Lôi Cương không phải là loại người kiêu căng tự mãn. Hắn cũng hiểu trước khi động phủ Đạo Hoang mở ra, có thể giấu được tu vi thì nên dốc sức ẩn giấu. Hắn vốn vẫn nghĩ như vậy, nhưng chuyện không hắn muốn. Lôi Cương giờ đã thành mục tiêu công kích của mọi người, chi bằng hắn mượn thế của Vân lão, đánh cho đám tu luyện giả này một đòn, cảnh cáo những kẻ sắp tiến vào động phủ Đạo Hoang luôn.
Nhìn chín mươi tám vị tu luyện giả, cảm nhận được sự chế giễu âm thầm của bọn họ, Lôi Cương mỉm cười.
Vân lão chăm chú nhìn Lôi Cương, thoáng suy nghĩ, rồi thấp giọng nói:
-Cùng ta bố trí một kết giới.
Lôi Cương tiến lên trước một bước. Các cao thủ hỗn độn thiên giai đứng sau Vân lão cùng giơ tay thực hiện thủ quyết, lập một kết giới bao phủ lấy Lôi Cương và chín mươi tám vị tu luyện giả kia. Kết giới này do mười ba vị cao thủ hỗn độn thiên giai tạo thành, trừ khi là đại tôn ra tay, còn không khó có thể phá vỡ nổi nó. Các tu luyện giả đứng vây xem càng lúc càng nhiều, hiện giờ đã lên đến hơn ba vạn người.
Chắc chắn sau khi trận chiến này kết thúc, tin tức về nó sẽ làm xôn xao khắp cả Thánh giới Hồng Hoang. Nếu như Lôi Cương thắng, tên của hắn sẽ vang danh khắp hai giới Thái Cổ và Hồng Hoang. Nếu như Lôi Cương thất bại, chắc chắn hắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, phải chịu vô số tu luyện giả chế giễu và châm chọc.
-Lấy một người mà khiêu chiến chín mươi tám vị cường giả trên hỗn độn địa giai, trong đó có mười tám vị cường giả hỗn độn thiên giai và người của bảy thế lực lớn của Thánh giới Hồng Hoang. Lẽ nào hắn tưởng là đệ tử thân truyền của đại tôn Hạo Huyền thì có thể thắng được sao? Người này thật quá ngu ngốc, dù sao hắn cũng không phải đại tôn Hạo Huyền, cũng chưa mạnh đến mức cường giả đại tôn. Nếu chiến đấu, nhất định sẽ….
Một lão giả đầu đầy tóc hoa râm nói vẻ kẻ cả.
-Nói bậy, đại tôn Hạo Huyền là người thế nào chứ? Khi xưa, lúc lão danh chấn Hồng Hoang, sợ rằng tên tiểu oa nhi ngươi vẫn còn trong bụng nương ngươi.
Đại hán trung niên vạm vỡ đứng cạnh lão giả tóc hoa râm to giọng mắng. Lão giả tóc hoa râm này nghe vậy ngượng nghịu, gương mặt tràn đầy sát khí nhìn vị đại hán kia. Đến lúc thấy được tu vi của vị đại hán, lão liền rụt đầu, ngậm miệng lại.
Cường giả có quyền. Lão giả chỉ còn cách nín nhịn, bởi vì tu vi của vị đại hán vạm vỡ này đã đạt đến đỉnh hỗn độn địa giai, mạnh hơn lão hẳn hai cấp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
-Tên Lôi Cương này nếu thực sự là đệ tử thân truyền của đại tôn Hạo Huyền, như vậy cương kỹ danh chấn Thánh giới Hồng Hoang của đại tôn Hạo Huyền khi xưa nhất định đã được truyền thụ cho hắn. Có được thứ thần kỹ đó khi chiến đấu thì thắng bại thật khó đoán a.
-Ta tin rằng đại tôn Hạo Huyền sẽ không chọn hạng người vô tri, không biết gì. Tên Lôi Cương này lại có thể một quyền đánh bại cao thủ đỉnh hỗn độn địa giai, như thực lực của hắn nhất định phải đạt đến cấp hỗn độn thiên giai. Nhưng đây là chín mươi tám vị cường giả trong đó còn có mười tám vị cường giả hỗn độn thiên giai, trừ phi là đại tôn xuất hiện, nếu không thực sự là rất khó chiến thắng được.
Tất cả mọi người không ngừng bàn tán. Ngay cả Vân lão đang đứng ở sát mép kết giới cũng vì Lôi Cương mà toát mồ hôi hột, lại càng khiếp sợ hơn. Lão đã theo dõi bước trưởng thành của Lôi Cương, giờ chưa đầy bốn vạn năm hắn đã đạt đến trình độ kinh khủng như vậy, lại dám tuyên chiến với nhiều cường giả như thế, thật đã vượt xa những gì lão mong đợi. Nhưng lão cũng không lo Lôi Cương sẽ gặp nguy hiểm, dù sao giờ mọi người đã biết thân phận của hắn, đương nhiên bọn họ sẽ không dám đánh chết hắn.
Lôi Hư run rẩy nhìn bên trong kết giới. Y không nghĩ nhiều như Vân lão, mà chỉ biết một chuyện: Lôi Cương là vì y mà giao chiến với nhiều cường giả như vậy. Y vừa lo lắng lại vừa tự trách bản thân. Nếu như không phải y bất tài thì đã không bị bọn họ bắt sống, lại càng không đẩy phụ thân vào hoàn cảnh như thế này. Lôi Hư nắm chặt tay lại, nhíu mày, ánh mắt sáng rực.
Lôi Cương đứng trong kết giới, nhìn chín mươi tám vị cường giả, nhẹ giọng nói:
-Cùng lên đi, bằng không các ngươi chỉ có đường chết thôi.
Lồng bàn thạch và cốt lân giáp cùng bao phủ lấy cơ thể hắn. Từng đợt tiếng sấm rền vang liên tiếp cũng phát ra từ người hắn.
Kết giới không cách âm, những gì Lôi Cương nói mọi người đều nghe thấy rất rõ. Tất cả đều trân trân mắt, kinh ngạc không nói lên lời, nhìn Lôi Cương.
Một kẻ tu vi hỗn độn huyền giai đối mặt với chín mươi tám vị cường giả mà dám nói lời ngông cuồng như thế, khí phách như vậy, ai có thể có được đây? Ngoài Lôi Cương ra có lẽ chẳng có người thứ hai.
Những tu luyện giả đứng xem không những không nể phục khí phách của Lôi Cương, ngược lại còn thầm mắng hắn là kẻ ngu xuẩn, không biết gì.
-Đáng tiếc, đáng tiếc, đại tôn Hạo Huyền là người cường đại như thế, đúng là….
-Nực cười, thật đúng là quá nực cười.
-Chẳng nhẽ hắn ỷ vào có một đại tôn chống lưng mà dám ngông cuồng như thế sao?
Nhưng vẫn có mấy người ngạc nhiên nhìn Lôi Cương.
-U Nhi tỷ tỷ, tỷ nói hắn dựa vào cái gì mà dám nói năng ngông cuồng như thế? Dù hắn rất lợi hại thật, nhưng đây cũng có đến chín mươi tám vị cường giả a. Hắn lợi hại đến đâu cũng đâu bằng đại tôn được. Ôi chao, ta nhìn lầm hắn rồi.
Một nữ tử tóc bạc xinh đẹp tựa thiên tiên, thoát thục, khí chất thánh khiết, khiến kẻ khác không dám khinh nhờn nói. Diện mạo nữ tử bên cạnh nàng cũng khuynh quốc, khuynh thành, mỗi một nụ cười của nàng ta đều câu dẫn hồn người. Nếu nói nữ tử tóc trắng xinh đẹp như đóa hoa sen, thì nữ tử này thực đúng là đóa hoa trong các tiên nữ.
Hai người này chính là Long U Nhi và Thánh nữ của Thần Chi Nhất Tộc. Đôi mắt Long U Nhi sáng rực, nhìn chăm chú vào Lôi Cương với gương mặt đã bị cốt lân giáp bao phủ, không thể nhìn rõ. Gương mặt tuyệt mỹ của nàng ánh lên vẻ kinh ngạc, khó tin. Nếu như nàng chưa từng xem trận chiến ở chiến trường hỗn độn địa giai khi xưa thì chắc chắn nàng sẽ có cùng suy nghĩ như nữ tử tóc bạc này, đều nghĩ Lôi Cương là kẻ thiếu hiểu biết. Nhưng trận chiến lần đó, có lẽ cả đời nàng cũng không quên được. Lần đầu tiên, nàng thực sự nghĩ rằng Lôi Cương có thể thắng được.
Trong đám người, một gã thanh niên tóc đen, đầy sát khí, chăm chú nhìn Lôi Cương. Vẻ mặt gã đầy vẻ không quan tâm nhưng đôi mắt đen sì lại ánh lên vẻ tin tưởng.
-Đệ tử thân truyền của đại tôn Hạo Huyền chỉ có tu vi hỗn độn huyền giai, rốt cuộc thực lực của hắn đã đến trình tự như thế nào? Thật không thể tưởng nổi có người với tu vi hỗn độn như thế lại có thể khiêu chiến nhiều cường giả như vậy. Nếu như hắn thắng được, thì hành trình đến động phủ Đạo Hoang lần này nhất định hắn sẽ trở thành trở ngại lớn nhất.
Một nam tử bạch y nhìn Lôi Cương, thầm nghĩ.
-Khi xưa, sư tôn đã đánh một trận với đại tôn Hạo Huyền mà chỉ thắng được một chiêu. Giờ đệ tử đại tôn Hạo Huyền cũng có phong độ như lão ngày xưa. Trận chiến này hy vọng hắn đừng làm ta thất vọng.
Một nam tử mặc áo xanh nửa cười nửa không, nói.
-Thật đúng là tên chẳng biết gì. Cho dù thắng bại thế nào, ta đã có tấm bùa của sư tôn rồi. Chỉ cần ta sử dụng nó thì cho dù hắn có là đỉnh hỗn độn thiên giai cũng nhất định phải chết, không sai. Lần này, truyền thừa Đạo Hoang nhất định phải rơi vào tay ta.
Một nam tử mặc áo tím đứng trong đoàn người nắm chặt tay, thầm nghĩ.
-Ra tay đi!
Lâm Thiên Diệu khẽ quát một tiếng, thanh thần kiếm trong tay lão phát ra ánh sáng nóng rực. Ánh kiếm lan ra mười trượng bắn nhanh đến Lôi Cương. Giờ tuy lão không thể báo thù cho Lâm Thần nhưng ít ra cũng có thể đánh trọng thương Lôi Cương, nếu có thể đánh chết hắn thì càng tốt. Nếu như chỉ có một mình, hiển nhiên lão không dám, nhưng giờ có nhiều đạo hữu giúp sức, lão tin rằng Lôi Cương nhất định phải bị trọng thương, thậm chí còn mất mạng. Được Lâm Thiên Diệu dẫn đầu ra tay, các tu luyện giả còn lại không nói hai lời, đều tấn công Lôi Cương.
Trên trăm đợt tấn công như mưa kiếm ào ạt lao đến phía Lôi Cương. Khí thế mãnh liệt khiến kết giới phải rung lên, xuyên phá không gian. Từng tiếng va chạm với không khí vang lên cùng những đợt tấn công ồ ạt như sóng dữ ập tới Lôi Cương.
Đối mặt với đợt tấn công mãnh liệt này, Lôi Cương chợt biến mất. Lâm Thiên Diệu tấn công đầu tiên chợt cảm nhận được một mối nguy hiểm lan khắp toàn thân, khiến lão không nhịn được rùng mình. Đột nhiên lão phát hiện cương khí của lão bị người tấn công. Chưa kịp phản ứng gì, bên tai lão đã vang lên tiếng cương khí bị nghiền nát. Lão hoảng hốt, chợt một luồng sức mạnh kinh khủng ập tới nhanh như lũ cuốn xông vào trong cơ thể lão. Lâm Thiên Diệu cảm thấy máu thịt bị xé toạc ra, xương cốt bị đánh nát vụn. Thân thể lão mềm oặt, bị bắn ngược ra.
Chỉ nghe vài tiếng chấn động vang lên, mấy đợt tấn công trên không khiến mọi người cùng giật mình, khiếp sợ. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức không ai kịp có phản ứng gì nhiều, chỉ nhìn thấy Lâm Thiên Diệu bay ngược lại mà khiếp sợ. Bọn họ không thể tin nổi nhìn phía trong kết giới, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mấy người kịp thấy một bóng người bay xung quanh Lâm Thiên Diệu.
-Đây là tốc độ gì vậy?
Mọi người không nhịn nổi hít một hơi lạnh, hết sức kinh hãi nói.
-Ầm!
Một tiếng nổ vang lên. Thân thể Lâm Thiên Diệu bay ngược lại, nổ tung. Một cương anh to bằng một đứa bé ba tuổi bay ra, đầy khiếp sợ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả Lâm Thiên Diệu cũng không kịp hiểu nhiều. Lão còn chưa kịp chạy trốn, cương anh của lão đã nát vụn, hóa thành sức mạnh tinh khiết, biến mất.
Hơn chín mươi vị cường giả tấn công đều biết có đụng độ quỷ dị xảy ra trên không. Tất cả đòn tấn công của bọn họ đều dập vào kết giới, còn bản thân bọn họ giờ lại hết sức sợ hãi, đứng trên không, run rẩy.
Đây là tốc độ gì vậy? Sức mạnh này là sao? Cao thủ hỗn độn thiên giai mà trúng đòn chưa đến mười khắc đã hồn phi phách tán rồi sao?
/935
|