Lôi Cương rất giận, thầm tự trách bản thân mình. Hắn biết sự rèn luyện của bản thân vẫn còn chưa đủ, suy nghĩ còn chưa sâu. Cảm nhận được ánh mắt đùa cợt và nghi ngờ của những người tu luyện xung quanh, Lôi Cương thầm nắm chặt tay, thở nhẹ một hơi, thần thức chui vào trong giới chỉ. Bất chợt, hắn nhìn thấy một cái lệnh bài màu vàng mà sững sờ. Cái thẻ đó lúc trước ở thành Vạn Đạo, trong tiểu Vạn Tượng các, Vạn Kim đã đưa cho hắn, nói là thẻ khách quý. Lôi Cương nghĩ đến nơi đây cũng là tiểu Vạn Tượng các, không biết có tác dụng hay không. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lôi Cương lấy ra tấm thẻ khách quý, bình tĩnh nhìn Phúc Lộc nhưng trong lòng lại hết sức bồn chồn. Nếu như không được thì hắn chỉ còn cách dốc hết của cải để trả học phí cho bài học lần này.
Phúc Lộc nghi ngờ nhìn Lôi Cương chằm chằm xem hắn có thể lấy ra được một vạn thượng phẩm linh thạch hay không. Đột nhiên thấy Lôi Cương đưa ra tấm thẻ khách quý, y mở to mắt nhìn chằm chằm mà hơi biến sắc, cung kính nói:
- Đạo hữu! Cuộn sắt này là của ngươi. Sau khi đấu giá xong thì có thể đến lấy.
Ngu Thắng đang chờ đợi xem kịch vui cùng với hơn một ngàn người tu luyện đều cảm thấy kinh ngạc cùng nhìn Phúc Lộc và tấm thẻ trong tay Lôi Cương. Hỏa Hiết cũng nhìn chăm chú tấm thẻ đó, khi nghe Phúc Lộc nói vậy, nàng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước thấy sắc mặt Lôi Cương tái nhợt, Hỏa Hiết cảm thấy tim như thắt lại, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh. Nàng cũng hiểu được tại sao Ngu Thắng lại làm như vậy nên cảm thấy áy náy.
- Phúc Lộc! Thế này là thế nào? Hắn chưa lấy ra linh thạch tại sao đã đồng ý?
Ngu Thắng cau mày, trầm giọng nói. Vốn y định đùa giỡn một trận nhưng bây giờ lại xảy ra sự cố nên cảm thấy không vui.
Phúc Lộc xấu hổ nhìn Ngu Thắng rồi nói:
- Ngu Thắng lão ca! Việc này sẽ giải thích với ngươi sau. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện.
Lôi Cương mừng thầm thở phào một cái rồi ngồi xuống, chờ đợi hội đấu giá chấm dứt.
Hỏa Hiết liếc mắt nhìn Lôi Cương rồi sau đó tiếp tục chờ đợi trận đấu giá tiếp theo. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng cảm thấy thất vọng khi thấy hắn chẳng liếc mình lấy một cái.
Rất nhiều người tu luyện đều cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao Lôi Cương không xuất ra linh thạch mà lại có được vật đó. Điều này khiến cho đám người tu luyện đều suy nghĩ xem cái lệnh bài màu vàng đó có ý nghĩa gì.
Nhưng câu nói tiếp theo của Phúc Lộc khiến cho rất nhiều người tu luyện ngẩn người, không giữ được bình tĩnh.
- Tiếp theo là vật phẩm cuối cùng của lần đấu giá này....đó là một viên hạ phẩm linh đan cấp năm - Phá Anh đan.
Gương mặt Phúc Lộc cũng không giữ được bình tĩnh mà lên tiếng.
Tất cả những người tu luyện đều trở nên hỗn loạn, đặc biệt là đám cường giả Cương Thể lại càng mất bình tĩnh, chỉ chực cướp lấy Phá Anh đan.
- Do Phá Anh đan quá quý cho nên bây giờ cũng không lấy ra. Có điều, Phúc Lộc và tiểu Vạn Tượng các xin cam đoan đó là sự thật.
Phúc Lộc lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh, chờ đợi lần đấu giá này.
Rất nhiều người tu luyện muốn thấy được Phá Anh đan đều cảm thấy thất vọng. Đan dược như vậy bọn họ chỉ có thể thèm thuồng mà ngắm nhìn thôi.
Phá Anh đan, hạ phẩm linh đan cấp năm rất có ích đối với cường giả Cương Thể thiên cấp. Một khi nuốt nó vào, từ Cương Thể thiên cấp có thể đạt tới cảnh giới Cương Anh, nhờ đó mà được thoát ra khỏi Cấm Cương. Điều này khiến cho Phá Anh đan ở trong Cấm Cương gần như có giá trên trời, cơ bản chỉ là vật mơ ước của rất nhiều người. Có lẽ chỉ có tiểu Vạn Tượng các ở trong Cấm Cương mới có thể có được nó.
- Phá Anh đan! Giá khởi điểm....một vạn thượng phẩm linh thạch.
Gương mặt của Phúc Lộc tươi như hoa.
Âm thanh của lão vừa dứt khiến cho gần ngàn người tu luyện cùng ngây người. Mới bắt đầu đã có giá một vạn thượng phẩm linh thạch thì trong Cấm Cương liệu có được mấy người có thể mua được nó?
- Một vạn một ngàn...
Gương mặt Dực Thiên hết sức âm trầm. Viên Phá Anh đan này đối với y nằm trong tình thế bắt buộc. Dực Thiên ở trong Cấm Cương đã quá lâu mà tu vi cũng chỉ đạt tới Cương Thể thiên cấp không thể tiến thêm được. Chỉ khi nào có được Phá Anh đan thì y mới có thể ra khỏi đây.
- Một vạn hai!
Ma Chiến lạnh lùng quát lên, ánh mắt hết sức kiên quyết.
- Một vạn ba!
Ám Di cũng lên tiếng bởi vì y cũng chờ đợi thứ này.
Ngu Thắng chỉ cười mà ngồi xếp bằng trên mặt đấy chứ không phát giá. Tuy nhiên, cơ mặt của y giật giật cho thấy sự mất bình tĩnh trong lòng. Ngu Thắng biết, Phá Anh đan sẽ có một sự cạnh tranh khốc liệt nên chỉ yên lặng mà theo dõi. Đối với Phá Anh đan, y cũng rơi vào thế bắt buộc.
Thoáng cái, Phá Anh đan đã lên tới hai vạn thượng phẩm linh thạch.
Dực Thiên cùng với mấy người cạnh tranh tới đỏ mặt tía tai. Lôi Cương cũng để cho thần thức lẻn vào bên trong giới chỉ, chuẩn xác hơn là cái giới chỉ nằm ở trong giới chỉ của hắn. Cuối cùng, hắn kinh hãi khi phát hiện ra, linh thạch thượng phẩm trong giới chỉ có tới mười vạn, trong đó trung phẩm linh thạch nhiều không đếm xuể. Không biết đây là giới chỉ của ai mà lại có nhiêu như vậy.
Nếu Ảnh Nhiên mà nghe được câu hỏi này của hắn thì cũng bị tức quá mà chết. Có lẽ, Ảnh Nhiên là người ở trong Cấm Cương lâu nhất. Bởi vì trong Trung Xu giới tìm diệt người của Tà Đạo nên Ảnh Nhiên không dám ra khỏi Cấm Cương, lại áp chế tu vi của mình không để cho đột phá khỏi cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo (đạo anh). Sống ở trong này, Ảnh Nhiên đã giết người vô số, linh thạch chiếm được nhiều không đếm xuể, cuối cùng thì Lôi Cương lại là người được lợi.
Sau khi để cho thần thức thoát ra, Lôi Cương nhìn nét mặt đỏ gay gắt của mỗi người tu luyện mà suy nghĩ xem bản thân có nên tham gia đấu giá chiếm Phá Anh đan hay không? Dù sao thì ra khỏi Cấm Cương cũng chẳng có gì tốt. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương quyết định im lặng chờ đợi. Sau lần trước bị Ngu Thắng cho rơi vào bẫy, Lôi Cương sử sự cũng cẩn thận hơn trước.
Với sự tranh giành của đám người Dực Thiên, Ma Chiến, Ám Di, giá của Phá Anh đan đã lên tới năm vạn thượng phẩm linh thạch.
- Sáu vạn!
Ngu Thắng vẫn ngồi mỉm cười chợt lên tiếng.
Âm thanh của y mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn khiến cho đám người tu luyện phải choáng váng. Sáu vạn thượng phẩm linh thạch đủ để chất thành một ngọn núi.
Nét mặt của Ám Di thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn Ngu Thắng cũng thêm phần sát khí tuy nhiên vẫn kìm chế rất tốt. Sau đó, một tia sáng trong mắt y chợt lóe lên rồi lập tức, Ám Di nhắm mắt lại không tham gia tiếp.
- Bảy vạn.
Một âm thanh chợt vang lên. Từ âm thanh đó có thể xác định đó chính là lão nhân áo đen. Điều đó khiến cho đám người tu luyện phải trợn mắt há mồm, ngay cả nét mặt của Ngu Thắng cũng trở nên nghiêm túc.
Lúc trước, Ngu Thắng đã đoán được, Dực Thiên, Ma Chiến và Ám Di chỉ cần giá vượt qua bảy vạn là sẽ bỏ qua. Không phải bọn họ không muốn mà là bởi vì họ không có được quá con số này. Lúc đó, y chỉ cần đánh mạnh một cái là có thể khiến cho họ bỏ qua. Vì vậy mà tới thời khắc cuối cùng lại bị người khác chọc vào khiến cho Ngu Thắng rất giận. Y từ từ quay đầu nhìn về phía người áo đen, khóe mắt giật giật mấy cái.
- Bảy vạn một ngàn.
Ngu Thắng thấp giọng nói.
- Bảy vạn hai.
Giọng nói của người áo đen vẫn hết sức bình thản như chẳng có gì lo lắng.
Cuối cùng khi Ngu Thắng nâng giá lên tới chín vạn, người áo đen mới dừng lại, ngồi đó không biết nghĩ gì.
Đám người tu luyện gần như chết lặng....
Thấy người áo đen không đấu giá nữa, Ngu Thắng thở phào một cái. Nếu tiếp tục đấu giá thì y chỉ đành rút lui. Mặc dù thân là thành chủ nhưng phí dụng một năm hoàn toàn kiếm lại được mười vạn. Vậy mà bây giờ đây gần như hết của y khiến cho Ngu Thắng cảm thấy đau lòng. Ánh mắt y nhìn người áo đen một cách sắc bén.
Hai người Dực Thiên và Ma Chiến đều cảm thấy vui sướng khi thấy Ngu Thắng gặp họa. Nếu không có người áo đen nhúng một chân vào thì có lẽ Ngu Thắng đã tiết kiệm được mấy vạn linh thạch.
Lúc này, Lôi Cương cảm thấy hết sức khó nghĩ. Hắn mặc dù cũng biết được tác dụng của Phá Anh đan nhưng nếu như bản thân mà có được thì chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm. Ngu Thắng, Ma Chiến, Dực Thiên chắc chắn sẽ không để cho hắn yên thân. Chỉ sợ ngay sau đó, bản thân sẽ bị đánh lén.... Tu vi của hắn vẫn còn chưa đủ để ngăn cản đám người Ngu Thắng đuổi giết. Nhưng để cho Ngu Thắng có được một cách đơn giản như vậy, Lôi Cương lại cảm thấy khó chịu. Bản thân hắn là một người có thù tất báo, lúc trước đã bị Ngu Thắng đưa vào bẫy như vậy thì bây giờ có nên chọc lại đối phương một chút hay không? Nghĩ tới đống linh thạch chất chồng như núi, Lôi Cương cảm thấy do dự. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương cảm thấy với tốc độ của mình, nếu Ngu Thắng phái người đến giết mà không phải có tu vi từ cấp bậc Cương Thể địa cấp trở lên thì bản thân hoàn toàn có thể đối phó. Hơn nữa, Ngu Thắng cũng không dám trả thù, bởi vì với chuyện hôm nay, nếu hắn mà chết thì y sẽ bị vô số người đàm tiếu. Nhiều lắm thì y sẽ phái người tìm tới vị trí ẩn nấp của hắn để giết. Nhưng có bao nhiêu người có thể giết được hắn? Nghĩ tới con Hỏa Long, Lôi Cương lại càng thêm chắc chắn.
- Chín vạn thưởng phẩm linh thạch lần thứ nhất.
- Chín vạn thượng phẩm linh thạch lần thứ hai.
Phúc Lộc gần như không còn giữ được bình tĩnh, run run cất tiếng hô.
- Mười vạn thượng phẩm linh thạch.
Lôi Cương chợt lên tiếng.
Tất cả những người tu luyện đều ngây người, ngay cả Phúc Lộc cũng sững sờ.
Ngu Thắng mở to mắt, nhìn Lôi Cương như không thể tin được. Trong mắt y bắt đầu xuất hiện sát khí. Hỏa Hiết ngồi bên chợt cảm thấy vui sướng nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.
Ngu Thắng suy nghĩ một chút. Lúc trước, Lôi Cương lấy cái lệnh bài kia ra, Phúc Lộc liền nói thẳng cuộn sắt để cho hắn như vậy chứng tỏ được cái lệnh bài đó rất có giá trị. Vì vậy bây giờ, Ngu Thắng cũng không đi đoán xem Lôi Cương có thể lấy được số linh thạch đó hay không. Nếu như lúc này, y mà bỏ qua để cho hắn chiếm được thì sao? Đột nhiên, ánh mắt của Ngu Thắng chợt tối sầm lại. Cho dù y có giết được đối phương, nhưng sau khi có được Phá Anh đan, hắn liền nuốt ngay thì sao? Nếu vậy thì y có hối hận cũng đã muộn.
Cuối cùng, Ngu Thắng đành phải đánh cuộc một lần, lên tiếng:
- Mười một vạn.
Âm thanh của y mặc dù to nhưng lòng lại đau như cắt.
- Từ bỏ!
Lôi Cương nói hoàn toàn thản nhiên.
Ngu Thắng suýt chút nữa thì hộc máu ngay tại chỗ.
/935
|