- Tang đương gia muốn ra ngoài à?
Trương thẩm nhà hàng xóm lắc mông vẫy tay hô về phía Tang Vi Sương đang định ra ngoài.
Tang Vi Sương khựng lại, nhìn về phía nữ nhân mặc y phục màu tím khói.
- Haiz, Vương lão nhị cách vách muốn ta mời cậu đi ăn cưới, cả Sài lão gia đầu phố phía trước cũng sắp gả nữ nhi
Trương thẩm nói một mạch.
Thấy Tang Vi Sương không nói gì, Trương thẩm gấp gáp:
- Ta cũng ăn tiệc năm sáu nhà rồi, cậu nếu không muốn đi...
Tang Vi Sương vừa rồi chỉ nghĩ đến muội muội khiến người ta lo lắng của nhà mình chứ nào phải không muốn đi, cũng chỉ là chút tiền quà thôi.
- Trương thẩm, ta có chút chuyện, lát nữa ta sẽ bảo Dương quản sự đi thay ta, nhất định đi mà.
Tang Vi Sương vừa nói vừa chắp tay với Trương thẩm, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Tang Vi Sương bước nhanh về phía tú phường huyện phủ, dọc đường nàng thấy rất nhiều nhà đang tổ chức hỉ sự.
Nhiều tân lang cưỡi ngựa mới mười bốn mười lăm tuổi, nói không chừng tân nương trong hỉ kiệu có lẽ còn nhỏ hơn, đây đều là định hôn cho trẻ con, tin tức đại tuyển vừa đưa ra, phụ mẫu hai bên vì muốn an lòng mà tổ chức hôn sự sớm, chờ bọn nhỏ tuổi tác đủ lớn mới tiến hành động phòng.
- Tang công tử, đại thọ thái hoàng thái hậu sắp đến, tú phường có quy định, mấy tháng này tú nữ không được rời khỏi tú phường, thứ lỗi tiểu nhân không thể giúp được Tang công tử.
Gã sai vặt canh cổng tú phường huyện phủ khó xử nhìn Tang Vi Sương nói.
- Còn có chuyện này sao?
Tang Vi Sương cau mày, luôn cảm thấy là lạ, sao lại khéo như thế, nhốt những tú nữ này trong tú phường, không phải là muốn đưa muội muội nàng tiến cung chứ?
Không được! Thánh chỉ này sắp hạ rồi, nói không chừng hai ba ngày sau là có thể tới huyện An.
- Ta nói này, mấy tháng trước ta nói với muội, muội đang làm gì? Bây giờ lửa cháy tới mông rồi lại tới tìm ta?
Triệu Lục Ý dùng trà, hai chân bắt chéo nói. Tuy nói thế nhưng giọng điệu hắn không hề có ý trách móc.
- Triệu Lục Ý, trước đây ta nghĩ huynh là một người tao nhã, không ngờ mới nhập ngũ nửa năm đã thành cái đức hạnh này rồi?
Bị ánh mắt lãnh đạm của Tang Vi Sương quét qua, Triệu Lục Ý đỏ mặt. Hắn sờ sờ cằm, nói:
- Chuyện tú phường huyện phủ ta không quản được, nhưng ta có thể sai người mời muội muội của muội ra ngoài một ngày.
- Thật không?
Tang Vi Sương cau mày hỏi.
- Giả.
Triệu Lục Ý nhướng mi, lười biếng trả lời.
- Triệu Lục Ý, ta đang nói chuyện đứng đắn với huynh đó.
Nàng có là người bình tĩnh hơn nữa cũng sắp bị ngữ điệu dáng vẻ này của hắn chọc tức rồi, nàng không để ý thể thống gì mà đá hắn.
- Ui da! Là thật, ta có thể sai người tìm muội ấy ra nói chuyện với muội, nhưng chỉ có thể một ngày thôi. Nếu lộ ra, họ tìm tới, đại công tử sẽ trách ta.
Ánh mắt như dao bén xưa kia của Triệu Lục Ý đã giảm, nhiều hơn vài phần dung túng.
- Ờm, đa tạ.
Tang Vi Sương nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, được vài bước lại quay đầu, nghi hoặc hỏi:
- Triệu Lục Ý, nhà huynh có tổ chức tiệc cưới không? Sao không mời ta?
- Phốc_____
Triệu Lục Ý phun một ngụm nước trà, sặc đỏ mặt:
- Ai, ai nói ta tổ chức tiệc cưới?
- Ơ, vị hôn thê nhà huynh mấy ngày tới không gả qua sao? Chẳng lẽ huynh định để nàng ấy đi làm tú nữ?
Tang Vi Sương nghi hoặc nói.
- Khụ...khụ...tỷ tỷ của nàng ấy đi rồi, nhà có một nữ nhi đi thì cả đời không cần đi nữa, nàng ấy tiến cung làm gì?
Triệu Lục Ý vất vả lắm mới thuận khí, trừng mắt nói.
- Vậy à, có điều khi huynh thật sự muốn tổ chức tiệc cưới thì đừng quên ta, ta sẽ chuẩn bị cho huynh một phần đại lễ.
Tang Vi Sương nói rồi xoay người rời đi. Nhận ân tình của hắn, nàng chỉ có thể dùng lễ vật để trả. Nàng tuy hơi đạm bạc lạnh lùng nhưng không phải không thể bị người khác làm cảm động, càng không phải người không ghi nhớ ân tình.
Ngày hai mươi tám tháng chín, Tang Vi Sương đón Tang Tĩnh Sơ về, bảo muội ấy trong ngày hôm đó đi gặp Dương Yên. Cũng trong hôm đó, hơn mười quan viên từ phủ Thiệu Châu đến huyện An. Sáng hôm sau các thiếu nữ sẽ báo danh làm tú nữ, cùng ngày lên đường đi Thiệu Châu.
Ước chừng khoảng giờ dần, Tang Vi Sương vẫn đang trong giấc mộng, trong mộng nàng tự tay khoác giá y cho muội muội, Dương Yên mặc hỉ phục màu đỏ cưỡi con ngựa to lớn, thần thái rạng ngời tiến đến, bàn tay to của hắn ôm lấy muội muội nàng, giục ngựa rời đi...
“Ầm ầm ầm...” Ba tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
- Không hay rồi đương gia!
Là tiếng của gã sai vặt gác đêm.
- Tĩnh Sơ tiểu thư nửa đêm cưỡi ngựa xông ra, Dương quản sự đuổi theo bị ngựa đá bị thương đùi, bây giờ vẫn đang nằm ngoài cổng không động đậy được!
Đầu Tang Vi Sương ong lên, trong chớp mắt lời của gã sai vặt làm cho cơn buồn ngủ bay biến, trở mình bò dậy khỏi giường.
Tang Vi Sương vừa mặc y phục vừa đi ra ngoài.
- Nhanh chuẩn bị ngựa!
Đến cổng trà trang, nhìn Dương Yên ngã dưới đất, tuy trong lòng nàng tức giận nhưng nhìn ánh mắt vô tội ai oán của hắn và bắp đùi bị thương khiến hắn không thể đứng lên được, nàng cuối cùng chỉ thở dài, mấy chuyện nhi nữ này đúng là không phải người ngoài nói dăm ba câu là có thể khái quát.
Chung quy nàng nghĩ chuyện của người khác quá đơn giản rồi, kỳ thực nàng chỉ nghĩ tình yêu của gia đình bình dân quá bình thường! Dựng vợ gả chồng theo lệnh của phụ mẫu và lời người mai mối là đượctại sao phải khiến nó phức tạp thế này!
Tang Vi Sương đỡ Dương Yên dậy, gã sai vặt đã dắt ngựa tới. Với sự hỗ trợ của gã sai vặt, Tang Vi Sương ôm Dương Yên giục ngựa rời đi.
- Đương gia...xin lỗi người...
Môi hắn xanh tím, giọng nói khàn khàn, trên gương mặt thanh tú có nước mắt chực chảy xuống:
- Nhưng Dương Yên...không thích nhị tiểu thư, Dương Yên không muốn lừa dối nhị tiểu thư thiện lương tốt bụng...
Hắn đứt quãng nói xong thì ngất đi, nước mắt rơi xuống nhưng khóe môi hắn lại nở nụ cười.
Vi Sương để Dương Yên ở một y quán để lão đại phu chữa thương cho hắn.
Còn nàng thì giục ngựa đến huyện phủ, nàng muốn đuổi theo đưa Tang Tĩnh Sơ về.
Phương đông tờ mờ sáng, bầu trời dần sáng rõ, trước cổng huyện phủ, lúc này quan viên từ Thiệu Châu tới đã báo danh các tú nữ. Tang Tĩnh Sơ lảo đảo chạy tới, sắc mặt trắng bệch đi về phía đám người kia.
- Bên này báo danh, tên gì, người ở đâu? Lấy hộ tịch ra.
Tang Tĩnh Sơ dâng hộ tịch của mình lên, đôi môi nhợt nhạt khẽ động:
- Huyện An...tú phường huyện phủ Tang Tĩnh Sơ...sinh ngày hai mươi tháng chín, mười hai tuổi...
- Được rồi, qua bên kia cho ma ma kiểm tra, sau khi kiểm tra thì thay y phục rồi lên xe quan, đến phủ Thiệu Châu lại kiểm tra một lần nữa, rồi mới đi hoàng đô.
Quan viên kia nói.
Tang Vi Sương đuổi đến tú phường huyện phủ, hỏi người gác cổng mới biết các tú nữ đã được dẫn tới huyện phủ từ lâu, trong tú phường sớm đã không còn ai nữa.
Tang Vi Sương cả kinh, trong lòng đoán được suy nghĩ của Tĩnh Sơ, muội ấy thật sự quyết tâm muốn vào cung!
Tang Vi Sương tái mặt, kéo dây cương, quay đầu ngựa chạy về phía huyện phủ.
Nàng chạy tới chạy lui, mặt trời đã lên cao.
Khi Tang Vi Sương đến cổng huyện phủ, một trăm tú nữ đã được đưa lên xe quan, lên đường đi quan đạo.
Một trăm tú nữ này sau khi đến phủ Thiệu Châu sẽ lại tiến hành tuyển chọn lần nữa, những người ưu tú cả tài học và tay nghề sẽ được mang đến hoàng cung, những người kém hơn sẽ được mang đến phiên vương phủ hoặc hầu phủ.
Tang Vi Sương không chút nghĩ ngợi đi về phía quan đạo Thiệu Châu.
Từ xa nàng đã nhìn thấy đoàn xe, trong lòng lập tức trăm mối ngổn ngang, lớn tiếng gọi:
- Tĩnh Sơ, Tĩnh Sơ!
Trương thẩm nhà hàng xóm lắc mông vẫy tay hô về phía Tang Vi Sương đang định ra ngoài.
Tang Vi Sương khựng lại, nhìn về phía nữ nhân mặc y phục màu tím khói.
- Haiz, Vương lão nhị cách vách muốn ta mời cậu đi ăn cưới, cả Sài lão gia đầu phố phía trước cũng sắp gả nữ nhi
Trương thẩm nói một mạch.
Thấy Tang Vi Sương không nói gì, Trương thẩm gấp gáp:
- Ta cũng ăn tiệc năm sáu nhà rồi, cậu nếu không muốn đi...
Tang Vi Sương vừa rồi chỉ nghĩ đến muội muội khiến người ta lo lắng của nhà mình chứ nào phải không muốn đi, cũng chỉ là chút tiền quà thôi.
- Trương thẩm, ta có chút chuyện, lát nữa ta sẽ bảo Dương quản sự đi thay ta, nhất định đi mà.
Tang Vi Sương vừa nói vừa chắp tay với Trương thẩm, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Tang Vi Sương bước nhanh về phía tú phường huyện phủ, dọc đường nàng thấy rất nhiều nhà đang tổ chức hỉ sự.
Nhiều tân lang cưỡi ngựa mới mười bốn mười lăm tuổi, nói không chừng tân nương trong hỉ kiệu có lẽ còn nhỏ hơn, đây đều là định hôn cho trẻ con, tin tức đại tuyển vừa đưa ra, phụ mẫu hai bên vì muốn an lòng mà tổ chức hôn sự sớm, chờ bọn nhỏ tuổi tác đủ lớn mới tiến hành động phòng.
- Tang công tử, đại thọ thái hoàng thái hậu sắp đến, tú phường có quy định, mấy tháng này tú nữ không được rời khỏi tú phường, thứ lỗi tiểu nhân không thể giúp được Tang công tử.
Gã sai vặt canh cổng tú phường huyện phủ khó xử nhìn Tang Vi Sương nói.
- Còn có chuyện này sao?
Tang Vi Sương cau mày, luôn cảm thấy là lạ, sao lại khéo như thế, nhốt những tú nữ này trong tú phường, không phải là muốn đưa muội muội nàng tiến cung chứ?
Không được! Thánh chỉ này sắp hạ rồi, nói không chừng hai ba ngày sau là có thể tới huyện An.
- Ta nói này, mấy tháng trước ta nói với muội, muội đang làm gì? Bây giờ lửa cháy tới mông rồi lại tới tìm ta?
Triệu Lục Ý dùng trà, hai chân bắt chéo nói. Tuy nói thế nhưng giọng điệu hắn không hề có ý trách móc.
- Triệu Lục Ý, trước đây ta nghĩ huynh là một người tao nhã, không ngờ mới nhập ngũ nửa năm đã thành cái đức hạnh này rồi?
Bị ánh mắt lãnh đạm của Tang Vi Sương quét qua, Triệu Lục Ý đỏ mặt. Hắn sờ sờ cằm, nói:
- Chuyện tú phường huyện phủ ta không quản được, nhưng ta có thể sai người mời muội muội của muội ra ngoài một ngày.
- Thật không?
Tang Vi Sương cau mày hỏi.
- Giả.
Triệu Lục Ý nhướng mi, lười biếng trả lời.
- Triệu Lục Ý, ta đang nói chuyện đứng đắn với huynh đó.
Nàng có là người bình tĩnh hơn nữa cũng sắp bị ngữ điệu dáng vẻ này của hắn chọc tức rồi, nàng không để ý thể thống gì mà đá hắn.
- Ui da! Là thật, ta có thể sai người tìm muội ấy ra nói chuyện với muội, nhưng chỉ có thể một ngày thôi. Nếu lộ ra, họ tìm tới, đại công tử sẽ trách ta.
Ánh mắt như dao bén xưa kia của Triệu Lục Ý đã giảm, nhiều hơn vài phần dung túng.
- Ờm, đa tạ.
Tang Vi Sương nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, được vài bước lại quay đầu, nghi hoặc hỏi:
- Triệu Lục Ý, nhà huynh có tổ chức tiệc cưới không? Sao không mời ta?
- Phốc_____
Triệu Lục Ý phun một ngụm nước trà, sặc đỏ mặt:
- Ai, ai nói ta tổ chức tiệc cưới?
- Ơ, vị hôn thê nhà huynh mấy ngày tới không gả qua sao? Chẳng lẽ huynh định để nàng ấy đi làm tú nữ?
Tang Vi Sương nghi hoặc nói.
- Khụ...khụ...tỷ tỷ của nàng ấy đi rồi, nhà có một nữ nhi đi thì cả đời không cần đi nữa, nàng ấy tiến cung làm gì?
Triệu Lục Ý vất vả lắm mới thuận khí, trừng mắt nói.
- Vậy à, có điều khi huynh thật sự muốn tổ chức tiệc cưới thì đừng quên ta, ta sẽ chuẩn bị cho huynh một phần đại lễ.
Tang Vi Sương nói rồi xoay người rời đi. Nhận ân tình của hắn, nàng chỉ có thể dùng lễ vật để trả. Nàng tuy hơi đạm bạc lạnh lùng nhưng không phải không thể bị người khác làm cảm động, càng không phải người không ghi nhớ ân tình.
Ngày hai mươi tám tháng chín, Tang Vi Sương đón Tang Tĩnh Sơ về, bảo muội ấy trong ngày hôm đó đi gặp Dương Yên. Cũng trong hôm đó, hơn mười quan viên từ phủ Thiệu Châu đến huyện An. Sáng hôm sau các thiếu nữ sẽ báo danh làm tú nữ, cùng ngày lên đường đi Thiệu Châu.
Ước chừng khoảng giờ dần, Tang Vi Sương vẫn đang trong giấc mộng, trong mộng nàng tự tay khoác giá y cho muội muội, Dương Yên mặc hỉ phục màu đỏ cưỡi con ngựa to lớn, thần thái rạng ngời tiến đến, bàn tay to của hắn ôm lấy muội muội nàng, giục ngựa rời đi...
“Ầm ầm ầm...” Ba tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
- Không hay rồi đương gia!
Là tiếng của gã sai vặt gác đêm.
- Tĩnh Sơ tiểu thư nửa đêm cưỡi ngựa xông ra, Dương quản sự đuổi theo bị ngựa đá bị thương đùi, bây giờ vẫn đang nằm ngoài cổng không động đậy được!
Đầu Tang Vi Sương ong lên, trong chớp mắt lời của gã sai vặt làm cho cơn buồn ngủ bay biến, trở mình bò dậy khỏi giường.
Tang Vi Sương vừa mặc y phục vừa đi ra ngoài.
- Nhanh chuẩn bị ngựa!
Đến cổng trà trang, nhìn Dương Yên ngã dưới đất, tuy trong lòng nàng tức giận nhưng nhìn ánh mắt vô tội ai oán của hắn và bắp đùi bị thương khiến hắn không thể đứng lên được, nàng cuối cùng chỉ thở dài, mấy chuyện nhi nữ này đúng là không phải người ngoài nói dăm ba câu là có thể khái quát.
Chung quy nàng nghĩ chuyện của người khác quá đơn giản rồi, kỳ thực nàng chỉ nghĩ tình yêu của gia đình bình dân quá bình thường! Dựng vợ gả chồng theo lệnh của phụ mẫu và lời người mai mối là đượctại sao phải khiến nó phức tạp thế này!
Tang Vi Sương đỡ Dương Yên dậy, gã sai vặt đã dắt ngựa tới. Với sự hỗ trợ của gã sai vặt, Tang Vi Sương ôm Dương Yên giục ngựa rời đi.
- Đương gia...xin lỗi người...
Môi hắn xanh tím, giọng nói khàn khàn, trên gương mặt thanh tú có nước mắt chực chảy xuống:
- Nhưng Dương Yên...không thích nhị tiểu thư, Dương Yên không muốn lừa dối nhị tiểu thư thiện lương tốt bụng...
Hắn đứt quãng nói xong thì ngất đi, nước mắt rơi xuống nhưng khóe môi hắn lại nở nụ cười.
Vi Sương để Dương Yên ở một y quán để lão đại phu chữa thương cho hắn.
Còn nàng thì giục ngựa đến huyện phủ, nàng muốn đuổi theo đưa Tang Tĩnh Sơ về.
Phương đông tờ mờ sáng, bầu trời dần sáng rõ, trước cổng huyện phủ, lúc này quan viên từ Thiệu Châu tới đã báo danh các tú nữ. Tang Tĩnh Sơ lảo đảo chạy tới, sắc mặt trắng bệch đi về phía đám người kia.
- Bên này báo danh, tên gì, người ở đâu? Lấy hộ tịch ra.
Tang Tĩnh Sơ dâng hộ tịch của mình lên, đôi môi nhợt nhạt khẽ động:
- Huyện An...tú phường huyện phủ Tang Tĩnh Sơ...sinh ngày hai mươi tháng chín, mười hai tuổi...
- Được rồi, qua bên kia cho ma ma kiểm tra, sau khi kiểm tra thì thay y phục rồi lên xe quan, đến phủ Thiệu Châu lại kiểm tra một lần nữa, rồi mới đi hoàng đô.
Quan viên kia nói.
Tang Vi Sương đuổi đến tú phường huyện phủ, hỏi người gác cổng mới biết các tú nữ đã được dẫn tới huyện phủ từ lâu, trong tú phường sớm đã không còn ai nữa.
Tang Vi Sương cả kinh, trong lòng đoán được suy nghĩ của Tĩnh Sơ, muội ấy thật sự quyết tâm muốn vào cung!
Tang Vi Sương tái mặt, kéo dây cương, quay đầu ngựa chạy về phía huyện phủ.
Nàng chạy tới chạy lui, mặt trời đã lên cao.
Khi Tang Vi Sương đến cổng huyện phủ, một trăm tú nữ đã được đưa lên xe quan, lên đường đi quan đạo.
Một trăm tú nữ này sau khi đến phủ Thiệu Châu sẽ lại tiến hành tuyển chọn lần nữa, những người ưu tú cả tài học và tay nghề sẽ được mang đến hoàng cung, những người kém hơn sẽ được mang đến phiên vương phủ hoặc hầu phủ.
Tang Vi Sương không chút nghĩ ngợi đi về phía quan đạo Thiệu Châu.
Từ xa nàng đã nhìn thấy đoàn xe, trong lòng lập tức trăm mối ngổn ngang, lớn tiếng gọi:
- Tĩnh Sơ, Tĩnh Sơ!
/221
|