắt này không nhỉ?" Lôi Cương khẽ cau mày hỏi. Trong mười cuộn này chỉ có sáu cái là nối tiếp, còn lại bốn cái là khai thiên thức thứ ba mươi mấy. Nếu như suy đoán không sai thì chiêu thức tiếp theo đã bị nhóm người tà đạo chiếm đoạt. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ngu Đao trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, Ngu Đao mới nhìn hướng về phía Lôi Cương nói: "Đúng, sư tôn, Đám người tà đạo chắc cũng giống lão già này chiếm được vài khối. Nhưng mà lão phu có thể khẳng định là không quá mười khối!"
Lôi Cương cảm thấy hết sức nặng nề!! Sẽ không quá mười khối? Coi như cũng có thể là một khối. Lôi Cương không khỏi thở dài một cái, muốn đoạt lấy vài thức còn lại bên người tà đạo thì sẽ khó khăn cơ nào. Chỉ cần một thức của Khai Thiên thì cho dù phần sau có được hết cũng không có tác dụng gì. Suy nghĩ của Lôi Cương hết sức phức tạp.
"Sư tôn, nếu như nhất định cần cuốn sắt này, thì hai trăm năm sau lão phu có cách giúp sư tôn đoạt lại!" Ngu Đao nhìn Lôi Cương, mà nói với một sự thần bí.
Lôi Cương sửng sốt, nhìn vào mắt Ngu Đao, trầm giọng nói: "Ngươi muốn nói là hai trăm năm sau cái khe mưa bão sấm chớp yên ả…?"
Ngu Đao gật đầu!
Lôi Cương trong lòng khẽ động, lập tức nói: "Như thế rất tốt. Trước tiên ta truyền cho ngươi "thể tu bí quyết"!" Lập tức Lôi Cương lấy ra một khối tinh thạch, đem bộ phận quan trọng nhất của "ngũ hành thể tu" nhập vào trong đó, đưa cho Ngu Đao. Lúc này, Lôi Cương bắt buộc phải làm như vậy. Còn có một chút do dự lúc lúc trước nay cũng tan biến. Nếu như suy đoán không sai, nguyện vọng của Ngu Đao đó là chờ hắn sau khi khôi phục lại tu vi, sẽ giúp mình đoạt lại cuốn sắt!!
Gương mặt Ngu Đao giật giật, ánh mắt tràn ngập một sự kích động, hai tay run rẩy tiếp nhận tinh thạch. Hai chân quỳ xuống, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Sư tôn, Ngu Đao nhất định không phụ kỳ vọng của sư tôn! Cũng xin sư tôn nhất tâm kết nạp Ngu Đao. Những năm gần đây Ngu Đao đã hiểu được danh lợi, thế lực cũng là phù vân. Duy nhất tu vi là đáng quý ! !"
Lôi Cương gật đầu, trong lòng cũng nghĩ đến cuốn sắt. Sau đó, hắn nói ra trong phần thứ nhất của "ngũ hành thể tu" khi tu luyện sẽ gặp sự trở ngại thế nào. Ngu Đao lại tiến nhập tu luyện. Lôi Cương lại đi qua chỗ trước đây Ngu Đao bắt được tài bảo.
Cuối cùng, Lôi Cương lấy tất cả những gì mình vừa ý đem cất vào trong giới chỉ rồi mới rời khỏi gian phòng. Khi Lôi Cương đi ra là lúc lại phát hiện mình đã vào trong một thư phòng vô cùng lộng lẫy.
"Ngu gia gia, người rốt cuộc ra…"Lôi Cương vừa bước ra liền nghe đựơc một giọng nói rất duyên dáng gọi to. Điều đó khiến cho hắn chợt nhíu mày.
/935
|