Bầu không khí của cả hội đấu giá gần như ngưng đọng. Một đại diện của tinh vực Lôi Long và một đại diện của tinh vực Hạo Nguyệt giao tranh với nhau. Trứng của thần thú hỗn độn thiên giai đủ sức mê hoặc bất cứ một thế lực nào.
- Một trăm mười hai triệu. - Âm thanh của Long U Nhi có chút lo âu nhìn thất trưởng lão Thiên Ngục của Khấp Thiên Tông. Đôi mắt đẹp của Long U Nhi lóe lên một tia sáng. Thấy Thiên Ngục định mở miệng, Long U Nhi đã đứng bật dậy, nhìn Thiên Ngục nói:
- Thất trưởng lão! Đối với quả trứng này đây là tình thế bắt buộc của Long gia chúng ta. Xin hãy nể mặt chúng ta một lần, ngày sau sẽ đền đáp có được không?
Thiên Ngục nhìn thiếu nữ được khen là đệ nhất thiên tài của Long gia mà thở dài. Ba vạn năm có thể tu luyện được tới mức này, ngộ tính và suy nghĩ đều khiến cho người ta ngạc nhiên thán phục. Trong những năm qua, mặc dù Khấp Thiên tông và Long gia vẫn chưa hề có gút mắc nhưng cũng không qua lại. Nhưng một khi vì quả trừng này, cho dù ai được thì cuối cùng cũng sẽ kết thành mối thù. Khấp Thiên tông không sợ Long gia nhưng Thiên Ngục biết rằng thịnh hội bán đấu giá này được tổ chức ở tinh vực Hạo nguyệt chứ không phải ở tinh vực Lôi Long. Nếu cứ nhất định tranh với người ta thì chắc chắc sẽ đắc tội với Long gia. Cho dù Thiên Ngục không sợ nhưng nơi đây là phạm vi thế lực của Long gia. Long gia tài lực rất nhiều, không hề dưới Khấp Thiên tông. Quan trọng hơn là, mục đích của Thiên Ngục lần này tới đây không phải là quả trứng này. Hơn nữa, Long U Nhi đã nói như vậy khiến Thiên Ngục rất khen ngợi. Vì vậy mà y đứng dậy lên tiếng:
- Long U Nhi! Quả trứng này Khấp Thiên tông có thể bỏ nhưng có một vật sau đó chúng ta rất chú ý tới nó, xin Long gia tiểu thư không tranh đoạt có được không?
Long U Nhi nhíu mày. Với thực lực của gia tộc nàng nên có thể biết được tiếp theo sẽ bán đấu giá vật gì. Nhưng lúc này, Long gia đang trong gia đoạn khuếch trương thế lực, trứng thần thú mặc dù chưa ấp được nhưng sau này chắc chắn sẽ trở thành trợ lực lớn cho Long gia. Đối với vật phẩm kia, mặc dù Long gia cần nhưng so với Nhai Dư, Long U Nhi biết chọn cái gì. Dù sao thì thiên tài địa bảo không thể nào bị Long gia chiếm hết được. Nghĩ tới đây, Long U Nhi đang nhíu mày liền giãn ra, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng nhưng trong đôi mắt đẹp có nét cười. Nàng gật đầu, ngồi xuống. Thiên Ngục cũng thở phào nhẹ nhõm. Cường Long không thể đè được Địa đầu xà, chớ đừng nói tới Long gia không phải là địa đầu xà đơn gian.
Lão già trên đài cao vẫn thản nhiên, dường như việc này không liên quan tới mình. Làm người chủ trì hội bán đấu giá, giá cả càng tốt là được. Vì vậy mà lão chẳng hề có chút bận tâm hay bất mãn, tiếp tục bán vật phẩm đấu giá tiếp theo.
Lôi Cương nhìn Long U Nhi với con mắt kính nể. Có thể có được khí phách và tâm cơ như vậy, nàng không hề đơn giản chút nào. Khấp Thiên Tông tuy mạnh nhưng lại ở tinh vực Lôi Long cách đây rất xa, nếu Long gia muốn thì chỉ sợ lâm vào tình trạng ngươi chết ta sống cũng vẫn chiếm cho bằng được nhưng cái giá phải trả sẽ rất lớn. Còn Long U Nhi chỉ bằng mấy lời nói mà hóa giải lại làm cho hai thế lực lớn giữ được mối quan hệ khiến cho Lôi Cương vô cùng bội phục.
- Đệ nhất thiên tài của Long gia đúng là không hề đơn giản. Có thiếu nữ này, chỉ sợ sau này Long gia độc bá một phương cũng là điều đương nhiên. - Lý long cười nói.
Lôi Cương giật mình, thầm tán thưởng thánh giới Hồng Hoang rộng lớn, thiên tài xuất hiện liên tục.
Mắt thấy hội bán đấu giá đã bước vào mười vật phẩm cuối cùng. Lôi Cương cảm thấy khẩn trương. Hội bán đấu giá chuẩn bị chấm dứt nhưng không thấy thiết quyển xuất hiện khiến cho Lôi Cương thất vọng. Lúc trước, Lôi Cương vì thiết quyển Khai Thiên ngay cả vật phẩm mình coi trọng cũng không dám bán đấu giá. Chỉ sợ thiết quyển sẽ có giá trên trời vậy mà lúc này...
- Vậy tiếp theo là Hắc huyền nguyên thạch. Lên giá một viên thần thạch. - Lời nói của lão già vẫn y nguyên như vậy, đồng thời bên cạnh xuất hiện thiết quyển màu đen.
Hơi thở của Lôi Cương đột nhiên dừng lại, hai mắt gần như lồi ra, trong lòng mừng rỡ như điên. Cuối cùng thì thiết quyển Khai Thiên thật sự xuất hiện. Hai nắm tay của Lôi Cương không tự chủ được nắm chặt lại. Hắn thở sâu mấy cái thầm nhắc bản thân phải bình tĩnh.
- A! Lưu lão đệ! Hắc Huyền nguyên thạch chẳng phải cũng giống miếng của Tùng Dịch hay sao? - Lý Long nhìn chằm chằm thiết quyển trong quầng sáng mà nói, đồng thời nhìn Lôi Cương với một sự kinh ngạc. Mặc dù Lôi Cương che giấu rất tốt nhưng một người sống bao nhiêu năm như Lý Long chỉ cần liếc mắt có thể nhìn thấy sự khẩn trương của Lôi Cương. Ánh mắt của y thay đổi, hơi cụp xuống mà rơi vào trầm tư.
Nghe Lý Long nói vậy, Lôi Cương quay đầu nhìn thấy y như vậy mà khựng người. Mặc dù hắn và Lý Long gọi nhau là huynh đệ nhưng hai cái chữ đó như thế nào? Thiết quyển Khai Thiên hết sức quan trọng, Lôi Cương và Lý Long mới chỉ gặp mặt có hai lần, nhiều lắm chỉ là quan hệ hơi hợt, nếu quả thật để cho Lý long nhận ra điều gì đó thì hắn không muốn. Nhưng vì lợi ích trước mặt, Lôi Cương không chắc Lý Long sẽ không động tâm. Vì vậy mà Lôi Cương cười nói:
- Lý lão ca! Thiết quyển này chính là khảo nghiệm của sư tôn đối với ta. Sư tôn nói tìm được càng nhiều Hắc huyền nguyên thạch sẽ thưởng cho ta một thanh thần khí không tồi. Mặc dù sư tôn không nói bao nhiêu nhưng càng nhiều càng tốt.
- A! - Lý Long cười rồi gật đầu. Mặc dù biểu hiện của Lôi Cương có chút khác lạ nhưng Lý Long không thể nào nhận ra trong thiết quyển có gì đặc biệt. Lúc trước, sau khi Tùng Dịch lấy ra, y cũng có kiểm tra thì thấy đó chỉ là một viên Hắc huyền nguyên thạch hết sức bình thường, chỉ có điều trên mặt điêu khắc một người đang vung kiếm. Lý do của Lôi Cương mặc dù khiến cho Lý Long không tin lắm nhưng nghĩ mãi, Lý Long càng cảm thấy người đứng sau lưng Lôi Cương cực mạnh. Y đoán sư phụ của Lôi Cương có phải là người đứng trên bảng Hồng Hoang... Tu vi của Lý Long mặc dù đạt tới Cương thần hỗn độn huyền giai nhưng bất cứ một người trên bảng Hồng Hoang, cho dù là người cuối cùng cũng đủ cho y kính sợ.
Trong lúc Lôi Cương và Lý Long nói chuyện với nhau thì có một nam tử trung niên ra giá. Lần này bán đấu giá thấp nhất là một trăm vạn. Nhìn bộ dáng của y có lẽ biết được tác dụng của Hắc huyền nguyên thạch. Nhưng nhìn mọi người thờ ơ, y nảy sinh ý niệm trong đầu định lấy nó phòng ngừa ngày sau cần đến.
- Một trăm ngàn. - Lệ Điễn đứng thứ chín mươi lăm trên bảng Hồng Hoang lên tiếng. Tên nam tử trung niên kia sửng sốt, rụt đầu. Chưa nói tới việc y không có nhiều thần thạch để đổi lấy mà cái hung danh của Lệ Điễn đủ khiến cho y không dám lớn mật.
Lôi Cương nắm chặt hai tay, tự bảo mình không nên vội.
- Hai ngàn vạn. - Long U Nhi mở miệng nói. Hắc huyền nguyên thạch đối với người tu luyện tầm thường hoặc là cao thủ hỗn độn thiên giai cũng không thể dùng. Nhưng đối với Long gia mà nói thì nó cũng là vật hiếm có, có thể luyện chế được thần khí thiên giai.
- Ba ngàn vạn. - Lệ Điễn lại ra giá. Trưởng lão Thiên Ngục của Khấp Thiên tông hơi sững sờ. Mức độ quý báu của Hắc Huyền nguyên thạch, lão rất biết nhưng thấy Long U Nhi ra giá khiến cho Thiên Ngục do dự. Lúc trước, lão đã nói thứ mà Khấp Thiên tông để ý, Long gia không được nhúng tay vào. Nhưng mặc dù Hắc Huyền nguyên thạch hy hữu, tuy nhiên Khấp Thiên tông cũng có dự trữ vì vậy mà đè nén suy nghĩ trong đầu.
Long U Nhi nhìn Lệ Điễn, sau trong hai mắt có chút e ngại. Với miếng Hắc Huyền nguyên thạch này nàng không thể nhường bởi nó đủ để luyện chế hai thanh thần khí thiên giai. Vì vậy nàng mở miệng:
- Năm ngàn vạn.
Lễ Điễn trừng mắt nhìn Long U Nhi chằm chằm, thanh âm giống như tiếng sấm của y vang lên:
- Một trăm triệu.
- Một trăm mười triệu. - Âm thanh của Long U Nhi vẫn thản nhiên. Mười hai tỷ còn lấy ra được chứ nói gì tới con số một trăm triệu.
- Hai trăm triệu. Nữ oa Long gia, thứ này lão tử nhất định phải có. - Lệ Điễn biết Long gia nhiều tiền nên quát lớn, âm thanh giống như tiếng sấm khiến cho mấy người tu luyện bên cạnh y sắc mặt trắng bệch, dạt ra.
- Hai trăm mười triệu. - Dường như Long U Nhi không nghe thấy tiếng của Lệ Điễn vẫn thản nhiên như cũ. Mặc dù nàng e ngại y nhưng không có nghĩa là Long gia e ngại. Thực lực của lão tổ Long gia đủ đứng trong số hai mươi ời mạnh nhất trên bảng Hồng Hoang.
Gương mặt của Lệ Điễn hết sức khó coi. Cả đời y tung hoành đã quen, mặc dù không có ý muốn đắc tội với Long gia nhưng thiết quyển là thứ mà y phải có. Y cắn chặt răng, mắt đầy sát khí:
- Một tỷ. - Trong lòng y đã đầy sát khí. Trên người y có tổng cộng tất cả là một tỷ, để xem Long U Nhi có thối chí hay không.
Long U Nhi sửng sốt. Một tỷ? Trong lòng nàng có chút ngập ngừng. Hắc Huyền Nguyên thạch, Long gia cũng có rất nhiều, nhưng ai cũng không chê ít. Nếu tiếp tục đấu giá, Long gia có thể đặc tội với hung thần này, đó là điều không khôn ngoan lắm. Cao thủ của Long gia mặc dù nhiều nhưng không ai có thể bảo vệ được đệ tử cấp thấp cả đời. Dù sao thì đệ tử thanh niên của Long gia chiếm số đông. Lúc này, Long U Nhi trầm mặc, không nói nữa.
Lệ Điễn nở nụ cười lạnh.
- Một tỷ một trăm triệu. - Trong đám người đột nhiên có âm thanh vang lên.
- Lưu lão đệ! Xem ra ngươi buôn bán lời a. Lão cốt đầu Tùng Dịch đúng là lỗ lớn. - Lý Long cười vang.
Lôi Cương đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn về người phía sau lưng vừa mới ra giá. Vốn hắn cho rằng Long U Nhi đã thôi, như vậy chỉ còn mình và Lệ Điễn. Mặc dù Lệ Điễn là cao thủ trên bảng Hồng Hoang, nhưng Khai Thiên hắn cần phải có. Ai biết được Lệ Điễn có thể coi thiết quyển là Hắc Huyền nguyên thạch mà hòa tan hay không? Tốt xấu gì thì Lôi Cương cũng chuẩn bị cho dù trốn vào Lôi phủ hạo huyền cũng được.
/935
|