Nam Cung Tự bị tiếng thét sửng sốt làm cho hồi thần, chỉ thấy sát khí trên người Hiên Viên Dật hướng đại sảnh đi vào.
Lúc đó mặt của hắn dữ tợn giống như bão táp đánh tới, trong mắt lửa cháy rừng rực bừng bừng thiêu đốt, hắn. . . . . . tức giận?
Nam Cung Tự nhíu mày, nàng không không hiểu tại sao mang thai, người tức giận kia phải là nàng mới đúng chứ?
"Vương gia, thần thiếp không muốn động thai khí, mời người ra ngoài." Âm thanh lạnh tanh cùng tiếng gào thét tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.
Thấy nàng chui vào chăn đệm, hỏa khí của Hiên Viên Dật vọt tới, ít nhất nàng nên khẩn trương giải thích, chứ không phải bình tĩnh giống như bây giờ, giận đến ánh mắt kia cũng nhuốm máu giống như thị huyết, không nói hai lời tiến lên vung chăn gấm lên, khuôn mặt tà mị hiện lên lạnh lẽo.
"Nam Cung Tự! Nói, rốt cuộc nàng ăn chơi trác táng với ai?"
Mộ Thiên Vấn cẩn thận lui về phía sau môt bước, rất sợ bị lửa giận của Vương gia liên lụy.
Nam Cung Tự không muốn để ý tới hắn, bởi vì nàng biết hiện tại nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rủ thấp tầm mắt xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua bụng, chẳng lẽ nàng thật sự mang thai? Cái này không thể nào, trừ phi trong lúc nàng hôn mê, hắn cũng đã đem nàng. . . . . .
Nghĩ tới đây, đôi tay nàng chống đỡ thân thể, nghiêng đầu trừng mắt về phía hung thần ác sát Hiên Viên Dật, hắn sững sờ: "Nàng. . . . nàng nhìn ta chằm chằm làm gì?"
Sắc mặt Nam Cung Tự trầm xuống, chất vấn: "Vương gia! Người hãy thành thật nói rõ, trong lúc ta hôn mê có phải người đã xảy ra quan hệ với ta hay không?"
Nhìn tình huống, dường như Ngự y biết vì sao Vương gia tức giận lớn như vậy, liền vội vàng tiến lên nói: "Vương gia, vi thần có chuyện bẩm báo!"
Hiên Viên Dật sững sờ hoàn hồn, hung hăng trừng mắt Ngự y: "Nói!"
"Thứ cho vi thần lớn mật nói thẳng, đêm qua là đêm tân hôn của Vương gia và Vương phi, nhưng nếu Vương phi chính xác còn xử nữ, khan trắng trên gấm nhất định sẽ lưu lại máu xử nữ."
Lời của Ngự y thật giống như hoàn toàn đem Hiên Viên Dật kéo từ lửa giận trở về, hắn bỗng tỉnh táo lại, âm thầm nghĩ ngợi, cố gắng nghĩ lại trận giường chiến kịch liệt đêm qua.
Đứng ở một bên Mộ Thiên Vấn đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, có muốn thuộc hạ đi điều tra kết quả hay không?"
Mắt Hiên Viên Dật bỗng sáng ba phần, trên mặt nhiều thêm mấy phần chợt hiểu cùng vui sướng, hắn khoát tay nói: "Không cần, bào thai trong bụng Vương phi là máu mủ của Bổn vương." Âm thanh rất là kiên định, nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, đảo mắt trừng mắt về phía Ngự y: "Trịnh ngự y, căn bản đêm qua Vương phi mới viên phòng, hôm nay tại sao lại có thai? Chẳng lẽ là ngươi đem xem mạch sai?"
Lời này vừa nói ra, Ngự y sầm mặt, không vui, tuy
Lúc đó mặt của hắn dữ tợn giống như bão táp đánh tới, trong mắt lửa cháy rừng rực bừng bừng thiêu đốt, hắn. . . . . . tức giận?
Nam Cung Tự nhíu mày, nàng không không hiểu tại sao mang thai, người tức giận kia phải là nàng mới đúng chứ?
"Vương gia, thần thiếp không muốn động thai khí, mời người ra ngoài." Âm thanh lạnh tanh cùng tiếng gào thét tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.
Thấy nàng chui vào chăn đệm, hỏa khí của Hiên Viên Dật vọt tới, ít nhất nàng nên khẩn trương giải thích, chứ không phải bình tĩnh giống như bây giờ, giận đến ánh mắt kia cũng nhuốm máu giống như thị huyết, không nói hai lời tiến lên vung chăn gấm lên, khuôn mặt tà mị hiện lên lạnh lẽo.
"Nam Cung Tự! Nói, rốt cuộc nàng ăn chơi trác táng với ai?"
Mộ Thiên Vấn cẩn thận lui về phía sau môt bước, rất sợ bị lửa giận của Vương gia liên lụy.
Nam Cung Tự không muốn để ý tới hắn, bởi vì nàng biết hiện tại nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rủ thấp tầm mắt xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua bụng, chẳng lẽ nàng thật sự mang thai? Cái này không thể nào, trừ phi trong lúc nàng hôn mê, hắn cũng đã đem nàng. . . . . .
Nghĩ tới đây, đôi tay nàng chống đỡ thân thể, nghiêng đầu trừng mắt về phía hung thần ác sát Hiên Viên Dật, hắn sững sờ: "Nàng. . . . nàng nhìn ta chằm chằm làm gì?"
Sắc mặt Nam Cung Tự trầm xuống, chất vấn: "Vương gia! Người hãy thành thật nói rõ, trong lúc ta hôn mê có phải người đã xảy ra quan hệ với ta hay không?"
Nhìn tình huống, dường như Ngự y biết vì sao Vương gia tức giận lớn như vậy, liền vội vàng tiến lên nói: "Vương gia, vi thần có chuyện bẩm báo!"
Hiên Viên Dật sững sờ hoàn hồn, hung hăng trừng mắt Ngự y: "Nói!"
"Thứ cho vi thần lớn mật nói thẳng, đêm qua là đêm tân hôn của Vương gia và Vương phi, nhưng nếu Vương phi chính xác còn xử nữ, khan trắng trên gấm nhất định sẽ lưu lại máu xử nữ."
Lời của Ngự y thật giống như hoàn toàn đem Hiên Viên Dật kéo từ lửa giận trở về, hắn bỗng tỉnh táo lại, âm thầm nghĩ ngợi, cố gắng nghĩ lại trận giường chiến kịch liệt đêm qua.
Đứng ở một bên Mộ Thiên Vấn đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, có muốn thuộc hạ đi điều tra kết quả hay không?"
Mắt Hiên Viên Dật bỗng sáng ba phần, trên mặt nhiều thêm mấy phần chợt hiểu cùng vui sướng, hắn khoát tay nói: "Không cần, bào thai trong bụng Vương phi là máu mủ của Bổn vương." Âm thanh rất là kiên định, nhưng rất nhanh ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, đảo mắt trừng mắt về phía Ngự y: "Trịnh ngự y, căn bản đêm qua Vương phi mới viên phòng, hôm nay tại sao lại có thai? Chẳng lẽ là ngươi đem xem mạch sai?"
Lời này vừa nói ra, Ngự y sầm mặt, không vui, tuy
/88
|