Lôi Cương không biết mình đã giết bao nhiêu người. Trong mười năm nay, hắn chỉ vào động phủ một lần, đó là do kẻ bị hắn nhắm đến chạy vào trong động phủ, bị Lôi Cương giết chết. Điều khiến hắn vui mừng khôn xiết đến mức có chút tê dại là hắn đã cảm nhận được sự biến đổi của nhục thể. Lúc này, nội kình trong cơ thể đã thành màu lục đậm, lực bạo phát đã mạnh gấp mười lần mười năm trước. Trước đây, Lôi Cương phá tan kết giới của cao thủ huyền cấp hỗn độn cần trăm quyền, mà lúc này chỉ cần hơn mười quyền, thậm chí có lúc mười quyền là đủ. Lôi Cương đã thật sự từ bỏ việc tu luyện hỗn độn long lực, chuyên tu nhục thể.
Lôi Cương nắm chắc, nếu tiếp tục rèn luyện ở đây thêm mấy năm nữa, đủ để đột phá lục cấp đạt đến thanh cấp. Trong u giới của hắn, giới chỉ đoạt được khi giết người đã chất thành núi, đây chắc chắn là một đống của cải cực lớn.
Lúc này, Lôi Cương hít thở nhẹ nhàng nhín quanh bốn phía, hắn cảm thấy nhân số trên chiến trường từ gần mười vạn trước đây giờ đã chỉ còn lại hơn vạn người, hơn nữa họ đều đang tranh đấu, Lôi Cương căn bản không thể động thủ. Hắn cũng phát hiện một khi khiêu chiến xong, là bọn họ liền lập tức biến vào trong động phủ, việc này khiến Lôi Cương thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
- Thôi vậy, giờ không bằng vào trong động phủ tu luyện một thời gian, đột phá thanh cấp vậy.
Lôi Cương nhìn thấy dáng vẻ của nhiều đệ tử, thầm nói. Lập tức, hắn khuyếch tán thần thức tìm kiếm động phủ.
- A? Động phủ sao lại đầy người rồi? Lôi Cương ngẩn ra. Hắn rõ ràng còn nhớ lúc đến đây, trong động phủ gần như chỉ có người bị thương mới vào, sao lúc này đến vạn cái động phủ đều đã bị chiếm cứ? Lôi Cương cười khổ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào màn sáng to lớn trên không, lúc nhìn thấy thứ tự trên đó, hắn chợt chấn động.
Đọa Thiên giết chết ba mươi lăm nghìn bảy trăm người.
Vạn Vô Tình giết chết ba mươi lăm nghìn năm trăm người.
Lôi Cương giết chết hai mươi ba nghìn không trăm mười chín người.
Đế Thích giết chết hai mươi mốt nghìn không trăm linh chín người.
-Đây…
Lôi Cương lặng người giương mắt nhìn vị trí thứ ba. Hắn cơ hồ không dám tin vào mắt mình. Trong mười năm, bản thân đã giết chết hai mươi ba nghìn không trăm mười chín người? Sao có khả năng? Lôi Cương căn bản chưa từng nghĩ xem mình đã giết bao nhiêu người, mà trong mười năm nay hắn luôn ở vào trạng thái lực lượng gia tăng, hiển nhiên đã quên mất mình giết bao nhiêu người. Lôi Cương nhìn ngạo khí tỏa ra trên mình, cười khổ mãi không thôi. Lúc này hắn đã rõ vì sao toàn bộ động phủ lại đều bị chiếm cứ, sợ rằng đa phần nguyên nhân là do mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lôi Cương liền nảy dinh ý định rời đi. Chiến trường huyền cấp hỗn độn đã không còn thích hợp với mình nữa thì đến chiến trường địa cấp hỗn độn, chắc là có thể đột phá lục cấp, đạt đến thanh cấp rồi. Tức thì, Lôi Cương khẽ ngẩng lên nhìn về phía đỉnh tường thành chọc trời, rồi nhảy người lên bay vào không trung, tìm kiếm người trấn thủ nơi này, chỉ có như vậy mới có thể ra khỏi chiến trường huyền cấp hỗn độn, nếu không lại phải đợi trăm năm sau.
Lôi Cương không biết rằng, khi hắn vừa rời đi, thì đại đa số người tu luyện trong động phủ liền thò đầu ra, lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, ngoài thành Tử Vong, thậm chí cả Tây Tháp tinh, đều đã dấy lên sóng gió.
Cái tên Lôi Cương đã trở thành tiêu điểm bàn luận ở Tây Tháp tinh. Ngày trước, việc Lôi Cương khiêu chiến Thiết Tiệm cũng từng làm đệ tử Tây Tháp tinh chú ý, chỉ có điều đó là trò cười tiêu khiển của họ, còn lúc này, Lôi Cương trong mười năm giết chết hơn hai mươi ba nghìn người tại chiến trường huyền cấp hỗn độn của thành Tử Vong, con số khủng khiếp như vậy khiến người khác chỉ nhìn mà run, gần như đã có thể sánh với Đọa Thiên trước đây. Nhưng Đọa Thiên đã ở trong chiến trường huyền cấp hỗn độn gần mười lăm năm, mới tạo ra được con số giết chóc cao nhất, Vạn Vô Tình thì dùng mười sáu năm, còn Lôi Cương giờ chỉ dùng mười năm. Nếu cho hắn thời gian vài năm, sợ rằng hắn sẽ đột phá con số giết chóc đã duy trì vô số năm của Đọa Thiên.
Trong một nhà trọ bình dân ở thành Thiên Chấn, Tây Tháp tinh.
- Đã nghe gì chưa, Lôi Cương đã giết chết hơn hai vạn người ở chiến trường huyền cấp hỗn độn, sao trước đây chưa từng nghe nói đến người này?
Thanh niên hơi mạp khẽ thở dài nói.
- Mẹ kiếp, ngươi quên rồi sao? Mười năm trước ngươi còn giễu cợt tiểu tử huyền cấp dám khiêu chiến hộ pháp Thiết Tiệm.
Một thanh niên dáng vẻ khôi ngô khác chế giễu cười nói.
- Cái gì, ngươi bảo… Lôi Cương là tên tiểu tử huyền cấp mười năm trước đó sao? Sao có khả năng?
Thanh niên hơi mập tỏ vẻ khiếp sợ, thậm chí còn đứng dậy, không dám tin nói.
- Cứ thế này, thì sợ rằng ngàn năm sau, Lôi Cương này sẽ có tư cách chiến với hộ pháp Thiết Tiệm. Có thể giết hơn hai mươi ba nghìn đệ tử trong mười năm, đã nhiều hơn đến trăm người so với Đọa Thiên lúc đầu rồi à.
Thanh niên dáng vẻ khôi ngô lắc đầu than thở.
Xung quanh bọn họ, một thanh niên thân mặc hắc y, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo đang ngồi ở đó, mười mét quanh hắn không có bất cứ ai. Một khi có người đi vào phạm vi mười mét quanh hắn, đều sẽ cảm thấy lạnh buốt thấu xương vây lấy người. Thanh niên này nghe thấy hai thanh niên nọ bàn luận, thì hơi sững sờ, bèn đứng dậy, ánh mắt lãnh lẽo đến cùng cực mơ hồ ẩn chứa sát cơ không gì áp chế được. Hắn đi về phía hai thanh niên này, trầm giọng nói:
- Thành Tử Vong ở đâu?
Hai thanh niên này cùng quay lại, khẽ cau mày, sắc mặt tỏ vẻ không vui, có điều khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng vô cùng của thanh niên hắc y, cùng với cặp mắt phảng phất như có thể nhìn thấu thần hồn con người đó, thanh niên dáng vẻ khôi ngô vội vàng đáp:
- Đạo hữu, ngươi có thể ngồi truyền tống trận ở thành Thiên Chấn đến thành Tử Vong, chỉ là với tu vi của đạo hữu…
Thanh niên đó đang nói chợt chững lại, hắn nhận ra thanh niên hắc y trước mắt hắn đã biến mất.
- Việc này…
Hai thanh niên ngơ ngác nhìn nhau.
- Hồ Lực, người này tu vi thế nào?
Thanh niên hơi mập đó mặt trắng bệch, tiếng nói hơi có chút run rẩy hỏi.
- Huyền cấp. Sao vậy?
Thanh niên khôi ngô khó hiểu đáp.
- Hắn… hắn lẽ nào chính là Lôi Hư, đạo thần huyền cấp trong lần khảo hạch này đã săn giết sáu trăm người trong lời đồn?
Thanh niên hơi mập hưng phấn nói.
Thanh niên khôi ngô chợt biến sắc, thân thể bất giác rùng mình một cái. Nếu là người khác thì họ hiển nhiên sẽ không như vậy, nhưng tên tiểu tử đạo thần huyền cấp nổi bật trong lần khảo hạch này lại khiến vô số người sợ hãi, chết trong tay hắn nhìn còn nguyên vẹn, như thể thần hồn đã bị hút đi mất vậy. Thủ đoạn cỡ đó thật khiến người khác kinh hoàng. Có người còn nói giao thủ với Lôi Hư chết lúc nào, chết thế nào cũng không biết, cái chết không biết này mới khiến người ta sợ hãi.
Tại thành Thiên Ngự, một trong chín thành lớn của Tây Tháp tinh, trong một phủ đệ tráng lệ.
- Chấp pháp, tên Lôi Cương đó trong mười năm đã giết chết hơn hai mươi ba nghìn đệ tử tại chiến trường huyền cấp hỗn độn, việc này… nếu sau nghìn năm…
Một lão già thân mặc hắc y, thần thái cung kính ngồi đối diện với nam tử lưng hùm vai gấu, mặt tỏ vẻ uy nghiêm nói.
Thiết Tiệm hít sâu một hơi, trong mắt hổ thoáng hiệm tinh quang, sắc mặt ngưng trọng, nghe nói đến tin tức này hắn không thể không coi trọng. Số người Lôi Cương giết trong mười năm đã vượt quá thần thoại của Đọa Thiên trước kia, nếu cứ như vậy, thì nghìn năm sau… Thiết Tiệm không dám tưởng tượng. Người biết về Đọa Thiên ở Tây Tháp tinh này vô cùng ít ỏi, chì biết là nhân vật thần bí nghe nói trên các bảng xếp thứ tự lớn của thành Tử Vong mà thôi. Trong lòng Thiết Tiệm chỉ còn nỗi sợ hãi sâu sắc.
- Nếu đoán không nhầm, thì trong mấy năm tới, hắn sẽ tiến vào chiến trường địa cấp hỗn độn. Hãy phái ra mười đệ tử thân phận bí mật đến chiến trường địa cấp hỗn độn, không từ thủ đoạn giết chết hắn.
Thiết Tiệm thấp giọng nói. Lúc này, hắn đã không cách nào đợi nghìn năm được nữa. Từ khi hắn tu luyện đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nghìn năm dài dằng dặc, nếu để Lôi Cương trưởng thành thêm nghìn năm, hắn thật không dám tưởng tượng.
- Nhưng mà…
Lão già nghe vậy tỏ vẻ do dự.
- Có gì mà nhưng? Một khi hắn tiến vào chiến trường địa cấp hỗn độn, tử thương khó tránh, ai có thể nghĩ đến ta? Hơn nữa, Tinh Thiên Sát cùng nhân tài các đại thế lực khác đều ở chiến trường địa cấp hỗn độn, ai biết được hắn còn mạng mà sống đến ngàn năm sau hay không?
Thiết Tiệm hừ lạnh nói.
- Dạ, chấp pháp.
Lão già khẽ động thần sắc, thấp giọng đáp.
/935
|