Người này xuất hiện không thể nghi ngờ làm hơn mười vạn tu luyện giả của cả Hách gia, Tây Tháp tinh và liên minh Hạo Huyền đều kinh hồn táng đảm. Trận chiến đấu này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ. Ban đầu, bọn họ vốn cho rằng sẽ có một hồi ác chiến, thế nhưng lúc này cường giả đại tôn liên tiếp xuất hiện, căn bản là bọn họ không thể động thủ. Trước mặt cường giả đại tôn, bọn họ chỉ như con kiến hôi, một trận chiến như vậy làm sao bọn họ có thể tham dự đây?
-Ngươi là vị cường giả thần bí đứng sau Tây Tháp tinh sao?
Hách Vô Cực nhíu mày, liếc mắt về phía nam tử lưng đeo trọng kiếm đứng trước Lôi Hư, lạnh nhạt nói. Nhưng ngay lúc đó, khuôn mặt Hách Vô Cực khẽ run lên, thoáng vẻ ngạc nhiên, trong mắt lại lóe lên một tia ngạc nhiên cùng nghi ngờ:
-Khí tức của người này có chút giống với khí tức của người kia?
Nam tử cao lớn lưng đeo trọng kiếm vẫn không nói gì mà đứng yên lặng,nhìn chằm chằm vào Hách Vô Cực. Nếu Lôi Cương ở đây tất sẽ nhận ra người trước mắt này chính là Liệt Bí. Có điều,Liệt Bí giờ đã không còn là Liệt Bí của ngày xưa nữa, mà chính là một trong những thần hồn biến dị của Lôi Cương. Tuy rằng thần hồn này đã sinh ra ý thức mới nhưng Lôi Hư cũng là thân tử của hắn, hắn không thể không quan tâm.
-Người không liên quan mau chóng rời khỏi đây, bằng không, các người sẽ như cá trong chậu, tai ương tự chịu.
Thần hồn biến dị của Lôi Cương, Liệt Bí mở miệng nói. Giọng nói của hắn đinh tai nhức óc, vang vọng như tiếng sấm chấn động không gian. Quá nửa hơn mười vạn cao thủ Thánh giới Hồng Hoang tập trung quanh đó cùng chấn động, bọn họ cũng không phải là hạng người ngu xuẩn, tình huống lúc này căn bản bọn họ không thể tham dự được. Rất nhiều đệ tử của Tây Tháp tinh đều rục rịch, có gần một nửa đã chạy trốn, ngay cả người của Hách gia cũng không ít người ly khai. Nhưng Hách Vô Cực nâng tay phải, một đạo sát khí tạo thành một quầng sáng thật lớn bao phủ phương viên cả ngàn dặm, dĩ nhiên lại muốn cản trở các tu luyện giả rời khỏi đây.
-Hôm nay, bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ tới chuyện đi! Đã tới, vì sao phải đi?
Hách Vô Cực âm trầm cười. Giọng nói mạnh mẽ của lãovang lên, lão nhếch miệng cười nhạt, nhìn chăm chú vào Liệt Bí.
-Toàn bộ nhanh rời khỏi nơi đây. Tu vi của lão đã vượt cấp hỗn độn thiên giai, nếu các ngươi cho rằng có thể chống lại đòn công kích của lão thì cứ việc ở lại.
Liệt Bí khẽ cử động, thanh trọng kiếm trên lưng đã xuất hiện nơi tay. Hắn giơ trọng kiếm lên, trực tiếp hướng về phía bầu trời bổ tới.
-Tê lạp!
Một tiếng nổ rền vang. Một kiếm của Liệt Bí khiến kết giới được hình thành từ sát khí xuất hiện một vết nứt thật lớn rồi từ từ khuếch tán ra cho đến khi kết giới bị nghiền nát. Vô số tu luyện giả vội vàng rời khỏi đây. Người của Hách gia cũng vậy, ngay lúc kết giới bị nghiền nát, toàn bộcũng chen chúc ly khai. Hách Vô Cực nhíu mày, nhìn Liệt Bí nhưng cũng không ngăn cản. Lão liếc mắt nhìn đám trưởng lão Hách gia ở phía sau:
-Toàn bộ thối lui, cự ly mười tinh cầu.
Các trưởng lão Hách gia nghe vậy cũng vội xoay người rời đi. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Tây Vẫn tinh chỉ còn lại sáu người Hách Vô Cực, Lôi Hư, Liệt Bí cùng với Sát Cức, Túc Oán, Vân lão. Liệt Bí nhíu mày, nhìn đám người Lôi Hư nói:
-Đều rời đi cả đi, các ngươi cũng không giúp được gì đâu.
Sắc mặt Sát Cức cùng với Túc Oán đều rất khó coi, lòng thầm cười khổ. Bọn họ thân là cường giả đại tôn, bình thường đến đâu cũng được người người tôn kính, mà lúc này lại trở thành kẻ vướng tay vướng chân. Nhưng hai người cũng không nhiều lời nữa, liền nhanh chóng ly khai. Lôi Hư chần chờ một lúc, cũng theo nhau rời đi.
-Ngươi là người mặc hắc bào trong Cấm Lục Chi Địa?
Liệt Bí nhíu mày, nhìn Hách Vô Cực, đột nhiên nói. Liệt Bí là thần hồn biến dị của Lôi Cương, dĩ nhiên cũng có ký ức của Lôi Cương. Lúc này, hắn cảm thụ khí tức của Hách Vô Cực nên hết sức kinh ngạc.
Đôi mắt của Hách Vô Cực cũng sáng ngời, trên mặt cũng toát ra vẻ ngạc nhiên, nói:
-Là ngươi? Không đúng, khí tức của ngươi tuy tương tự với tiểu tử kia nhưng cũng không phải là hắn.
-Với thực lực của ngươi, không bị giam cầm trong Cấm Lục Chi Địa mới đúng?
Liệt Bí nhíu mày, hai mắt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Hách Vô Cực. Biểu cảm của hắn có vài phần giống với Lôi Cương, cho dù thế nào, hắn cũng do thần hồn Lôi Cương biến dị sinh ra, một số động tác cùng thói quen cũng không thể thay đổi được.
-Hả? Ngươi cho rằng ngươi biết được thân phận của ta sao? Ha ha, cái người biết chỉ là bề ngoài thôi.
Hách Vô Cực dường như rất hứng thú đối với Liệt Bí, khuôn mặt lão chợt thay đổi, lại biến hóa ra một dung mạo khác. Dung mạo này làm Liệt Bíchấn động, đó chính là dung mạo của Đồng Chiến. Trong nháy mắt sau, người này lại khôi phục lại dung mạo của Hách Vô Cực.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó cũng đủ làm Liệt Bí nhất thời chấn động; trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nhìn thấu người trước mắt. Ngay lúc Liệt Bí đang suy tư, Hách Vô Cực đột nhiên nói:
-Thực lực của ngươi cũng đủ để cùng đánh với ta, nhân cách thứ haimột trận. Để ta xem xem những năm gần đây rốt cuộc ngươi có kỳ ngộ gì mà có thực lực như vậy?
Hách Vô Cực vừa dứt lời, đã nghiêng người về phía trước. Tay phải của lão vươn lên, một luồng sáng màu đen theo cánh tay phải bắn ra, hình thành một cự chưởng thật lớn, đẩy về phía Liệt Bí. Cự chưởng vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ không gian bị đóng băng, âm phong thổi liên hồi làm mặt đất phía dưới nháy mắt bao phủ một tầng hàn băng.
Liệt Bí thối lui một bước, hai tay cầm kiếm chém mạnh, vô số đạo kiếm khí sáu màu cuộn trào mãnh liệt, hình thành một cơn mưa kiếm đánh úp về phía chưởng lực màu đen kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
-Rầm… rầm… oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cường lực va chạm mạnh mẽ tán phát ra làm Tây Vẫn tinh phía dưới nứt ra một cái khe rộng, lớn, sâu không thấy đáy. Nhìn từ phía xa xa, toàn bộ Tây Vẫn tinh như bị chém mạnh xuống. Các tu luyện giả tụ tập ở ngoài xa nhiều dặm nhìn tinh cầurung chuyển mà mặt mày tái nhợt. Lực công kích của cường giả đại tôn thật kinh khủng.
Sát Cức cùng với Túc Oán, Lôi Hư đều đứng phía ngoài, cách đó năm tinh cầu. Bọn họ đứng trên hư không, nhìn Tây Vẫn tinh phía trước, gương mặt hết sức nghiêm nghị. Vân lão nhìn Lôi Hư, thấp giọng hỏi:
-Người này là ai? Vì sao ta cảm thụ được trên người hắn có khí tức của phụ thân ngươi?
-Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?
Lôi Hư nghe vậy thì sửng sốt. Lần đầu tiên nhìn thấy Liệt Bí, Lôi Hư cũng cảm nhận được điều đó. Có điều, cảm giác này chỉ khiến y kinh ngạc mà thôi, bởi vì dung mạo của Liệt Bí và Lôi Cương không giống nhau nên yn cho rằng đó chỉ là ảo giác. Lần này gặp lại, trong lòng y lại càng ngạc nhiên hơn, lại thêm Vân lão vừa nói vậy làm Lôi Hư càng giật mình hơn. Y nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cùng lời người đó nói, mỗi lần y gặp khó khăn, người này liền xuất hiện, lẽ nào người này thực sự là có quan hệ với phụ thân sao?
Đúng lúc này, Tây Vẫn tinh ở phía trước đột nhiên nứt tung ra, dường như một thủy cầu đột nhiên bị tấn công, rách tung thành bốn năm mảnh vậy. Vô số đá vụn văng tung tóe, tốc độ cực đại ma sát với không khí khiến đá vụn như từng đạo lưu tinh xuyên phá hư không lao đi.
-Lúc này không ra tay còn đợi đến bao giờ nữa!
Từ phía trước đột nhiên có tiếng gầm giận dữ vang lên.
Mà phía trước, cả người Liệt Bí hết sức nhếch nhác, thanh trọng kiếm màu đen phát ra ánh sáng sáu màu trong tay hắn đã bị chặt đứt một đoạn.
/935
|