- Lão phu không có ý kiến gì, nhưng sau thời gian nghìn năm thì sẽ thế nào?
Liệt Bí đeo trọng kiếm, nói một cách thản nhiên. Sắc mặt gã hơi trắng bệch, lúc trước tấn công giới hồn chiến cổ đã khiến gã bị thương không nhẹ. Gã cần có thời gian để phục hồi và chuẩn bị.
Hoang Thái Hư nhìn Thất Thải Đồng Tử, Quật Xá. Hai người này cảm nhận được ánh mắt của Hoang Thái Hư và đều gật đầu. Lần này, theo như lời Hoang Cổ đã khiến trong lòng bọn họ khiếp sợ, thời gian chuẩn bị nghìn năm không hề dài! Còn Lôi Cương thì cầm giới hồn chiến cổ, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, giờ Quật Xá và Liệt Bí sẽ không đánh nhau với mình nữa. Nhưng, hắn còn phải đối mặt với một mối họa lớn hơn đó là, sau khi đi vào, rất có thể hắn sẽ lại rơi vào tình cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Cho nên, hắn muố trong thời gian một nghìn năm ở đây thì chuẩn bị cho thật tốt, ít nhất, cũng phải khôi phục lại thần hồn. Lôi Cương còn nhớ rõ, lúc trước ở cấm lục đã gặp được một cái áo đen kia, là Hộ Hồn Thạch làm ra, có thể nâng cao tốc độ khôi phục thần hồn.
- Sau nghìn năm, sẽ tụ họp ở nơi này!
Liệt Bí hừ lạnh một tiếng, đeo trọng kiếm trên lưng rồi biến mất. Còn Quật Xá u ám nhìn Lôi Cương, rồi cũng nhanh chóng biến mất. Thất Thải Đồng Tử bình thản nhìn Lôi Cương chăm chú, sau đó cũng biến mất. Cuối cùng chỉ còn lại Hoang Thái Hư và Lôi Cương, đám người Hoàng Huyền vẫn bị ngất, nhưng không đáng lo ngại, vì chắc chắn sẽ sớm tỉnh lại. Hoang Thái Hư nhìn Lôi Cương, nói:
- Ngươi là dậu duệ của sư tôn, nếu không ngại thì hãy gọi lão phu là sư bá có được không?
- Sư bá?
Lôi Cương ngạc nhiên nhìn Hoang Thái Hư. Sau khi do dự một hồi, nghĩ tới lời của đám người Thâm Uyên, xưa kia sư tôn Hạo Huyền quỳ lạy trước cổng của Thái cổ Chi Hoàng hàng nghìn năm, tuy là vẫn chưa là đệ tử của Thái cổ, nhưng bây giờ lại được gọi Hoang Thái Hư là sư bá không khó khăn gì. Ngay lập tức, hắn kính cẩn nói:
- Lôi Cương xin ra mắt sư bá. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hoang Thái Hư gật đầu, nhân tiện nói:
- Ngươi theo lão phu vào trọng tài điện.
Lôi Cương do dự một hồi, rồi gật đầu. Hắn hơi quay đầu, nhìn về phía trấn Sơn Hà, rồi theo Hoang Thái Hư rời đi.
Cuộc chiến lớn đã kết thúc, kết giới bao phủ toàn trấn Sơn Hà cũng biến mất. Kết giới này là do Thất Thải Đồng Tử bố trí, vì sợ Lôi Cương sẽ đột nhiên bỏ đi. Lúc này, không nghĩ tới nhờ nó mà cứu toàn bộ dân ở trấn Sơn Hà nữa.
Ngồi xếp bằng trong viện, Trương Phàm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Khai thiên ẩn chứa bí ẩn sâu xa đủ khiến hắn phải lĩnh hội trong thời gian dài, còn Trương Dật Hiên thì làm bạn với Trương Phàm. Đợi Trương Phàm tỉnh lại, thì thời kì của trấn Sơn Hà sẽ khôi phục lại như quỹ đạo ban đầu. Nhưng Lôi Cương mang đến cho Trương Dật Hiên thấy mong ngóng. Còn những oán hận chôn dấu trong lòng lão thì không liên quan đến Lôi Cương. Tất cả đều phải chờ Trương Phàm báo thù. Nếu ngay cả việc báo thú cũng không làm được thì Lôi Cương cũng chẳng nhận Trương Phàm.
Trong một tông phái ở phía Nam của Thái cổ giới, Lôi Cương được Hoang Thái Hư mang tới nơi này, hắn không có cách nào bay được, mà chỉ có thể dựa vào Hoang Thái Hư, nếu không thì muốn bò lên trên núi có lẽ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Lúc này, Hoang Thái Hư và Lôi Cương đang ngồi xếp bằng trong đại điện. Trong đại điện cực lớn ấy có ba mươi hai cái cột đá. Phía trên của ba mươi hai cột đá này có trạm trổ các con vật rất sinh động, hoặc là phi cầm, hoặc là tẩu thú cùng với những chữ khó hiểu. Lôi Cương vẫn chưa nhìn xem những cột đá này, nhưng hắn có thể cảm thụ được những cột đá này tỏa ra khí tức lâu năm. Không biết chúng đã được dựng lên bao nhiêu năm rồi?
- Sư điệt, sư bá thấy cơ thể ngươi bị thương nặng, Đạo Hoang kia đạt tới trình độ nào mà có thể khiến ngươi bị thương như vậy?
Hoang Thái Hư nhìn Lôi Cương, chậm rãi nói.
Lôi Cương suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Hắn rất mạnh, gần như có thể cùng phân cao thấp với tổ tiên.
Mặc dù Lôi Cương không biết thực lực của Thái cổ Chi Hoàng như thế nào, như tu vi của Đạo Hoang thì đã đạt tới mức cực kỳ kinh khủng, có lẽ hắn thực sự đã đạt tới mức độ gần như Thái cổ Chi Hoàng ngày xưa.
Đồng tử của Hoang Thái Hư co rụt lại, lão hít mấy hơi thật sâu, rồi nói:
- Hèn gì mà như vậy. Ôi chao. Mà thôi, hãy để cho hắn trôi vào quá khứ đi. Sau nghìn năm, Sư điệt hãy chuẩn bị cho tốt đi. Nếu có thể đi vào được nơi sư tôn sinh ra đề rèn luyện, nói không chừng, thành tựu sau này của ngươi cũng không thấp đâu.
Hoang Thái Hư nói tới đây, thì ở sâu trong mắt thoáng hiện lên một tia rực cháy.
Lôi Cương nhìn Hoang Thái Hư, nói:
- Mặc dù, không biết vì sao tổ tiên lại để ta vào, nhưng chuyện đã đến thế này, thì xin sư bá giúp ta khôi phục lại tu vi để đến lúc đi vào nơi sinh ra của tổ tiên, cũng có thể tự bảo vệ được một phần.
Hoang Thái Hư lãnh đạm cười, gật đầu, rồi ngay lập tức lại nói:
- Sư điệt, theo như ngươi nói, thì Thánh giới hồng hoang là một giới, mà có rất nhiều cường giả, đúng không?
Lôi Cương nghe vậy, thì trong lòng ước đoán một hồi. Hắn rất không hiểu vì sao với sức mạnh của đám người Hoang Thái Hư mà lại phải ở lại trong giới này. Ngay lập tức, hắn hỏi:
- Sư bá, Lôi Cương không hiểu, với tu vi của các ngươi thì muốn rời khỏi Thái cổ giới là rất dễ đúng không?
Hoang Thái Hư nghe vậy thì khuông mặt thoáng hơi dại ra, rồi lại chăm chú nhìn Lôi Cương, nói:
- Sư điệt, có lẽ ngươi vẫn chưa biết, người ra khỏi Thái cổ giới, chỉ có duy nhất một mình sư tôn. Mà chỉ có đạt tới trình độ như của sư tôn, thì mới có thể ra khỏi giới này. Đó cũng là nguyên nhân mà bọn ta không hề biết chuyện bên ngoài.
Trong lòng Lôi Cương chấn động, không ra được? Chỉ có một người là Thái cổ mới ra khỏi được giới này sao? Sắc mặt hơi trắng bệch, hắn chợt nghĩ đến bản thân mình lúc này… Nói cách khác, rất có thể, cả đời hắn sẽ không ra khỏi được nơi này sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt Lôi Cương lại càng trắng bệch thêm .
Thấy điệu bộ như vậy của Lôi Cương, Hoang Thái Hư thở dài, nói:
- Đi vào trong giới này thì dễ, ra được ngoài thì khó! Nhưng, Sư điệt không nên lo lắng quá, nếu đã tập hợp lại để tới địa đồ của sư tôn rồi, thì sẽ có thể mở được nơi sư tôn ra đời. Đến lúc đó, sẽ đi vào để rèn luyện một phen, nói không chừng cũng có thể đạt tới trình độ như của sư tôn, mà đó cũng là cách duy nhất. Được rồi, chuẩn bị đi, sau nghìn năm có lẽ sẽ có một trận đại chiến.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ngăn lại những hoảng loạn ở trong lòng. Nếu đã tới giới này rồi, thì chỉ có đi vào nơi ra đời của Tiên hoàng thì mới có hi vọng. Mà mình nhất định phải khôi phục lại thể xác và thần hồn trước đây ở nơi này. Còn theo như lời Hoang Thái Hư nói, nghìn năm sau sẽ có một cuộc đại chiến, Lôi Cương hiểu rõ, sau khi đi vào, có lẽ sẽ là lúc tranh giành nhau.
Cùng với sự trợ giúp của Hoang Thái Hư, Lôi Cương mở U giới rồi lấy chiếc áo đen ra. Hắn định dùng thời gian để khôi phục thần hồn trước, nếu thần hồn sẽ bị nghiền nát, thì muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được.
Khi Lôi Cương đang ngồi trong chiếc áo đen được làm từ Hộ Hồn thạch để khôi phục lại thần hồn, thì Liệt Bí, Quật Xá và Thất Thải Đồng Tử đều chuẩn sau nghìn năm sẽ cùng tập hợp để đi vào nơi Thái cổ ra đời. Điều này chắc chắn có lực cực kỳ hấp dẫn với bọn chúng. Còn đối với Lôi Cương, hai người Liệt Bí, Quật Xá đã sớm có dã tâm giết hắn ở trong lòng từ lâu, đặc biệt với câu nói kia của Thái cổ, thì chắc chắn Lôi Cương sẽ chết trong tay họ. Việc này khiến họ có cảm giác bất an.
Mà khi Thái cổ nói ra những lời này có lẽ cũng là suy nghĩ cặn kẽ, nhưng tại sao lại như thế, thì cũng không có cách nào đoán được.
/935
|