Đi vào Thánh giới hồng hoang chính là Lôi Cương. Lúc này, Lôi Cương nhìn lên bầu trời xa nghìn dặm, hắn bị vây trong hư không, nhìn vô số tinh cầu khổng lồ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mê man. Trong mắt người đi theo sau hắn lộ ra vẻ kinh hoàng nhìn Lôi Cương, rồi điên cuồng thoát khỏi nơi đây. Lôi Cương nhìn vào hư không một lúc lâu.
- Hống…
Lôi Cương chợt gào lên một tiếng, trong tiếng gào không biết ẩn chứa sự phẫn nộ hay thương cảm. Hai mắt hắn lại rơi lệ, sau một lát, hắn nhắm mặt lại, rồi rơi từ trên không xuống dưới.
Cũng không biết tiếng gào này hình thành một sóng chấn động giống như một cơn lốc điên cuống khuếch tán ra ngoài. Những lão quái vật ở thánh giới hồng hoang đang tu luyên vô số năm nay, trong lúc nhất thời, cũng đều giật mình tỉnh giấc. Ngồi trên một ngọn núi nào đó, một gã thanh niên thuần phác chợt mở hai mắt, lộ ra vè khiếp sợ. Gã lẩm bẩm nói:
- Là khí tức của chủng tộc kia? Làm sao có thể? Chủng tộc kia chẳng phải đã bị Thiên Uy tiêu diệt sao? Tại sao?
Các cường giả trên đỉnh cao nhất của thánh giới hồng hoang cũng giật mình tỉnh giấc, nghi ngờ.
- Bịch!
Một âm thanh vang lên, cơ thể Lôi Cương từ trên trời rơi xuống tinh cầu này. Lực rơi xuống manh đến nỗi tạo ra động đất, còn cơ thể Lôi Cương rơi thẳng xuống trong lòng đất đến trăm trượng. Có lẽ là người bình thường chắc chắc sẽ thịt nát xương tan, nhưng Lôi Cương thì máu tươi đầm đìa khắp người.
Lúc này, có mấy bóng người hiện ra phía chân trời, sau mấy cái nhấp nhô rồi rơi xuống. Một lão giả dẫn đầu nhìn chăm chú cái động không thấy đáy phía dưới, hai tay lão chụm lại với nhau, một luồng ánh sáng đánh vào trong lòng đất. Sau một lát, cơ thể Lôi Cương nổi lên.
- Sư tôn, người này, người này không phải rơi từ trên trời xuống sao? Vậy mà lại rơi vào trong lòng đất đến trăm trượng. Chỉ có điều, thân thể của người này có chút mạnh mẽ, không tan xương nát thịt mà chết.
Một người thanh niên đằng sau lão giả líu lo đánh giá Lôi Cương, lấy làm lạ nói, ba gã đệ tử còn lại cũng chằm chằm nhìn Lôi Cương cẩn thận.
- Thôi, dẫn hắn quay về Tông đi.
Sau một lát cân nhắc, lão giả già nua nói, rồi đoàn người rời khỏi nơi ấy.
Tinh cầu này tên là Giác Ngộ tinh, là tinh cầu trung bình ở Đỉnh Thiên tinh vực. Trong mỗi một tinh vực, số lượng tinh cầu có tới cà ngàn vạn ngôi. Giác ngộ tinh ở Đỉnh Thiên tinh vực cũng chỉ như muối bỏ biển. Đây là thánh giới hồng hoang, một nơi khác thường, các cường giả lớp lớp xuất hiện.
Trong vạn tộc quần lập ở thánh giới hồng hoang, việc tranh chấp không ngừng diễn ra. Trong một cái lầu thuộc Đại Ngộ tông ở Giác Ngộ tinh, Lôi Cương nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, các vết thương trên người đã khỏi hẳn.
Khi Lôi Cương mở mắt ra, nhìn những chạm trổ, hoa văn kỳ lạ trên trần nhà, thì sửng sốt trong giây lát, rồi ngồi dậy, kiểm tra bốn phía. Hắn giật mình, đây là chỗ nào? Mình không phải ở chỗ cấm lục sao? Ngay lập tức, hắn biến mất tại chỗ, rồi lại hiện ra trên đỉnh lầu các, nhìn về bốn phía.
- Đây là…
Ánh mắt Lôi Cương dại ra nhìn mấy vạn người Đại Ngộ tông một lúc mà ngơ ngác.
- Này, đạo hữu, cuối cùng, ngươi đã tỉnh.
Khi Lôi Cương còn đang suy đoán đây có phải là ảo giác không, thì một người thanh niên mặc áo xám, nhìn Lôi Cương, cao giọng nói.
Lôi Cương liếc mắt nhìn người thanh niên này, rồi đột nhiên hiện ra trước mắt gã, thấp giọng nói:
- Đạo hữu, đây là đâu? Làm sao ta lại ở đây?
- Đây là Giác Ngộ tinh, Đạo Ngộ tông, mạng của ngươi vẫn còn lớn, rơi từ trên trời xuống, vậy mà một tháng đã tỉnh.
Vẻ mặt gã thanh niên thông thường, hai mắt đánh giá Lôi Cương.
- Giác Ngộ tinh? Đại Ngộ tông? Là cái gì?
Trong lòng Lôi Cương chỉ có thất giới, hắn đã hoàng hành cả bảy giới, mà chưa từng nghe có tông phái nào lại có cao thủ kinh khủng như vậy. Lúc trước hắn đứng ở trên đỉnh lầu các, thì đã phát hiện ra tông phái này có nhiều cao thủ vô kể, cường giả cương thần thiên giai cũng có hơn mười người. Mà ngay cả người thanh niên trước mắt, nhìn bình thường, như tu vi cũng đã đạt tới đạo thần địa giai, trong nhất giới làm sao có một phái mạnh mẽ đến vậy?
- Giác Ngộ Tinh của Đỉnh Thiên Tinh vực, đạo hữu, có phải ngươi bị thương vào não, nên mất trí nhớ không?
Người thanh niên hoài nghi nhìn Lôi Cương, nói.
- Đỉnh Thiên Tinh vực, đỉnh Thiên Tinh Vực, đây là một giới đó sao?
Lôi Cương mạnh mẽ nắm lấy tay người thanh niên, cất giọng ồm ồm nói.
- Này, này… Ngươi làm sao thế? Đây là thánh giới hồng hoang.
Người thanh niên thấy dáng điệu Lôi Cương lại càng hoảng sợ, vội vàng nói.
- Thánh giới hồng hoang?
Lôi Cương ngơ ngác, đứng yên tại chỗ, buông tay người thanh niên, ánh mắt trở nên ngây dại. Lúc này, đầu hắn trống rỗng, mình làm sao mà…lại tới thánh giới hồng hoang? Đến thành giới hồng hoang trên thất giới sao? Lôi Cương hít một hơi thật mạnh, sau khi thấy rằng, điều này không phải là năm mơ, hắn ngồi trên mặt đất, không biết là vui mừng hay lo lắng. Từ trước tới nay, mục tiêu của hắn là đến thánh giới Hồng Hoang, nhưng hắn lại không nghĩ rằng lại tới thánh giới Hồng Hoang, điều này làm hắn không chỉ phức tạp.
- Đạo hữu, ngươi không sao chứ? Không nhớ được chuyện trước đây sao? Không sao, vận mệnh ngươi tốt, được đại trưởng lão cứu, nói không chừng có có thể bái lạy làm học trò của đại trưởng laão ấy chứ.
Người thanh niên ngồi xổm xuống, thèm muốn nói.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, mặc dù mới tới thánh giới Hồng Hoang khiến hắn không có cách nào chấp nhận được, nhưng sự tình đã đến vậy, có làm sao cũng chỉ vô dụng, chẳng thà cứ thản nhiên mà chấp nhận. Mấy năm nay, nhưng điều Lôi Cương rèn luyện đã làm cho tâm tình hắn đã đạt đến trình độ nhất định. Ngay lập tức, Lôi Cương nhìn người thanh niên, nói:
- Bái làm môn hạ của đại trưởng lão?
- Đúng, đại trưởng lão chính là đạo thần huyền giai hỗn độn, là cường giả hạng nhất nhì ở Giác Ngộ tinh.
Người thanh niên đầy kính trọng nói.
- Đạo thần huyền giai hỗn độn?
Lôi Cương sửng sốt, trong lòng hắn thầm nghĩ, đây là phân chia đẳng cấp cương thần thiên giai sao?
- Ngay cả đạo thần huyền giai hỗn độn mà ngươi cũng không biết là cái gì sao?
Minh Ngộ Tử trừng hai mắt, nhìn Lôi Cương đầy vẻ vô cùng ngạc nhiên nói, chợt gã vỗ chán, nói:
- A, được rồi, ngươi mất trí nhớ, để ta nói cho ngươi. Tu vi của ngươi hẳn là cương thần huyền giai, nhưng so với cương thần huyền giai hỗn độn thì không chỉ khác biệt đơn giản như vậy.
- A?
Lôi Cương nghi ngờ nói.
- Trên cương thần thiên giai đó là cương thần hoàng giai hỗn độn, mãi cho đến cương thần thiên giai hỗn độn. Cương thần thiên giai đến cương thần hoàng giai hỗn độn là một khoảng cách lớn, cần phải có rất nhiều năm tịnh tiến. Bởi vì chỉ có thể đạt tới long lực hỗn độn thì mới có thể được xem là cương thần hoàng giai hỗn độn. Mà dung nhập được với hai long lực hỗn độn kia, thì đó là cương thần huyền giai hỗn độn. Như đại trưởng lão đã thật sự dung nhập hành thổ và hành hỏa trở thành đạo thần huyền giai hỗn độn, nên sức manh vô cùng kinh khủng.
- Trên cương thần thiên giai hỗn độn thì sao?
Lôi Cương vô cùng kinh ngạc nói. Hắn còn nhớ rõ Lôi Long đại tôn theo như lời của Vân lão, không biết, hắn thuộc loại cường giả nào.
- Trên thiên giai hỗn độn? Khà khà, ngươi cho rằng đạt được cương thần thiên giai hỗn độn lại dễ dàng vậy sao? Cả Thánh giới Hồng Hoang làm gì có bao nhiêu người. Trên thiên giai hỗn độn sẽ xưng là đại tôn, như, Đỉnh Thiên tinh vực có Đỉnh Thiên Đại Tôn của chúng ta là cường giả trên thiên giai hỗn độn, đủ để tiến vào mười người vô địch trên bảng Hồng Hoang.
Người thanh niên thở dài nói, trên khuôn mặt vừa hiện ra sự tiếc hận lẫn khâm phục, sùng bái.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, trên cương thần thiên giai đúng là còn có nhiều cường giả như vậy, hỗn độn này thật huyền bí và cường giả thì đúng là không thể đoán được. Lôi Cương thở mạnh, nói:
- Thánh giới Hồng Hoang có bao nhiêu tinh cầu? Có bao nhiêu thế lực? Ngươi có từng nghe nói qua người nào tên là Hạo Huyền không?
- Này, đạo hữu, việc này ta cũng không rõ, ta chỉ đi lại quanh mấy tinh cầu thôi, nhưng, ngươi có thể đi hỏi đại trưởng lão. Đi, ta dẫn ngươi đi.
Minh Ngộ cười, nói.
Lôi Cương gật đầu, rồi Minh Ngộ dẫn hắn đi vào chỗ sâu bên trong của Đại Ngộ tông.
Đi qua mấy cổng chính, Minh Ngộ mang Lôi Cương đi vào trong một tiểu viện ở chỗ sâu bên trong của Đại Ngộ tông. Một lão giả hai mắt nhắm nghiền, chìm vào trong tu luyện. Minh Ngộ nhìn lão giả, nói:
- Đại trưởng lão đang tu luyện, chúng ta chờ một lát nữa.
Lôi Cương gật đầu, đưa mắt đánh giá lão giả này, thì phát hiện ra lão giả này tỏa ra khí tức vô hình khiến hắn cảm thấy uy áp, có thể thấy được thế lực kinh khủng. Lôi Cương tự nhiên hiểu rõ, sau mỗi một lần đạt được sức mạnh thì long lực hỗn độn sẽ kinh khủng. Mà chính hành thổ và hành hỏa của hắn dung hợp tạo thành một uy lực vô cùng kinh khủng, chứ không nói tới việc dung hợp với hỗn độn long lực thì sẽ mạnh đến mức nào.
Khi Lôi Cương còn đang suy tư, thì lão giả này mở hai mắt ra, nhìn Minh Ngộ, nói:
- Ngươi lui trước đi
- Dạ, đại trưởng lão.
Minh Ngộ cung kính nói.
Lão giả chậm rãi đứng lên, nhìn Lôi Cương, nói:
- Vào đi!
Lôi Cương không nói gì, rồi bước vào trong, nhìn lão giả nói:
- Đa tạ tiền bối cứu mạng.
- Ân nhân cứu mạng? Sao lại là ân nhân cứu mạng? Mặc dù, khi ngươi rơi xuống, máu toàn thân ngươi đầm đìa, nhưng nếu lão phu đoán không sai, thì ngươi không bị thương nặng, mà chỉ bị thương ngoài da thôi.
Ánh mắt cơ trí của lão giả nhìn Lôi Cương chăm chú, nói.
Lôi Cương thản nhiên cười, gật đầu.
- Lão phu tu luyện đến giờ, đã rất nhiều năm, coi trọng cơ duyên của một người. Lão phu được gặp ngươi, đó là cơ duyên, cho nên lão phu muốn giải quyết cho xong cái cọc cơ duyên này. Giờ ngươi đã tỉnh lại, thì dù bất luận gì cũng không có liên quan gì đến Đại Ngộ tông chúng ta nữa, đi hay ở là tùy vào quyết định của đạo hữu.
Lão giả nhìn Lôi Cương, lãnh đạm nói.
Lôi Cương vô cùng ngạc nhiên nhìn lão giả, tu vi của lão khiến hắn có cảm giác thâm sâu không đoán được. Nhưng theo như lời lão, thì cũng khiến cho Lôi Cương tạm thời không có cách gì phản ứng lại.
- Sau này, ngươi sẽ biết, dưới hoàng giai hỗn độn là theo đuổi sự hòa hợp, mà sau khi đạt được hoàng giai hỗn độn, đó là ngộ! Lão phu biết, mọi thứ đều là cơ duyên.
Ánh mắt lão giả biểu lộ sự phức tạp nhìn Lôi Cương chăm chú, chậm rãi nói.
- Ngộ cũng là cơ duyên sao? Không biết vì sao, tiền bối lại nói việc này?
Lôi Cương khó hiểu nói.
- Bởi vì, khí tức trên người ngươi khiến lão phu nghĩ đến một vị cố nhân.
Hai mắt lão giả chợt hiện lên vẻ hồi tưởng, nói.
- Cố nhân?
Lôi Cương nghi ngờ nhìn lão giả, nói.
- Ha ha, lão phu nói nhiều lắm, ngay lập tức, ngươi có thể chọn cách rời đi, hoặc cũng có thể ở lại Đại Ngộ tông chúng ta để tu luyện.
Lão giả tươi cười, không biết do khổ tâm hay bất đắc dĩ.
Lôi Cương trầm ngâm nói:
- Đa tạ tiền bối, tại hạ sẽ ở lại Đại Ngộ tông để tu luyện.
/935
|