Nhóm Người đó mặc một bộ trang phục màu đen, gương mặt kiên cường. Ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén khiến cho lòng người kính sợ. Trên gương mặt cũng khắc một nét gì đó hết sức kiêu ngạo. Nam tử thanh niên áo đen đó vừa xuất hiện trong không trung, đám ác nhân lập tức cảm nhận có một ngọn núi lớn đè nặng lên ngực.
Ánh mắt của Dị Thiên run run, gương mặt giật giật. Còn Ngu Chiến thì vừa thấy người thanh niên đó xuất hiện gương mặt có sự vui sướng và lo lắng.
Còn tám vị gia chủ sau khi sửng sốt thì nét mặt cũng không giấu được sự kinh ngạc.
Quân Vô nhíu mày nhìn người thanh niên. Ngu Đao vừa mới xuất hiện khiến cho Quân Vô cảm thấy áp lực. Y vốn là người kiêu ngạo làm sao có thể chịu đựng nhìn một người thanh niên giống mình lại kiêu ngạo như vậy? Cơn giận khiến cho y không để ý tới nét mặt của mấy vị trưởng lão thành Địch Ngược đang sững sờ.
- Ngươi là ai? - Quân Vô cau mày, quát lên.
Ngu Đao cũng không để ý tới Quân Vô chỉ nhìn xung quanh rồi nhíu mày lại quát:
- Sao lại thế này? Chiến nhi! Chẳng phải ngươi nói sư tổ ở đây hay sao?
Sự kiêu ngạo của Quân Vô gần như nổ tung. Từ đầu tới lúc này, Ngu Đao cơ bản chẳng thèm nhìn y lấy một lần. Điều đó làm sao Quân Vô có thể nhịn được? Ánh mắt của gã trở nên sắc bén, cười lạnh:
- Muốn chết? - Lập tức hắn hét lên:
- Thất trưởng lão! Giết hắn đi.
Nhưng ngay lập tức gã phát hiện ra vị lão nhân áo tím bên cạnh vãn đứng yên liền kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Khi thấy thất trưởng lão đang sững sờ đứng đó cùng với ánh mắt sợ hãi, gã hơi sững sờ. Rồi đột nhiên, sắc mặt Quân Vô trở nên khác lạ, không hiểu tại sao mấy vị trưởng lão cùng với mười vị gia chủ lại như vậy. Trong nháy mắt, Quân Vô cảm thấy ớn lạnh, biết rằng không ổn. Chẳng lẽ thân phận của người thanh niên đó không tầm thường? Nhưng nghĩ tới sau lưng mình là thành Địch Ngược, Quân Vô cũng bớt lo lắng mà nhìn về phía Ngu Đao, cao giọng nói:
- Không biết đạo hữu là...
- Cút! - Đôi mắt hổ của Ngu Đao đột nhiên quay sang nhìn Quân Vô rồi quát lên. Không thấy Lôi Cương cùng với nét mặt bất đắc dĩ của Ngu Chiến, Ngu Đao cảm giác được sự khác thường, trong lòng liền bốc hỏa.
- Muốn chết? - Quân Vô bị Ngu Đao quát như vậy cơn giận cố đè nén trong lòng gã lại bùng lên. Không ngờ, gã lấy linh kiếm định công kích Ngu Đao. Trong nháy mắt khi Ngu Đao lấy linh kiếm, bốn vị trưởng lão của thành Địch Ngược cùng với vị lão nhân áo xanh Dị Thiên, Ngu Chiến cùng mấy vị gia chủ lập tức quay lại nhìn gã.
Quân Vô vừa mới lấy linh kiếm còn chưa kịp cầm cho ấm thì đã cảm thấy có vài luồng sức mạnh ập tới khiến cho linh kiếm của gã nát vụn rơi xuống đất. Đồng thời, trong người gã khí huyết trào lên rồi không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
- Tên tiểu tử Quân Dật tại sao lại có thứ con cháu không biết điều thế này? - Dị Thiên quát lên. Rồi lão chẳng thèm nhìn Quân Vô, mà quay đầu nhìn về phía người thanh niên tóc đen đứng trên không trung.
Ngu Đao liếc mắt nhìn Dị Thiên rồi thốt lên kinh ngạc:
- Dị Thiên?
Dị Thiên không giấu được sự vui mừng vội vàng lên tiếng:
- Ngu Đao lão ca! Ngươi...ngươi... Dị Thiên không ngờ còn có thể nhìn thấy Ngu Đao lão ca uy phong như thế.
Quân Vô cảm thấy hai mắt tối sấm. Trước khi Quân Vô ra ngoài, gia gia Quân đại trưởng lão - Quân Dật đã nói nhất định không được chọc vào Dị Thiên. Lúc đó, Quân Vô còn có thể thấy ánh mắt gia gia khi nói tới Dị Thiên có một sự nghiêm túc. Quân Vô cũng hiểu được, Dị Thiên có lẽ là người mà gia gia coi trọng. Vậy mà bây giờ, Dị Thiên không ngờ lại gọi một tên thanh niên áo đen là lão ca? Điều đó khiến cho Quân Vô cảm thấy choáng váng.
Ngu Đao gật đầu, rồi nhìn về phía Ngu Chiến. Lão thấy nét mặt Ngu Chiến nhăn nhó mà tức giận quát:
- Ngu Chiến.
Ngu Chiến run người, vội vàng cung kính:
- Sư tôn.
Lời nói của Ngu Chiến khiến cho đám ác nhân sững sờ nhìn về phía người thanh niên áo đen trong không trung. Còn Quân Vô thì cố gắng kiềm chế khí huyết đao trào lên cổ họng nhưng vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi. Gã không ngờ được người đó lại là sư tôn của gia chủ Ngu Chiến, có địa vị ngang với gia gia của mình.
- Đừng có làm ra vẻ ngớ ngẩn để lừa lão phu. Vi sư hỏi ngươi, sư tổ ngươi đâu? - Thoáng cái, Ngu Đao đã xuất hiện trước mặt Ngu Chiến. Lão nhìn Ngu Chiến chằm chằm rồi quát lên.
Đám trưởng lão của thành Địch Ngược cũng với mấy vị gia chủ đều không thể tin được vào tai mình. "Sư tôn của lão?"
Dị Thiên khiếp sợ nhìn Ngu Đao, nói"
- Ngu Đao lão ca! Sư tôn của ngươi? Y...y có phải...
Ngu Đao trừng mắt nhìn Dị Thiên rồi lại nhìn Ngu Chiến chằm chằm..
Ngu Chiến thân là gia chủ của thôn Ngu Gia, địa vị trong Huyết Ngục không hề kém thành chủ Địch Tàn của thành Địch Ngược. Nhưng lúc này bị Ngu Đao nhìn mình chằm chằm, y lại cảm thấy rối loạn, lập tức thở dài, nói:
- Sư tôn! Ta cũng không chắc chắn. Lúc trước, toàn thân đoàn trưởng đoàn Long Lân đột nhiên xuất hiện lân giáp. Hơn nữa, hai tay rất to. Hoàn toàn giống với lời mô tả của sư tôn.
Ngu Đao sững sờ, rồi lập tức không giữ được bình tĩnh, nói:
- Người ở đâu?
- Hắn...hắn... - Ngu Chiến lắp bắp không nói được ra lời. Mà mấy vị trưởng lão của thành Địch Ngược cùng với mấy vị gia chủ đều trợn mắt, há mồm, không thể tin nổi vào tai mình.
Quân Vô chỉ cảm thấy đầu như bị nổ tung, hai tai ù đặc.
- Ngu Đao lão ca! Ngươi nói...tên tiểu tử đó là sư tôn của ngươi? Sao lại như thế? - Dị Thiên nhìn sắc mặc Ngu Đao càng lúc càng trở nên nghiêm trang liền cảm giấc không ổn vội vàng lên tiếng.
Ánh mắt Ngu Đao sắc bén nhìn về phía Dị Thiên rồi quát:
- Lão phu hỏi hắn ở đâu?
Dị Thiên run người lập tức nhìn về phía kết giới màu vàng nhạt nhưng không còn một bóng người.
Ngu Đao từ từ nhìn về phía cái hố to trên mặt đất bên trong kết giới. Hai mắt lão giật giật, nắm chặt hai tay. Khí thế của lão bùng phát, quát lên đầy tức giận:
- Là ai? Nguồn truyện:
"Hự....hự..." Đám ác nhân bên dưới bay ngược hết về phía sau mà phun máu tươi. Một mùi máu tanh nồng tản ra trong không trung. Quân Vô và mười gã cao thủ, ngoại trừ Dị Thiên đều rút lui, mở vòng phòng ngự ngăn cản khí thế của Ngu Đao. Riêng Quân Vô thì liên tục phun máu.
Sắc mặt Dị Thiên trắng bệch nhưng ánh mắt không giấu được sự vui mừng, nhìn Ngu Đao như nhìn một vị chiến thần mà lẩm bẩm:
- Tốt quá! Tốt quá! Ngu Đao lão ca! Cuối cùng...cuối cùng...
Khí thế cuồng bạo của Ngu Đao khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Ngu Đao quay đầu nhìn Ngu Chiến và Dị Thiên chằm chằm, gương mặt lão trở nên âm trầm một cách đáng sợ, rồi trầm giọng nói:
- Hắn ở đâu?
Dị Thiên cứng người, liếc mặt nhìn Ngu Chiến. Mà Ngu Chiến cũng thở dài một cách bất đắc dĩ rồi nói:
- Sư tôn! Chiến nhi... Lúc ấy, Chiến nhi không phản ứng kịp. Hơn nữa bởi vì... Sư...sư tổ xảy ra chuyện tới khi Chiến nhi kịp phản ứng thì...
Ngu Chiến muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ánh mắt gã nhìn về phía mấy vị trưởng lão của thành Địch Ngược khiến cho trống ngực của họ đập thình thịch.
Đôi mắt Ngu Đao híp lại, gương mặt âm trầm cùng với hơi thở cuồng bạo như biến thành thực thể quấn quanh người lão. Ngu Đao nhìn chằm chằm Ngu Chiến rồi lạnh lùng nói:
- Lão phu hỏi hắn ở đâu?
- Sư tổ... Hắn...hắn đã mất.
Câu nói đó như rút hết sức lực của Ngu Chiến. Sau khi nói xong, Ngu Chiến phun ra một ngụm máu rồi bay ngược về phía sau. Mấy vị trưởng lão của thành Địch Ngược và mấy vị gia chủ cũng phun một ngụm máu mà lui lại mấy chục thước. Còn Quân Vô được một vị trưởng lão nâng đỡ thì hôn mê. Mà lúc này, các vị trưởng lão cũng làm sao có thể để ý tới, đành để mặc cho hắn rơi từ không trung xuống đất.
Đám ác nhân đã ngất xỉu gần hết. Những người còn lại tuyệt vọng nhìn Ngu Đao đang nổi giận. Bọn họ muốn bỏ chạy nhưng lại phát hiện chân mình không thể nhúc nhích.
Dị Thiên biến sắc đành phải lui lại phía sau. Gương mặt lão tái nhợt nhìn Ngu Đao đang bộc phát khí thế khủng bố mà vội vàng kêu lên:
- Ngu Đao lão ca! Đừng nóng...
- Đừng nóng? Cút. - Gương mặt Ngu Đao trở nên dữ tợn nhìn Dị Thiên rồi quát lên. Ngay lập tức, lão nhấc nhân rồi xuất hiện ngay trước mặt Ngu Chiến. Lão tóm lấy Ngu Chiến mà quát:
- Là ai? Là ai giết sư tổ ngươi?
- Hắn...hắn cùng với Đồ Cuồng của đoàn Ỷ Thiên đại chiến. Cuối cùng, Đồ Cuồng...tự bạo. - Ngu Chiến nói xong lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ngu Đao thừ người đứng trên không trung. "Đã chết? Sư tôn đã chết?" Sau khi Ngu Đao hồi phục tu vi. Tu luyện Ngũ Hành thể tu, nội kình của Ngu Đao còn mạnh hơn cả cương khí. Hơn nữa, trong vòng vài năm còn ngưng tụ được Thể Anh, một lần nữa cảm nhận được sức mạnh. Vì vậy mà sự cảm kích của Ngu Đao đối với Lôi Cương lại càng mạnh hơn. Nếu như không có Lôi Cương thì lão cũng chỉ có thể ở thôn Ngu Gia cho tới hết đời mà chết. Lúc này, tu vi của lão chẳng những hồi phục mà còn có dấu hiệu đột phá. Điều này khiến cho Ngu Đao gần như sướng tới mức muốn phát điên.
Tới lúc này, sự cảm kích của Ngu Đao đối với Lôi Cương đã không còn một thứ gì có thể sánh kịp.
/935
|