-Vương! Vì sao phải làm như vậy, chúng ta trung thành với người như vậy, vì sao người lại muốn chúng ta chết?
Một lão giả không cam lòng, nói. Người này chính là nhị trưởng lão, Phong Tập.
-Vương, lẽ nào những năm gần đây, những gì chúng ta làm vẫn chưa đủ để chứng tỏ lòng thành của chúng ta sao?
Tứ trưởng lão rên rỉ hét lên. Bọn họ không sợ chết, nhưng bọn họ không thể chịu nổi người chủ nhân đã phục vụ bao năm lại thờ ơ, giương mắt nhìn bọn họ tìm đường chết.
Giọng nói của bọn họ như tiếng gió vang vọng khắp không gian, nhưng trả lời bọn họ chỉ có tiếng chân nặng nề, rung chuyển cả đất trời của Lôi Cương. Đôi mắt hắn đầy sát khí, khuôn mặt cũng phát ra sát khí điên cuồng. Lúc này, trong mắt Lôi Cương, ba vị trưởng lão chẳng khác nào những viên thú anh kế tiếp cả.
-Hợp sức đánh chết hắn!
Đại trưởng lão cứng rắn, nhìn không trung lo lắng. Lão đã hoàn toàn thất vọng về Vương của Thần Loạn Tinh. Lúc này, đại trưởng lão gầm lên giận dữ, hóa thành một con thần long màu đen. Con thần long này dài đến cả vạn trượng, gần như bao phủ cả không gian. Nhị trưởng lão và tứ trưởng lão cùng lao đến phía Lôi Cương, khí tức toàn thân phát ra dữ dội. Bọn họ dốc sức làm chao đảo cả đất trời lao đến, tấn công Lôi Cương.
Đối mặt với sự giáp công của ba vị cường giả cấp đỉnh, Lôi Cương vẫn không hề có ý định lùi bước, tự tin tiến đến. Ánh sáng toàn thân hắn phát ra bốn phía, sáu cái trống trận Giới Hồn trên trán hắn phát ra ánh sáng sáu màu, tạo thành sáu luồng sức mạnh tinh khiết ùa vào trong cơ thể Lôi Cương. Nếu như giờ hắn đang tỉnh táo, ắt sẽ giật mình nhận ra trống trận Giới Hồn đang tỏa ra sáu luồng sức mạnh tương ứng với sáu hành trong cơ thể hắn. Sáu luồng sức mạnh này cùng ồ ạt xông vào không gian nội tạng tương ứng với sáu hành của hắn. Lục Vương trong không gian đó cũng điên cuồng hấp thụ luồng sức mạnh này. Cơ thể bọn họ không ngừng lớn lên, từ mười trượng thành trăm trượng, nghìn trượng, vạn trượng, cuối cùng lại từ vạn trượng thu nhỏ lại còn nghìn trượng, trăm trượng. Càng thu nhỏ lại, khí tức Lục Vương phát ra lại càng cường đại. Cùng lúc đó, bộ cốt hài của Lôi Cương và cốt hài của đệ tử Thái Cổ cũng dung hợp với nhau với tốc độ cực nhanh.
Bảy cái trống trận Giới Hồn là do Thái Cổ Chi Hoàng luyện chế, tương ứng với bảy hành, ẩn chứa sức mạnh của Thái Cổ Chi Hoàng. Lúc này, Lôi Cương tuy mới chỉ có sáu cái trống trận nhưng sức mạnh của hắn cũng đã tăng lên đáng kể. Với những người khác mà nói, một cái trống trận Giới Hồn và mấy cái chẳng có mấy khác biệt, bởi nếu như không thể vận dụng được sức mạnh ẩn chứa trong đó thì trừ phi tập hợp được đủ cả bảy cái, còn không sáu cái cũng chỉ là vô dụng. Nhưng với Lôi Cương lại khác. Hắn hiện tại có thể hấp thu sức mạnh có trong trống trận Giới Hồn, nếu như bọn Thâm Uyên biết được ắt hẳn sẽ hết sức kinh ngạc.
Sức mạnh trong trống trận Giới Hồn bị Lôi Cương điên cuồng hấp thụ. Một luồng khí tức đáng sợ từ trong cơ thể hắn phát ra mãnh liệt. Cơ thể hắn cũng từ nghìn trượng hóa thành vạn trượng, chẳng khác nào một ngọn núi khổng lồ sừng sững đứng đó. Khí thế của hắn hết sức cường đại khiến ba vị trưởng lão khiếp sợ. Bọn họ không thể hiểu nổi vì sao khí tức của Lôi Cương lại mạnh mẽ như vậy. Lúc này, các vị trưởng lão đều sợ hãi, sức mạnh của hắn hoàn toàn không giống với những người bình thường như bọn họ.
-Làm sao có thể thế được? Khí tức hắn tỏa ra sao có thể kinh khủng như vậy được?
Đại trưởng lão đứng trên không, thân thể khổng lồ của lão khẽ run lên. Lão rất sợ hãi, lúc trước lão tự tin mười phần nhưng giờ khí tức của Lôi Cương khiến lão lạnh hết cả sống lưng. Đại trưởng lão nhất thời quên cả tấn công, trợn tròn mắt nhìn Lôi Cương đang từng bước tiến đến.
Lôi Cương nhanh chân bước về phía con hắc long do đại trưởng lão biến thành, toàn thân hắn phát ra ánh sáng sáu màu nhàn nhạt chẳng khác nào một vị thần linh. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh hơn, đôi bàn tay vươn thẳng tới, chộp lấy đại trưởng lão ở trên không. Đại trưởng lão giật mình, tỉnh lại. Nhị trưởng lão, tứ trưởng lão cùng lúc tấn công, đánh úp Lôi Cương, nhưng hắn dường như không biết gì, chỉ nhe răng cười một tiếng, tốc độ lại càng nhanh hơn. Đại trưởng lão vừa kịp tỉnh lại, đang muốn rút lui thì đã bị bàn tay khổng lồ của Lôi Cương chộp lấy.
-Khai!
Một tiếng quát vang lên. Ánh sáng từ đôi bàn tay của Lôi Cương phát ra chói lọi. Hắn giáng xuống một đòn nát xương thịt của đại trưởng lão, đòn tấn công này làm nhị trưởng lão và tứ trưởng lão cùng hoảng hốt. Bọn họ thật không thể tin nổi, đứng sững lại, nhìn tình cảnh trước mặt, khiếp sợ tận tâm can.
-A!!
Đại trưởng lão liên tục thét lên đau đớn, máu huyết của lão văng khắp nơi. Cả không gian ngập mùi máu tanh. Khuôn mặt Lôi Cương càng lúc càng cười tươi, rạng rỡ, dường như mùi máu tanh này càng làm hắn mê man hơn vậy. Tay trái của hắn cầm lấy cái đầu rồng, tay phải nắm đuôi rồng, đại trưởng lão ở cấp đại tôn địa giai bị Lôi Cương xé tan người. Sức mạnh của hắn đã đạt đến trình độ nào mà lại có thể làm được như vậy?
-Ngao…
Mấy tiếng rồng rít gào đột nhiên vang lên trong cơ thể Lôi Cương. Sáu luồng ánh sáng từ trong bụng hắn bay ra, chính là sáu con thần long với sáu màu khác nhau. Bọn họ chính là Lục Vương. Vừa bay ra khỏi cơ thể Lôi Cương, bọn họ đã điên cuồng bao vây lấy cơ thể của đại trưởng lão. Toàn bộ luồng sức mạnh tinh khiết điên cuồng nhập vào người Lục Vương.
Chưa đến một khắc, thân thể đại trưởng lão đã khô quắt lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tay Lôi Cương. Lục Vương quấn quanh thân người dài vạn trượng của hắn. Lúc này, hắn chẳng khác nào Vua của loài rồng. Lôi Cương chậm rãi tiến về phía nhị trưởng lão và tứ trưởng lão đang run rẩy, chết sững người một chỗ, quát khẽ một tiếng:
-Nuốt! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lục Vương cùng rít gào lên, lao đến tấn công nhị trưởng lão và tứ trưởng lão. Lôi Cương vẫn đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn cảnh Lục Vương nuốt hai vị trưởng lão.
-Ngao…
-Ngao…
Tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên. Lục Vương điên cuồng tấn công nhị trưởng lão và tứ trưởng lão. Lúc này, thực lực của Lục Vương nháy mắt đã tăng lên rất nhiều, bọn chúng không còn chút sợ hãi nào khi đối mặt với cường giả đại tôn nữa, điên cuồng nuốt lấy hai vị trưởng lão.
Chỉ một khắc sau, Lục Vương đã trở về. Hai vị trưởng lão đã tiêu tan, hồn phi phách tán. Sức mạnh của bọn họ đã bị Lục Vương nuốt sạch, không sót lại chút nào. Thân thể của Lục Vương nhanh chóng thu nhỏ lại, nhưng bọn chúng vẫn chưa trở lại trong bụng Lôi Cương mà bay vào trong trán hắn, chính xác là bay vào trong trống trận Giới Hồn.
Lôi Cương không còn mục tiêu nào nữa đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt chuyển động như đang tìm mục tiêu. Một hư ảnh chậm rãi hiện lên từ phía chân trời. Người này không lộ rõ dáng dấp, mà chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực. Đôi mắt này nhìn Lôi Cương hết sức phức tạp. Một tiếng than nhẹ tựa như cơn gió thổi qua vang lên:
-Đệ tử Thái Cổ cũng là Viêm Long Nhất Mạch ta sao? Mà thôi, như vậy lại hay, có vậy hắn mới có thể chống lại y, cũng chỉ có như thế, mối hận của Viêm Long Nhất Mạch ta mới có thể trả được. Ngươi giờ vẫn chưa đủ sức làm điều đó, nhưng ta sẽ dốc sức giúp ngươi cường đại hơn.
-Rống…
Một tiếng rít gào vang lên. Đôi mắt Lôi Cương chăm chú nhìn vào hư ảnh ở trên không. Hắn rít gào một tiếng, điên cuồng lao về phía hư ảnh kia nhưng khi hắn đến nơi, hư ảnh kia cũng đã biến mất đầy quỷ dị.
-Ngươi ngủ đi!
Một giọng nói già nua vang lên. Thân thể Lôi Cương như bị hàng vạn tia sét tấn công, run rẩy một hồi trên không. Một lúc lâu sau, đôi mắt hắn dần mờ đi, cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, rơi xuống. Thân thể hắn nhỏ lại, cuối cùng khôi phục dáng dấp ban đầu.
/935
|