Lão giả nghiêm nghị nhìn chăm chú vào vẻ mặt tự tin của Lôi Cương. Lão cảm nhận được sự tiến bộ của hắn, đây cũng là chuyện khiến lão khó có thể tin được. Dù sao tính từ khi hắn bị lão đánh trúng một chiêu đấy cũng mới chỉ có chưa đến một trăm giây, hắn đã bị thương rất nặng, nhưng tốc độ khôi phục của hắn quả thật đáng sợ. Lão giả chưa từng thấy ai có khả năng hồi phục nhanh như vậy. Lão hít một hơi thật sâu, nói:
-Chuẩn bị cho tốt nhé, một chiêu này còn mạnh hơn lần trước đấy.
Lúc này, lão rút ra một thanh thần khiến địa giai màu đỏ rực. Từ thanh thần kiếm phả ra mùi máu tanh nồng nặc, ánh kiếm băng lãnh khiến người khác phải lạnh sống lừng, chắc hẳn nó đã từng nhuốm máu rất nhiều lần mới có hình dáng như vậy. Luồng cương khí từ trong cơ thể lão giả lưu chuyển, thanh thần kiếm màu đỏ rực đột nhiên phát ra ánh sáng ba màu, không gian như sôi lên. Luồng sức mạnh trong không khí ào ào nhập vào trong cơ thể lão giả. Đôi mắt lão sáng như điện, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, lão nói:
-Tốt nhất là ngươi mau phòng ngự mức tối đa đi, nếu không, lão phu không dám đảm bảo kết cục của ngươi sẽ như thế nào đâu.
Hiển nhiên, lão giả đã dốc ra toàn lực.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu, nói:
-Đến đây đi.
Lúc này, toàn thân hắn lần nữa kết hợp chắc chắn hơn. Không phải tại Lôi Cương lỗ mãng, mà là hắn muốn xem thử độ mạnh yếu khác nhau giữa thanh giai và lục giai là như thế nào. Tuy hắn biết thanh giai mạnh, nhưng cụ thể mạnh tới cỡ nào thì Lôi Cương vẫn chưa biết được. Hiện tại, hắn chỉ có cách thử đỡ một đòn tấn công của cao thủ hỗn độn địa giai xem sao. Có Hộ Anh giáp bảo vệ, Lôi Cương cũng không lo lắng bản thân có thể bị hồn phi phách tán.
Lão giả khua tay, thực hiện một động tác kỳ dị. Thanh thần kiếm trong tay hóa thành mũi kiếm ba màu chẳng khác nào một thanh đao diệt thế mãnh liệt bổ xuống Lôi Cương. Mũi kiếm ba màu bao trùm cả nửa bầu trời như có vô số con thần long chuyển động bên trong, không gian rung chuyển mãnh liệt. Chiến trường phía dưới lại càng không có một bóng người. Những đệ tử xung quanh đó đều đã run rẩy trốn vào trong động phủ. Trận chiến đấu của cường giả hỗn độn địa giai không phải là thứ bọn họ có thể xen vào được. Nhưng người khiến bọn họ khiếp sợ chính là Lôi Cương, tên cương thần huyền giai này đã đánh chết hơn hai vạn cao thủ, hiện giờ lại còn dám khiêu chiến cả cao thủ hỗn độn địa giai. Những gì hắn làm đã xóa bỏ hoàn toàn lối suy nghĩ từ xưa đến nay của bọn họ, cái tên Lôi Cương đã in sâu vào trong lòng mỗi một đệ tử huyền giai ở Tây Tháp Tinh.
-Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ vang dội như sấm lan ra khắp chiến trường. Ánh sáng ba màu từ mũi kiếm phát ra bao phủ cả chiến trường huyền giai. Một kiếm này ẩn chứa sức mạnh hủy diệt cả đất trời, tấn công lên người Lôi Cương. Hắn cảm thấy toàn thân như bị xé rách toạc ra, sự đau đớn nhức nhối lan khắp cơ thể, máu huyết toàn thân bị một kiếm này phá hủy hoàn toàn. Có điều, cốt hài của Lôi Cương vẫn cứng chắc lạ thường, không bị một chút tổn hại nào. Toàn bộ thân người cao lớn của hắn giờ đã chẳng còn chút da thịt nào, chỉ còn lại bộ cốt hài phát ra ánh sáng màu xanh. Máu huyết trên cốt hài không còn là bao, thần trí Lôi Cương vẫn còn nguyên như trước, không bị tan đi. Hắn cúi đầu đầy máu huyết, giương đôi mắt cực kỳ lạnh lùng, đáng sợ, nhìn hai tay của chính hắn. Lôi Cương hít một hơi, cơ thể hắn lúc này đã bị một chiêu xé nát, chỉ còn lại duy nhất bộ cốt hài này. Cũng may nội tạng đều ở trong cốt hài, nếu không, bản thể của hắn nhất định sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Vừa khiếp sợ, Lôi Cương lại vừa mừng rỡ. Hắn thật không ngờ đạt được thanh giai rồi, hắn lại cường đại đến vậy. Thần thức hắn lấy đan dược trong giới chỉ, nuốt vào. Nuốt xong viên Hồn châu, thần hồn lại hấp thu sức mạnh tinh khiết trong trời đất, giới chỉ nhanh chóng đóng lại.
Lão giả ngưng thần nhìn, không tin nổi mắt mình. Vết thương của Lôi Cương đang nhanh chóng khép lại. Đây là lần đầu tiên lão thấy có người chỉ còn lại mỗi bộ cốt hài mà vẫn chưa mất mạng. Mọi chuyện lúc này đã vượt quá tầm hiểu biết của lão. Lão nhìn chằm chằm vào bộ cốt hài màu xanh, dường như luồng ánh sáng xanh này đã hợp thành một sức mạnh phòng ngự chống lại đòn tấn công của lão.
-Người này có thật là người không? Lão giả đột nhiên có suy nghĩ này. Chưa đầy một trăm giây sau, Lôi Cương vốn chỉ còn lại bộ cốt hài đã khôi phục lại hoàn toàn. Da thịt hắn vốn có màu đồng, giờ đã mập mạp hơn, chẳng khác nào như da trẻ con, mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh. Một luồng ánh sáng xanh nhạt từ trong cơ thể hắn phát ra, tạo thành một luồng phòng ngự màu xanh.
Đạt đến thanh giai, Lôi Cương cũng như bộ cốt hài đã có những biến đổi phi thường, đặc biệt bộ cốt hài này còn ẩn chứa sức mạnh hết sức đáng sợ, cứng chắc dị thường. May là hiện tại là lão giả tấn công Lôi Cương, chứ nếu để hắn tấn công lão thì có lẽ lão còn phải khiếp sợ nhiều hơn nữa.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, thầm mừng rỡ. Mỗi một lần bị thương nặng, sau khi hồi phục lại như ban đầu, hắn lại cảm nhận được cảm giác thư thái do sức mạnh mang lại. Đôi mắt Lôi Cương thoáng lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào lão giả, nói:
-Một chiêu cuối cùng!
Lão giả gật đầu, nghiêm nghị. Lão khẽ quát một tiếng, hai thanh thần kiếm từ trong giới chỉ bay ra, tổng cộng có tất cả ba thanh thần kiếm. Hai tay lão không ngừng vung lên các loại thủ quyết, ánh mắt lão sáng rực, từ cơ thể lão chợt phát ra ánh sáng ba màu, chia làm ba phần nhập vào trong thanh thần kiếm.
Lão giả này vốn là người cứng nhắc, dù là ba chiêu nhưng mỗi chiêu đều dốc hết toàn lực. Chiêu thứ ba này thực sự là chiêu tấn công cực mạnh, lấy bản thân lão nhập vào trong ba thanh thần khí địa giai. Lão đã từng dùng chiêu này đánh trọng thương cao thủ đỉnh hỗn độn địa giai, lão vốn cho rằng đây là chiêu mạnh nhất của lão. Lúc này, nhìn vào biểu hiện quỷ dị của Lôi Cương, lão càng thêm quyết tâm, không chút do dự vận dụng chiêu này. Lão thực muốn xem thử rốt cuộc Lôi Cương có thể chịu đựng được chiêu này hay không, đương nhiên lão cũng có những suy tính khác nữa. Lão vốn là người bản tính hẹp hòi, giờ lại thấy Lôi Cương với tu vi huyền giai mà có thể chịu nổi hai chiêu của lão, khiến lão vô cùng đố kỵ.
Chiêu thứ ba này so với hai chiêu trước càng mạnh hơn. Trời đất cũng biến màu đỏ rực, chẳng khác nào ngày tận thế. Sự nguy hiểm dữ dội khiến Lôi Cương khó thở, tựa như muốn trút hết sự sống trong người hắn vậy. Lôi Cương vẫn không gọi cốt lân giáp ra, quyết tâm chống đỡ. Ngay trong nháy mắt cảm thấy mối nguy hiểm áp tới, Lôi Cương nhanh chóng suy tính, toàn thân cùng kết hợp chặt chẽ với nhau, ánh sáng màu xanh từ cốt hài phát ra càng mạnh mẽ, bao phủ quanh thân hắn, tạo thành một luồng ánh sáng xanh mạnh mẽ.
Từ ba thanh kiếm phát ra tiếng long ngâm hổ gầm, cuối cùng ba thanh kiếm dung hợp làm một, tạo thành một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Không gian xé rách, kết giới chấn động mãnh liệt, toàn bộ chiến trường sáng rỡ như ban ngày. Cơ thể cao lớn của Lôi Cương nứt ra, ánh mắt hắn lóe lên, toàn thân như ngọn núi cao hấp thụ lấy sức mạnh vô tận. Hắn khẽ hô lên một tiếng, tiếp lấy một chiêu mạnh đủ khiến cường giả hỗn độn huyền giai phải ngã gục.
-Rầm rầm ầm.
Lôi Cương cảm thấy đinh tai nhức óc, sự đau đớn toàn thân như thủy triều tấn công hắn. Sức mạnh cường đại đến nỗi lần nữa xé rách cơ thể Lôi Cương, luồng sức mạnh này điên cuồng tấn công cốt hài của hắn. Luồng ánh sáng xanh không thể phòng ngự nổi trước luồng sức mạnh này nữa. Lôi Cương nổi giận gầm lên một tiếng, cốt hài toàn thân lần nữa biến chuyển lạ thường, ánh sáng xanh phát ra càng lúc càng đậm đặc hơn. Lôi Cương điên cuồng hấp thụ luồng sức mạnh tinh khiết tràn ngập trong không khí nhằm khép lại huyết mạch toàn cơ thể.
Có điều, Lôi Cương không biết chữ "Lôi" trong ấn ký hình cánh tay kia đã chuyển sang màu xanh. Luồng sức mạnh cuồn cuộn không ngừng từ trong ấn ký lan ra toàn thân Lôi Cương.
Chống đỡ luồng sức mạnh hủy diệt vừa rồi xong, Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm than tình cảnh vừa rồi thực hết sức nguy hiểm. Hộ Anh giáp trong đan điền hắn đã bị nghiền nát, cũng may cương anh không bị làm sao, nếu không, Lôi Cương có hối cũng không kịp. Có điều, hắn rất mừng rỡ khi nhận ra bản thân đang không ngừng mạnh lên. Có điều, hắn cũng đành phải cười khổ, lẽ nào muốn mạnh lên lần nào hắn cũng phải bị thương nặng như vậy mới được? Lúc này, Lôi Cương nhìn lão giả mặt mày tái nhợt, đang nhìn chằm chằm hắn mà vẫn không thể tin nổi vào mắt lão. Hắn cười lạnh, nói:
-Hết ba chiêu rồi, giờ đến phiên ta đúng không?
/935
|