Sau khi máy bay hạ cánh, Nikolaos nhanh chóng đưa Emily qua các khâu kiểm duyệt hải quan. Rồi anh tiếp tục lấy hành lý cho cô.
“Chi phí cho những việc này rất đắt”. Anh nói với giọng quả quyết.
Emily ném cái nhìn bực dọc về phía đống hành lý cao nghệu và hy vọng Nikolaos không biết rằng đó là số quần áo mà cô đã mua sắm không tiếc tay hôm nọ. Sau bữa mua sắm quá tay đó, cô không còn đủ sức để trả chúng lại những cửa hàng, và càng cảm thấy tội lỗi nếu bỏ chúng đi.
“Tôi sẽ ở đây trong suốt một năm tới”, cô e dè nói.
“Ở Cyprus này có rất nhiều cửa hàng”, Nikolaos nhấn mạnh, “Cô chỉ nên mang theo vài món đồ thật sự cần thiết thôi, còn lại những gì còn thiếu thì cô đều có thể tìm mua ở đây.” Đoạn anh bĩu môi. “Nhưng tôi nghĩ rằng cô đã tiêu xài hết số tiền của Dimitri rồi. Mọi đồ đạc trong đống hành lý này đều là đồ hiệu phải không?”
“Tôi không bao giờ xài một xu nào vốn không phải của tôi”. Emily giận dữ đáp lại vì cho rằng ý anh là cô luôn mong ra đi với số tiền của dượng cô. “Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ phải sống nhờ vào đồng tiền của ông.”
Nikolaos tỏ vẻ không tin lời cô, nhưng anh không muốn làm căng thẳng thêm vấn đề này. “Theo tôi ra xe!”, anh nói như ra lệnh.
“Thế còn đống hành lý này...?” - Emily lên tiếng.
“Tài xế sẽ mang chúng ra.” Anh vẫy tay ra hiệu cho một người đàn ông vạm vỡ đang đứng gần đó mà nãy giờ Emily không hề hay biết. Đoạn anh bước nhanh về phía lối ra, để mặc cô phải hối hả chạy theo.
Chiếc xe đang chờ sẵn bên ngoài có nước sơn đen nhánh và bóng bẩy, toát lên một vẻ mạnh mẽ. Đúng là của thế nào người thế đó, Emily làu bàu khi cô chui vào và gần như lọt thỏm trên chiếc ghế bọc da mềm của băng sau. Đoạn cô tự dưng cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng khi Nikolaos ngồi vào cạnh cô. Cô bực mình nhủ thầm liệu rằng cô luôn có cảm giác như vậy mỗi khi anh ta đến gần cô hay không.
“Cô sẽ ở tại khách sạn của tôi tại Larnaca”, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, anh nói. “Rõ ràng là cô cần vài ngày để làm quen với cuộc sống mới ở đây, và để soạn đống hành lý này ra.” Anh nói giọng châm biếm khi nhắc về số hành lý cô mang theo. “Chúng ta sẽ bắt tay vào làm việc nghiêm túc từ tuần sau”.
“Tại sao tôi phải ở trong khách sạn của anh chứ?” Cô bực mình hỏi vì biết rằng cô sẽ thấy thoải mái hơn khi không phải chạm mặt anh chàng đẹp trai nhưng có vẻ khó chịu này.
“Bởi vì tôi đã hứa với Dimitri rằng tôi sẽ chăm sóc cô.”
“Tôi không cần ai chăm sóc tôi cả.” Cô giãy nảy ngay lập tức, “đặc biệt nếu đó là một nghĩa vụ phải làm. Anh thật ra còn không muốn thấy tôi ở đây chút nào, phải không thưa ngài Konstantin?”
“Nikolaos”, anh nhẹ nhàng ngắt lời cô, “tôi đã bảo với cô rằng hãy gọi tôi là Nikolaos mà.”
Nhưng Emily không muốn bị nhắc đến mối quan hệ giữa họ, dù chỉ là anh em họ hàng qua hôn nhân của bố mẹ, không có mối liên hệ huyết thống gì. Trong suốt thời gian còn lại trên xe, cô giữ thái độ im lặng, và cảm thấy đỡ bực bội hơn khi chiếc xe dừng lại bên ngoài một khách sạn nằm cạnh một công viên đi dạo nhỏ và hướng ra bến du thuyền phía xa.
Nikolaos dẫn cô đến một trong những căn phòng tuyệt vời nhất ở khách sạn này. Căn phòng có ban công nhìn ra biển, và ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng rọi qua những khung cửa sổ rộng.
“Căn phòng này đẹp lắm” Emily nói, tuy vẫn giữ thái độ bình thản một cách lịch sự, “Nhưng dĩ nhiên là tôi chỉ cần ở đây một vài đêm thôi.”
“Tại sao?” Nikolaos nheo mắt.
“Bởi vì tôi cần một nơi ở của riêng mình. Tôi không thể sống cả năm ở khách sạn mãi được. Có lẽ tôi nên tìm một căn hộ nho nhỏ nào đấy...”
“Và rồi làm sao cô trả tiền nhà?” Anh lạnh lùng hỏi. “Chừng nào cô chưa hoàn thành việc học ở đây, cô vẫn chưa thể thừa kế toàn bộ gia sản của Dimitri đâu. Và tôi nghi ngờ rằng cô không còn nhiều tiền mang theo người, nếu nhìn vào số hành lý này, vì chúng nói lên thói quen tiêu xài của cô rồi.”
Dĩ nhiên Emily cảm thấy đuối lý, bởi vì anh nói đúng. Tại sao chứ, tại sao cô lại lao mình vào việc mua sắm vô độ như vậy? Chính điều đó đã vét sạch toàn bộ số tiền dành dụm của cô, đồng thời đẩy cô vào tình trạng khó khăn tài chính như vậy. Và bất cứ vấn đề nào cũng sẽ càng trở nên khó khăn hơn, chừng nào anh ta vẫn còn can dự vào, cô thầm nghĩ.
“Tôi sẽ kiếm tiền trong khi học công việc kinh doanh khách sạn”, cô nói với giọng cương quyết, với một sự kiên định đấu tranh cho sự tự do của bản thân. “Tôi vẫn có thể trả chi phí chỗ ở nhờ vào số tiền đó.”
Nikolaos thoáng chút ngạc nhiên, vì anh cứ nghĩ rằng cô sẽ vui vẻ tận dụng cơ hội được ở trong khách sạn mà không cần tốn một xu nào. Anh khoát tay. “Cô nên ở lại khách sạn thì tốt hơn. Một khi cô bắt đầu khóa huấn luyện, cô sẽ làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm vì công việc kinh doanh khách sạn là một công việc hai-mươi-bốn-giờ-một-ngày. Chọn sống xa bên ngoài khách sạn là rất vô lý.”
“Tôi cứ nghĩ anh không muốn tôi làm việc ở đây, dưới quyền anh, thậm chí không đội trời chung với anh nữa mà.” Cô nói “Thật ra, dựa trên cách mà anh nghĩ về tôi, tôi thật không hiểu tại sao anh lại tự mình giải quyết điều này. Chắc chắn sẽ hoàn toàn tốt hơn nếu anh để cho một ai khác làm nó thay anh chứ, đúng không?”
“Tôi không thể để ai làm thay cả”, Nikolaos gằn giọng. “Tôi đã hứa với chú tôi rằng tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, và tôi phải giữ lời. Tôi không chấp nhận bản di chúc của Dimitri, cũng như tôi không nghĩ rằng cô xứng đáng có quyền thừa kế đối với gia sản của ông, nhưng tôi vẫn sẽ làm mọi thứ để hoàn thành tâm nguyện của ông.”
“Tôi sẽ nói chuyện với cô vào sáng mai”, anh cố gắng giữ bình tĩnh khi hạ giọng, “Nếu cô muốn ăn chút gì đó, nhà hàng của khách sạn vẫn mở cửa như thường lệ.”
Sau khi anh đi khỏi, một vài nhân viên phục vụ khệ nệ khuân đống hành lý của cô vào, và cô lại cảm thấy xấu hổ khi nhận ra số tiền cô đã tiêu xài vào chúng.
Một lúc sau, cô xuống nhà hàng và gọi bữa tối, cô dần lấy lại cảm giác tự chủ hơn khi ngồi ở bàn ăn một mình. Tuy nhiên, đến cuối bữa ăn, khi chuẩn bị trả tiền, cô mới chợt nhận ra rằng Nikolaos đã ra chỉ thị rằng toàn bộ chi phí tiêu xài của cô sẽ được thanh toán bởi chính anh ta. Emily đã quen với việc tự chi trả, do vậy hành động của Nikolaos khiến cô thấy khó chịu và cô nghĩ điều đó nhất định phải được thay đổi. Cô định bụng sẽ nói chuyện rõ ràng với Nikolaos vào sáng hôm sau.
Tuy nhiên, đêm nay, cô chỉ muốn ngủ. Một ngày dài và nhiều cảm xúc xáo trộn, cùng với vài cốc rượu vang mà cô uống khi dùng bữa tối đang kéo sụp mi mắt cô xuống vì cơn buồn ngủ đang đến. Cô trở về phòng, rúc mình vào những tấm chăn lạnh tanh và thô ráp rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi cô thức giấc thì ánh bình minh đã chiếu những tia nắng nhè nhẹ, nhàn nhạt xuyên qua những vòm mây xanh thẳm. Cô biết rằng Cyprus vào tháng Hai có thể trở lạnh và ẩm ướt, nhưng dù sao thì hôm nay cũng hứa hẹn một ngày ngập nắng, một sự thay đổi tuyệt vời so với thời tiết vốn ảm đạm, xám xịt nơi nước Anh.
Emily nhanh chóng tắm rửa và thay đồ. Cô quyết định bỏ bữa sáng, vì cô không muốn ăn thêm bất cứ món gì trong khách sạn này cho đến khi cô giải quyết vấn đề chi trả chi phí ăn uống với Nikolaos. Cô rời khách sạn, và tản bộ về phía công viên nhỏ dành cho người đi dạo với những hàng cọ cao vút, trải dài dọc lối đi, nhắc cô nhớ đến miền nam nước Pháp xinh đẹp.
Cô thả bộ về phía bến tàu, nơi những chiếc du thuyền bồng bềnh trên sóng và nằm cạnh nhau trong tĩnh lặng, một số chiếc khá nhỏ, trong khi số khác có lớp sơn trắng muốt và đắt tiền. Mặc dù lúc này vẫn còn sớm, trên bến đã có nhiều đi dạo, một vài người trong số họ thong thả đi về phía bãi biển dù rằng nhiệt độ lúc này vẫn chưa đủ ấm áp để tắm nắng. Một số người khẽ mỉm cười chào Emily khi họ lướt qua cô, và cô chợt nhận ra mình cũng đang mỉm cười chào họ. Con người nơi đây dường như rất khác so với ở quê nhà. Thân thiện hơn, cởi mở hơn. Dĩ nhiên sự khác biệt đó là do tất cả họ đều đang tận hưởng kỳ nghỉ. Nhưng có điều gì đó rất nồng nhiệt ở không khí cuộc sống nơi đây, người ta í ới gọi nhau và bông đùa khi mở cửa những cửa hàng nằm dọc lối đi dạo. Trông họ thật sự rất hạnh phúc với công việc của mình và luôn sẵn sàng đón chào một ngày mới đang đến. Điều này thật khác so với với nhịp sống hối hả của thành phố lớn nơi Emily sinh sống và quen thuộc, nơi mà mọi người chen chúc, tranh thủ từng chút không gian trong những xe buýt, tàu điện ngầm chật kín người, hay tất bật ngược xuôi trên đường, phớt lờ đi hết những gì xung quanh, chỉ tập trung làm sao đến sở làm không bị trễ giờ.
Chợt Emily giật thót, khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc từ xa. Nikolaos đang bước nhanh về phía cô. Bữa nay anh diện rất trang trọng trong bộ com-lê màu đen cùng với chiếc áo sơmi trắng chững chạc, trông anh toát lên vẻ quyến rũ hơn bao giờ hết.
Cô khẽ rít trong cổ họng. Anh ta đang làm gì ở đây? Đang đi tìm cô chăng? Khi Nikolaos đến gần hơn, ánh mắt của anh dừng lại nơi cô, và cô nhận ra rằng anh cũng tỏ ra ngạc nhiên khi gặp cô ở đây. Do vậy, sự gặp gỡ này hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Khi anh đến trước mặt cô, cặp chân mày đậm của anh nhíu lại cho thấy anh có vẻ khó chịu khi gặp cô.
“Cô dậy sớm thế?”, anh hỏi ngắn gọn.
“Chứ anh muốn thế nào?” cô đáp. “Anh muốn tôi nằm cả nửa buổi sáng trên giường à? Tôi không phải loại người lười biếng.”
“Tôi cứ nghĩ rằng, sau một chuyến bay dài ngày hôm qua, ắt hẳn cô phải thư giãn và gọi bữa sáng đến tận phòng chứ.” Nikolaos nói sau một thoáng im lặng.
Chính câu nói của anh đã nhắc Emily điều cô muốn giải quyết.
“Tôi sẽ không gọi thức ăn gì ở khách sạn của anh cho đến khi nào chúng ta giải quyết vấn đề chi trả một cách sòng phẳng.” Cô nói ngay.
Hàng chân mày của Nikolaos ngày càng cau lại hơn. “Mọi chuyện đã được sắp xếp hết rồi. Khách sạn sẽ thanh toán tất cả chi phí cho cô.”
“Tôi không cần điều đó.” Cô gay gắt. “Tôi đã quen với việc tự mình xoay sở chi phí cá nhân. Tôi không muốn được đối xử theo kiểu chịu ơn, bố thí như vậy.”
“Cô nghĩ gì vậy?” Nikolaos mỉa mai nói. “Đây là mánh lới để gây ấn tượng với tôi à? Cô bày trò để cố thuyết phục tôi rằng cô không muốn bị lệ thuộc, và không chấp nhận xài tiền của người khác à?”
Emily cảm thấy sự uất ức dâng nghẹn trong lòng. Cô phải làm gì để khiến anh ta hiểu ra vấn đề? Tiếp tục thuyết phục anh ta rằng cô không thích những gì miễn phí chăng?
“Tôi không phải loại người chỉ muốn được cho không thứ gì đó.” Cô phản ứng lại.
“Thế thì tại sao cô lại chấp nhận bản di chúc thừa kế mà Dimitri để lại cho cô?” Anh nói ngay lập tức.
“Chuyện đó... chuyện đó lại khác”.
“Khác như thế nào?” Giọng anh lạnh tanh.
“Khác ở mọi thứ.” Cô gắt. “Và dĩ nhiên là anh biết chứ!”
Sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị. “Tất cả những gì tôi được biết là tôi phải có nghĩa vụ cung phụng cho cô mọi thứ mà cô muốn trong suốt thời gian tới. Và nếu cô muốn hoàn thành những điều khoản trong di chúc của Dimitri, thì cô phải có trách nhiệm là chấp nhận sự chu cấp đó của tôi. Và tôi đoán rằng cô sẽ chấp thuận điều đó”, anh tiếp tục với một sự mỉa mai. “Không điều gì có thể ngăn việc cô muốn chiếm đoạt toàn bộ gia sản của Dimitri phải không?”
Emily buông lời thở dài đánh thượt, và ngừng tranh cãi. Cô biết chắc rằng cô không thể nói hay làm bất cứ điều gì để thay đổi suy nghĩ của anh về cô. Anh ta đã gán cho cô cái nhãn “kẻ săn gia tài”, và đó sẽ là hình ảnh duy nhất của cô trong mắt anh mãi mãi về sau. Dù sao thì điều đó cũng không sao, cô tự nhủ bản thân. Cô đến đây để học cách điều hành khách sạn của Dimitri, những việc khác không hề đáng để cô bận tâm.
Cô quay đi, bỏ mặc Nikolaos phía sau, tản bộ phía bến tàu. Chợt cô thấy hơi bất ngờ khi biết rằng anh cũng đi bộ bên cạnh cô.
“Tại sao anh lại đi theo tôi?”, cô hoạnh hoẹ. “Anh không cần phải theo dõi tôi suốt như vậy, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến danh tiếng của dòng họ Konstantin đâu.”
“Tôi không đi theo cô”, anh nói cộc lốc. “Tôi đang đi về phía bến du thuyền. Hôm nay, một số người bạn của tôi sẽ mượn thuyền của tôi. Tôi có một cuộc họp ngắn, nhưng trước khi tôi đi, tôi phải bảo đảm rằng mọi thứ trên tàu đã sẵn sàng cho họ.”
“Thuyền của anh?” Emily lặp lại. Ánh mắt cô lướt qua dãy tàu thuyền đang neo gần bến. “Là chiếc nào trong số đó? À không, để tôi đoán.” Cô tiếp tục nói với vẻ châm biếm. “Là chiếc to nhất và đắt tiền nhất.”
Đôi mắt đen của anh xoáy vào cô tỏ vẻ bực dọc. “Bộ cô nghĩ rằng tôi cần phải khoe khoang sự giàu có của bản thân à?” Nói đoạn anh bước về phía bến du thuyền, và nhanh nhẹn nhảy lên một chiếc thuyền cỡ vừa đang neo gần cầu tàu.
Emily cố nén tiếng thở dài. Dường như cô không biết phải nói gì với Nikolaos. Và đó chính là người mà cô phải làm việc cùng trong suốt năm tới!
Dĩ nhiên đó hoàn toàn là do lỗi của anh ta, cô tự nhủ với chính mình với sự quả quyết. Anh ta thật đáng ghét và kiêu ngạo. Nhưng mọi chuyện sẽ trở nên không thể tốt đẹp nếu giữa họ cứ tiếp tục như vậy trong suốt mười hai tháng sau đó. Thật ra, cô không nghĩ rằng cô có thể đối mới vặt điều này. Cô hoàn toàn tự chủ được, thậm chí không cần một ai để chia sẻ hay tâm sự cùng. Cần phải đạt được một vài thỏa thuận chung, nếu không, cô không thể tiếp tục trong suốt thời gian tới, cô sẽ lo lắng, hoảng sợ, hoặc có thể từ bỏ mọi thứ và về nhà.
Cô quyết định rằng giữa cô và anh cần phải nói chuyện với nhau. Và ngay lúc này luôn, trước khi sự dũng cảm rời bỏ cô.
Emily ngồi xuống băng ghế gần bến du thuyền, và đợi Nikolaos quay lại từ chiếc thuyền của anh.Cô chợt nhận ra trái tim cô đập rộn ràng hơn, và cô tự nhủ rằng điều đó thật là ngớ ngẩn, không có lý do gì để cô phải lo sợ Nikolaos cả. Tuy vậy điều đó không giúp cô thoát khỏi cảm giác như kiến đốt khi thấy anh trở lại.
Khi Nikolaos thấy cô đang ngồi đó, đợi anh, anh sững lại và vẻ cau có nhanh chóng biến mất trên gương mặt anh.
“Tôi không có đủ thời gian, hay sự lịch sự để nói chuyện thêm với cô hôm nay”, anh cộc lốc nói.
Sự thô lỗ đầy chủ ý của anh gần như khiến Emily muốn đứng dậy và bỏ đi ngay lập tức. Nhưng thay vì vậy, cô tự ép mình ngồi lại. Cô biết rằng cô là người phải tỏ ra có thiện chí trước, dù rằng đó là việc khó khăn nhất trước giờ mà cô từng phải làm.
“Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên xin lỗi anh”, cuối cùng cô lên tiếng, cố tỏ ra nhượng bộ, dù rằng cô biết cô không làm gì để phải xin lỗi anh ta cả. Cô thật sự chỉ muốn làm dịu đi thái độ của anh đối với cô.
Thay vì tỏ ra thông cảm, gương mặt Nikolaos chuyển sang vẻ mỉa mai. “Liệu tôi có thể phát hiện được sự không chân thật trong giọng nói của cô chăng?”, anh châm biếm nhại.
Emily giật thót khi anh ta nhận ra điều đó quá dễ dàng. Liệu cô còn để lộ ra điều gì qua giọng nói của mình sao?
“Tôi... ơ... tôi...”, cô bắt đầu tỏ ra bối rối thật sự. Đoạn cô cố gắng bình tĩnh trở lại. “Tôi đang cố gắng làm điều gì đó thay đổi tình huống khó khăn này”, cô tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng. “Tôi chỉ muốn dẹp bỏ những bất đồng giữa hai chúng ta.”
Nikolaos liếc nhìn đồng hồ trên tay. “Câu chuyện này phải tạm dừng ở đây thôi,” anh nói cụt ngủn. “Tôi đã trễ cuộc hẹn làm ăn của tôi rồi.”
Tuy nhiên, Emily biết rằng nếu cô từ bỏ ngay bây giờ, cô sẽ không đủ can đảm để giải quyết vấn đề này một lần nữa. “Tôi muốn đi bộ cùng với anh một đoạn”, cô đề nghị. “Tôi thật sự muốn nói chuyện với anh.”
“Tôi không đi bộ, tôi sẽ lái xe, đến Nicosia. Nếu cô muốn nói gì thì cô sẽ phải đi cùng tôi đấy.”
“Đến Nicosia sao?” Cô chớp mắt.
“Chỗ ấy chỉ cách đây năm mươi km thôi”, anh tỏ ra hết kiên nhẫn. “Tôi có đề nghị cô đi cùng tôi đến tận cùng thế giới đâu.”
“Nhưng... tôi sẽ làm gì khi đến đó?”
“Đó không phải là việc của tôi.”
“Tôi sẽ coi như đó là một chuyến đi chơi vậy”, sau một thoáng suy nghĩ, cô nói. “Cuộc hẹn làm ăn của anh kéo dài trong bao lâu?”
“Một vài giờ”.
“Và sau đó tôi có thể theo anh trở về Larnaca chứ?”
“Dĩ nhiên, tôi sẽ không bỏ cô lại Nicosia đâu.” Anh cộc lốc.
“Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh.” Cô nói. Cô thật sự muốn nói chuyện với anh và cố gắng giải quyết tất cả mọi vấn đề trong ngày hôm nay, trong khi tinh thần cô vẫn đang đủ vững vàng và cô đủ dũng cảm để đối mặt với anh ta.
Chiếc xe của Nikolaos đang đợi sẵn trước khách sạn. Anh mở cửa cho cô vào, rồi ngồi vào băng ghế trước, ngay bên cạnh cô.
“Hôm nay không có tài xế sao?” Cô hỏi.
“Tôi chỉ cần anh ta trong những dịp trang trọng đặc biệt khi cần thiết thôi.”
“Đón tôi từ phi trường về khách sạn không thể nào là một việc cần sự trang trọng đến mức như vậy.” Cô vặn.
“Nhưng dù sao thì nó cũng là dịp đặc biệt, ghi dấu ngày cô lần đầu đến Cyprus. Dù tôi có thích điều đó hay không, thì ít nhất hiện thời, cô đã là thành viên của dòng họ Konstantin. Điều đó có nghĩa là cô phải được đón tiếp một cách trân trọng.”
“Thậm chí kể cả khi điều đó khiến anh cảm thấy khó chịu.” Cô châm biếm.
Nikolaos chỉ khẽ nhún vai. “Theo như bản di chúc của Dimitri thì cô chắc chắn sẽ đến Cyprus. Nhưng không có nghĩa là cô chắc chắn sẽ ở đây.”
Đột nhiên cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ. “Ý anh là sao?”
“Ý tôi là giữa chúng ta cần phải có những sự việc đại loại như... như là dàn xếp thỏa thuận.”
“Dàn xếp, thỏa thuận?” Emily hỏi ngay lập tức. Đồng thời đôi chân mày vàng nhạt của cô nhíu lại gần nhau. Cô đã đồng ý đi cùng với anh chàng này bởi vì cô muốn thảo luận vài vấn đề cần thiết với anh, và cũng để cố gắng - dù rằng cô không hy vọng sẽ thành công trong việc đó - để xóa bỏ những định kiến mà anh dành cho cô. Cô hy vọng rằng có thể khiến anh nhận ra rằng mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn với cả hai nếu họ nỗ lực hòa giải sự bất đồng giữa hai người, dẹp qua một bên những khác biệt trong quá khứ và xây dựng một mối quan hệ tốt để cả hai cùng hợp tác ăn ý với nhau trong thời gian tới. Tuy nhiên, dường như Nikolaos Konstantin không có cùng mong muốn đó với cô.
“Dù cô định chiếm trọn toàn bộ tài sản của Dimitri,” anh bình thản nói tiếp. “Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô không nên làm điều đó. Số tài sản ấy thuộc về gia đình ông.”
“Tôi chính là thành viên trong gia đình ấy.” Cô gắt lại. “Mẹ tôi là vợ của ông mà.”
“Chỉ một vài năm thôi mà,” Nikolaos nhấn mạnh. “Và ông thì chỉ là dượng của cô mà thôi. Theo tôi, cô không có bất cứ quyền lợi gì. Cô không có quan hệ ruột thịt, thậm chí còn không dùng họ Konstantin. Cô vẫn giữ họ của cha đẻ mình, Peterson. Dù vậy tôi chấp nhận điều đó. Cô không có quyền gì để đáng được gọi là Emily Konstantin.”
“Anh liên tục nói về quyền lợi,” Cô gắt gỏng. “nhưng tôi cảm thấy dường như anh muốn chối bỏ chúng đối với Dimitri, chú ruột của anh. Ông ấy có quyền tự định đoạt tài sản của mình và ông đã thể hiện những nguyện vọng trong chúc thư hết sức rõ ràng rồi. Ông ấy muốn để lại tài sản cho tôi. Tuy vậy, anh vẫn không chấp nhận điều đó, anh cứ cố gắng phớt lờ đi di nguyện của ông.”
“Cuộc hôn nhân với mẹ cô đã khiến Dimitri quên đi rằng ông vẫn còn rất nhiều nghĩa vụ với những người thân thuộc khác.” Giọng Nikolaos ngày càng cay nghiệt hơn. “Ông ta có ba người cô ruột, một cháu trai, và hai cháu gái. Dĩ nhiên có tôi trong số đó, dù rằng tôi không quan tâm đến một phần nào trong toàn bộ gia sản của ông cả. Nhưng gia đình tôi là bà con ruột thịt của ông, và do vậy họ xứng đáng được hưởng quyền thừa kế hơn, chí ít cũng là một phần nào trong tài sản đó.”
Emily cảm thấy hơi bất ngờ trước những lời Nikolaos nói, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng dượng cô còn những thành viên trong chính gia đình ông có thể thừa kế một phần từ gia sản của ông. Cô do dự nói.
“Ý anh là những người cô ruột, cháu trai, cháu gái đó của ông đang cần tiền à? Và nếu họ thừa hưởng một phần tài sản thừa kế đó, thì họ sẽ bớt khó khăn hơn chăng?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Nikolaos nói với vẻ khó chịu. “Họ là những người trong dòng họ Konstantine, không ai trong dòng họ này có thể gặp khó khăn về tài chính được. Tôi cam đoan như vậy.”
“Vậy chuyện thừa kế thì sao?” Emily tỏ vẻ bực bội.
“Ý tôi là họ xứng đáng có quyền được hưởng thừa kế hơn cô.”
“Liệu họ có cố giành quyền thừa kế đó không?”
“Không.” Anh nói sau chút ngập ngừng.
“Vậy thì có phải chính anh là người đã khiến mọi chuyện trở nên rối hơn phải không?” cô gắt gỏng. “Anh muốn chính họ phải thừa kế, chứ không phải là tôi. Thật ra, với anh, ai hưởng thừa kế cũng được, miễn người đó không phải là tôi, đúng không?”
Nét mặt Nikolaos trở nên nghiêm nghị. “Rõ ràng nói chuyện này với cô cũng vô ích thôi,” anh mỉa mai. “Dường như cô không có liêm sỉ hay lòng tự trọng gì cả. Cô chẳng qua là một “kẻ săn tiền thừa kế”, y như mẹ cô vậy.”
Câu nói của anh như giọt nước tràn ly, Emily trở nên mất bình tình thật sự. Anh ta muốn nghĩ sao về cô cũng được, nhưng anh không có quyền sỉ nhục mẹ cô.
“Dimitri và mẹ tôi đã rất hạnh phúc bên nhau,” cô gào lên. “Ông ấy yêu mẹ tôi, ông ấy thật sự yêu bà. Và ông luôn muốn ở bên cạnh mẹ tôi.”
“Chú tôi đã bị mẹ cô mê hoặc,” Nikolaos tiếp tục chế nhạo. “Ông đã từ bỏ gia đình, nhà cửa, từ bỏ mọi thứ chỉ để thỏa mãn mong muốn là ở cạnh mẹ cô.”
“Ông ấy không bị mê hoặc. Ông yêu mẹ tôi thật sự!” Emily trừng mắt nhìn Nikolaos đầy giận dữ. “Anh không hiểu sao? Anh không biết tình yêu là gì, và khi yêu là như thế nào phải không?”
“Dĩ nhiên tôi hiểu tình yêu và những rồ dại mà nó mang đến. Nhưng hôn nhân không chỉ dựa trên tình yêu thôi, mà nó cần phải có cả sự kính trọng, tình cảm thật sự, và những ràng buộc về lâu dài.”
“Cuộc hôn nhân giữa Dimitri và mẹ tôi có tất cả những điều đó. Nếu anh tận mắt nhìn thấy cách họ yêu thương nhau, anh sẽ hiểu điều đó. Anh có bao giờ kết hôn chưa?” Cô vặn hỏi.
“Chưa.” Anh đáp cộc lốc.
“Chà, do vậy, tôi không ngạc nhiên khi thấy những thành kiến trong lối suy nghĩ của anh đối với cuộc hôn nhân của người khác.” Cô tiếp tục. “Tôi hy vọng rằng những người phụ nữ ở Cyprus sẽ rất hạnh phúc nếu anh độc thân suốt đời.”
“Một ngày nào đó, khi tôi muốn có một tổ ấm riêng, thì tôi sẽ lập gia đình.” Anh nói với vẻ trịch thượng. “Nhưng tôi sẽ chọn lựa người bạn đời của tôi thật cẩn thận. Chỉ cần chọn lựa nhầm người, rất nhiều người sẽ bị ảnh hưởng từ hậu quả của cuộc hôn nhân sai lầm đó. Trong trường hợp của chú tôi, những người thân của ông bị gạt ra ngoài quyền thừa kế chỉ vì cuộc hôn nhân mù quáng của ông và mẹ cô. Còn tôi thì phải bỏ ra một năm trong cuộc đời tôi chỉ để chăm lo cho người phụ nữ vốn chẳng là gì của tôi cả.”
Những câu vừa rồi của anh cay nghiệt hơn anh nghĩ. Emily nhận ra những lời nói ấy đang đay nghiến cô nhiều như thế nào, và cô đáp trả cũng gay gắt không kém để cố kìm nén sự tức giận đang sục sôi. “Anh không cần phải quan tâm, chăm sóc tôi. Tôi không ngu ngốc hay đang tuyệt vọng, tôi hoàn toàn đủ khả năng tự chăm lo cho bản thân mình. Và dường như là anh quên rằng sự dàn xếp này đã hủy hoại cuộc đời tôi, cũng như chính cuộc đời anh. Nhưng tôi không giống anh ở chỗ, tôi sẽ cố hết sức để đạt được nó. Đó là ly do tại sao tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh hôm nay, với hy vọng rằng chúng ta sẽ dẹp bỏ mọi thù địch. Nhưng điều đó không thể nào thực hiện được. Anh rõ ràng không muốn một sự hòa giải nào, hay khiến mọi việc dễ dàng hơn, và tốt đẹp hơn cho cả hai ta.”
“Tôi không muốn giúp cho cuộc đời cô dễ dàng hay tốt đẹp hơn đâu.” Anh tiếp tục xát muối vào tim Emily. “Nhưng tôi có thể thấy cô có một động cơ to lớn để vượt qua những tháng tiếp theo với ít rắc rối nhất. Dù sao thì, khi thời hạn kết thúc, cô cũng sẽ có được tài sản thừa kế của mình. Đó mới là thứ cô mong muốn nhất, đúng không? “
“Ôi, tôi chịu thua anh rồi,” Emily nói trong sự tuyệt vọng, chán chường. “Cố gắng nói chuyện phải trái với anh cũng vô ích thôi. Anh luôn giữ những quan niệm thành kiến và cố chấp về tôi, và anh không bao giờ muốn thay đổi chúng, đúng không?”
“Phải,” anh ngắn gọn đáp, đoạn anh nhấn ga cho chiếc xe vụt tăng tốc.
Trên đường đến Nicosia, họ không nói với nhau nửa lời. Emily ước gì cô chưa bao giờ bước chân lên chiếc xe này, chưa bao giờ dại dột đi đôi co, lí sự với Nikolaos Konstantin, và cô mong chuyến đi sẽ qua nhanh.
Khi họ đến Nicosia, Emily nói ngắn gọn để được thả xuống bên ngoài bảo tàng Cyprus.
“Cô định mở mang kiến thức à?” Nikolaos không quên châm chọc.
“Tôi đủ nhận thức để hiểu rằng anh không biết tôi cần mở mang trí tuệ.” Cô đáp trả.
“Ngược lại, tôi nghĩ rằng cô rất thông minh và thậm chí khá tinh quái là đằng khác.”
“Anh cũng nghĩ rằng tôi tham lam, giả dối và không có lòng tự trọng nữa.” Cô nói như kết tội anh.
“Đó là do tự cô nói đấy nhé, không phải tôi đâu.” Anh nhìn đồng hồ trên tay. “Tôi sẽ đón cô sau hai giờ nữa.” Đoạn, ngay khi Emily vừa bước khỏi xe, anh phóng xe đi mất.
Lúc này, Emily không còn tâm trạng nào để thưởng lãm nền văn hóa cổ xưa của hòn đảo Cyprus nữa. Tuy vậy, cô không muốn mình đi lang thang trong suốt hai giờ đồng hồ tới, nên cô đành bước từng bước nặng nề trên lối vào chính của bảo tàng.
Khi cô đi dạo loanh quanh qua các căn phòng trong bảo tàng, cô thấy những tượng chiến binh, tượng kỵ sĩ và quái vật Minotaur[3] trong truyền thuyết bằng đất nung, những tượng làm bằng đá, đồng và cẩm thạch, những vũ khí, mũ giáp, những ly cốc, vòng đeo cổ và nồi vạc lớn với những hoa văn trang trí là quái vật Griffin[4] và những mỹ nhân ngư. Cô nhanh chóng cảm thấy thích thú đắm mình vào những hiện vật này. Nơi đây tái hiện lại lịch sử đầy thú vị nhưng nhiều xáo trộn của xứ Cyprus với những thời khắc chiến tranh đẫm máu, kéo dài từ thời kỳ đồ đá mới. Hòn đảo này đã từng bị cai trị bởi người La Mã, bị xâm lược bởi người du mục Saracen[5] xứ Ả-rập, bị chinh phục bởi Richard Trái Tim Sư Tử[6]. Những thương gia người xứ Phoenicia[7] đã cập bến đến những bãi cát vàng óng tuyệt đẹp của hòn đảo này, những thương nhân xứ Veneto[8] đã buôn bán hàng hóa trên những con phố sầm uất ở Nicosia, rồi những Hiệp sĩ của Thánh John[9] đã giành quyền quản lý những đất đai trù phú để trồng nên những cây mía đường và loại rượu Cyprus lừng danh.
[3] Minotaur: Theo thần thoại Hy Lạp, Minotaur là quái vật thân người, đầu bò mộng, về sau bị giết bởi anh hùng trong thần thoại Theseus.
[4] Griffin: Theo thần thoại Hy Lạp, Griffin là quái vật mình sư tử nhưng có đầu và cánh đại bàng. Vì sư tử là biểu tượng chúa tể muôn loài, còn đại bàng là chúa tể các loài chim, nên Griffin được cho là loài có sức mạnh và oai dũng vô song.
[5] Saracen: Là tộc người sinh sống tại vùng hoang mạc xứ Ả-rập và một phần Bắc Phi (tức Syria) vào thời La Mã cổ đại.
[6] Nguyên văn: Richard The Lionheart - vị vua của nước Anh vào thế kỷ XII.
[7] Phoenicia: tên một đế chế cổ đại sống ở khu vực ngày nay là Lebanon (Li-băng), Syria (Xi-ri) và Israel vào thế kỷ XIII đến thế kỷ VI trước công nguyên.
[8] Veneto: ngày nay là một tỉnh của nước Ý, có thủ phủ là thành phố Venice.
[9] Nguyên văn: Knights of St John - tên một nhánh của đạo Thiên Chúa giáo xuất hiện từ cuối thế kỷ XI.
Emily đã dừng lại thật lâu trước bức tượng cẩm thạch của nữ thần Aphrodite. Bà là nữ thần tình yêu trong truyền thuyết, chọn Cyprus là quê hương, là người phụ nữ quyến rũ đối với mọi đàn ông trên thế gian, hiện thân cho sự không chung thủy trong hôn nhân, luôn muốn thay đổi nhiều người tình. Tuy vậy, theo huyền thoại, một trong những người tình của bà, Adonis, bị giết bởi một người tình khác cải trang thành một chiếc thuyền. Nỗi đau đớn khôn nguôi đã khiến nữ thần Aphrodite khóc thương thảm thiết, và từ những giọt nước mắt ấy của nữ thần đã mọc lên loài cỏ chân ngỗng mang sắc đỏ, trắng nhuộm khắp hòn đảo này.
Emily nở nụ cười buồn. Một tình yêu mãnh liệt trong đời sẽ như thế nào nhỉ? Cô hoàn toàn không giải thích nổi. Cô từng trải qua vài mối quan hệ nửa vời, nhưng chưa hề yêu thật sự. Đôi lúc, cô nghĩ rằng con tim cô không bao giờ rung động thật sự. Phần nào đó trong cô luôn sợ hãi, né tránh tình yêu, vì cô biết - giống như Nikolaos - tình yêu chỉ mang lại những buồn phiền và đau khổ mà thôi.
Cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ cô, với cha ruột cô, không mang lại hạnh phúc thật sự, và từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã sớm nhận ra trái đắng khi dư vị tình yêu không còn. Thậm chí cô còn từng phải chịu đựng đau khổ từ mối quan hệ của cha mẹ cô, khi cơn thịnh nộ khủng khiếp của cha cô trút xuống không thương tiếc với bất kỳ ai. Emily chợt rùng mình khi những ký ức đau thương ngày ấy tràn về. Cô cố xóa chúng ra khỏi tâm trí ngay lập tức, giấu thật kín ở những góc khuất nhất của tâm hồn, nơi mà chúng vô hại đối với cô. Về sau này, cô còn không còn bị những ký ức đen tối ấy ám ảnh nữa. Sự khoan dung, độ lượng, sự ân cần đáng ngạc nhiên và tình yêu thương của Dimitri đã giúp xoa dịu vết thương lòng thuở ấu thơ trong cô. Và hạnh phúc mà ông và mẹ cô có được đã khiến cô tin rằng một mối quan hệ có thể trở nên tuyệt vời nếu tình yêu thương giữa hai người thật sự sâu đậm.
Cô lững thững tạm biệt bức tượng nữ thần Aphrodite quyến rũ, rời khỏi bảo tàng, băng qua bên kia đường và đi vào vườn hoa thành phố. Cô tìm thấy một băng ghế được phủ bóng mát phía dưới hàng cọ, và ngồi đợi Nikolaos quay lại.
Thật ra cô không trông mong được trở về Larnaca. Niềm an ủi duy nhất của cô đó chính là với tốc độ lái xe của Nikolaos, đường về không quá xa xôi. May mắn thay, anh là một tay lái cừ khôi khi điều khiển chiếc ô tô to đùng mà dáng vẻ vẫn hết sức thoải mái, tự tin.
Nikolaos dừng xe trước bảo tàng nửa giờ sau, cực kỳ chính xác thời gian. Emily rảo bước về phía xe anh, nhưng chợt bước chậm lại khi nhận ra anh không đi một mình.
Một người phụ nữ, trông có vẻ hơn cô vài tuổi, ngồi cạnh Nikolaos. Cô có mái tóc đen nhánh bóng mượt xõa trên bờ vai, và đôi mắt đen láy. Gương mặt cô tuy không phải rất đẹp, nhưng cũng khá ưa nhìn, trông hơi rắn rỏi, khỏe mạnh, và cặp môi căng đầy. Cô cũng toát ra nét đẹp đậm màu quyến rũ như Nikolaos, dù rằng nét đẹp của cô dịu dàng và nữ tính hơn.
Khi Emily chui vào băng ghế sau, cô chợt nhận ra sự tự tin và sắc sảo từ người phụ nữ ấy, điều đó khiến cô cảm thấy như đang ở tình thế bất lợi. Cô không thể nào nhận ra điều đó là gì, dù chỉ là một khoảnh khắc. Quá nhiều chuyện đã xảy đến với công trong mấy tháng vừa qua, sự căng thẳng từ việc phải giải quyết mọi thứ đã khiến cô đánh mất sự tự tin vốn có của bản thân, dù rằng cô vẫn có khả năng xoay sở, hoặc đưa ra quyết định khi cần thiết. Tuy vậy, tâm trí cô thường bị đè nặng và sự tự tin cũng bị ảnh hưởng đối với Emily.
Khi chiếc xe bắt đầu dời bánh, người phụ nữ ngồi cạnh Nikolaos quay lại nhìn Emily. Cô cố gắng nở một nụ cười xã giao.
“Tôi là Emily Peterson...” Cô tự giới thiệu mình trước.
“Đây là Sofia,” Nikolaos ngắt lời, “cô ấy là em họ của tôi.”
Emily đột nhiên giật thót. Nếu người phụ nữ này cũng thuộc dòng họ Konstantin, ắt hẳn cô ta sẽ không dành cho cô một chút thiện chí nào.
Và cô đã đúng. Sofia không đáp lại nụ cười của cô. Thay vào đó, ánh mắt đen láy của Sofia ném vào Emily cái nhìn đầy dò xét. “Nikolaos và tôi biết nhau từ hồi còn rất bé.” Cuối cùng thì Sofia cũng lên tiếng, với một giọng nói trầm và hơi khàn. “Chúng tôi là những người bạn rất thân, cũng như là những người anh em họ tốt của nhau.” Cô ta muốn Emily hiểu ngầm ý của cô và nhìn xoáy sâu vào gương mặt Emily như để chắc chắn rằng cô hiểu rõ ý của cô ta. Emily cố gắng giữ thái độ thật bình thản, nhưng không chắc rằng có thành công trong việc đó không.
Vẫn với giọng nói lạnh lùng, Sofia nói tiếp. “Dĩ nhiên tôi biết cô là ai. Tôi đã nghe nói nhiều về cô từ những người trong gia đình tôi.”
Vốn tiếng Anh của cô ta cũng tốt như Nikolaos. Không có chút biểu hiện thân mật nào trong giọng nói của Sofia. Emily buông tiếng thở dài rất nhẹ. Cô nghĩ Sofia đã biết tất cả về di nguyện của Dimitri và cũng như Nikolaos, cô ta phản đối quyết định để lại tài sản thừa kế của Dimitri.
Cô thở dài một lần nữa, lần này to và rõ ràng hơn. Những tháng tiếp theo này sẽ trở nên vô cùng khó khăn cho cô nếu toàn bộ gia đình nhà Konstantin đều chống lại cô. Cô phải nỗ lực để thuyết phục một vài người trong số họ đứng về phía cô, cô tự nhủ. Chắc chắn không thể thuyết phục anh chàng Konstantin này rồi, vì định kiến của anh dành cho cô là không thay đổi được, và dường như không có điều gì trên thế gian này có thể giúp cô lên tiếng hay thay đổi nó được. Nhưng Sofia là một phụ nữ, và cũng trạc tuổi cô. Họ có thể tìm thấy nhiều điểm tương đồng, nếu họ vượt qua sự thù địch ban đầu này.
Emily cố gắng nở một nụ cười thân thiện khác, dù không nhận được phản hồi tích cực nào. Cô vẫn quyết không từ bỏ. Thay vào đó, cô hỏi với một giọng nói ấm áp và thân thiện hơn: “Cô đang sống ở Nicosia à?”
“Gia đình tôi có một căn hộ ở đó.” Sofia vẫn lạnh nhạt. “Chúng tôi cũng có một căn nhà ở Limassol, và một căn khác ở dãy núi Troodos.”
Emily bắt đầu nhận ra rằng gia đình nhà Konstantin giàu có và đầy quyền lực hơn cô từng nghĩ. Trước khi cô lên đường đến Cyprus, cô ngây thơ cho rằng Dimitri chính là người một biểu tượng thành công nhất trong dòng họ này, người đã nâng tầm khách sạn lên hàng khách sạn 5 sao cao cấp. Nhưng cô đã sai lầm hoàn toàn. Từ những gì cô biết được, công việc kinh doanh của Nikolaos còn rộng khắp và đa dạng hơn, và dĩ nhiên là thành công về mặt tài chính hơn. Nhưng nếu gia đình này có rất nhiều tiền rồi, thì họ cần gì phải làm căng thẳng thêm vấn đề tài sản thừa kế của Dimitri để lại cho cô? Emily tự hỏi với những thắc mắc trong đầu.
“Cô sẽ thật sự làm việc cho Nikolaos trong vài tháng tới?” Sofia lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Emily.
Emily nhún vai. “Tôi không có nhiều lựa chọn. Đó là điều khoản nằm trong di chúc của Dimitri.”
“Di chúc của Dimitri!” Sofia lặp lại với một vẻ thiếu kiên nhẫn. “Tôi không thể hiểu tại sao di chúc ấy có thể gây ra bao rắc rối như vậy. Anh có thể phá bỏ những điều khoản trong di chúc đó phải không Nikolaos?”
Anh quay đầu lại và nhìn Sofia với ánh mắt chịu đựng, như thể anh đã quen với sự mất bình tĩnh của cô. “Nếu chỉ mình anh thôi, thì anh có thể làm và anh sẽ làm như vậy. Nhưng những người còn lại trong gia đình Dimitri sẽ không đồng ý.”
“Anh không nói chuyện với họ được sao?”
“Anh đã nói chuyện rồi. Nhưng quyết định của họ rất kiên định, và anh không thể thử thay đổi ý kiến họ một lần nữa. Họ có quyền làm điều gì mà họ cho là tốt nhất.”
“Vậy thì việc đó tùy vào anh cả đấy.” Sofia kết luận, đoạn quay lại Emily. “Cô thừa biết là di chúc đó không công bằng, cô phải nói với luật sư của cô rằng cô không muốn chấp nhận bản di chúc thừa kế đó.”
Nhưng Emily cảm thấy mệt mỏi với việc những người trong gia đình nhà Konstantin bảo cô phải làm cái này hay không được phép làm cái kia rồi. Cô cũng dần phát hiện ra mình không thích cô nàng Sofia này cho lắm. Có cái gì hằn học và tự cao tự đại trong ánh mắt cũng như trong cách nói của cô nàng này, đồng thời giọng nói của cô ta thể hiện sự ngang tàng và cố chấp. Emily dẹp bỏ luôn mọi ý định cố gắng làm bạn với cô ta.
“Tôi không định sẽ đi ngược lại di nguyện của Dimitri”, cô nói một cách bình tĩnh.
“Nikolaos, làm ơn làm cái gì đó đi chứ!” Sofia nói như van nài, kèm theo giọng khàn nhẹ, “Anh phải khiến cô ả từ bỏ việc thừa kế này.”
Nhưng cuộc nói chuyện này đến đây là quá đủ đối với Emily. “Di thư của Dimitri rất rõ ràng, không có lý do gì và cũng không có ai có thể chống lại được”, cô khẳng định một cách rất điềm tĩnh. “Và nếu các người muốn gây thêm khó khăn cho tôi, thì tôi buộc phải nhờ đến pháp luật can thiệp để bảo vệ bản thân vậy.”
Cô muộn màng nhận ra câu nói ấy như một lời đe dọa. Và linh tính Emily mách bảo với cô rằng không ai đủ minh mẫn dám buông lời đe dọa như vậy với Nikolaos Konstantin. Thậm chí Sofia cũng trở nên thảng thốt, như thể cô chưa bao giờ nghe ai nói điều gì vội vàng như thế trước đây.
Nikolaos ngước nhìn qua gương chiếu hậu, để anh có thể trừng mắt nhìn Emily. Cô chợt rùng mình dưới ánh mắt đầy giận dữ đó, nhưng rồi tự nhắc mình rằng anh ta không thể làm gì mình được. Nhất là khi anh ta đang lái xe và ngay cả cô em bà con đang ngồi cạnh anh ta cũng vậy.
Đoạn anh nói, nhắc nhở cô rằng có rất nhiều cách gây đau đớn, không chỉ bằng hành động.
“Nếu cô dùng bất cứ trò gì từ pháp luật để chống lại tôi, tôi hứa với cô rằng cô chắc chắn sẽ phải hối tiếc vì điều đó.” Giọng anh thể hiện sự đe dọa.
Vẻ giận dữ của Nikolaos khiến Emily không nói nửa lời, và ngay cả Sofia cũng lặng thinh. Chiếc xe tiếp tục hướng về Larnaca, xuyên qua những quả đồi tròn thấp được phủ một màu xanh tươi mát khi trời đang vào xuân, điểm xuyến những vết đốm li ti đầy màu sắc của loài hoa chớm nở. Nhưng không một tiếng nói nào cất lên trên chiếc xe ba người trong suốt cuộc hành trình còn lại.
“Chi phí cho những việc này rất đắt”. Anh nói với giọng quả quyết.
Emily ném cái nhìn bực dọc về phía đống hành lý cao nghệu và hy vọng Nikolaos không biết rằng đó là số quần áo mà cô đã mua sắm không tiếc tay hôm nọ. Sau bữa mua sắm quá tay đó, cô không còn đủ sức để trả chúng lại những cửa hàng, và càng cảm thấy tội lỗi nếu bỏ chúng đi.
“Tôi sẽ ở đây trong suốt một năm tới”, cô e dè nói.
“Ở Cyprus này có rất nhiều cửa hàng”, Nikolaos nhấn mạnh, “Cô chỉ nên mang theo vài món đồ thật sự cần thiết thôi, còn lại những gì còn thiếu thì cô đều có thể tìm mua ở đây.” Đoạn anh bĩu môi. “Nhưng tôi nghĩ rằng cô đã tiêu xài hết số tiền của Dimitri rồi. Mọi đồ đạc trong đống hành lý này đều là đồ hiệu phải không?”
“Tôi không bao giờ xài một xu nào vốn không phải của tôi”. Emily giận dữ đáp lại vì cho rằng ý anh là cô luôn mong ra đi với số tiền của dượng cô. “Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ phải sống nhờ vào đồng tiền của ông.”
Nikolaos tỏ vẻ không tin lời cô, nhưng anh không muốn làm căng thẳng thêm vấn đề này. “Theo tôi ra xe!”, anh nói như ra lệnh.
“Thế còn đống hành lý này...?” - Emily lên tiếng.
“Tài xế sẽ mang chúng ra.” Anh vẫy tay ra hiệu cho một người đàn ông vạm vỡ đang đứng gần đó mà nãy giờ Emily không hề hay biết. Đoạn anh bước nhanh về phía lối ra, để mặc cô phải hối hả chạy theo.
Chiếc xe đang chờ sẵn bên ngoài có nước sơn đen nhánh và bóng bẩy, toát lên một vẻ mạnh mẽ. Đúng là của thế nào người thế đó, Emily làu bàu khi cô chui vào và gần như lọt thỏm trên chiếc ghế bọc da mềm của băng sau. Đoạn cô tự dưng cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng khi Nikolaos ngồi vào cạnh cô. Cô bực mình nhủ thầm liệu rằng cô luôn có cảm giác như vậy mỗi khi anh ta đến gần cô hay không.
“Cô sẽ ở tại khách sạn của tôi tại Larnaca”, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, anh nói. “Rõ ràng là cô cần vài ngày để làm quen với cuộc sống mới ở đây, và để soạn đống hành lý này ra.” Anh nói giọng châm biếm khi nhắc về số hành lý cô mang theo. “Chúng ta sẽ bắt tay vào làm việc nghiêm túc từ tuần sau”.
“Tại sao tôi phải ở trong khách sạn của anh chứ?” Cô bực mình hỏi vì biết rằng cô sẽ thấy thoải mái hơn khi không phải chạm mặt anh chàng đẹp trai nhưng có vẻ khó chịu này.
“Bởi vì tôi đã hứa với Dimitri rằng tôi sẽ chăm sóc cô.”
“Tôi không cần ai chăm sóc tôi cả.” Cô giãy nảy ngay lập tức, “đặc biệt nếu đó là một nghĩa vụ phải làm. Anh thật ra còn không muốn thấy tôi ở đây chút nào, phải không thưa ngài Konstantin?”
“Nikolaos”, anh nhẹ nhàng ngắt lời cô, “tôi đã bảo với cô rằng hãy gọi tôi là Nikolaos mà.”
Nhưng Emily không muốn bị nhắc đến mối quan hệ giữa họ, dù chỉ là anh em họ hàng qua hôn nhân của bố mẹ, không có mối liên hệ huyết thống gì. Trong suốt thời gian còn lại trên xe, cô giữ thái độ im lặng, và cảm thấy đỡ bực bội hơn khi chiếc xe dừng lại bên ngoài một khách sạn nằm cạnh một công viên đi dạo nhỏ và hướng ra bến du thuyền phía xa.
Nikolaos dẫn cô đến một trong những căn phòng tuyệt vời nhất ở khách sạn này. Căn phòng có ban công nhìn ra biển, và ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng rọi qua những khung cửa sổ rộng.
“Căn phòng này đẹp lắm” Emily nói, tuy vẫn giữ thái độ bình thản một cách lịch sự, “Nhưng dĩ nhiên là tôi chỉ cần ở đây một vài đêm thôi.”
“Tại sao?” Nikolaos nheo mắt.
“Bởi vì tôi cần một nơi ở của riêng mình. Tôi không thể sống cả năm ở khách sạn mãi được. Có lẽ tôi nên tìm một căn hộ nho nhỏ nào đấy...”
“Và rồi làm sao cô trả tiền nhà?” Anh lạnh lùng hỏi. “Chừng nào cô chưa hoàn thành việc học ở đây, cô vẫn chưa thể thừa kế toàn bộ gia sản của Dimitri đâu. Và tôi nghi ngờ rằng cô không còn nhiều tiền mang theo người, nếu nhìn vào số hành lý này, vì chúng nói lên thói quen tiêu xài của cô rồi.”
Dĩ nhiên Emily cảm thấy đuối lý, bởi vì anh nói đúng. Tại sao chứ, tại sao cô lại lao mình vào việc mua sắm vô độ như vậy? Chính điều đó đã vét sạch toàn bộ số tiền dành dụm của cô, đồng thời đẩy cô vào tình trạng khó khăn tài chính như vậy. Và bất cứ vấn đề nào cũng sẽ càng trở nên khó khăn hơn, chừng nào anh ta vẫn còn can dự vào, cô thầm nghĩ.
“Tôi sẽ kiếm tiền trong khi học công việc kinh doanh khách sạn”, cô nói với giọng cương quyết, với một sự kiên định đấu tranh cho sự tự do của bản thân. “Tôi vẫn có thể trả chi phí chỗ ở nhờ vào số tiền đó.”
Nikolaos thoáng chút ngạc nhiên, vì anh cứ nghĩ rằng cô sẽ vui vẻ tận dụng cơ hội được ở trong khách sạn mà không cần tốn một xu nào. Anh khoát tay. “Cô nên ở lại khách sạn thì tốt hơn. Một khi cô bắt đầu khóa huấn luyện, cô sẽ làm việc liên tục cả ngày lẫn đêm vì công việc kinh doanh khách sạn là một công việc hai-mươi-bốn-giờ-một-ngày. Chọn sống xa bên ngoài khách sạn là rất vô lý.”
“Tôi cứ nghĩ anh không muốn tôi làm việc ở đây, dưới quyền anh, thậm chí không đội trời chung với anh nữa mà.” Cô nói “Thật ra, dựa trên cách mà anh nghĩ về tôi, tôi thật không hiểu tại sao anh lại tự mình giải quyết điều này. Chắc chắn sẽ hoàn toàn tốt hơn nếu anh để cho một ai khác làm nó thay anh chứ, đúng không?”
“Tôi không thể để ai làm thay cả”, Nikolaos gằn giọng. “Tôi đã hứa với chú tôi rằng tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, và tôi phải giữ lời. Tôi không chấp nhận bản di chúc của Dimitri, cũng như tôi không nghĩ rằng cô xứng đáng có quyền thừa kế đối với gia sản của ông, nhưng tôi vẫn sẽ làm mọi thứ để hoàn thành tâm nguyện của ông.”
“Tôi sẽ nói chuyện với cô vào sáng mai”, anh cố gắng giữ bình tĩnh khi hạ giọng, “Nếu cô muốn ăn chút gì đó, nhà hàng của khách sạn vẫn mở cửa như thường lệ.”
Sau khi anh đi khỏi, một vài nhân viên phục vụ khệ nệ khuân đống hành lý của cô vào, và cô lại cảm thấy xấu hổ khi nhận ra số tiền cô đã tiêu xài vào chúng.
Một lúc sau, cô xuống nhà hàng và gọi bữa tối, cô dần lấy lại cảm giác tự chủ hơn khi ngồi ở bàn ăn một mình. Tuy nhiên, đến cuối bữa ăn, khi chuẩn bị trả tiền, cô mới chợt nhận ra rằng Nikolaos đã ra chỉ thị rằng toàn bộ chi phí tiêu xài của cô sẽ được thanh toán bởi chính anh ta. Emily đã quen với việc tự chi trả, do vậy hành động của Nikolaos khiến cô thấy khó chịu và cô nghĩ điều đó nhất định phải được thay đổi. Cô định bụng sẽ nói chuyện rõ ràng với Nikolaos vào sáng hôm sau.
Tuy nhiên, đêm nay, cô chỉ muốn ngủ. Một ngày dài và nhiều cảm xúc xáo trộn, cùng với vài cốc rượu vang mà cô uống khi dùng bữa tối đang kéo sụp mi mắt cô xuống vì cơn buồn ngủ đang đến. Cô trở về phòng, rúc mình vào những tấm chăn lạnh tanh và thô ráp rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi cô thức giấc thì ánh bình minh đã chiếu những tia nắng nhè nhẹ, nhàn nhạt xuyên qua những vòm mây xanh thẳm. Cô biết rằng Cyprus vào tháng Hai có thể trở lạnh và ẩm ướt, nhưng dù sao thì hôm nay cũng hứa hẹn một ngày ngập nắng, một sự thay đổi tuyệt vời so với thời tiết vốn ảm đạm, xám xịt nơi nước Anh.
Emily nhanh chóng tắm rửa và thay đồ. Cô quyết định bỏ bữa sáng, vì cô không muốn ăn thêm bất cứ món gì trong khách sạn này cho đến khi cô giải quyết vấn đề chi trả chi phí ăn uống với Nikolaos. Cô rời khách sạn, và tản bộ về phía công viên nhỏ dành cho người đi dạo với những hàng cọ cao vút, trải dài dọc lối đi, nhắc cô nhớ đến miền nam nước Pháp xinh đẹp.
Cô thả bộ về phía bến tàu, nơi những chiếc du thuyền bồng bềnh trên sóng và nằm cạnh nhau trong tĩnh lặng, một số chiếc khá nhỏ, trong khi số khác có lớp sơn trắng muốt và đắt tiền. Mặc dù lúc này vẫn còn sớm, trên bến đã có nhiều đi dạo, một vài người trong số họ thong thả đi về phía bãi biển dù rằng nhiệt độ lúc này vẫn chưa đủ ấm áp để tắm nắng. Một số người khẽ mỉm cười chào Emily khi họ lướt qua cô, và cô chợt nhận ra mình cũng đang mỉm cười chào họ. Con người nơi đây dường như rất khác so với ở quê nhà. Thân thiện hơn, cởi mở hơn. Dĩ nhiên sự khác biệt đó là do tất cả họ đều đang tận hưởng kỳ nghỉ. Nhưng có điều gì đó rất nồng nhiệt ở không khí cuộc sống nơi đây, người ta í ới gọi nhau và bông đùa khi mở cửa những cửa hàng nằm dọc lối đi dạo. Trông họ thật sự rất hạnh phúc với công việc của mình và luôn sẵn sàng đón chào một ngày mới đang đến. Điều này thật khác so với với nhịp sống hối hả của thành phố lớn nơi Emily sinh sống và quen thuộc, nơi mà mọi người chen chúc, tranh thủ từng chút không gian trong những xe buýt, tàu điện ngầm chật kín người, hay tất bật ngược xuôi trên đường, phớt lờ đi hết những gì xung quanh, chỉ tập trung làm sao đến sở làm không bị trễ giờ.
Chợt Emily giật thót, khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc từ xa. Nikolaos đang bước nhanh về phía cô. Bữa nay anh diện rất trang trọng trong bộ com-lê màu đen cùng với chiếc áo sơmi trắng chững chạc, trông anh toát lên vẻ quyến rũ hơn bao giờ hết.
Cô khẽ rít trong cổ họng. Anh ta đang làm gì ở đây? Đang đi tìm cô chăng? Khi Nikolaos đến gần hơn, ánh mắt của anh dừng lại nơi cô, và cô nhận ra rằng anh cũng tỏ ra ngạc nhiên khi gặp cô ở đây. Do vậy, sự gặp gỡ này hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Khi anh đến trước mặt cô, cặp chân mày đậm của anh nhíu lại cho thấy anh có vẻ khó chịu khi gặp cô.
“Cô dậy sớm thế?”, anh hỏi ngắn gọn.
“Chứ anh muốn thế nào?” cô đáp. “Anh muốn tôi nằm cả nửa buổi sáng trên giường à? Tôi không phải loại người lười biếng.”
“Tôi cứ nghĩ rằng, sau một chuyến bay dài ngày hôm qua, ắt hẳn cô phải thư giãn và gọi bữa sáng đến tận phòng chứ.” Nikolaos nói sau một thoáng im lặng.
Chính câu nói của anh đã nhắc Emily điều cô muốn giải quyết.
“Tôi sẽ không gọi thức ăn gì ở khách sạn của anh cho đến khi nào chúng ta giải quyết vấn đề chi trả một cách sòng phẳng.” Cô nói ngay.
Hàng chân mày của Nikolaos ngày càng cau lại hơn. “Mọi chuyện đã được sắp xếp hết rồi. Khách sạn sẽ thanh toán tất cả chi phí cho cô.”
“Tôi không cần điều đó.” Cô gay gắt. “Tôi đã quen với việc tự mình xoay sở chi phí cá nhân. Tôi không muốn được đối xử theo kiểu chịu ơn, bố thí như vậy.”
“Cô nghĩ gì vậy?” Nikolaos mỉa mai nói. “Đây là mánh lới để gây ấn tượng với tôi à? Cô bày trò để cố thuyết phục tôi rằng cô không muốn bị lệ thuộc, và không chấp nhận xài tiền của người khác à?”
Emily cảm thấy sự uất ức dâng nghẹn trong lòng. Cô phải làm gì để khiến anh ta hiểu ra vấn đề? Tiếp tục thuyết phục anh ta rằng cô không thích những gì miễn phí chăng?
“Tôi không phải loại người chỉ muốn được cho không thứ gì đó.” Cô phản ứng lại.
“Thế thì tại sao cô lại chấp nhận bản di chúc thừa kế mà Dimitri để lại cho cô?” Anh nói ngay lập tức.
“Chuyện đó... chuyện đó lại khác”.
“Khác như thế nào?” Giọng anh lạnh tanh.
“Khác ở mọi thứ.” Cô gắt. “Và dĩ nhiên là anh biết chứ!”
Sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị. “Tất cả những gì tôi được biết là tôi phải có nghĩa vụ cung phụng cho cô mọi thứ mà cô muốn trong suốt thời gian tới. Và nếu cô muốn hoàn thành những điều khoản trong di chúc của Dimitri, thì cô phải có trách nhiệm là chấp nhận sự chu cấp đó của tôi. Và tôi đoán rằng cô sẽ chấp thuận điều đó”, anh tiếp tục với một sự mỉa mai. “Không điều gì có thể ngăn việc cô muốn chiếm đoạt toàn bộ gia sản của Dimitri phải không?”
Emily buông lời thở dài đánh thượt, và ngừng tranh cãi. Cô biết chắc rằng cô không thể nói hay làm bất cứ điều gì để thay đổi suy nghĩ của anh về cô. Anh ta đã gán cho cô cái nhãn “kẻ săn gia tài”, và đó sẽ là hình ảnh duy nhất của cô trong mắt anh mãi mãi về sau. Dù sao thì điều đó cũng không sao, cô tự nhủ bản thân. Cô đến đây để học cách điều hành khách sạn của Dimitri, những việc khác không hề đáng để cô bận tâm.
Cô quay đi, bỏ mặc Nikolaos phía sau, tản bộ phía bến tàu. Chợt cô thấy hơi bất ngờ khi biết rằng anh cũng đi bộ bên cạnh cô.
“Tại sao anh lại đi theo tôi?”, cô hoạnh hoẹ. “Anh không cần phải theo dõi tôi suốt như vậy, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến danh tiếng của dòng họ Konstantin đâu.”
“Tôi không đi theo cô”, anh nói cộc lốc. “Tôi đang đi về phía bến du thuyền. Hôm nay, một số người bạn của tôi sẽ mượn thuyền của tôi. Tôi có một cuộc họp ngắn, nhưng trước khi tôi đi, tôi phải bảo đảm rằng mọi thứ trên tàu đã sẵn sàng cho họ.”
“Thuyền của anh?” Emily lặp lại. Ánh mắt cô lướt qua dãy tàu thuyền đang neo gần bến. “Là chiếc nào trong số đó? À không, để tôi đoán.” Cô tiếp tục nói với vẻ châm biếm. “Là chiếc to nhất và đắt tiền nhất.”
Đôi mắt đen của anh xoáy vào cô tỏ vẻ bực dọc. “Bộ cô nghĩ rằng tôi cần phải khoe khoang sự giàu có của bản thân à?” Nói đoạn anh bước về phía bến du thuyền, và nhanh nhẹn nhảy lên một chiếc thuyền cỡ vừa đang neo gần cầu tàu.
Emily cố nén tiếng thở dài. Dường như cô không biết phải nói gì với Nikolaos. Và đó chính là người mà cô phải làm việc cùng trong suốt năm tới!
Dĩ nhiên đó hoàn toàn là do lỗi của anh ta, cô tự nhủ với chính mình với sự quả quyết. Anh ta thật đáng ghét và kiêu ngạo. Nhưng mọi chuyện sẽ trở nên không thể tốt đẹp nếu giữa họ cứ tiếp tục như vậy trong suốt mười hai tháng sau đó. Thật ra, cô không nghĩ rằng cô có thể đối mới vặt điều này. Cô hoàn toàn tự chủ được, thậm chí không cần một ai để chia sẻ hay tâm sự cùng. Cần phải đạt được một vài thỏa thuận chung, nếu không, cô không thể tiếp tục trong suốt thời gian tới, cô sẽ lo lắng, hoảng sợ, hoặc có thể từ bỏ mọi thứ và về nhà.
Cô quyết định rằng giữa cô và anh cần phải nói chuyện với nhau. Và ngay lúc này luôn, trước khi sự dũng cảm rời bỏ cô.
Emily ngồi xuống băng ghế gần bến du thuyền, và đợi Nikolaos quay lại từ chiếc thuyền của anh.Cô chợt nhận ra trái tim cô đập rộn ràng hơn, và cô tự nhủ rằng điều đó thật là ngớ ngẩn, không có lý do gì để cô phải lo sợ Nikolaos cả. Tuy vậy điều đó không giúp cô thoát khỏi cảm giác như kiến đốt khi thấy anh trở lại.
Khi Nikolaos thấy cô đang ngồi đó, đợi anh, anh sững lại và vẻ cau có nhanh chóng biến mất trên gương mặt anh.
“Tôi không có đủ thời gian, hay sự lịch sự để nói chuyện thêm với cô hôm nay”, anh cộc lốc nói.
Sự thô lỗ đầy chủ ý của anh gần như khiến Emily muốn đứng dậy và bỏ đi ngay lập tức. Nhưng thay vì vậy, cô tự ép mình ngồi lại. Cô biết rằng cô là người phải tỏ ra có thiện chí trước, dù rằng đó là việc khó khăn nhất trước giờ mà cô từng phải làm.
“Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên xin lỗi anh”, cuối cùng cô lên tiếng, cố tỏ ra nhượng bộ, dù rằng cô biết cô không làm gì để phải xin lỗi anh ta cả. Cô thật sự chỉ muốn làm dịu đi thái độ của anh đối với cô.
Thay vì tỏ ra thông cảm, gương mặt Nikolaos chuyển sang vẻ mỉa mai. “Liệu tôi có thể phát hiện được sự không chân thật trong giọng nói của cô chăng?”, anh châm biếm nhại.
Emily giật thót khi anh ta nhận ra điều đó quá dễ dàng. Liệu cô còn để lộ ra điều gì qua giọng nói của mình sao?
“Tôi... ơ... tôi...”, cô bắt đầu tỏ ra bối rối thật sự. Đoạn cô cố gắng bình tĩnh trở lại. “Tôi đang cố gắng làm điều gì đó thay đổi tình huống khó khăn này”, cô tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng. “Tôi chỉ muốn dẹp bỏ những bất đồng giữa hai chúng ta.”
Nikolaos liếc nhìn đồng hồ trên tay. “Câu chuyện này phải tạm dừng ở đây thôi,” anh nói cụt ngủn. “Tôi đã trễ cuộc hẹn làm ăn của tôi rồi.”
Tuy nhiên, Emily biết rằng nếu cô từ bỏ ngay bây giờ, cô sẽ không đủ can đảm để giải quyết vấn đề này một lần nữa. “Tôi muốn đi bộ cùng với anh một đoạn”, cô đề nghị. “Tôi thật sự muốn nói chuyện với anh.”
“Tôi không đi bộ, tôi sẽ lái xe, đến Nicosia. Nếu cô muốn nói gì thì cô sẽ phải đi cùng tôi đấy.”
“Đến Nicosia sao?” Cô chớp mắt.
“Chỗ ấy chỉ cách đây năm mươi km thôi”, anh tỏ ra hết kiên nhẫn. “Tôi có đề nghị cô đi cùng tôi đến tận cùng thế giới đâu.”
“Nhưng... tôi sẽ làm gì khi đến đó?”
“Đó không phải là việc của tôi.”
“Tôi sẽ coi như đó là một chuyến đi chơi vậy”, sau một thoáng suy nghĩ, cô nói. “Cuộc hẹn làm ăn của anh kéo dài trong bao lâu?”
“Một vài giờ”.
“Và sau đó tôi có thể theo anh trở về Larnaca chứ?”
“Dĩ nhiên, tôi sẽ không bỏ cô lại Nicosia đâu.” Anh cộc lốc.
“Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh.” Cô nói. Cô thật sự muốn nói chuyện với anh và cố gắng giải quyết tất cả mọi vấn đề trong ngày hôm nay, trong khi tinh thần cô vẫn đang đủ vững vàng và cô đủ dũng cảm để đối mặt với anh ta.
Chiếc xe của Nikolaos đang đợi sẵn trước khách sạn. Anh mở cửa cho cô vào, rồi ngồi vào băng ghế trước, ngay bên cạnh cô.
“Hôm nay không có tài xế sao?” Cô hỏi.
“Tôi chỉ cần anh ta trong những dịp trang trọng đặc biệt khi cần thiết thôi.”
“Đón tôi từ phi trường về khách sạn không thể nào là một việc cần sự trang trọng đến mức như vậy.” Cô vặn.
“Nhưng dù sao thì nó cũng là dịp đặc biệt, ghi dấu ngày cô lần đầu đến Cyprus. Dù tôi có thích điều đó hay không, thì ít nhất hiện thời, cô đã là thành viên của dòng họ Konstantin. Điều đó có nghĩa là cô phải được đón tiếp một cách trân trọng.”
“Thậm chí kể cả khi điều đó khiến anh cảm thấy khó chịu.” Cô châm biếm.
Nikolaos chỉ khẽ nhún vai. “Theo như bản di chúc của Dimitri thì cô chắc chắn sẽ đến Cyprus. Nhưng không có nghĩa là cô chắc chắn sẽ ở đây.”
Đột nhiên cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ. “Ý anh là sao?”
“Ý tôi là giữa chúng ta cần phải có những sự việc đại loại như... như là dàn xếp thỏa thuận.”
“Dàn xếp, thỏa thuận?” Emily hỏi ngay lập tức. Đồng thời đôi chân mày vàng nhạt của cô nhíu lại gần nhau. Cô đã đồng ý đi cùng với anh chàng này bởi vì cô muốn thảo luận vài vấn đề cần thiết với anh, và cũng để cố gắng - dù rằng cô không hy vọng sẽ thành công trong việc đó - để xóa bỏ những định kiến mà anh dành cho cô. Cô hy vọng rằng có thể khiến anh nhận ra rằng mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn với cả hai nếu họ nỗ lực hòa giải sự bất đồng giữa hai người, dẹp qua một bên những khác biệt trong quá khứ và xây dựng một mối quan hệ tốt để cả hai cùng hợp tác ăn ý với nhau trong thời gian tới. Tuy nhiên, dường như Nikolaos Konstantin không có cùng mong muốn đó với cô.
“Dù cô định chiếm trọn toàn bộ tài sản của Dimitri,” anh bình thản nói tiếp. “Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô không nên làm điều đó. Số tài sản ấy thuộc về gia đình ông.”
“Tôi chính là thành viên trong gia đình ấy.” Cô gắt lại. “Mẹ tôi là vợ của ông mà.”
“Chỉ một vài năm thôi mà,” Nikolaos nhấn mạnh. “Và ông thì chỉ là dượng của cô mà thôi. Theo tôi, cô không có bất cứ quyền lợi gì. Cô không có quan hệ ruột thịt, thậm chí còn không dùng họ Konstantin. Cô vẫn giữ họ của cha đẻ mình, Peterson. Dù vậy tôi chấp nhận điều đó. Cô không có quyền gì để đáng được gọi là Emily Konstantin.”
“Anh liên tục nói về quyền lợi,” Cô gắt gỏng. “nhưng tôi cảm thấy dường như anh muốn chối bỏ chúng đối với Dimitri, chú ruột của anh. Ông ấy có quyền tự định đoạt tài sản của mình và ông đã thể hiện những nguyện vọng trong chúc thư hết sức rõ ràng rồi. Ông ấy muốn để lại tài sản cho tôi. Tuy vậy, anh vẫn không chấp nhận điều đó, anh cứ cố gắng phớt lờ đi di nguyện của ông.”
“Cuộc hôn nhân với mẹ cô đã khiến Dimitri quên đi rằng ông vẫn còn rất nhiều nghĩa vụ với những người thân thuộc khác.” Giọng Nikolaos ngày càng cay nghiệt hơn. “Ông ta có ba người cô ruột, một cháu trai, và hai cháu gái. Dĩ nhiên có tôi trong số đó, dù rằng tôi không quan tâm đến một phần nào trong toàn bộ gia sản của ông cả. Nhưng gia đình tôi là bà con ruột thịt của ông, và do vậy họ xứng đáng được hưởng quyền thừa kế hơn, chí ít cũng là một phần nào trong tài sản đó.”
Emily cảm thấy hơi bất ngờ trước những lời Nikolaos nói, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng dượng cô còn những thành viên trong chính gia đình ông có thể thừa kế một phần từ gia sản của ông. Cô do dự nói.
“Ý anh là những người cô ruột, cháu trai, cháu gái đó của ông đang cần tiền à? Và nếu họ thừa hưởng một phần tài sản thừa kế đó, thì họ sẽ bớt khó khăn hơn chăng?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Nikolaos nói với vẻ khó chịu. “Họ là những người trong dòng họ Konstantine, không ai trong dòng họ này có thể gặp khó khăn về tài chính được. Tôi cam đoan như vậy.”
“Vậy chuyện thừa kế thì sao?” Emily tỏ vẻ bực bội.
“Ý tôi là họ xứng đáng có quyền được hưởng thừa kế hơn cô.”
“Liệu họ có cố giành quyền thừa kế đó không?”
“Không.” Anh nói sau chút ngập ngừng.
“Vậy thì có phải chính anh là người đã khiến mọi chuyện trở nên rối hơn phải không?” cô gắt gỏng. “Anh muốn chính họ phải thừa kế, chứ không phải là tôi. Thật ra, với anh, ai hưởng thừa kế cũng được, miễn người đó không phải là tôi, đúng không?”
Nét mặt Nikolaos trở nên nghiêm nghị. “Rõ ràng nói chuyện này với cô cũng vô ích thôi,” anh mỉa mai. “Dường như cô không có liêm sỉ hay lòng tự trọng gì cả. Cô chẳng qua là một “kẻ săn tiền thừa kế”, y như mẹ cô vậy.”
Câu nói của anh như giọt nước tràn ly, Emily trở nên mất bình tình thật sự. Anh ta muốn nghĩ sao về cô cũng được, nhưng anh không có quyền sỉ nhục mẹ cô.
“Dimitri và mẹ tôi đã rất hạnh phúc bên nhau,” cô gào lên. “Ông ấy yêu mẹ tôi, ông ấy thật sự yêu bà. Và ông luôn muốn ở bên cạnh mẹ tôi.”
“Chú tôi đã bị mẹ cô mê hoặc,” Nikolaos tiếp tục chế nhạo. “Ông đã từ bỏ gia đình, nhà cửa, từ bỏ mọi thứ chỉ để thỏa mãn mong muốn là ở cạnh mẹ cô.”
“Ông ấy không bị mê hoặc. Ông yêu mẹ tôi thật sự!” Emily trừng mắt nhìn Nikolaos đầy giận dữ. “Anh không hiểu sao? Anh không biết tình yêu là gì, và khi yêu là như thế nào phải không?”
“Dĩ nhiên tôi hiểu tình yêu và những rồ dại mà nó mang đến. Nhưng hôn nhân không chỉ dựa trên tình yêu thôi, mà nó cần phải có cả sự kính trọng, tình cảm thật sự, và những ràng buộc về lâu dài.”
“Cuộc hôn nhân giữa Dimitri và mẹ tôi có tất cả những điều đó. Nếu anh tận mắt nhìn thấy cách họ yêu thương nhau, anh sẽ hiểu điều đó. Anh có bao giờ kết hôn chưa?” Cô vặn hỏi.
“Chưa.” Anh đáp cộc lốc.
“Chà, do vậy, tôi không ngạc nhiên khi thấy những thành kiến trong lối suy nghĩ của anh đối với cuộc hôn nhân của người khác.” Cô tiếp tục. “Tôi hy vọng rằng những người phụ nữ ở Cyprus sẽ rất hạnh phúc nếu anh độc thân suốt đời.”
“Một ngày nào đó, khi tôi muốn có một tổ ấm riêng, thì tôi sẽ lập gia đình.” Anh nói với vẻ trịch thượng. “Nhưng tôi sẽ chọn lựa người bạn đời của tôi thật cẩn thận. Chỉ cần chọn lựa nhầm người, rất nhiều người sẽ bị ảnh hưởng từ hậu quả của cuộc hôn nhân sai lầm đó. Trong trường hợp của chú tôi, những người thân của ông bị gạt ra ngoài quyền thừa kế chỉ vì cuộc hôn nhân mù quáng của ông và mẹ cô. Còn tôi thì phải bỏ ra một năm trong cuộc đời tôi chỉ để chăm lo cho người phụ nữ vốn chẳng là gì của tôi cả.”
Những câu vừa rồi của anh cay nghiệt hơn anh nghĩ. Emily nhận ra những lời nói ấy đang đay nghiến cô nhiều như thế nào, và cô đáp trả cũng gay gắt không kém để cố kìm nén sự tức giận đang sục sôi. “Anh không cần phải quan tâm, chăm sóc tôi. Tôi không ngu ngốc hay đang tuyệt vọng, tôi hoàn toàn đủ khả năng tự chăm lo cho bản thân mình. Và dường như là anh quên rằng sự dàn xếp này đã hủy hoại cuộc đời tôi, cũng như chính cuộc đời anh. Nhưng tôi không giống anh ở chỗ, tôi sẽ cố hết sức để đạt được nó. Đó là ly do tại sao tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh hôm nay, với hy vọng rằng chúng ta sẽ dẹp bỏ mọi thù địch. Nhưng điều đó không thể nào thực hiện được. Anh rõ ràng không muốn một sự hòa giải nào, hay khiến mọi việc dễ dàng hơn, và tốt đẹp hơn cho cả hai ta.”
“Tôi không muốn giúp cho cuộc đời cô dễ dàng hay tốt đẹp hơn đâu.” Anh tiếp tục xát muối vào tim Emily. “Nhưng tôi có thể thấy cô có một động cơ to lớn để vượt qua những tháng tiếp theo với ít rắc rối nhất. Dù sao thì, khi thời hạn kết thúc, cô cũng sẽ có được tài sản thừa kế của mình. Đó mới là thứ cô mong muốn nhất, đúng không? “
“Ôi, tôi chịu thua anh rồi,” Emily nói trong sự tuyệt vọng, chán chường. “Cố gắng nói chuyện phải trái với anh cũng vô ích thôi. Anh luôn giữ những quan niệm thành kiến và cố chấp về tôi, và anh không bao giờ muốn thay đổi chúng, đúng không?”
“Phải,” anh ngắn gọn đáp, đoạn anh nhấn ga cho chiếc xe vụt tăng tốc.
Trên đường đến Nicosia, họ không nói với nhau nửa lời. Emily ước gì cô chưa bao giờ bước chân lên chiếc xe này, chưa bao giờ dại dột đi đôi co, lí sự với Nikolaos Konstantin, và cô mong chuyến đi sẽ qua nhanh.
Khi họ đến Nicosia, Emily nói ngắn gọn để được thả xuống bên ngoài bảo tàng Cyprus.
“Cô định mở mang kiến thức à?” Nikolaos không quên châm chọc.
“Tôi đủ nhận thức để hiểu rằng anh không biết tôi cần mở mang trí tuệ.” Cô đáp trả.
“Ngược lại, tôi nghĩ rằng cô rất thông minh và thậm chí khá tinh quái là đằng khác.”
“Anh cũng nghĩ rằng tôi tham lam, giả dối và không có lòng tự trọng nữa.” Cô nói như kết tội anh.
“Đó là do tự cô nói đấy nhé, không phải tôi đâu.” Anh nhìn đồng hồ trên tay. “Tôi sẽ đón cô sau hai giờ nữa.” Đoạn, ngay khi Emily vừa bước khỏi xe, anh phóng xe đi mất.
Lúc này, Emily không còn tâm trạng nào để thưởng lãm nền văn hóa cổ xưa của hòn đảo Cyprus nữa. Tuy vậy, cô không muốn mình đi lang thang trong suốt hai giờ đồng hồ tới, nên cô đành bước từng bước nặng nề trên lối vào chính của bảo tàng.
Khi cô đi dạo loanh quanh qua các căn phòng trong bảo tàng, cô thấy những tượng chiến binh, tượng kỵ sĩ và quái vật Minotaur[3] trong truyền thuyết bằng đất nung, những tượng làm bằng đá, đồng và cẩm thạch, những vũ khí, mũ giáp, những ly cốc, vòng đeo cổ và nồi vạc lớn với những hoa văn trang trí là quái vật Griffin[4] và những mỹ nhân ngư. Cô nhanh chóng cảm thấy thích thú đắm mình vào những hiện vật này. Nơi đây tái hiện lại lịch sử đầy thú vị nhưng nhiều xáo trộn của xứ Cyprus với những thời khắc chiến tranh đẫm máu, kéo dài từ thời kỳ đồ đá mới. Hòn đảo này đã từng bị cai trị bởi người La Mã, bị xâm lược bởi người du mục Saracen[5] xứ Ả-rập, bị chinh phục bởi Richard Trái Tim Sư Tử[6]. Những thương gia người xứ Phoenicia[7] đã cập bến đến những bãi cát vàng óng tuyệt đẹp của hòn đảo này, những thương nhân xứ Veneto[8] đã buôn bán hàng hóa trên những con phố sầm uất ở Nicosia, rồi những Hiệp sĩ của Thánh John[9] đã giành quyền quản lý những đất đai trù phú để trồng nên những cây mía đường và loại rượu Cyprus lừng danh.
[3] Minotaur: Theo thần thoại Hy Lạp, Minotaur là quái vật thân người, đầu bò mộng, về sau bị giết bởi anh hùng trong thần thoại Theseus.
[4] Griffin: Theo thần thoại Hy Lạp, Griffin là quái vật mình sư tử nhưng có đầu và cánh đại bàng. Vì sư tử là biểu tượng chúa tể muôn loài, còn đại bàng là chúa tể các loài chim, nên Griffin được cho là loài có sức mạnh và oai dũng vô song.
[5] Saracen: Là tộc người sinh sống tại vùng hoang mạc xứ Ả-rập và một phần Bắc Phi (tức Syria) vào thời La Mã cổ đại.
[6] Nguyên văn: Richard The Lionheart - vị vua của nước Anh vào thế kỷ XII.
[7] Phoenicia: tên một đế chế cổ đại sống ở khu vực ngày nay là Lebanon (Li-băng), Syria (Xi-ri) và Israel vào thế kỷ XIII đến thế kỷ VI trước công nguyên.
[8] Veneto: ngày nay là một tỉnh của nước Ý, có thủ phủ là thành phố Venice.
[9] Nguyên văn: Knights of St John - tên một nhánh của đạo Thiên Chúa giáo xuất hiện từ cuối thế kỷ XI.
Emily đã dừng lại thật lâu trước bức tượng cẩm thạch của nữ thần Aphrodite. Bà là nữ thần tình yêu trong truyền thuyết, chọn Cyprus là quê hương, là người phụ nữ quyến rũ đối với mọi đàn ông trên thế gian, hiện thân cho sự không chung thủy trong hôn nhân, luôn muốn thay đổi nhiều người tình. Tuy vậy, theo huyền thoại, một trong những người tình của bà, Adonis, bị giết bởi một người tình khác cải trang thành một chiếc thuyền. Nỗi đau đớn khôn nguôi đã khiến nữ thần Aphrodite khóc thương thảm thiết, và từ những giọt nước mắt ấy của nữ thần đã mọc lên loài cỏ chân ngỗng mang sắc đỏ, trắng nhuộm khắp hòn đảo này.
Emily nở nụ cười buồn. Một tình yêu mãnh liệt trong đời sẽ như thế nào nhỉ? Cô hoàn toàn không giải thích nổi. Cô từng trải qua vài mối quan hệ nửa vời, nhưng chưa hề yêu thật sự. Đôi lúc, cô nghĩ rằng con tim cô không bao giờ rung động thật sự. Phần nào đó trong cô luôn sợ hãi, né tránh tình yêu, vì cô biết - giống như Nikolaos - tình yêu chỉ mang lại những buồn phiền và đau khổ mà thôi.
Cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ cô, với cha ruột cô, không mang lại hạnh phúc thật sự, và từ khi còn là một đứa trẻ, cô đã sớm nhận ra trái đắng khi dư vị tình yêu không còn. Thậm chí cô còn từng phải chịu đựng đau khổ từ mối quan hệ của cha mẹ cô, khi cơn thịnh nộ khủng khiếp của cha cô trút xuống không thương tiếc với bất kỳ ai. Emily chợt rùng mình khi những ký ức đau thương ngày ấy tràn về. Cô cố xóa chúng ra khỏi tâm trí ngay lập tức, giấu thật kín ở những góc khuất nhất của tâm hồn, nơi mà chúng vô hại đối với cô. Về sau này, cô còn không còn bị những ký ức đen tối ấy ám ảnh nữa. Sự khoan dung, độ lượng, sự ân cần đáng ngạc nhiên và tình yêu thương của Dimitri đã giúp xoa dịu vết thương lòng thuở ấu thơ trong cô. Và hạnh phúc mà ông và mẹ cô có được đã khiến cô tin rằng một mối quan hệ có thể trở nên tuyệt vời nếu tình yêu thương giữa hai người thật sự sâu đậm.
Cô lững thững tạm biệt bức tượng nữ thần Aphrodite quyến rũ, rời khỏi bảo tàng, băng qua bên kia đường và đi vào vườn hoa thành phố. Cô tìm thấy một băng ghế được phủ bóng mát phía dưới hàng cọ, và ngồi đợi Nikolaos quay lại.
Thật ra cô không trông mong được trở về Larnaca. Niềm an ủi duy nhất của cô đó chính là với tốc độ lái xe của Nikolaos, đường về không quá xa xôi. May mắn thay, anh là một tay lái cừ khôi khi điều khiển chiếc ô tô to đùng mà dáng vẻ vẫn hết sức thoải mái, tự tin.
Nikolaos dừng xe trước bảo tàng nửa giờ sau, cực kỳ chính xác thời gian. Emily rảo bước về phía xe anh, nhưng chợt bước chậm lại khi nhận ra anh không đi một mình.
Một người phụ nữ, trông có vẻ hơn cô vài tuổi, ngồi cạnh Nikolaos. Cô có mái tóc đen nhánh bóng mượt xõa trên bờ vai, và đôi mắt đen láy. Gương mặt cô tuy không phải rất đẹp, nhưng cũng khá ưa nhìn, trông hơi rắn rỏi, khỏe mạnh, và cặp môi căng đầy. Cô cũng toát ra nét đẹp đậm màu quyến rũ như Nikolaos, dù rằng nét đẹp của cô dịu dàng và nữ tính hơn.
Khi Emily chui vào băng ghế sau, cô chợt nhận ra sự tự tin và sắc sảo từ người phụ nữ ấy, điều đó khiến cô cảm thấy như đang ở tình thế bất lợi. Cô không thể nào nhận ra điều đó là gì, dù chỉ là một khoảnh khắc. Quá nhiều chuyện đã xảy đến với công trong mấy tháng vừa qua, sự căng thẳng từ việc phải giải quyết mọi thứ đã khiến cô đánh mất sự tự tin vốn có của bản thân, dù rằng cô vẫn có khả năng xoay sở, hoặc đưa ra quyết định khi cần thiết. Tuy vậy, tâm trí cô thường bị đè nặng và sự tự tin cũng bị ảnh hưởng đối với Emily.
Khi chiếc xe bắt đầu dời bánh, người phụ nữ ngồi cạnh Nikolaos quay lại nhìn Emily. Cô cố gắng nở một nụ cười xã giao.
“Tôi là Emily Peterson...” Cô tự giới thiệu mình trước.
“Đây là Sofia,” Nikolaos ngắt lời, “cô ấy là em họ của tôi.”
Emily đột nhiên giật thót. Nếu người phụ nữ này cũng thuộc dòng họ Konstantin, ắt hẳn cô ta sẽ không dành cho cô một chút thiện chí nào.
Và cô đã đúng. Sofia không đáp lại nụ cười của cô. Thay vào đó, ánh mắt đen láy của Sofia ném vào Emily cái nhìn đầy dò xét. “Nikolaos và tôi biết nhau từ hồi còn rất bé.” Cuối cùng thì Sofia cũng lên tiếng, với một giọng nói trầm và hơi khàn. “Chúng tôi là những người bạn rất thân, cũng như là những người anh em họ tốt của nhau.” Cô ta muốn Emily hiểu ngầm ý của cô và nhìn xoáy sâu vào gương mặt Emily như để chắc chắn rằng cô hiểu rõ ý của cô ta. Emily cố gắng giữ thái độ thật bình thản, nhưng không chắc rằng có thành công trong việc đó không.
Vẫn với giọng nói lạnh lùng, Sofia nói tiếp. “Dĩ nhiên tôi biết cô là ai. Tôi đã nghe nói nhiều về cô từ những người trong gia đình tôi.”
Vốn tiếng Anh của cô ta cũng tốt như Nikolaos. Không có chút biểu hiện thân mật nào trong giọng nói của Sofia. Emily buông tiếng thở dài rất nhẹ. Cô nghĩ Sofia đã biết tất cả về di nguyện của Dimitri và cũng như Nikolaos, cô ta phản đối quyết định để lại tài sản thừa kế của Dimitri.
Cô thở dài một lần nữa, lần này to và rõ ràng hơn. Những tháng tiếp theo này sẽ trở nên vô cùng khó khăn cho cô nếu toàn bộ gia đình nhà Konstantin đều chống lại cô. Cô phải nỗ lực để thuyết phục một vài người trong số họ đứng về phía cô, cô tự nhủ. Chắc chắn không thể thuyết phục anh chàng Konstantin này rồi, vì định kiến của anh dành cho cô là không thay đổi được, và dường như không có điều gì trên thế gian này có thể giúp cô lên tiếng hay thay đổi nó được. Nhưng Sofia là một phụ nữ, và cũng trạc tuổi cô. Họ có thể tìm thấy nhiều điểm tương đồng, nếu họ vượt qua sự thù địch ban đầu này.
Emily cố gắng nở một nụ cười thân thiện khác, dù không nhận được phản hồi tích cực nào. Cô vẫn quyết không từ bỏ. Thay vào đó, cô hỏi với một giọng nói ấm áp và thân thiện hơn: “Cô đang sống ở Nicosia à?”
“Gia đình tôi có một căn hộ ở đó.” Sofia vẫn lạnh nhạt. “Chúng tôi cũng có một căn nhà ở Limassol, và một căn khác ở dãy núi Troodos.”
Emily bắt đầu nhận ra rằng gia đình nhà Konstantin giàu có và đầy quyền lực hơn cô từng nghĩ. Trước khi cô lên đường đến Cyprus, cô ngây thơ cho rằng Dimitri chính là người một biểu tượng thành công nhất trong dòng họ này, người đã nâng tầm khách sạn lên hàng khách sạn 5 sao cao cấp. Nhưng cô đã sai lầm hoàn toàn. Từ những gì cô biết được, công việc kinh doanh của Nikolaos còn rộng khắp và đa dạng hơn, và dĩ nhiên là thành công về mặt tài chính hơn. Nhưng nếu gia đình này có rất nhiều tiền rồi, thì họ cần gì phải làm căng thẳng thêm vấn đề tài sản thừa kế của Dimitri để lại cho cô? Emily tự hỏi với những thắc mắc trong đầu.
“Cô sẽ thật sự làm việc cho Nikolaos trong vài tháng tới?” Sofia lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Emily.
Emily nhún vai. “Tôi không có nhiều lựa chọn. Đó là điều khoản nằm trong di chúc của Dimitri.”
“Di chúc của Dimitri!” Sofia lặp lại với một vẻ thiếu kiên nhẫn. “Tôi không thể hiểu tại sao di chúc ấy có thể gây ra bao rắc rối như vậy. Anh có thể phá bỏ những điều khoản trong di chúc đó phải không Nikolaos?”
Anh quay đầu lại và nhìn Sofia với ánh mắt chịu đựng, như thể anh đã quen với sự mất bình tĩnh của cô. “Nếu chỉ mình anh thôi, thì anh có thể làm và anh sẽ làm như vậy. Nhưng những người còn lại trong gia đình Dimitri sẽ không đồng ý.”
“Anh không nói chuyện với họ được sao?”
“Anh đã nói chuyện rồi. Nhưng quyết định của họ rất kiên định, và anh không thể thử thay đổi ý kiến họ một lần nữa. Họ có quyền làm điều gì mà họ cho là tốt nhất.”
“Vậy thì việc đó tùy vào anh cả đấy.” Sofia kết luận, đoạn quay lại Emily. “Cô thừa biết là di chúc đó không công bằng, cô phải nói với luật sư của cô rằng cô không muốn chấp nhận bản di chúc thừa kế đó.”
Nhưng Emily cảm thấy mệt mỏi với việc những người trong gia đình nhà Konstantin bảo cô phải làm cái này hay không được phép làm cái kia rồi. Cô cũng dần phát hiện ra mình không thích cô nàng Sofia này cho lắm. Có cái gì hằn học và tự cao tự đại trong ánh mắt cũng như trong cách nói của cô nàng này, đồng thời giọng nói của cô ta thể hiện sự ngang tàng và cố chấp. Emily dẹp bỏ luôn mọi ý định cố gắng làm bạn với cô ta.
“Tôi không định sẽ đi ngược lại di nguyện của Dimitri”, cô nói một cách bình tĩnh.
“Nikolaos, làm ơn làm cái gì đó đi chứ!” Sofia nói như van nài, kèm theo giọng khàn nhẹ, “Anh phải khiến cô ả từ bỏ việc thừa kế này.”
Nhưng cuộc nói chuyện này đến đây là quá đủ đối với Emily. “Di thư của Dimitri rất rõ ràng, không có lý do gì và cũng không có ai có thể chống lại được”, cô khẳng định một cách rất điềm tĩnh. “Và nếu các người muốn gây thêm khó khăn cho tôi, thì tôi buộc phải nhờ đến pháp luật can thiệp để bảo vệ bản thân vậy.”
Cô muộn màng nhận ra câu nói ấy như một lời đe dọa. Và linh tính Emily mách bảo với cô rằng không ai đủ minh mẫn dám buông lời đe dọa như vậy với Nikolaos Konstantin. Thậm chí Sofia cũng trở nên thảng thốt, như thể cô chưa bao giờ nghe ai nói điều gì vội vàng như thế trước đây.
Nikolaos ngước nhìn qua gương chiếu hậu, để anh có thể trừng mắt nhìn Emily. Cô chợt rùng mình dưới ánh mắt đầy giận dữ đó, nhưng rồi tự nhắc mình rằng anh ta không thể làm gì mình được. Nhất là khi anh ta đang lái xe và ngay cả cô em bà con đang ngồi cạnh anh ta cũng vậy.
Đoạn anh nói, nhắc nhở cô rằng có rất nhiều cách gây đau đớn, không chỉ bằng hành động.
“Nếu cô dùng bất cứ trò gì từ pháp luật để chống lại tôi, tôi hứa với cô rằng cô chắc chắn sẽ phải hối tiếc vì điều đó.” Giọng anh thể hiện sự đe dọa.
Vẻ giận dữ của Nikolaos khiến Emily không nói nửa lời, và ngay cả Sofia cũng lặng thinh. Chiếc xe tiếp tục hướng về Larnaca, xuyên qua những quả đồi tròn thấp được phủ một màu xanh tươi mát khi trời đang vào xuân, điểm xuyến những vết đốm li ti đầy màu sắc của loài hoa chớm nở. Nhưng không một tiếng nói nào cất lên trên chiếc xe ba người trong suốt cuộc hành trình còn lại.
/9
|