Nói đến Lâm Cảnh Thần, con người này luôn khiến nàng cảm thấy quái lạ. Hắn háo sắc ư? Không giống, nàng nhớ rõ, khi đó hắn ở trong phòng bước ra, cả người mơ mơ màng màng còn khuyên nàng mau rời đi, xem ra bản chất hắn không phải là kẻ háo sắc.
Còn biệt phủ của hắn ở huyện An nữa, tuy trong phủ không thấy một nha hoàn nào nhưng thái độ lạnh nhạt của hắn với những gã sai vặt và nô bộc càng không giống của một người phóng túng tình cảm nên có. Có lẽ trong đó còn có ẩn tình khác.
Tang Vi Sương càng nghĩ càng thấy cổ quái, nàng luôn cảm thấy nơi đó có ẩn ý, có âm mưu, nàng chống má cẩn thận suy xét, không chú ý đến Lâu Kiêm Gia bị cơn buồn ngủ làm cho không nâng nổi mí mắt, rất tự nhiên tựa đầu trên đầu gối nàng, nhắm đôi mắt đẹp như tranh vẽ, chìm vào giấc ngủ say sưa.
Đợi khi tiếng hít thở đều đều truyền đến, Tang Vi Sương cũng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, tứ chi mệt mỏi, nàng cúi đầu nhìn mới phát hiện dung nhan xinh đẹp có thể thay cơm kia đang chìm trong cõi mộng.
Sững sờ phút chốc, ngực như bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, trên mặt nàng bỗng hiện ra một nụ cười, bàn tay mảnh dẻ mềm mại đặt lên làn da hắn. Nó trơn nhẵn như chiếc giường đá cẩm thạch ở Hoa Dương cung, hơi mang theo chút sắc hồng quyến rũ của mùa xuân, cảm giác ấm áp như trứng gà mới đẻ trong chuồng gà hậu viện.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi thật sự muốn theo ta sao? Không ngờ ngươi lại tới tìm ta...
Giọng nàng nhẹ như gió xuân thoảng qua nhành liễu, nét mặt nàng dịu dàng như trở về thuở ban đầu làm Hoa Dương trưởng công chúa, khi đó nàng vẫn là một công chúa mẫu mực ôn hòa hiền đức, hiếu thảo nhã nhặn. Nàng vốn là một nữ nhân dịu dàng như nước, nhưng thế sự không tha, chỉ có chết qua một lần, nàng mới biết rốt cục mình sai ở nơi nào.
Nhìn Lâu Kiêm Gia nàng sẽ nhớ tới những điều tốt đẹp nàng từng có, những điều tốt đẹp đã bị chôn vùi, là một người thiếu niên từng thích nàng, người thiếu niên liều lĩnh năm ấy thích chính là nàng dịu dàng như nước nhỉ. Nhưng hiện nay chính nàng cũng nhìn không thấu tính cách của mình, nàng thay đổi, trở nên nóng tính, trở nên gắt gỏng. Nghĩ đến đây lòng nàng bỗng dưng chua xót...
Nàng cảm thấy ngực ê ẩm, cổ họng cũng khó chịu, nàng run run rút tay về:
- Ngươi không muốn nhớ lại chuyện quá khứ? Hay thà rằng cứ vô tri như vậy mà sống?
Nàng ghen tị.
Cổ tay đưa lên không trung, đôi mắt bình tĩnh của nàng nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của hắn.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi bây giờ khiến người khác rất hâm mộ.
Nàng vốc mái tóc đen như mực của hắn:
- Nhưng ta không thể giống ngươi, vĩnh viễn cũng không thể...
Thiếu niên cựa quậy trên đầu gối nàng, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ say sưa.
Tang Vi Sương cười bất đắc dĩ:
- Ngươi nếu đã tới thì ta không có lý do gì đuổi ngươi đi. Nhưng Lâm phủ dù sao cũng có ân với ngươi...
Nghĩ đến đây ánh mắt nàng trở nên phức tạp.
***
Sáng sớm.
“Bịch”, một bóng trắng lăn xuống đất.
Thiếu nữ mơ màng mở mắt, nhìn rõ bên chăn lông dưới chân là gương mặt thiếu niên sắp thức giấc.
Tang Vi Sương thật khó tưởng tượng mình cứ ôm một nam nhân cả đêm như vậy.
Sáng sớm khi thức dậy, khắp người nàng đều đau. Vả lại, điều quan trọng hơn là nàng căn bản không hề biết mình ngủ từ khi nào. Có lẽ đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cả cơ thể lẫn tinh thần nàng đều mệt mỏi, không chống đỡ được nên mới ngủ thiếp đi.
Nhưng bây giờ, nhìn Lâu Kiêm Gia thức dậy nàng bỗng dưng có chút chột dạ.
Dù sao hắn cũng là người tâm trí chỉ ba bốn tuổi, còn nàng là một nữ tử lại ôm một nam nhân ngủ cả đêm như thế, may mà hàng xóm xung quanh đều cho rằng nàng là nam nhân. Chuyện này nếu rơi vào người một nữ tử khác thì thanh danh sớm đã mất rồi.
Tang Vi Sương chịu đựng đau đớn toàn thân trừng mắt với thiếu niên ngã bên chân.
Lâu Kiêm Gia vừa thức dậy, dùng ánh mắt vô tội mơ màng ngóng nhìn Tang Vi Sương. Hắn ngủ trên chân nàng cả đêm, đầu và cổ cũng đau dữ dội, lại thêm cú ngã vừa rồi khiến cái mông hắn cũng đau.
Hắn nhìn Tang Vi Sương một cách vô tội vô hại, giống như đang suy xét xem mình đã làm sai điều gì khiến nàng mất hứng.
Tang Vi Sương nhìn lửa trong bếp sắp cháy hết thì cau mày nói:
- Ngươi đứng dậy đi, mặt đất lạnh.
Thiếu niên hơi hồ đồ, vẫn ngồi trên thảm không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nhìn Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương càng bị hắn nhìn càng chột dạ.
Nàng khẽ ho một tiếng, định đứng dậy nhưng cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, trán cũng căng ra. Nàng cắn răng, đưa tay xoa mạnh hai cái. Cuối cùng nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi đứng lên...
Nàng lặp lại, giọng hơi lạnh lùng, nhưng nàng không ý thức được.
Thiếu niên thật lâu mới hiểu ý nàng, từ trên mặt đất bò dậy, cố gắng đứng vững.
Vạt áo trắng như tuyết buông xuống bên chăn lông, đôi chân ngọc của hắn lộ ra ngoài, y phục hơi rộng mặc lên người có chút lỏng lẻo, mái tóc đen như mực của hắn cực kỳ mềm mịn, gương mặt đẹp như tranh vẽ thuần khiết vô hại lại tội nghiệp đáng thương, nhan sắc hắn đẹp đủ để nhìn thay cơm.
Thật lâu sau Tang Vi Sương mới dời mắt được.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi ra ngoài trước đi.
Nàng đỏ mặt, không nhìn hắn trầm giọng nói.
Lâu Kiêm Gia nghe không hiểu, cũng không nhúc nhích, hắn chỉ đứng đó, không có ý định rời đi.
Hắn không nghe lời khiến Tang Vi Sương hơi lúng túng, mặt càng đỏ hơn, thật lâu sau, nàng mới đứng dậy, im lặng ra khỏi phòng.
Nàng muốn thay y phục nhưng hắn cứ đứng đó khiến nàng không thể làm gì.
Tang Vi Sương vừa đi vừa than thở, nàng ôm một bộ y phục sang phòng Tĩnh Sơ. Nàng ra vẻ như suốt đêm qua nàng đều ở trong phòng muội ấy.
Nhưng nàng vừa thay nam trang bước ra thì nghe tiếng gã sai vặt ở bên ngoài kêu lớn.
- Đương gia, cái nồi lớn trong phòng bếp bị thủng rồi!
Tang Vi Sương sững sờ, nâng trán, đêm qua nàng nấu nước nóng quên tắt bếp, không đến nỗi làm thủng một lỗ trên nồi lớn chứ?
- Tìm Dương quản sự lấy bạc ra phố mua một cái.
Vi Sương mệt mỏi căn dặn.
Gã sai vặt vội vã rời đi. Tang Cẩm Văn dẫn một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi từ xa đi về phía nàng.
- Chào buổi sáng đại tỷ, sao tỷ đi ra từ phòng nhị tỷ?
Tang Cẩm Văn khó hiểu hỏi.
- Tối qua tỷ ngủ trong phòng Tĩnh Sơ.
Vi Sương đứng thẳng sống lưng mệt mỏi, khi nhìn Cẩm Văn tuyết trắng xóa khiến mắt nàng ê ẩm, nàng dời mắt rất nhanh.
Cẩm Văn liếc nhìn thiếu niên khóc thút thít không nói nên lời bên cạnh, nói:
- Người này sáng sớm đã ầm ĩ, nói muốn đón công tử nhà hắn về phủ, hắn nói nếu công tử không về thì người trong phủ sẽ đánh gãy chân hắn, nhưng vừa nãy đệ dẫn hắn đến phòng cho khách thì không thấy công tử nhà hắn đâu cả. Hắn lại khóc lóc ầm ĩ không biết công tử nhà hắn đi đâu, chúng ta giúp hắn tìm nhé?
Tai Tang Vi Sương ửng đỏ, nàng dời mắt khỏi Tang Cẩm Văn và Phàn Quá Tuyết, cánh tay chỉ chỉ phòng mình.
Tang Cẩm Văn há to miệng, muốn nói gì đó nhưng rất thức thời ngậm miệng lại. Nó nhìn Phàn Quá Tuyết:
- Công tử nhà ngươi ở trong đó, khóc cái gì?
Phàn Quá Tuyết nghe vậy, đang định cất bước đi đến phòng Tang Vi Sương thì bị ngăn lại.
- Tang...Tang cô nương.
Hắn lắp ba lắp bắp nói, nước mắt còn vương trên mặt.
Tang Vi Sương chưa từng thấy bé trai nào thích khóc như vậy, quả thực không nói nên lời. Nàng nói với Phàn Quá Tuyết:
- Ngươi về nói với lão gia nhà ngươi là công tử nhà ngươi ở lại trang của ta.
- Nhưng...nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, bọn họ gây phiền phức cho ngươi thì bảo họ tới tìm ta.
Tang Vi Sương trấn định nói:
- Ta nghĩ ngươi biết công tử nhà ngươi muốn ở lại đâu nhất, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho công tử nhà ngươi thì nên hiểu rõ, ta...mới là...thân nhân của hắn.
Lời vừa dứt, má Tang Vi Sương nóng lên, nàng không biết dáng vẻ mình hiện tại thế nào, nhưng nàng biết dù mình có trấn định đến đâu đi nữa cũng không che được ý xấu hổ trong lòng.
Nghe Tang Vi Sương nói, Phàn Quá Tuyết có chút bối rối trong lòng, vừa xoắn xuýt vừa mê man, nhưng không thể phủ nhận cô nương này nói rất đúng, nàng ấy thật đáng sợ, có thể dễ dàng bắt chẹt tâm của hắn, nếu hắn thật lòng muốn tốt cho công tử thì nên để công tử ở bên cạnh người thân chứ không phải để công tử không vui ở Lâm phủ.
Còn biệt phủ của hắn ở huyện An nữa, tuy trong phủ không thấy một nha hoàn nào nhưng thái độ lạnh nhạt của hắn với những gã sai vặt và nô bộc càng không giống của một người phóng túng tình cảm nên có. Có lẽ trong đó còn có ẩn tình khác.
Tang Vi Sương càng nghĩ càng thấy cổ quái, nàng luôn cảm thấy nơi đó có ẩn ý, có âm mưu, nàng chống má cẩn thận suy xét, không chú ý đến Lâu Kiêm Gia bị cơn buồn ngủ làm cho không nâng nổi mí mắt, rất tự nhiên tựa đầu trên đầu gối nàng, nhắm đôi mắt đẹp như tranh vẽ, chìm vào giấc ngủ say sưa.
Đợi khi tiếng hít thở đều đều truyền đến, Tang Vi Sương cũng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, tứ chi mệt mỏi, nàng cúi đầu nhìn mới phát hiện dung nhan xinh đẹp có thể thay cơm kia đang chìm trong cõi mộng.
Sững sờ phút chốc, ngực như bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, trên mặt nàng bỗng hiện ra một nụ cười, bàn tay mảnh dẻ mềm mại đặt lên làn da hắn. Nó trơn nhẵn như chiếc giường đá cẩm thạch ở Hoa Dương cung, hơi mang theo chút sắc hồng quyến rũ của mùa xuân, cảm giác ấm áp như trứng gà mới đẻ trong chuồng gà hậu viện.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi thật sự muốn theo ta sao? Không ngờ ngươi lại tới tìm ta...
Giọng nàng nhẹ như gió xuân thoảng qua nhành liễu, nét mặt nàng dịu dàng như trở về thuở ban đầu làm Hoa Dương trưởng công chúa, khi đó nàng vẫn là một công chúa mẫu mực ôn hòa hiền đức, hiếu thảo nhã nhặn. Nàng vốn là một nữ nhân dịu dàng như nước, nhưng thế sự không tha, chỉ có chết qua một lần, nàng mới biết rốt cục mình sai ở nơi nào.
Nhìn Lâu Kiêm Gia nàng sẽ nhớ tới những điều tốt đẹp nàng từng có, những điều tốt đẹp đã bị chôn vùi, là một người thiếu niên từng thích nàng, người thiếu niên liều lĩnh năm ấy thích chính là nàng dịu dàng như nước nhỉ. Nhưng hiện nay chính nàng cũng nhìn không thấu tính cách của mình, nàng thay đổi, trở nên nóng tính, trở nên gắt gỏng. Nghĩ đến đây lòng nàng bỗng dưng chua xót...
Nàng cảm thấy ngực ê ẩm, cổ họng cũng khó chịu, nàng run run rút tay về:
- Ngươi không muốn nhớ lại chuyện quá khứ? Hay thà rằng cứ vô tri như vậy mà sống?
Nàng ghen tị.
Cổ tay đưa lên không trung, đôi mắt bình tĩnh của nàng nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của hắn.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi bây giờ khiến người khác rất hâm mộ.
Nàng vốc mái tóc đen như mực của hắn:
- Nhưng ta không thể giống ngươi, vĩnh viễn cũng không thể...
Thiếu niên cựa quậy trên đầu gối nàng, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ say sưa.
Tang Vi Sương cười bất đắc dĩ:
- Ngươi nếu đã tới thì ta không có lý do gì đuổi ngươi đi. Nhưng Lâm phủ dù sao cũng có ân với ngươi...
Nghĩ đến đây ánh mắt nàng trở nên phức tạp.
***
Sáng sớm.
“Bịch”, một bóng trắng lăn xuống đất.
Thiếu nữ mơ màng mở mắt, nhìn rõ bên chăn lông dưới chân là gương mặt thiếu niên sắp thức giấc.
Tang Vi Sương thật khó tưởng tượng mình cứ ôm một nam nhân cả đêm như vậy.
Sáng sớm khi thức dậy, khắp người nàng đều đau. Vả lại, điều quan trọng hơn là nàng căn bản không hề biết mình ngủ từ khi nào. Có lẽ đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cả cơ thể lẫn tinh thần nàng đều mệt mỏi, không chống đỡ được nên mới ngủ thiếp đi.
Nhưng bây giờ, nhìn Lâu Kiêm Gia thức dậy nàng bỗng dưng có chút chột dạ.
Dù sao hắn cũng là người tâm trí chỉ ba bốn tuổi, còn nàng là một nữ tử lại ôm một nam nhân ngủ cả đêm như thế, may mà hàng xóm xung quanh đều cho rằng nàng là nam nhân. Chuyện này nếu rơi vào người một nữ tử khác thì thanh danh sớm đã mất rồi.
Tang Vi Sương chịu đựng đau đớn toàn thân trừng mắt với thiếu niên ngã bên chân.
Lâu Kiêm Gia vừa thức dậy, dùng ánh mắt vô tội mơ màng ngóng nhìn Tang Vi Sương. Hắn ngủ trên chân nàng cả đêm, đầu và cổ cũng đau dữ dội, lại thêm cú ngã vừa rồi khiến cái mông hắn cũng đau.
Hắn nhìn Tang Vi Sương một cách vô tội vô hại, giống như đang suy xét xem mình đã làm sai điều gì khiến nàng mất hứng.
Tang Vi Sương nhìn lửa trong bếp sắp cháy hết thì cau mày nói:
- Ngươi đứng dậy đi, mặt đất lạnh.
Thiếu niên hơi hồ đồ, vẫn ngồi trên thảm không nhúc nhích, chỉ ngây ngốc nhìn Tang Vi Sương.
Tang Vi Sương càng bị hắn nhìn càng chột dạ.
Nàng khẽ ho một tiếng, định đứng dậy nhưng cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, trán cũng căng ra. Nàng cắn răng, đưa tay xoa mạnh hai cái. Cuối cùng nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi đứng lên...
Nàng lặp lại, giọng hơi lạnh lùng, nhưng nàng không ý thức được.
Thiếu niên thật lâu mới hiểu ý nàng, từ trên mặt đất bò dậy, cố gắng đứng vững.
Vạt áo trắng như tuyết buông xuống bên chăn lông, đôi chân ngọc của hắn lộ ra ngoài, y phục hơi rộng mặc lên người có chút lỏng lẻo, mái tóc đen như mực của hắn cực kỳ mềm mịn, gương mặt đẹp như tranh vẽ thuần khiết vô hại lại tội nghiệp đáng thương, nhan sắc hắn đẹp đủ để nhìn thay cơm.
Thật lâu sau Tang Vi Sương mới dời mắt được.
- Lâu Kiêm Gia, ngươi ra ngoài trước đi.
Nàng đỏ mặt, không nhìn hắn trầm giọng nói.
Lâu Kiêm Gia nghe không hiểu, cũng không nhúc nhích, hắn chỉ đứng đó, không có ý định rời đi.
Hắn không nghe lời khiến Tang Vi Sương hơi lúng túng, mặt càng đỏ hơn, thật lâu sau, nàng mới đứng dậy, im lặng ra khỏi phòng.
Nàng muốn thay y phục nhưng hắn cứ đứng đó khiến nàng không thể làm gì.
Tang Vi Sương vừa đi vừa than thở, nàng ôm một bộ y phục sang phòng Tĩnh Sơ. Nàng ra vẻ như suốt đêm qua nàng đều ở trong phòng muội ấy.
Nhưng nàng vừa thay nam trang bước ra thì nghe tiếng gã sai vặt ở bên ngoài kêu lớn.
- Đương gia, cái nồi lớn trong phòng bếp bị thủng rồi!
Tang Vi Sương sững sờ, nâng trán, đêm qua nàng nấu nước nóng quên tắt bếp, không đến nỗi làm thủng một lỗ trên nồi lớn chứ?
- Tìm Dương quản sự lấy bạc ra phố mua một cái.
Vi Sương mệt mỏi căn dặn.
Gã sai vặt vội vã rời đi. Tang Cẩm Văn dẫn một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi từ xa đi về phía nàng.
- Chào buổi sáng đại tỷ, sao tỷ đi ra từ phòng nhị tỷ?
Tang Cẩm Văn khó hiểu hỏi.
- Tối qua tỷ ngủ trong phòng Tĩnh Sơ.
Vi Sương đứng thẳng sống lưng mệt mỏi, khi nhìn Cẩm Văn tuyết trắng xóa khiến mắt nàng ê ẩm, nàng dời mắt rất nhanh.
Cẩm Văn liếc nhìn thiếu niên khóc thút thít không nói nên lời bên cạnh, nói:
- Người này sáng sớm đã ầm ĩ, nói muốn đón công tử nhà hắn về phủ, hắn nói nếu công tử không về thì người trong phủ sẽ đánh gãy chân hắn, nhưng vừa nãy đệ dẫn hắn đến phòng cho khách thì không thấy công tử nhà hắn đâu cả. Hắn lại khóc lóc ầm ĩ không biết công tử nhà hắn đi đâu, chúng ta giúp hắn tìm nhé?
Tai Tang Vi Sương ửng đỏ, nàng dời mắt khỏi Tang Cẩm Văn và Phàn Quá Tuyết, cánh tay chỉ chỉ phòng mình.
Tang Cẩm Văn há to miệng, muốn nói gì đó nhưng rất thức thời ngậm miệng lại. Nó nhìn Phàn Quá Tuyết:
- Công tử nhà ngươi ở trong đó, khóc cái gì?
Phàn Quá Tuyết nghe vậy, đang định cất bước đi đến phòng Tang Vi Sương thì bị ngăn lại.
- Tang...Tang cô nương.
Hắn lắp ba lắp bắp nói, nước mắt còn vương trên mặt.
Tang Vi Sương chưa từng thấy bé trai nào thích khóc như vậy, quả thực không nói nên lời. Nàng nói với Phàn Quá Tuyết:
- Ngươi về nói với lão gia nhà ngươi là công tử nhà ngươi ở lại trang của ta.
- Nhưng...nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, bọn họ gây phiền phức cho ngươi thì bảo họ tới tìm ta.
Tang Vi Sương trấn định nói:
- Ta nghĩ ngươi biết công tử nhà ngươi muốn ở lại đâu nhất, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho công tử nhà ngươi thì nên hiểu rõ, ta...mới là...thân nhân của hắn.
Lời vừa dứt, má Tang Vi Sương nóng lên, nàng không biết dáng vẻ mình hiện tại thế nào, nhưng nàng biết dù mình có trấn định đến đâu đi nữa cũng không che được ý xấu hổ trong lòng.
Nghe Tang Vi Sương nói, Phàn Quá Tuyết có chút bối rối trong lòng, vừa xoắn xuýt vừa mê man, nhưng không thể phủ nhận cô nương này nói rất đúng, nàng ấy thật đáng sợ, có thể dễ dàng bắt chẹt tâm của hắn, nếu hắn thật lòng muốn tốt cho công tử thì nên để công tử ở bên cạnh người thân chứ không phải để công tử không vui ở Lâm phủ.
/221
|