Cực Tây của tinh vực Hạo Nguyệt, Thú Hoàng Tinh
Một ngày, một bóng người cao lớn mạnh mẽ từ xa nhanh chóng đạp không đến, dừng lại trên không Thú Hoàng Tinh. Người này chính là Lôi Cương.
- Sư tôn, giới trong giới nối liền với Thú Hoàng Tinh này tên là Huyền Độn Giới. Vậy chẳng lẽ Huyền Độn là tên của một cái gì hùng mạnh nào đó?
Lôi Cương nhìn xuống Thú Hoàng Tinh phía dưới, tiếng gầm gừ của thần thú quanh quẩn bên tại. Một bóng người hiện ra bên cạnh hắn, nói:
- Lúc đầu, ta cũng chưa từng muốn tiến vào giới này. Nhưng Huyền Độn Giới này không phải do Thái cổ chi hoàng luyện chế ra, mà là do cường giả từng xưng huynh đệ với Thái cổ chi hoàng năm xưa tạo ra. Người đó thuộc tộc thần thú, thực lực rất khủng khiếp. Vi sư cũng chỉ nghe đồn đại, chứ chưa từng gặp qua. Hơn nữa, không biết tại sao, sau khi Thái cổ chi hoàng quy tiên, người này cũng biến mất, vì vậy các thần thú khác mới bị Tà Đạo ép vào trong giới này.
- Xưng huynh đệ với tiên hoàng?
Lôi Cương thầm chấn động trong lòng. Thái cổ chi hoàng thuộc đẳng cấp gì? Dám đấu với Thiên Uy, mức độ khủng khiếp của người là không thể tưởng tượng được. Vậy mà lại có người dám xưng huynh đệ với tiên hoàng, lẽ nào thần thú đó cũng hùng mạnh đến đẳng cấp như tiên hoàng sao?
- Đồ nhi, vào thời kỳ sơ khai Hỗn Độn, vô số tồn tại kinh khủng đã sinh ra. Mà Thái cổ chi hoàng cùng vị thần thú đó cũng đều là người của thời đại đó. Người thời đại đó ai nấy thiên phú hơn người, còn Thái cổ chi hoàng chính là cường giả đỉnh cao của thời đại đó. Nhưng việc này không có nghĩa là không ai có thể sánh với ngài. Vị thần thú này chính là một trong số đó.
Hạo Huyền chầm chậm đáp.
Lôi Cương gật đầu. Hắn chưa từng trải qua thời đại đó, đương nhiên khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng thực lực hùng mạnh của họ phần lớn là do tiên thiên, cộng thêm Cổ Tu hậu thiên, hiển nhiên đều là điều kiện mà lúc này không thể sánh nổi. Bất kể thế nào, một khi có được nhục thể của tiên hoàng là có thể gạt bỏ thiếu sót do tiên thiên. Như vậy thì Lôi Cương muốn đạt đến đẳng cấp đó không phải là không có hy vọng.
Trong nội thể Lôi Cương đã có sáu cái tà hồn cổ, nếu tìm được cái cuối cùng thì thực lực chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều. Tà hồn cổ là do tiên hoàng luyện chế ra, uy lực của nó chắc chắn rất phi phàm. Lập tức, Lôi Cương nhanh chóng đáp xuống, vảo trong Thú Hoàng Tinh. Hắn đến khiến nhiều thần thú gầm lên giận dữ. Lần trước đến đây, hắn đã bị Minh Lôi phong ấn tu vi, còn lần này, hắn hoàn toàn có thể ngạo nghễ khi đứng trước những thần thú kia.
Hắn khuyếch tán thần thức, tìm kiếm thần thú cường đại. Trước đây nghe mấy thần thú đó nói, Thú Hoàng Tinh này là nơi mà giới trong giới trục xuất thần thú ra, họ chắc chắn biết cách tiến vào Huyền Độn Giới. Hắn hiện giờ không như ngày trước. Vừa khuyếch tán thần thức, hắn liền kinh ngạc phát hiện ra mặt Bắc của Thú Hoàng Tinh có một khí tức cực kỳ mạnh mẽ, thuộc về thần thú cấp bậc đại tôn. Do dự giây lát, hắn liền nhanh chóng bay về đó. Tồn tại hùng mạnh như vậy, trước kia nếu gặp phải thì hắn chỉ có thể nhằm đường vòng mà đi, nhưng hôm nay, hắn đã nắm chắc, hơn nữa còn có sư tôn Hạo Huyền ở đây, thì càng không cần lo lắng nữa.
Như thể cảm giác được Lôi Cương đến, một tiếng gầm rung trời vang lên, làm bầu trời chấn động, hình thành một sóng chấn động như sóng biển cuộn trào lan đi bốn phương tám hướng. Thần sắc Lôi Cương khẽ biến, thanh âm của Hạo Huyền vang lên bên tai hắn:
- Thần thú tu vi đại tôn hoàng cấp. Cường giả cỡ này không ngờ lại ẩn nấp tại đây, hơn nữa, hình như còn bị cưỡng chế giam cầm.
- Giam cầm?
Lôi Cương hết sức kinh ngạc. Thần thú cấp bậc đại tôn mà lại bị giam cầm. Cường giả cỡ này đi đến đâu, địa vị cũng cao quý vô cùng, vậy mà hiện giờ lại bị giam cầm. Huyền Độn Giới này rốt cuộc như thế nào?
Nửa khắc sau, Lôi Cương cảm thấy khí tức đó càng lúc càng mạnh mẽ lên, chiến ý trong lòng hắn cũng càng lúc càng mãnh liệt hơn. Hắn chưa từng chiến đấu thực sự với cường giả đại tôn. Ban đầu, ở Đạo Hoang động phủ, hai con thần thú đó tuy là bán đại tôn, nhưng vẫn không thể sánh được với đại tôn. Hơn nữa, trong động phủ, đại tôn hai giới giáng lâm, khiến hắn không còn chỗ ra tay. Lúc này, thần thú kia lại là đại tôn hoàng cấp, vừa hay hợp ý hắn. Tức thì, hắn thấp giọng nói:
- Sư tôn không cần ra tay. Con muốn xem xem thực lực mình hiện liệu đã có thể đấu với đại tôn một trận hay chưa?
- Ừ.
Tiếng nói của Hạo Huyền vang vọng bên tai Lôi Cương. Kể từ sau khi lĩnh ngộ được Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt, không biết ở Hạo Huyền đã phát sinh biến dị gì, mà thân thể lại dung nhập vào trong không gian, hơn nữa kể cả là cường giả như Thâm Uyên cũng không cách nào công kích được y, thật hết sức quỷ dị. Quan trọng hơn nữa là, Hạo Huyền còn chưa từng dùng qua Khai Thiên thức thứ tám mươi mốt đã lĩnh ngộ. Kể cả Khai Thiên thức thứ tám mươi y cũng rất ít dùng. Lúc trước, khi đấu với Hư Diễn ở Hư Giới, còn chưa tung ra Khai Thiên thức thứ tám mươi thì đã bị Hư Diễn đánh bại. Nhưng Hạo Huyền nắm chắc, một khi bạo phát ra Khai Thiên thức thứ tám mươi, thì Hư Diễn chắc chắn không thể chịu đựng nổi!
Lúc này, Lôi Cương thấy phía trước có một thân ảnh to lớn đang lơ lửng trên không, nhưng tiếng gầm phát ra từ trong chính con thần thú khổng lồ đó. Lôi Cương kinh ngạc cảm thấy, không gian xung quanh thần thú này hình như hơi quỷ dị. Sau khi hắn mở ý cảnh của Trận Uy Cổ Quân, liền kinh ngạc nhận ra, xung quanh thần thú này không ngờ có vô số cấm chế. Những cấm chế này liên kết chặt chẽ với nhau, tạo thành một cái như lưới trời bao vây bốn phía quanh thần thú, khiến nó không cách nào nhúc nhích được.
Thần thú này hình dạng quái dị, thân bò cạp, miệng nhọn, đuôi sắc, cả người bao phủ lân giáp đen sì, tỏa ra hào quang u ám, lạnh lẽo, nhìn từ xa trông như một con thú lớn có cương giáp. Nhưng nó bị cấm chế bao vây lấy, không nhúc nhích được. Nó trừng mắt nhìn Lôi Cương, trong mắt đầy vẻ khinh thường, không ngừng phát ra tiếng gầm rít.
Lôi Cương cũng không định động thủ ngay, mà chỉ tuan sát cấm chế đang giam dữ thần thú một cách cẩn thận. Hắn lúc này cũng hiểu đôi chút về cấm chế. Cấm chế có phần giống với thủ ấn trong luyện khí, liên kết lại liền có thể hợp thành phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng cấm chế cũng có nhược điểm, giống như điểm yếu thông thường của trận pháp, tuy có thể chồng lên nhau, nhưng không phải không có khiếm khuyết. Lôi Cương hiện giờ chính là đang tìm kẽ hở của cấm chế này.
Trong mắt Lôi Cương, cấm chế vốn trong suốt lúc này đã trở thành vô số thủ ấn đang liên kết chặt chẽ với nhau. Hắn từ từ ngồi xuống, hai mắt đánh giá tỉ mỉ từng thủ ấn.
Thần thú này nhìn Lôi Cương, liền thôi gầm gừ, vẻ khinh thường trong mắt biến mất, thay vào đó là sự vui mừng, kích động. Gã gầm lên một tiếng, rồi một tiếng nói âm trầm vang lên bên tai Lôi Cương:
- Tiểu tử Viêm Long, nếu ngươi có thể giúp ta giải trừ cấm chế, ta sẽ ban cho ngươi một giọt tinh huyết bản mệnh của Toái Hư Vân Thú, ngươi thấy sao?
Gã đã bị giam giữ ở đây quá lâu rồi, lâu đến mức gã chẳng còn nhớ cụ thể là bao lâu nữa. Gã nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, kể cả không thể tiến vào Huyền Độn Giới cũng phải ra khỏi Thú Hoàng Tinh, hành tẩu Thánh Giới Hồng Hoang. Thấy Lôi Cương lúc này đang xem xét cấm chế, khiến gã như thấy được cứu tinh vậy. Để rời khỏi được nơi này, gã không tiếc ban tặng cho Lôi Cương tinh huyết bản mệnh, dĩ nhiên, tiền đề là Lôi Cương phải giải được cấm chế. Chỉ là, đến lúc đó gã có cho hay không, lại là chuyện khác.
Lôi Cương ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục xem xét cấm chế, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Toái Hư Vân Thú, khiến trong mắt gã lộ ra vẻ tức giận. Viêm Long nhất mạch sớm đã không còn hùng mạnh như trước nữa, là thứ mà gã có thể tùy ý gạt bỏ. Hơn nữa, Viêm Long nhất mạch vì chọc vào thánh thú mà bị diệt tộc là điều mà ai ai cũng biết.
Thời gian dần trôi đi, trong lòng Lôi Cương càng lúc càng thêm rung động. Người bố trí đạo cấm chế này có nghiên cứu cực sâu về cấm chế. Trận pháp tuy không phải cấm chế, nhưng về cơ bản là giống nhau. Với lĩnh ngộ của hắn về trận pháp, hiển nhiên có thể nhìn ra được chút manh mối trong đó. Trong đầu hắn đã in sâu thủ ấn cấm chế này. Hắn đã dần chìm vào trong cấm chế. Nhưng hắn cũng phát hiện, thủ ấn của cấm chế này biến hóa đa đoan, hơn nữa lại vô cùng phức tạp, khiến hắn nhất thời không cách nào tìm được ra kẽ hở.
Nhưng điều này càng làm Lôi Cương muốn phá những cấm chế này hơn. Hắn tin rằng một khi tìm ra kẽ hở, thì cũng sẽ có lợi ích rất lớn đối với việc lĩnh ngộ trận pháp của mình.
/935
|