Thê tử ngốc ở tướng phủ

Chương 117: Tội đoạt vợ con của người khác (1)

/145


“Ngươi xác định là sẽ làm như vậy?” Quân Vô Ưu hỏi lại, không biết có phải hắn nghe lầm không nữa.

Đường Mẫn nắm một vốc hạt dưa đã bóc vỏ bỏ vào trong miệng mình, nhai bẹp bẹp. Ừ, ăn nhiều hạt được bóc cùng lúc rất ngon, quả là hưởng thụ. Nếu như có thể xem nhẹ cái người nào đó đang ầm ĩ bên cạnh thì quả là hoàn mỹ.

“Ta nói này, ngươi có thể yên tĩnh một lát được không. Ngươi nhìn A Ly xem, thật tốt, bóc hạt dưa cho ta.” Đường Mẫn hài lòng nhìn phu quân nhà mình, đúng là nam nhân cực phẩm, từ lâu đã bắt đầu bóc hạt dưa cho nàng rồi.

Quân Vô Ưu nhìn người chỉ cười không nói, xác định người đó là Tam đệ của hắn, trực tiếp nắm một đống hạt dưa đượ bóc, tràn đầy tức giận. Có người như thế à, cha bọn họ còn đang trong tù đấy.

“Quân Vô Ưu! Ai cho ngươi ăn những hạt dưa này, tự bóc đi.” Đường Mẫn nâng bát hạt dưa lên, bảo vệ trước ngực mình, nhìn chằm chằm người nào đó, cảnh báo.

“Ta nghi ngờ lắm, rốt cuộc ngươi có nhớ người ở trong đó chính là cha ngươi không.” Quân Vô Ưu nhai xong, nói một câu.

Đường Mẫn sững sờ, lập tức khôi phục lại thái độ vui đùa, hài lòng nắm một vốc hạt dưa bỏ vào miệng.

“Quân Vô Ưu, có đôi khi gọi nhị ca thì chẳng được tự nhiên, nhưng lúc này mà gọi thì cũng được.”

“Hả?” Quân Vô Ưu tò mò, trước kia nói thế nào nàng cũng không chịu gọi, sao bây giờ lại chủ động hả?”

“Bởi vì còn cần nhị ca giúp đỡ nhiều hơn.” Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn Quân Vô Ưu, ánh nhìn khiến hắn lạnh cả sống lưng, cảm giác như bị gài bẫy.

“Chuyện gì?”

“Nhị ca, nghe nói ngươi tới vô ảnh đi vô tung hả?” Những thứ này là Quân Mạc Ly nói cho nàng tối hôm qua, khinh công của Quân Vô Ưu có thể nói là số một, thậm chí chính Quân Mạc Ly cũng cảm thấy không bằng.

“Quá khen.” Quân Vô Ưu từ chối cho ý kiến, điểm đó hắn hoàn toàn thừa tự tin,

“Vậy thì phiền nhị ca đi một chuyến, cứu hai phụ thân ra khỏi lao.”

“Ngươi muốn ta cướp ngục!”

“Đừng nói lớn tiếng thế chứ, còn nữa, đêm nay hành động cẩn thận một chút, ta ở đây chờ ngươi ha, nhị ca.”

“Vì sao lại là ta?”

Đường Mẫn bất đắc dĩ nhìn bầu trời: “Bởi vì ta phải vào cung, còn A Ly thì đi chuẩn bị xe ngựa.”

Quân Mạc Ly cũng bị kinh sợ, sao đột nhiên nàng lại nói như vậy? Mấy ngày nay không nói lời nào là nghĩ những điều này sao? Cướp ngục, cái này không khỏi quá…

Không nói đến hậu quả cướp ngục thế nào, bọn họ phải rời xa Phượng Lăng, thậm chí vĩnh viễn không thể trở về được. Cho dù cướp ngục thành công, hạ nhân trong hầu phủ và Tướng phủ cũng phải phân tán, những di nương, phu nhân và tiểu thư sẽ an bài thế nào. Một người là Tả tướng, một người là Trấn Nam hầu, bọn họ vô cùng quan trọng trên triều đình, chuyện như vậy há là trò đùa.

“Sau đó sẽ an bài thế nào?”

“Lưu lạc thiên nhai, tới Thương Lan cũng được. Mấy người Thiên Mị ở đó, ta cũng hơi nhớ bọn họ rồi.” Đường Mẫn nói.

“Quả thực hồ đồ!” Quân Vô Ưu ném hạt dưa, đứng phắt dậy, nhìn Đường Mẫn không biết nên nói gì. Suy nghĩ không chu toàn như vậy, trò đùa như vậy, nàng có nghĩ đến rằng sau khi làm như thế sẽ có hậu quả như thế nào không.

Hoàng đế Phương Lăng tại vị lâu như thế, không suy trong tam quốc, thủ đoạn của hắn há chỉ có một. Nàng có thể ỷ vào mình là nữ nhi của hắn để làm một số việc, nhưng hai người kia không phải nàng có thể dính vào.

“Ta sẽ không đi.”

“Ngươi phải đi!”

Đường Mẫn cũng đứng lên, chống lại Quân Vô Ưu, ánh mắt chuyên chú: “Quân Vô Ưu, ngươi phải đi, hơn nữa, phải ngay đêm nay.” Ánh mắt Đường Mẫn lạnh như băng, khiến người ta nhìn không thấu tâm tình.

“Không có khả năng.” Quân Vô Ưu trực tiếp rời đi, hắn sẽ không hồ đồ theo nàng. Đây đúng là tìm đường chết, cho dù cướp ngục thành công, bọn họ sẽ phải đối mặt với việc bị truy nã cả đời, hơn nữa cái này sẽ định ngay tội danh cho bọn họ. Tham ô, bán nước. Nửa đời sau bọn họ sẽ không thể sống tốt được.

“Quân Vô Ưu, ngươi không có tự tin sao?”

Quân Vô Ưu trào phúng nhìn Đường Mẫn, không nói gì. Phép khích tướng này như trò đùa của trẻ con vậy.

“Tiếc quá, tiếc quá. Này, A Ly, nhiệm vụ này đành giành cho chàng vậy, nhiệm vụ của chàng ta sẽ an bài cho người khác, tỉ lệ thành công sẽ giảm xuống, không biết có được hay không nữa…”

Đường Mẫn than thở, Quân Vô Ưu tức giận không chịu nổi, nữ nhân này đang bức hắn. Nàng biết rõ hắn không thể bỏ mặc được nên bức hắn như vậy.

Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi!

Thê tử của Quân Mạc Ly, quả thực là kết hợp của nữ tử và tiểu nhân!

“Ta đi, nhưng mà không đảm bảo thành công.”

Đường Mẫn lập tức nở nụ cười, không để ý lắm: “Nhị ca vừa ra tay là biết được hay không rồi. Yên tâm đi, chúng ta đều tin tưởng, với công phu của nhị ca thì mang hai người ra ngoài rất dễ dàng.”

Đường Mẫn vuốt mông ngựa, nói những lời cẩn thận.

Nàng không phỉa không thấy lo lắng của hai người họ, nhưng mà nàng muốn thử một lần, ngồi không chờ đợi thì kết quả chỉ có một, nàng không muốn như thế.

Mạc Lưu Lăng phải không, đêm nay nàng sẽ đua với hắn. Xem hắn vững tâm, hay là nàng may mắn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Đường Mẫn cầm kim bài mà lần trước lấy chỗ Mạc Lưu Lăng, đi vào hoàng cung.

Mà Quân Vô Ưu sẵn sàng để hành động bất cứ lúc nào, Quân Mạc Ly cũng chuẩn bị sẵn sàng. Tất cả đợi đến lúc gió đông nổi lên…

“Mẫn nhi, không ngờ con lại tới!” Mạc Lưu Lăng kích động không biết nói gì, nhìn người trước mặt, dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, gương mặt này cực kỳ giống Ưu nhi, đây là nữ nhi của hắn.

“Ngươi không nghĩ tới chuyện tình còn khá.” Đường Mẫn hừ một tiếng, rất tự nhiên ngồi xuống, không quan tâm tiểu thái giám bên cạnh mặt đã trắng bệch.

Nhìn tiểu thái giám đang run rẩy, Đường Mẫn có chút không đành lòng, còn bé tí, nhỏ như vậy đã bị mang tiến cung làm thái giám rồi. Thật sự là…

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?” Đường Mẫn đột nhiên nói, đối tượng không phải Mạc Lưu Lăng mà là tên tiểu thái giám này.

Tiểu thái giám đã sợ tới mức bay mất hồn, bị Đường Mẫn nói thế, quỳ luôn xuống đất: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.”

Khuôn mặt Mạc Lưu Lăng đen xì: “Ngươi đúng là đáng chết.”

Một câu, làm cho tiểu thái giám hoàn toàn tuyệt vọng.

Đường Mẫn nhìn người vô thần trên mặt đất, trong lòng bi thương. Nếu hôm nay không ai cứu hắn, sợ rằng trong hoàng cung lại có thêm một mạng người.

“Đợi một chút.” Đường Mẫn ngăn những tên thị vệ định kéo người đi, nhìn Mạc Lưu Lăng: “Ta còn chưa hỏi hết mà.”

Mạc Lưu Lăng nhìn Đường Mẫn, lập tức thay đổi thái độ, cười nói: “Mẫn nhi, con có vấn đề gì cứ hỏi đi. Lui xuống.”

Bọn thị vệ lui hết ra.

Tiểu thái giám nhìn Đường Mẫn cười tủm tỉm, trong lòng càng sợ, cô gái trước mắt càng khiến hắn không rét mà run.

“Ngươi nói, ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?”

“Nô tài, nô tài, 13.”

Phụt ——

Đường Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, 13 tuổi, đây là xã hội gì chứ, nhỏ như vậy, còn nhỏ hơn nàng nữa, một bé trai chưa phát dục đã bị biến thành thái giám! Đúng là khiến người ta tức điên!”

“13, ngươi tiến cung thế nào, nhỏ tuổi như vậy, sao cha mẹ ngươi cũng cam lòng?”

“Nô tài, không có cha mẹ. Vừa ra đời đã vào cung, từ nhỏ, từ nhỏ đã là…”

Câu tiếp hắn không nói nữa, dường như không tiện để nói, nhưng Đường Mẫn hiểu rõ. Từ nhỏ đã là thái giám, sét đánh trúng rồi,

Được rồi, là do nàng xen vào việc người khác.

“Ngươi đi xuống đi, không sao.” Nói rồi nàng xoay qua nói với Mạc Lưu Lăng: “Tha cho hắn.”

Mạc Lưu Lăng gật đầu, hắn làm gì muốn quan tam đến một tên tiểu thái giám không biết tên, đương nhiên là Đường Mẫn nói gì nghe đó. Không kiên nhẫn phất tay với tên tiểu thái giám: “Xuống dưới, hôm nay bỏ qua cho ngươi.”

“Tạ hoàng thượng, tạ hoàng thượng!” Tiểu thái giám liên tục tạ ơn rồi lui xuống. Đường Mẫn rầu rĩ nhìn, rõ ràng là nàng cứu hắn mà!

Bên này suy nghĩ còn đang bay bổng, Mạc Lưu Lăng lại nói: “Mẫn nhi, con nghĩ kỹ rồi sao, con muốn nhận tổ quy tông à?”

Mạc Lưu Lăng tràn đầy chờ mong, ngoài việc này ra, hắn cũng không hiểu sao nàng lại tiến cung.

Trong lòng Đường Mẫn cười nhạo, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, không nói lời nào, làm như chấp nhận.

Mạc Lưu Lăng bình tĩnh trong lòng, thao thao bất tuyệt nói về trình tự nhận tổ quy tông, cuối cùng lại quấn quýt trong một vấn đề: “Mẹ con vẫn mang danh là hầu phủ phu nhân, nếu con như vậy vào cung thì thân phận rất khó xử, nói là con gái của trẫm thì sẽ nói cho người trong thiên hạ biết mẹ con và ta, như vậy là vũ nhục lớn với danh tiếng mẹ con. Đúng là khó làm!”

Mạc Lưu Lăng không muốn chỉ nhận làm nghĩa nữ, nữ nhi này là bảo bối của hắn, làm sao có thể chỉ làm đơn giản được.

Nhưng vì thân phận của Bách Lý Ưu, mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.


/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status