-Nổi giận rồi sao? Đánh chết y thì ngươi sẽ có tư cách đánh với ta một trận.
Giọng nói lạnh lùng của Đạo Hoang vang lên, càng làm Lôi Cương giận dữ hơn. Cơn giận dữ cùng sát khí trong lòng hắn không thể kìm nén được nữa, cùng lúc bộc phát. Hắn điên cuồng rống giận, song quyền liên tục tấn công không trung. Từng quyền kình như đạn pháo phá không bắn tới. Cả không trung chỉ có một nơi duy nhất không bị ảnh hưởng chính là nơi có người mặc hắc y kia đứng.
Diện mạo của người mặc hắc y kia có đến bảy tám phần giống với Lôi Cương, khuôn mặt bình tĩnh, khí tức ổn định. Người này nhìn Lôi Cương chằm chằm, ánh mắt chất chứa vẻ thống khổ, không cam lòng lại có phần yêu thương. Người này chính là Lôi Ma. Lôi Cương thật không ngờ được ca ca Lôi Ma chính là cửa cuối cùng của Đạo Hoang.
Muốn Lôi Cương hạ thủ với Lôi Ma, thà rằng giết hắn đi còn hơn. Lôi Cương điên cuồng tấn công một phen, rồi lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lôi Ma. Nhận ra được nỗi thống khổ trong đôi mắt ấy, lòng hắn đau như giao cắt. Hắn đau đớn, há hốc miệng, thê thảm nói:
-Ca…
-Ra tay đi, Tiểu Cương.
Đôi môi tái nhợt của Lôi Ma khé mấp máy. Y khàn giọng nói.
-Không!!
Lôi Cương thấp giọng nói. Hắn trân trối nhìn chằm chằm Lôi Ma, lòng hết sức đau đớn, thậm chí còn có cảm giác bất lực. Lôi Cương biết bản thân không còn đường lui. Sự thần bí của Đạo Hoang hắn không thể hiểu thấu nổi. Hắn tuy đã chiếm được Thái Cổ, nhưng dù sao cũng không phải là Thái Cổ. Cái hắn có được là sức mạnh của Thái Cổ chứ không phải là kinh nghiệm. Hắn vẫn không thể thoát khỏi không gian bảy màu của Đạo Hoang được.
-Giết y.
Giọng nói của Đạo Hoang lần nữa lại vang lên đầy kiên quyết. Dường như lão là một vị quân vương đang ra lệnh cho thuộc hạ, lại như một vị thần vương nắm trong tay mọi thứ trên đời này.
-Đạo Hoang, ngươi có bản lĩnh thì đánh với ta một trận. Ngươi dùng thủ đoạn như vậy không sợ làm hoen ố đến thân phận của ngươi sao?
Lôi Cương nghiến răng nghiến lợi nói. Bị tình cảm của hắn ảnh hưởng, sức mạnh trong không gian cơ thể hắn cũng sôi lên, chẳng khác nào một ngọn núi lửa sắp phun trào. Sức mạnh khổng lồ tập hợp lại trong cơ thể khiến thân thể Lôi Cương bất thần lớn lên.
-Lôi Cương, nếu như ngươi không thể ra tay giết hắn thì để ta giúp ngươi nhé?
Giọng nói của Đạo Hoang tuy bình thản nhưng rơi vào tai Lôi Cương lại chẳng khác nào lời nói của tử thần. Hắn nghiến chặt răng lại, toàn thân run lên. Lửa giận vô tận thiêu đốt hắn. Thần hồn của Lôi Cương cũng theo đó mà phát ra sát khí đen sì. Sát khí tạo thành một bóng người ẩn hiện trong thần hồn của hắn nhưng Lôi Cương hoàn toàn không quan tâm đến bởi tâm hắn giờ đã bị lửa giận và oán hận thiêu đốt sạch rồi.
-Ầm.
Một tiếng chấn độtruyenfull.vnag lên. Lôi Ma đứng phía trước đó chợt bay ngược lại. Từ ngực y bất ngờ xuất hiện một lỗ hổng to bằng nắm tay, chảy máu đầm đìa. Lôi Cương không nhận ra bất cứ đòn tấn công nào, thân thẻ Lôi Ma đã bị xuyên thủng.
-Không!!
Lôi Cương hét lên. Gân xanh trên trán hắn nổi lên, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn. Hắn điên cuồng lao về phía Lôi Ma, muốn bảo vệ y nhưng rất nhanh, Lôi Cương đã phát hiện một quầng sáng bảy màu chắn trước mặt hắn. Lôi Cương đang phẫn nộ làm sao có thể chú ý tất cả những thứ này?
Lôi Cương ra sức vật lộn, điên cuồng vung quyền tấn công quầng sáng này, muốn phá tan nó nhưng quầng sáng này được Đạo Hoang dùng vô số trận pháp chồng lên mà thành, dĩ nhiên có thể chịu được mấy quyền của Lôi Cương. Lúc này, toàn thân Lôi Ma đã không còn đầy đủ nữa, thân thể nát vụn rơi trên mặt đất. Thần hồn của y lơ lửng trên không. Một bàn tay khổng lồ bảy màu chợt xuất hiện, nắm chặt lấy thần hồn của Lôi Ma, dường như sự sống chết của y chỉ trông vào một ý nghĩ của bàn tay khổng lồ kia mà thôi.
-Đừng mà!!
Một quyền của Lôi Cương phá tan trận pháp. Hắn nhìn chằm chằm thần hồn phía trước mặt, giận dữ hét lên. Lôi Cương ngừng chân, không dám bước lên nữa, chỉ khàn giọng nói:
-Đạo Hoang, ta sẽ dốc toàn lực đánh với ngươi một trận! Đừng để y hồn phi phách tán! Lôi Cương ta cầu xin ngươi.
Đôi mắt Lôi Cương đỏ hoe, nháy mắt hắn đã quỳ xuống.
Lôi Ma bị bàn tay khổng lồ kia nắm chặt ngơ ngác nhìn Lôi Cương đang quỳ dưới đất, đôi mắt đầy đau khổ cùng không đành lòng.
-Ngươi không có tư cách đánh với ta một trận. Để ngươi cường đại thì y phải chết.
Giọng của Đạo Hoang vang lên, khiến người không thể chống cự lại nổi. Thần hồn của Lôi ma đầy thống khổ. Bàn tay bảy màu khổng lồ ngưng lại thành quyền đánh ra một đòn. Thần hồn của Lôi Ma nháy mắt bị nghiền nát.
-Không!!
-Không!!!
Lôi Cương ngửa mặt lên trời thống khổ hét lên, đôi mắt tuôn rơi huyết lệ.
-A a a!! Đạo Hoang, ta muốn ngươi phải chết!! Phải chết!!
Lôi Cương điên cuồng rống lên. Thân thể hắn điên cuồng bành trướng, sức mạnh vô tận lan đi khắp toàn thân hắn, chất chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa. Thần hồn của Lôi Cương ở trong Nê Hoàn cung đúng lúc này bắt đầu thay đổi. Bóng người do sát khí màu đen tạo thành giờ đang điên cuồng nuốt lấy thần hồn của Lôi Cương, cuối cùng, toàn bộ thần hồn hòa vào trong Nê Hoàn cung, lan đến Thái Cổ.
-Ầm…
Một luồng khí tức kinh khủng, không thể địch nổi từ trong cơ thể Lôi Cương phát ra. Sắc mặt của Đạo Hoang trên đỉnh núi cao kia chợt biến đổi, gương mặt lão vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Lão bước tới trước một bước, biến mất trong không gian.
Lần thứ hai Đạo Hoang xuất hiện, lão đã ở trước mặt Lôi Cương, có điều, gương mặt Lôi Cương giờ đã có chút biến đổi kỳ ảo. Nếu như nói dung mạo của hắn lúc trước vừa giống Thái Cổ vừa giống Lôi Cương, nhưng nghiêng về phía Lôi Cương nhiều hơn thì giờ gương mặt hắn lại nghiêng về Thái Cổ nhiều hơn. Vẻ dữ tợn trên gương mặt hắn đã biến mất, tất cả chỉ còn lại khí phách và sự tang thương vô tận. Hắn chăm chú nhìn phía trước, vô hình toát lên thứ quyền uy của người thống trị. Ngay khi Đạo Hoang xuất hiện, hắn nhìn lão một lúc lâu, thấp giọng nói:
-Dung hợp đi. Ta đã đợi bao nhiêu năm rồi. Thiên Uy, ta nhất định phải tiêu diệt y.
-Ngươi….Ngươi…
Đạo Hoang trừng mắt nhìn Lôi Cương, lắp bắp kinh hô. Không, lúc này có lẽ không nên gọi là Lôi Cương nữa, mà phải gọi là Thái Cổ.
-Sao? Ta niết bàn (tái sinh) ngươi ngạc nhiên lắm sao? Mau dung hợp với ta.
Thái Cổ nhìn Đạo Hoang chăm chú, thản nhiên nói. Cánh tay hắn đặt lên thân Đạo Hoang. Đạo Hoang biến sắc, vô số điểm sáng chợt hiện lên bên cạnh lão, tạo thành các trận pháp chồng chất lên nhau, rồi tập hợp thành một quầng sáng chắn trước mặt Thái Cổ. Thái Cổ không chút đổi sắc, tay phải hắn xóa tan trận pháp của Đạo Hoang không gặp chút khó khăn nào, dường như trận pháp này với hắn không tồn tại vậy.
-Ngươi là từ cơ thể ta phân ra, bất kể như thế nào, bất kể ngươi có cường đại như thế nào, ngươi vẫn không thể thoát được số phận ràng buộc này. Mau dung hợp với ta đi.
Giọng nói của Thái Cổ vang lên. Hắn bước lên trước một bước. Trận pháp do Đạo Hoang liên tục bố trí ra như không có chút tác dụng gì với hắn, không thể ngăn cản bước tiến của hắn.
-Ta không cam lòng!
Đạo Hoang phẫn nộ gào lên. Lão vốn không ngờ được bản thân đã vất vả tu luyện vô số năm qua, cứ tưởng có thể thoát được sự ràng buộc của số phận này, cuối cùng vẫn như thế. Nếu nói Thái Cổ sinh ra từ tháp Tọa Hóa, thì Đạo Hoang chính là một phân thân thần hồn của Thái Cổ.
/935
|