Lão nhân gày gò cứng người, âm trầm mà nhìn Tâm Hỏa nhưng cũng không nói gì.
- Được rồi! Đây là đại hội giao lưu. Chuyện phân tranh giữa tông phái không cần phải mang ra đây.
Một gã trung niên mặc áo tim ngực có thêu một thanh tiểu kiếm lên tiếng.
- Ngự Kiếm! Kiếm Thần, đệ nhất nhân trong số thanh niên của Kiếm Cương môn khiến cho đệ tử Cương Chân Môn của ta phải e sợ đấy.
Một vị lão nhân mặc áo tím có thêu một cây kiếm chưa ra khỏi vỏ, lạnh lùng nhìn Ngự Kiếm mà lên tiếng.
Ngự Kiếm liếc mắt nhìn lão nhân rồi trầm giọng nói:
- Thật không? Phục Cương tử. Cương Chân môn của ngươi bị bại ở Kiếm Cương môn chúng thì lần này cũng không ngoại lệ.
Lão nhân đó chỉ cười lạnh nhưng cũng không nói gì.
Những người còn lại thì ngồi yên không hề lên tiếng, không dám lên tiếng ngắt lời mấy vị tông chủ của thất đại môn phái trên Trung Xu giới.
Ở phía trên của khoảng trống, một người trung niên nam tử đột nhiên mở mắt, nhìn qua người đứng đầu của sáu đại phái rồi lên tiếng:
- Sáu người các ngươi không còn việc gì nên ngồi đây mà cãi nhau hay sao? Có bản lĩnh thì đánh một trận đi.
Sáu vị tông chủ của sáu đại phái cùng nhìn về phía người trung niên đó. Tông chủ Tu Ma của Ma Luyện tông lạnh lùng nhìn người trung niên đó rồi nói:
- Cuồng Chiến! Ngươi hãy yên phận trông nom Lực chi nhất tộc của ngươi đi.
- A? Tu Ma ngươi muốn động tới Lực chi nhất tộc của ta phải không? Có tin ngay bây giờ lão tử làm cho ngươi không ngẩng mặt lên được với đám đệ tử của ngươi hay không?
Tu Ma sầm mặt, ánh mắt âm độc nhìn Cuồng Chiến. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, sát khí trong mắt y biến mất trở lại bình thường. Lão cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Ma Vân đang nắm chặt hai tay, trán nổi gân xanh cùng với ánh mắt đầy ý chí chiến đấu...
Hỏa Đức đang đứng trên không gật đầu hài lòng rồi nói:
- Người đứng vị trí thứ ba có được một thanh linh kiếm cấp năm thượng phẩm do Hỏa Đức ta luyện chế.
Đám đệ tử bên dưới chấn động. Rất nhiều người siết chặt tay, trán nổi gân xanh. Một thanh linh kiếm cấp năm thượng phẩm? Co lẽ ngay cả tông chủ của một tông phái bình thường cũng đừng vọng tưởng mà có được. Trên trung phẩm cấp năm chính là tiên khí. Nghe đồn, uy lực của Tiên khí hết sức khủng bố.
Hỏa Đức cười nhạt một tiếng rồi lại nói:
- Người thứ hai được lựa chọn một bộ cương kỹ Hoàng cấp ngũ phẩm hoặc là pháp quyết công kích.
Đám đệ tử đều ngây người, ánh mắt không giấu được sự kích động. Cương Kỹ ngũ phẩm Hoàng cấp? Thứ đó đủ để trở thành bảo vật trấn phải của một môn phái bình thường. Hơn nữa, ai cũng biết rằng trong ngũ hành thì tu luyện cương kỹ do thể chất quyết định. Chẳng hạn như một đệ tử tu luyện hệ Thổ thì coi như tất cả Cương Kỹ hệ Thổ đều có thể học tập. Nhưng với điều kiện đầu tiên là tu vi của ngươi phải đủ để tu luyện. Mà cho dù bây giờ không thể tu luyện thì ngày sau khi tu vi đủ điều kiện là có thể tu luyện. Còn pháp quyết công kích thì đó là bí quyết của người tu đạo cũng giống như Cương Kỹ.
Tất cả đệ tử đều háo hức, hai mắt đỏ bừng mà nhìn tông chủ Hỏa Đức ở trên không trung. Lôi Cương đứng ở phía sau của Kiếm Cương môn cũng không giấu được sự run rẩy. Luyện Khí tông bỏ ra một khoản quá lớn. Ngũ phẩm cương kỹ Lôi Cương đã thấy trong Tàng Thư các của Kiếm Cương môn nhưng có điều nó chỉ là bản thiếu. Mà bản thiếu với bản đầy đủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tử Vận ở bên thản nhiên nhìn đám đệ tử đang đỏ mắt mà thở dài. Ánh mắt nàng từ từ nhìn về phía Lôi Cương mà đầy tâm sự.
- Người đứng đầu có thể vào trong Tàng Bảo khố và Tàng Thư các của Luyện Khí tông ta mà lựa chọn tùy ý một loại.
Câu nói của Hỏa Đức chẳng khác gì một quả bom nổ tung trong lòng mọi người. Rất nhiều đệ tử chỉ muốn được lên giao lưu ngay lập tức.
So với người thứ hai và người thứ ba thì phần thưởng của người thứ nhất khiến cho bất cứ người nào cũng phải động tâm. Cho dù là tông chủ của mấy đại môn phái cũng vậy. Luyện Khí tông tồn tại bao nhiêu năm tích lũy không biết bao nhiêu là báu vật, cương kỹ và pháp quyết. Trên vách đá mấy vị lão nhân áo tím còn lại trong lòng cũng đầy kích động. Nếu như đệ tử môn phái của họ có thể chiếm được vị trí đầu tiên thì đủ để cho thực lực của môn phái mình tăng lên mấy lần.
Yết hầu của Lôi Cương cũng giật giật, ánh mắt thể hiện rõ sự quyết tâm. Những thức còn thiếu của Khai Thiên, cho dù thế nào hắn cũng phải có được. Lôi Cương tính toán nếu có thời gian sẽ lĩnh ngộ thức thứ chín. Chỉ có lĩnh ngộ được thức thứ chín, Lôi Cương mới có thể nắm được bước vào trong số ba người mạnh nhất.
Đám đệ tử thiên tài của các đại môn phái trên Trung Xu giới đều nắm chặt tay, thân mình run rẩy. Ánh mắt đầy ý chí chiến đấu và kích động. Có thể nói Hỏa Đức đã gieo rắc vào lòng đám đệ tử một sự điên cuồng.
Hỏa Đức gật đầu hài lòng, rồi chợt lên tiếng:
- Vì tính công bằng của trận đấu, danh sách luận bàn do các ngươi tự lấy.
Âm thanh của Hỏa Đức vừa dứt, một cái thùng lớn trong suốt từ trên trời giáng xuống mặt đất. Lôi Cương có thể thấy được bên trong đó có các miếng trúc được khắc số.
- Bây giờ, các ngươi tự đến chọn số của mình đi.
Đám đệ tử bị Hỏa Đức làm cho phát cuồng liền nhào tới. Chưa tới nửa khắc, trong cái rương không còn một chiếc thẻ nào.
- Bây giờ trong tay các ngươi đã có số của mình. Hai đệ tử có số giống nhau sẽ là đối thủ luận bàn của nhau.
Gương mặt của Hỏa Đức chợt trở nên nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời rồi quát khẽ:
- Bây giờ, đại hội giao lưu chính thức bắt đầu. Mời từ số một tới số mười lên lôi đài.
Đại hội giao lưu lần này có tổng cộng mười cái lôi đài cùng tiến hành. Bên cạnh mỗi lôi đài lại có một vị trung niên nam tử của Luyện Khí tông ngồi xếp bằng.
Lôi Cương nhìn miếng trúc trong tay mình thì thấy có số chín trăm chín mươi chín. Hắn cười nhạt, không biết vị đạo hữu nào là đối thủ của mình.
Tử Vận đã rời khỏi đây. Đối với những trận đấu này, nàng không cần phải xem. Nếu như không vì Lôi Cương thì có lẽ Tử Vận chẳng thèm tới Luyện Khí tông.
Thoáng cái liền có hai mươi đệ tử cầm miếng trúc trong tay, nét mặt hết sức quái dị mà bước lên lôi đài. Vừa lên tới nơi, một đạo kết giới liền phủ xuống quanh mỗi một cái lôi đài.
Điều khiến Lôi Cương ngạc nhiên đó là Ma Vân của Ma Luyện môn đang ở trên lôi đài, hơn nữa còn là lôi đài số một. Mà đối địch với Ma Vân cũng là một gã thanh niên mặc áo đen, mày rậm mắt to trên ngực có thêu một thanh đoạn kiếm không biết là đệ tử của môn phái nào. Y nhìn con dị thú trên ngực Ma Vân cùng với thanh trọng kiếm trong tay gã mà nuốt nước bọt, sắc mặt hết sức quái dị. Người có tên, cây có bóng. Uy thế của Ma Luyện môn đủ khiến cho đám đệ tử ngoài bảy đại môn phái kính sợ. Nhưng suy nghĩ một chút, y vẫn kiên trì, đứng nhìn Ma Vân.
- Tề Kiếm của Đoạn Cương môn.
Người thanh niên báo tên của mình.
- Ma Vân! Ma Luyện môn.
"Vù..." Kết giới xuất hiện đó là lúc mà thời điểm luận bàn bắt đầu. Ma Vân cười lạnh một tiếng, cầm trong tay thanh trọng kiếm rồi giống như một con báo đang rình tên đệ tử kia. Đồng tử trong mắt Tề Kiếm co lại. Y cảm thấy một làn khí thế khủng ố bao phủ lấy mình, chỉ biết trơ mắt nhìn Ma Vân vọt tới. Nhưng dù sao thì cảnh giới của Tề Kiếm cũng là Cương Sư nên vội vàng rút linh kiếm, nghênh đón Ma Vân.
"Uỳnh..." Ma Vân chém ngang một cái, tiếng sắt thép va chạm với nhau vang lên. Khắp cả kết giới dậy sóng. Trong nháy mắt, Tề Kiếm bay ngược lại phía sau, đụng vào kết giới. Thanh linh kiếm trong tay y gãy thành từng mảnh nhỏ. Y phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh...
Trận đấu đầu tiên diễn ra chỉ trong giây lát khiến cho mấy ngàn đệ tử đứng xem đều líu lưỡi nhìn nét mặt âm trầm của Ma Vân với ánh mắt kính sợ.
Đám đệ tử trên chín lôi đài còn lại thấy trận chiến của mình còn chưa diễn ra mà trận chiến của Ma Vân với Tề Kiếm đã kết thúc liền nuốt nước bọt, sắc mặt trở nên quái dị. Họ thầm nhủ trong lòng may mắn không phải tỷ thí với Ma Vân. Nhìn Tề Kiếm đang nằm trên đất, miệng trào máu tươi, vô số đệ tử đều nuốt nước bọt.
- Ma Vân của Ma Luyện môn thắng. Số mười một mời lên lôi đài.
Vị trung niên áo hồng ngồi bên lôi đài số một chợt mở mắt rồi quát. Ánh mắt của y nhìn Ma Vân có chút kinh ngạc. Ma Vân liếc mắt nhìn Tề Kiếm đang nằm trên mặt đất không biết sống chết thế nào rồi chậm rãi đi xuống đám đông. Khi tới bên cạnh Lôi Cương, y dừng lại một chút nở nụ cười.
- Mạnh thật.
Lôi Cương thầm nói trong lòng. Ma Vân chỉ dùng có một chiêu đánh bại đối thủ, hơn nữa đó còn là đệ tử có cảnh giới Cương Sư. Lôi Cương tự nhận bản thân không thể làm được điều đó. Thế hệ thanh niên nổi bật của sáu đại môn phái đều chăm chú nhìn Ma Vân chậm rãi đi xuống đài với sắc mặt quái dị. Có đệ tử chú ý thấy thì Ma Vân đi xuống đài liền nhìn Lôi Cương. Điều đó khiến cho cả đám cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt đó rõ ràng là khiêu khích. Tên tiểu tử kia là ai mà có thể để cho Ma Vân phải khiêu khích như vậy?
Lôi Cương từ từ rời khỏi đám người. Cứ như thế này thì có lẽ hôm nay hắn cũng không phải thi đấu. Như vậy thì tốt nhất là quay về lĩnh ngộ thức thứ chính của Khai Thiên. Rất nhiều đệ tử sau khi lấy được số thứ tự của mình đều từ từ rời đi.
Đi trên đường, Lôi Cương suy nghĩ xem làm như thế nào mà giành được chiến thắng. Lúc này, bản thân hắn mới đạt tới Luyện Cốt hoàng cấp, Cương sư Huyền cấp. Chỉ cần với thực lực Cương Sư huyền cầm thì ở trong số hai nghìn đệ tử tham gia có lẽ chỉ đứng ở phía nửa dưới. Cũng may là hắn còn có Ngũ Hành thể tu và Khai Thiên. Nếu không, Lôi Cương có thể lọt vào trong số một trăm người mạnh nhất hay không cũng là một vấn đề.
- Tiểu hữu! Đã suy nghĩ kỹ chưa?
Một âm thanh già nua chợt vang lên khiến cho Lôi Cương dừng lại. Hắn quay đầu nhìn lại đằng sau. Chẳng biết lão nhân gày gò xuất hiện từ nào. Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của lão nhân, Lôi Cương hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiền bối! Thực sự không dám giấu. Nhưng tiểu tử đúng là không muốn tu luyện Thể Tu quyết.
Lão nhân gầy gò trừng mắt không thể tin được vào tai mình. Vốn lão nghĩ sau hai ngày sẽ nhận được kết quả hài lòng nhưng không ngờ được rằng sau khi Lôi Cương thấy một cước kinh khủng của mình mà vẫn chưa thay đổi suy nghĩ. Lão nhân dường như vẫn không cam lòng, nói:
- Tiểu tử! Ngày đó ta còn giữ một chút thực lực. Nếu không, ngươi ở đây nhìn xem lực lượng của lão phu.
Nói xong, lão nhân lại từ từ giơ chân lên.
/935
|