Nghe được những lời Lý Long nói, bọn Diệc Mặc ngây người. Diệc Mặc vuốt vuốt chòm râu trắng, trầm tư suy nghĩ. Vẻ mặt Dã Tri và nam tử mặc áo đen tên Bạch Vân Tử cũng giãn ra nhiều. Câu nói cuối cùng của Lý Long đã đánh trúng nỗi uy hiếp trong lòng bọn họ. Thường thường khi ở trước mặt các tu luyện giả, bọn họ luôn tự cao là cương thần hỗn độn địa giai, nhưng trước mặt cao thủ hỗn độn thiên giai, bọn họ lại chẳng là gì cả. Bốn người bọn họ đều là Tán tu, cũng không thuộc về bất cứ môn phái nào hết, lại không được cao thủ hỗn độn thiên giai chỉ điểm, nên rất khó đột phá. Hầu hết bọn họ đều dừng lại trên đỉnh hỗn độn địa giai, có người thì không thể lĩnh ngộ hành thứ tư, có người lĩnh ngộ được thì lại không thể dung hợp được. Từ hỗn độn địa giai muốn lên thiên giai khó ngang với lên trời, không có kỳ ngộ, cả đời bọn họ chỉ có thể dậm chân tại chỗ. Hơn nữa, bọn họ luôn luôn đi thám hiểm, để tìm kiếm báu vật nghịch thiên, có thể giúp bọn họ đột phá. Còn chuyện muốn được cao thủ hỗn độn thiên giai chỉ điểm cho, với bọn họ mà nói, đó chẳng khác nào chuyện nằm mơ. Nếu như không có giao tình nhất định, e rằng các cao thủ hỗn độn thiên giai sẽ không thèm để ý tới bọn họ. Đây cũng chính là lý do vì sao Lý Long muốn kết giao với Lôi Cương.
Lý Long nhìn ba người, không nói thêm gì nữa. Những gì cần nói, lão đã nói khá rõ ràng rồi, hiện chỉ còn chờ xem cách nghĩ của ba người kia.
-Chung quy lại thì, người này nếu là thần sứ, chúng ta cũng nên cho hắn một cái ân tình.
Diệc Mặc mở miệng trước tiên. Bốn người bọn họ đi thám hiểm nhiều, quen biết nhiều, luôn vất vả đi tìm phương pháp đột phá, nhưng lại không muốn có thế lực lớn nhúng tay vào. Dù sao, thêm một thế lực lớn, ít nhiều cũng có những cái sẽ bị hạn chế đi, bọn họ sẽ không thể tự do hành động. Chính vì vậy, bọn họ chỉ có thể tự mình nỗ lực đột phá mà thôi.
-Động phủ lần này vào rồi chưa chắc đã có thể an toàn trở ra. Một khi có nguy hiểm, có thêm người này, cũng không phải là không có tác dụng gì. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ chúng ta còn phải nhờ người này nữa.
Bạch Vân Tử nhìn Lý Long, nói, hiện chỉ còn Dã Tri là chưa tỏ thái độ gì.
Ánh mắt ba người đều đổ dồn về phía Dã Tri. Y do dự chốc lát, rồi gật đầu, nói:
-Các ngươi đã quyết định thế thì ta cũng không có ý kiến gì khác.
Lúc này, Lý Long cười sang sảng, nói:
-Ba vị đạo hữu, mọi người ở đây chờ mấy ngày. Ta đi đưa hắn đến đây.
Nói xong, lão hóa thành một đạo cầu vồng biến mất.
Hiện Lôi Cương đang đi dạo và chờ Lý Long đến ở một tinh cầu xa lạ. Mặc dù không rõ Lý Long có biết hắn đang ở đây hay không, cho dù thế nào, Lôi Cương vẫn quyết dừng chân ở đây một thời gian.
-A, là lão sao?
Lôi Cương chợt nhận ra một lão giả lẫn trong đoàn người. Lão giả này dáng người gầy gò, khuôn mặt rất bình thường, nếp nhăn trên trán chẳng khacs nào khe nứt xuyên núi. Người này Lôi Cương đã từng gặp qua, chính là lão giả đầu tiên ra giá Vạn Niên Căn ở đại hội bán đấu giá. Bởi e ngại Long U Nhi, lão giả biết không thể mua được Vạn Niên Căn liền rời khỏi đại hội bán đấu giá. Hiện giờ, lão giả này đang đi vào một cửa hàng trong thành Tọa Đại. Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, cửa hàng này có tên là "Cửa hàng đan Nghịch Thiên"
Thoáng chần chừ, Lôi Cương quyết định đi vào. Trong cửa hàng bày trí rất tao nhã. Không ít tu luyện giả đang lựa chọn đan dược cần thiết. Lão giả kia hiện đang nói chuyện với một nam tử trung niên béo tốt. Lôi Cương nhìn gương mặt của người nam tử kia, ngạc nhiên suy đoán thân phận của lão giả này e rằng không đơn giản như vậy. Nếu hắn suy đoán không nhầm thì nam tử béo tốt kia chính là chưởng quỹ của cửa hàng khổng lồ này, bởi khuôn mặt của y luôn tỏ vẻ cung kính.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, lão giả đang mải nói chuyện khẽ giương mắt nghi hoặc, nhìn Lôi Cương. Một lát sau, tên chưởng quỹ kia vội vàng đi vào gian phòng trong của cửa hàng, còn lão giả kia lại liếc mắt nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương không hề che giấu ánh mắt của bản thân. Hắn hơi có phần do dự, suy nghĩ xem liệu lão giả này có đáng cho hắn kết giao hay không. Lôi Cương biết lão giả này cần Vạn Niên Căn, mà Vạn Niên Căn lại không có mấy tác dụng với hắn, chẳng bằng đổi lấy đan dược thực chất hơn. Có điều, trước khi làm thế, Lôi Cương muốn xác định xem lão giả này có đáng để kết giao hay không đã.
Một lát sau, viên chưởng quỹ đi ra, đem một cái giới chỉ giao cho lão giả. Lão giả này quay người bỏ đi, đến ki tới gần Lôi Cương, lão dừng chân, nhìn hắn, rồi đi ra khỏi cửa hàng. Lôi Cương vội vã truyền âm, nói:
-Tiền bối, nói chuyện một chút đi.
-Chuyện gì?
Giọng nói lạnh lùng của lão giả vang lên trong đầu Lôi Cương.
-Không biết tiền bối có thể giúp tại hạ luyện chế một viên thần đan thiên giai được hay không?
Lôi Cương nói tiếp. Lão giả dừng chân, hơi quay đầu nhìn Lôi Cương rồi lại tiếp tục đi theo phía cửa thành. Lôi Cương suy nghĩ chốc lát rồi đi theo.
Ra khỏi thành, lão giả liền đạp không bay lên. Lôi Cương cũng bám theo sát gót. Bay được chừng mười dặm, lão giả mới ngừng lại, nhìn quanh rồi mới nhìn Lôi Cương, vẻ mặt giận dữ, quát mắng:
-Tiểu bối, thần đan thiên giai khắp Thánh giới hồng hoang này có mấy người có thể luyện chế được hả? Ngươi thật chẳng biết cái gì cả.
Lôi Cương thất vọng, nói:
-Nếu tiền bối không làm được, vậy thì thôi vậy.
Lôi Cương quay đầu, định bỏ đi.
Lão giả ngây người, thoáng chần chừ một chút. Nhìn bóng lưng của Lôi Cương, lão giả trầm ngâm, một lát sau, lại nói:
-Đứng lại, ngươi muốn dùng thần đan thiên giai sao? Bằng vào tu vi của ngươi, e rằng ngươi không thể hóa giải được dược lực của thần đan thiên giai đâu, rất có thể ngươi sẽ bị dược lực nuốt mất đấy.
Lôi Cương dừng chân, vui mừng, thầm ôm ấp hy vọng. Hắn quay đầu nhìn lão giả, nói:
-Tại hạ tất biết cách sử dụng. Tiền bối có thể luyện chế được không?
-Cho dù được thì sao nào? Với tu vi của ngươi liệu có thể có được thảo dược luyện chế thần đan thiên giai sao?
Lão giả lạnh lùng nói.
Lôi Cương thản nhiên cười, vén lớp hắc bào ra. Chữ "Lôi" trên trán hắn hiện ra, con ngươi của lão giả kia co lại, quan sát Lôi Cương. Đôi hàng mi bạc của lão nhíu lại trầm tư, lão không ngờ hắn lại là thần sứ. Cho dù thần sứ không có mấy ảnh hưởng với lão, nhưng lời Lôi Cương nói lại khiến lão phải suy nghĩ. Lão thực sự đang cần Vạn Niên Căn, hơn nữa lại cần rất gấp. Lão đã góp nhặt thảo dược không biết bao nhiêu năm rồi, chỉ thiếu mỗi Vạn Niên Căn là có thể luyện chế được đan dược nghịch thiên, có thể giúp lão dung hợp tứ hạnh tứ hạnh, trở thành cao thủ hỗn độn thiên giai. Đến lúc đó, lão tự tin có thể luyện chế được thần đan thiên giai. Suy nghĩ một hồi lâu, lão giả nói:
-Nếu như ngươi có thể tìm được một cây Vạn Niên Căn, hãy đến cửa hàng Nghịch Thiên kia, nói tìm Mộc Phong là được.
Nói xong, lão định quay người bỏ đi. Lão làm vậy chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ, hy vọng có thêm càng nhiều người giúp lão tìm kiếm mà thôi. Lão không nghĩ rằng Lôi Cương có thể tìm được. Dù sao, lão đã nhờ không ít bằng hữu để ý, tìm giúp lão Vạn Niên Căn, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, lão vẫn chưa từng nhận được bất cứ thông tin gì. Cho dù Lôi Cương là thần sứ, nhưng như thế vẫn chưa đủ để lão nể phục y. Giúp lão tìm Vạn Niên Căn còn có mấy tên cương thần hỗn độn thiên giai nữa. Nói chung, mối quan hệ của người luyện đan cực kỳ rộng lớn, không ít cường giả ra sức kết giao với bọn họ.
Quả nhiên, đúng như Lôi Cương suy đoán, thứ Mộc Phong cần chính là Vạn Niên Căn. Hắn thoáng trầm ngâm, rồi cất giọng nói:
-Tiền bối, từ từ đã.
Mộc Phong bực mình quay đầu lại. Trong con mắt của lão, thân phận thần sứ của Lôi Cương vốn chẳng khiến lão khiếp sợ hay muốn kết giao chút nào. Nhưng khi thấy nhánh cành cây trong tay Lôi Cương, lão tựa như bị sét đánh, trợn tròn mắt. Lão bất ngờ xuất hiện bên cạnh Lôi Cương, đoạt lấy Vạn Niên Căn, cẩn thận quan sát một phen, rồi nói mà vẫn không thể tin nổi:
-Vạn Niên Căn mười hai vạn năm. Ha ha, trời không phụ lòng Mộc Phong ta!
Mộc Phong kích động đến mức cơ mặt cơ hồ như giật giật, đôi mắt lão sáng rực. Những năm gần đây, lão đã nghĩ việc tìm kiếm Vạn Niên Căn là vô vọng. Ở đại hội bán đấu giá, lão lại bị Long U Nhi đoạt mất, khiến lão gần như đã tuyệt vọng. Lão đã đạt được đỉnh đạo thần hỗn độn địa giai đã lâu nhưng vẫn không thể đột phá nổi. Nhờ một lần có duyên gặp gỡ, lão biết được một phương pháp luyện đơn, có thể gia tăng khả năng dung hợp, liền khẩn cấp đi tìm thảo dược để luyện chế, nhưng còn thiếu mất Vạn Niên Căn. Ngay khi lão tưởng như tuyệt vọng, đột nhiên Vạn Niên Căn lại xuất hiện trước mặt lão, bảo sao lão không vui mừng cho được. Thật chẳng khác nào một người rơi xuống nước, vớ được cọng rơm cứu mạng, cho người đang tuyệt vọng như lão thấy được hy vọng một lần nữa.
Lôi Cương tươi cười nhìn Mộc Phong. Hắn không hề lo lắng Mộc Phong sẽ cầm Vạn Niên Căn bỏ chạy, dù sao, người luyện đan không phải đều có tính cách hết sức cao ngạo sao? Cho dù hắn có nhìn nhầm người, lão có bỏ chạy, thì như vậy cũng chẳng mấy tổn hại gì đến hắn. Dù sao, Vạn Niên Căn vẫn còn rất nhều, Lôi Cương cũng chẳng thiếu.
-Tiểu hữu, ngươi muốn cái gì? Lão phu nhất định đồng ý với ngươi. Vạn Niên Căn này đúng là thứ lão phu đang cần gấp, ngươi có thể tặng cho lão phu không?
Nỗi xúc động qua đi, Mộc Phong cố gắng kìm chế niềm vui sướng trong lòng, nhìn Lôi Cương, kiên quyết nói.
Lôi Cương nhoẻn miệng cười. Hắn thành công rồi. Mộc Phong này không phải là hạng người tiểu nhân, đáng để kết giao. Lúc này, Lôi Cương cười, nói:
-Vạn Niên Căn này vốn không có mấy tác dụng với tại hạ, chẳng bằng tặng cho tiền bối.
Mộc Phong hít một hơi thật sâu, ánh mắt lão hoàn toàn thay đổi. Lão nhìn chằm chằm Lôi Cương, trầm giọng nói:
-Đa tạ, ngày sau ngươi cần, lão phu nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp.
/935
|