Toàn thân Lôi Cương run rẩy dữ dội nhìn gã nam tử lạnh lùng phía sau lưng hắn. Gã chính là Lôi Ma. Mặc dù, Lôi Ma đã thay đổi dung mạo, nhưng tình thân huynh đệ, máu mủ tình thâm không cách nào xóa bỏ đươc, Lôi Cương nhìn Lôi Ma chằm chằm, hai mắt ngấn nước, nhẹ giọng nói:
-Ca! Là huynh sao? Huynh thực sự không chết!!!
-Đến nơi khác rồi nói.
Lôi Ma nhìn xung quanh, nhíu mày. Hai huynh đệ nhìn nhau, rồi cùng biến mất, để lại năm người Ngu Đao, Lôi Hư. Lúc này, bọn họ đều ngớ ra, trong ánh mắt đầy vẻ chấn động.
-Gã chính là đại bá sao? Mà theo như lời gã nói, chẳng nhẽ Lôi Mặc…?
Một lúc lâu sau, Lôi Hư chợt run giọng nói, như chợt bừng tỉnh, y mở to mắt, rồi lại nói:
-Đại bá cũng tham gia sát hạch sao? Chẳng nhẽ đại bá và Lôi Mặc cùng một tổ? Nếu mà như thế thì chắc chắn Lôi Mặc kia sẽ không có chuyện gì, nhưng gã đã đi đâu? Hơn nữa, vì sao ta lại cảm nhận được mối đe dọa rất lớn từ trên người đại bá? Đại bá đã đạt đến cấp độ nào rồi?
Tiếng nói của Lôi Hư rất khẽ, nhưng bốn người Ngu Đao đều nghe rõ, điều này khiến nỗi thống khổ trong lòng họ vơi đi vài phần.
Trên một đỉnh núi cách thành Vẫn Tinh cả nghìn dặm, Lôi Cương và Lôi Ma cùng ngồi xếp bằng. Lúc này, Lôi Ma đã lấy lại dáng vẻ ban đầu, hai hàng lông mày đen sẫm tựa như thần binh lợi khí, khuôn mặt gã đầy vẻ từng trải. Nhưng khi gương mặt lạnh lùng kia nhìn Lôi Cương thì lại rất dịu dàng.
-Ca, ngày xưa, sau khi huynh mất tích ở Hỏa Huyền tông, thì tới Thánh giới hồng hoang sao? Khi đó đê còn tưởng huynh….
Lôi Cương chăm chú nhìn Lôi Ma, nói.
-Khi ta chiếm được một hạt trân châu trong Chí bảo, chính nó đã đưa ta tới Thái cổ giới, mà chủ nhân của hạt trân châu là sư tôn của ta. Lôi Mặc được sư tôn ta mang tới Thái cổ giới để rèn luyện. Hắn không từng trải, nên để hắn tới Thái cổ giới để rèn luyện thì không gì tốt hơn.
Lôi Ma nhìn bầu trời phía trước, chậm rãi nói. Lôi Ma đã từng trải nhiều, nên giờ gã đang hồi tưởng lại. Chuyện đến Dung Luyện giới đánh dẹp Hỏa Huyền tông chỉ mới như ngày hôm qua, chớp mắt lần nữa gã gặp lại Lôi Cương đã là vạn năm trôi qua, mà gã và tiểu Cương đều đã trở thành những cường giả hàng đầu.
Ai có thể nghĩ tới hai thiếu niên của thôn Lôi Kiếm ở Trung Xu giới lại có thể đi tới được đến ngày hôm nay?
-Ừ, nó không có việc gì là tốt rồi. Ca, lần này ở Thái Cổ giới, có không ít tu luyện giả tới Thánh giới Hồng Hoang, có phải vì động phủ Đạo Hoang hay không?
Lôi Cương nghe vậy thì có vẻ hài lòng. Nếu Lôi Ma muốn làm vậy, thì chắc chắn có lý do của gã. Nếu trên đời này vẫn còn người để Lôi Cương tin tưởng, thì người đó chắc chắn là Lôi Ma.
-Đúng! Vạn Ma Chi Tổ phục hồi lại Thái Cổ giới và truyện tống trận ở Thánh giới Hồng Hoang, mà những cường giả trẻ tuổi của các thế lực lớn ở Thái Cổ giới và những tu luyện giả biết chút ít đều tới Thánh giới Hồng Hoang.
Lôi Ma trầm ngâm nói.
-Lần này, động phủ Đạo Hoang thực làm kinh động các thế lực lớn ở hai giới.
Lôi Cương thở dài, nói.
-Nghe đồn, Đạo Hoang không chỉ là cường giả đệ nhất trong bảng Hồng Hoang ở Thánh giới Hồng Hoang, mà còn là cường giả đệ nhất bảng Thái Cổ tại Thái Cổ giới. Thân phận của lão cực kỳ huyền bí. Nghe đồn, lão đã đột phá đại tôn từ lâu rồi.
Ánh mắt Lôi Ma lộ ra vẻ sợ hãi.
Lôi Cương giật mình, cường giả xếp vị trí số một ở hai giới Thái Cổ giới và Thánh giới Hồng Hoang sao? Đạo Hoang này rốt cuộc là người như thế nào. Hít một hơi thật sâu, sau đó, Lôi Cương nói:
-Thôi, động phủ Đạo Hoang không còn bao lâu nữa sẽ mở ra rồi, có lẽ đến lúc đó Tây Tháp tinh vốn tập trung nhiều cường giả trẻ tuổi của hai giới này sẽ xuất hiện cường giả bất phàm a! Ca, huynh cũng tới vì động phủ Đạo Hoang sao?
Lôi Ma sửng sốt, quay đầu nhìn Lôi Cương, khuôn mặt dửng dưng, nói:
-Vì đệ mà ta mới tới Thánh giới Hồng Hoang.
Lôi Cương ngẩn mặt ra, khó hiểu nhìn Lôi Ma. Hắn than thở:
- Dù có thế nào, miễn là huynh còn sống là tốt rồi.
- Nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lôi Ma, cùng sát khí toàn thân gã tỏa ra, trong lòng Lôi Cương tựa như bị kim đâm. Hắn hiểu rõ, mấy năm nay, Lôi Ma đã rất đau khổ. Lúc trước, với tu vi của Lôi Ma mà đến Thái Cổ giới thì hiển nhiên gã được xếp vào lớp tu luyện giả thấp nhất. Những năm gần đây, Lôi Cương thật không tưởng tượng được Lôi Ma đã phải trải qua những chuyện gì, tu vi của gã đã đạt đến mức nào. Mặc dù Lôi Cương cảm nhận được Lôi Ma đã đạt đến đỉnh hỗn độn địa giai, nhưng khí tức gã tỏa ra lại không hề thua kém cường giả hỗn độn thiên giai.
Tiếp sau đó, Lôi Cương kể lại những điều đã trải qua trong mấy năm nay. Lôi Ma im lặng nghe. Lôi Cương không chút giấu diếm kể tất cả những chuyện mình đã trải qua ra, Lôi Ma cau mày, sát khí toàn thân nổi lên khắp nơi. Sau khi Lôi Cương nói xong, sát khí của Lôi Ma vẫn ẩn hiện, gã nắm chặt song quyền, nói:
-Đệ nói, một quyền của Minh Lôi kia đánh bay Vạn Ma Chi Tổ sao?
Lôi Cương cau mày, gật đầu.
Vùng xung quanh lông mày của Lôi Ma càng nhíu chặt lại, lão tổ Thiên Diệu, sư tôn của gã lúc trước vì bị thương nặng mà phải đi vào trong Thiên Diệu châu, chính là do bị Vạn Ma Chi Tổ đánh đến suýt nữa hồn phi phách tán. Còn bây giờ, Vạn Ma Chi Tổ lại bị một quyền của người này đánh bay. Mà người này lại coi Lôi Cương như quân cờ trong tay, điều này khiến trong lòng Lôi Ma vừa phẫn nộ lại vừa có cảm giác bất lực.
-Được rồi, ca, huynh có biết là phụ mẫu đã tạ thế khi nào không?
Lôi Cương đột nhiên hỏi.
Lôi Ma quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, khẽ biến sắc, nói:
-Vì sao lại hỏi như vậy?
-Bởi vì, đệ cảm thấy hình như Minh Lôi có quan hệ với chúng ta, lão có vài phần giống với chúng ta!
Lôi Cương khẽ nói, còn đồng tử của Lôi Ma co rụt lại, không trả lời ngay, chỉim lặng.
-Ngày xưa, khi ta vừa mới hiểu chuyện, phụ mẫu đã tạ thế rồi, chỉ nghe người trong thôn nói, phụ mẫu lên núi cao gặp phải dã lang, nên…Nhưng cụ thể thế nào thì ta cũng không có cách nào biết và truy cứu được.
Lôi Ma trầm ngâm một lúc lâu, rồi sau đó nói.
-Thôi, có lẽ đệ đã suy nghĩ nhiều rồi.
Lôi Cương thở dài, nói. Chợt hắn nhìn về phía trước, Lôi Ma cũng nhíu mày nhìn về phía trước.
Một bóng người màu trắng bay tới từ phía chân trời. Khi bay qua Lôi Cương và Lôi Ma, thì bóng người này ngừng lại, nhìn về phía Lôi Ma, rồi kinh ngạc nói:
- Ma? Thật không ngờ ngươi còn đến sớm hơn ta. Khặc khặc, ngày xưa đánh một trận ở Thiên Thánh tinh, ngươi còn phải bỏ chạy. Không ngờ, ngươi cũng chú ý tới động phủ Đạo Hoang. Ta khuyên ngươi, dù có đến từ đâu, thì cũng quay về đi, không thì đừng trách Thiên Thánh Tinh chúng ta giết chết ngươi.
Sắc mặt Lôi Ma lạnh băng, một thanh hắc kiếm lóe lên, sát khí toàn thân ẩn hiện, tạo thành một lồng phòng ngự. Gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam tử tuấn tú, mặc áo trắng trên bầu trời kia. Lôi Cương từ từ đứng lên, nhướn mắt lên nhìn kỹ gã mặc áo trắng, lộ ra sát khí.
-Ta nói cho ngươi biết, nếu là bình thường thì ta đã giết người rồi, nhưng hôm nay thì phải nhẫn. Tiểu tử này giống hệt ngươi như vậy chắc hẳn là con riêng của ngươi? Ha ha.
Gã nam tử mặc áo trắng ngạo mạn cười, nói.
-Vẫn Dịch, nếu ngươi muốn bị vô số các cao thủ ở Thánh giới Hồng Hoang truy sát, thì cứ nhiều lời nữa đi!
Lôi Ma lạnh lùng quát, toàn thân toát ra khí thế, khiến sát khí nhanh chóng lan ra, làm cho trời đất tối tăm theo.
Sắc mặt gã nam tử mặc áo trắng tên là Vẫn Dịch cau lại. Tuy y nắm chắc phần thắng Lôi Ma, nhưng nhất định sẽ phải khổ chiến. Dù sao, ở Thánh giới Hồng Hoang này, y cũng không muốn gây sự chú ý đối với các cường giả. Nếu không thì với thân phận là người của Thái cổ giới, chắc chắn y sẽ bị các cường giả ở Thánh giới Hồng Hoang này truy sát. Những năm gần đây, không ít môn phái ở Thánh giới Hồng Hoang bị tiêu diệt, khiến các cường giả ở đây hết sức căm giận cáctu luyện giả ở Thái Cổ giới. Việc lần này ở Tây Tháp tinh đã thu hút rất nhiều các đệ tử của các thế lực lớn, trong đó, có rất nhiều cường giả. Nếu mà Vẫn Dịch bất chấp mà động thủ, thì sợ rằng với tu vi của y chắc chắc sẽ không còn sống nổi mà quay lại được Thái Cổ giới.
-Hừ.
Vẫn Dịch hừ lạnh một tiếng, định rời đi, nhưng y lại phát hiện ra một bóng người hiện ra trước mặt mình. Vừa thấy rõ được người trước mắt, y giật mình.
-Tiểu Cương, để hắn đi.
Lôi Ma đứng phía dưới dịu giọng nói, nhìn Lôi Cương đứng trước mặt Vẫn Dịch. Trong lòng gã thầm ngạc nhiên, thực lực của Tiểu Cương mạnh mẽ đến vậy sao? Bản thân gã hoàn toàn không biết hắn đã đi lúc nào? Nhưng mà thân phận của tên Vẫn Dịch này quá đáng gườm, khiến Lôi Ma không thể không kiêng kỵ.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn Vẫn Dịch chằm chằm, nói:
-Nếu còn có lần sau, chắc chắn ngươi sẽ chết.
Nói xong, Lôi Cương biến mất, rồi lại hiện ra bên cạnh Lôi Ma.
Nghe thấy Lôi Cương nói vậy, Vẫn Dich nổi giận, nắm chặt song quyền, sát khí trong mắt lóe ra, nhưng y vẫn cố gắng nhẫn nhịn xuống. Trước đó, y căn bản không để ý đến Lôi Cương, dù sao, hỗn độn huyền giai trong mắt y cũng chỉ là con kiến hôi. Nhưng bây giờ, Lôi Cương bất thần xuất hiện trước mặt y, làm y hết sức cảnh giác, lại càng bất an. Y nhanh chóng bay về thành Vẫn Tinh.
-Sao không để đệ giết y?
Lôi Cương nhìn Vẫn Dịch rời đi, hỏi.
-Y là đệ tử của Vẫn Thiên đại tôn ở Thái Cổ giới. Mmặc du tu vi không thấp, nhưng trên người y lại có bùa chú của Vẫn Thiên đại tôn bảo vệ. Sức mạnh của bùa chú này đủ để so với một kích của Vẫn Thiên đại tôn. Ngày xưa, thiếu chút nữa ta đã chết trong bùa chú ấy.
Lôi Ma thản nhiên nói.
Lôi Cương không trả lời, nhưng ánh mắt cũng lộ rả vẻ lạnh lẽo. Trong lòng hắn, Vẫn Dịch nhất định phải chết.
/935
|