Sức mạnh của Lôi Cương đe dọa Thần Vân, giờ Thần Vân đã dung hợp được sáu hệ, nhưng gã vẫn không dám đánh nhau với Lôi Cương. Đây cũng là vì bảy lực dung hợp của Lôi Cương bộc phát ra uy lực tạo thành uy hiếp, cũng vừa để Lôi Cương có đủ thời gian lĩnh ngộ trận pháp hư hoàng.
Lúc này này, trận pháp của Lôi Cương đã đến giai đoạn cuối. Trận pháp trong đầu hắn ban đầu đã thành, hắn để tự mình lĩnh ngộ được bí ẩn của hệ hư, ghi nhớ trận pháp này. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, mặc dù hắn đã làm xong, nhưng trận pháp này vẫn như thiếu một cái gì đó, khiến hắn nhất thời ngạc nhiên, chẳng lẽ, hắn chưa lĩnh ngộ đủ hệ hư? Sau khi Lôi Cương trầm ngâm một hồi thì phát hiện ra không phải như vậy, lúc trước lĩnh ngộ cả trận pháp tam hoàng và ba hệ, có lẽ cũng kém xa so với lúc này lĩnh ngộ hệ hư. Nhưng vì sao lại thất bại? Lôi Cương hơi khó hiểu.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lôi Cương lại thử nghiệm, nhưng vẫn ở giai đoạn cuối như cũ, không có cách nào hoàn thành được trận pháp. Việc này không giống với trận pháp lục hoàng trước đây, điều này khiến Lôi Cương hơi ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ rất lâu, trong lòng hơi lo lắng, chẳng nhẽ bởi vì nơi này có nguyên nhân nào sao? Mà lực hệ hư ở nơi này lớn như vậy, nhưng tại sao hắn lĩnh ngộ hệ hư rồi mà không có cách nào dung nhập vào trong trận pháp? Chẳng nhẽ là do hệ hư quá đậm sao?
Bỗng nhiên, Lôi Cương giật mình, chẳng nhẽ là do phân thân hệ Hư nơi này? Phân thân hệ hư ở tầng tám của chí bảo đã vô số năm, chẳng nhẽ đã ngày càng mạnh hơn đủ để mang ảnh hưởng của chính mình tới hệ hư xung quanh sao? Lôi Cương hít một hơi thật sâu, nếu mà như vậy, thì phân thân hệ hư này còn mạnh hơn rất nhiều so với sáu phân thân kia. Nghĩ đến đây, Lôi Cương cũng không còn đầu óc nào mà lĩnh ngộ tiếp nữa, thần thức hắn rời khỏi đầu hai mắt hắn nhìn chăm chú vào không gian phiến hư vô này, thần thức tỏa ra, sắc mặt dần trở nên âm u. Nơi này khiến cho hắn luôn có cảm giác bị nhìn chăm chú. Lôi Cương trầm ngâm giây lát, rồi khí tức toàn thân bùng nổ, tạo thành ánh sáng sáu màu, còn màu đen của hệ hư trực tiếp dung nhập vào trong hư vô, nên căn bản không nhìn thấy. Lôi Cương muốn hư vô nơi này chiếu sáng, nhưng hư vô ở đây lại giống như có thể hấp thu được ánh sáng sáu màu.
Tay phải Lôi Cương mạnh mẽ đánh về phía không gian, lực của một quyền ẩn chứa sức mạnh kinh khủng xé rách không gian, dánh vào trong không gian hư vô.
- Vù vù…
Một tiến trầm thấp chợt vọng lại, một quyền của Lôi Cương cũng biến mất một cách kỳ lạ, như thể hư vô này là một nơi không có đáy. Điều này khiến trong lòng Lôi Cương đông cứng lại, hệ hư là hệ thần bí nhất trong bảy hệ, lại cũng là hệ lĩnh ngộ khó nhất, trong nó ẩn chứa biết bao bí ẩn. Lúc trước hắn có thể lĩnh ngộ được hệ hư, thì tháp tạo hóa là một nguyên nhân rất lớn, nếu không thì lĩnh ngộ hệ hư đã là điều không thể.
Lôi Cương không cam lòng, hắn lại đánh ra những quyền liên tiếp, nhưng vẫn như thế. Điều này khiến hắn hơi chán nản, hắn nhanh chóng bay về phía ngoài hư vô, nếu nơi này không thể được, thì thử xem ở bên ngoài hư vô xem sao. Sau một lát, thần thức Lôi Cương vẫn chưa tìm được lối ra, không gian này chỗ nào cũng đều giống nhau, khiến hắn không có cách nào tìm được lối ra.
Đúng lúc này, thần thức Lôi Cương cảm thụ được chấn động, như thể có người đang đánh nhau. Hắn thầm nghĩ, không phải là Tượng và Thần Vân đấy chứ? Ngay lập tức, hắn nhanh chóng chạy nhanh về nơi có chấn động.
Lúc này, tại hư vô, có hai bóng người đang lơ lửng, một người là Thần Vân với ánh sáng sáu màu, còn người kia dĩ nhiên là bóng của một người, người này có đôi mắt màu đỏ, cực kỳ giống Tượng. Thần Vân cau mặt lại, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên, thiếu chút nữa, gã cho rằng phân thân hệ hư trước mắt là Tượng, từ dáng dấp đến khí tức của người này đều cực kỳ giống như Tượng. Điều này khiến Thần Vân ngạc nhiên.
- Góp đủ sáu phân thân, có đi tới đâu thì ta cũng sẽ tìm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Phân thân hệ hư nhìn Thần Vân chăm chú, lãnh đạm nói, rồi hắn biến mất trong không gian. Sắc mặt Thần Vân biến đổi, ở Hư Vô này, gã muốn chiến thắng phân thân hệ hư thì cực kỳ khó, hơn nữa, phân thân hệ hư này lại gần như đã đạt đến sức mạnh của bản tôn. Điều này khiến gã vừa thán phục lại vừa sợ hãi.
Nhưng phân thân hệ hư này căn bản không để cho Thần Vân phản kháng lại chút nào, cả hư vô tựa như hé ra cái miệng rộng, có thể nói đi vào trong hư vô này là đi vào trong cơ thể của phân thân hệ hư. Bị hư vô bao vây, Thần Vân tỏa ra ánh sáng sáu màu một cách ảm đạm.
- Không! Làm sao có thể, ngươi làm thế nào mà có thể đạt được trình độ như vậy?
Thần Vân gào lên một tiếng thảm thiết không cam lòng, ánh sáng toàn thân gã bạo phát. Nhưng điều này cũng không làm Hư Vô chói mắt, mà còn điên cuồng thôn phệ ánh sáng sáu màu này.
- Ha ha!! Cho dù ngươi có thôn phệ ta, thì ngươi vẫn sẽ bị bản tôn của ngươi thôn phệ!! Ngươi chạy không thoát được kết cục phân thân đâu.
Thần Vân như thể biết mình đã không có cách nào chống lại, bèn phát ra những tiếng cười. Sau một lát, âm thanh đó im bặt, cả hư vô rơi vào trong tĩnh lặng.
Cùng lúc đó, Lôi Cương từ từ hiện ra ở chỗ của Thần Vân trước đó, hắn chau mày nhìn bốn phía, tiếng kêu thảm thiết hắn nghe được lúc trước vậy mà lúc này không còn thấy đâu nữa. Thần thức hắn vốn chưa từng phát hiện ra bất cứ thứ gì ở nơi hư vô này, điều này khiến hắn có cảm giác lo lắng. Sau khi tìm kiếm một hồi không có kết quả, Lôi Cương đành ngồi xếp bằng để tiếp tục lĩnh ngộ trận pháp hệ hư.
Điều khiến Lôi Cương ngạc nhiên chính là, lần này lĩnh ngộ hệ hư, hắn có thể truyền sinh khí vào trong trận pháp. Điều này khiến hắn bội lần vui vẻ, rồi vội vã hoàn thành trận pháp hệ hư này.
Lại không biết đã bao lâu rồi, trận pháp hư hoàng đã đi vào giai đoạn gần như hoàn thiện. Còn Lôi Cương vẫn như cũ, từ từ sắp xếp, trong lòng hắn rất xúc động. Hư hoàng mà ra, thì sẽ gọi toàn bộ bảy hoàng ra. Điều này chắc chắn khiến sức mạnh của hắn được nâng cao hơn.
- Không tốt!
Đang chìm trong lĩnh ngộ, Lôi Cương chợt cảm thụ được một sự đe dọa thật lớn. Việc này khiến tâm tính bình thản của hắn cũng run lên dữ dội. Hắn hít thở một hơi thật sâu, ánh mắt lập lòe. Cuối cùng một nơi chợt phát sáng, thần thức Lôi Cương rời khỏi ý nghĩ, ánh sáng bảy màu toàn thân hắn sáng lên, cơ thể cũng không chút do dự, bay ngược về phía sau.
Nhưng ngay sau đó, điều khiến Lôi Cương khiếp sợ chính là, hắn căn bản không thấy một bóng người nào, nhưng cảm giác đe dọa này vẫn bao phủ toàn thân hắn, khiến hắn không dám hành động mù quáng. Điều này càng khiến hắn khiếp sợ và khó hiểu hơn, cho dù, lúc này có là Thâm Uyên thì cũng không có cách nào đe dọa được hắn, chẳng lẽ Tượng và Thần Vân đã dung hợp bảy hành rồi sao?
Khi Lôi Cương còn đang suy nghĩ, thì một tiềng cười cuồng ngạo vang lên.
- Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế, tên ta không phải là Tượng, mà là…Thái Cổ!!
/935
|