Nghe Khâu Tiểu Ninh nói lại là Khâu Minh Duệ trở về, Khâu Minh Thông liền chạy vào phòng Khâu Minh Duệ, nhìn thấy dã nam nhân thì không hề ngần ngại mà chạy lên ôm chầm lấy hắn: “Tam đệ, ngươi đã trở về rồi, đã mười mấy năm đại ca không gặp lại ngươi.” Mấy năm này, tam đệ của hắn đã cao hơn hắn rồi.
“Đại ca...” Khâu Minh Duệ vừa đẩy đẩy Khâu Minh Thông vừa gọi.
“Ân, lúc nãy cha đã đi ra ngoài, nếu người biết ngươi về thì chắc chắn rất cao hứng.” Cha luôn nhắc tam đệ vẫn chưa uống rượu mừng của hắn mà.
Đại ca, chúc mừng ngươi. Bất quá ngươi có thể cách xa ta một chút được không, lúc này trên người ta thực sự rất bẩn. Vừa nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Viên thị, Khâu Minh Duệ vẫn luôn cảm thấy bị thương, nương của hắn vẫn chưa nhận ra hắn.
Khâu Minh Thông vươn tay xoa nhẹ đầu Khâu Minh Duệ, cười nói: Yên tâm, nếu như thật sự ngươi vừa mới bước ra từ hố phân thì đại ca cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi không phải là đệ đệ của ta sao! Thật ra tính tình nói chuyện của tam đệ có thay đổi một chút, không biết võ công thì đã tiến bộ như thế nào? Sang năm thì chính là hội thi Võ trạng nguyên rồi.
Ân. Đã nhiều năm không về nhà, lần thứ hai Khâu Minh Duệ cảm thấy thật ấm áp.
A Trung và A Dũng bưng thùng nước vào phòng rồi hành lễ, nói: Tam thiếu gia, ngài tắm rửa đi! Đặt quần áo mà tiểu thư đã chuẩn bị trước rồi hai người mới xoay người lui xuống. Khâu Minh Duệ nhìn nhìn quần áo trên bàn, hỏi Khâu Minh Thông: Đại ca, đây là quần áo của ngươi sao? Nếu là quần áo của đại ca thì sợ là hắn mặc hơi ngắn một chút.
“Là của ngươi, Ninh nhi đã hỏi cha về số đo thân của ngươi, đây là làm riêng cho ngươi.” Những ngày Ninh nhi ở Phó phủ, đều làm giúp người trong nhà mỗi người một bộ quần áo, ngay cả Khâu Minh Duệ chưa trở về cũng có phần.
“Cảm ơn đại tẩu giúp ta.” Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ nhìn nhau cười cười, một người có đại ca tốt, một người có thê tử tốt.
Sau một lúc, người một nhà đều ngồi vào bàn dùng cơm trưa, Viên thị tỏ ra thương nhớ Khâu Minh Duệ. Dù có phải hay không thì Khâu Minh Duệ cũng gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết, nói chuyện với Viên thị rất ít, chỉ vùi đầu ăn cơm. Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh liếc mắt với nhau một cái, đều hiểu là Khâu Minh Duệ rất đói, cũng không nói gì mà chỉ gắp nhiều thức ăn vào bát của hắn.
Khâu Khải Chính thu hết mọi chuyện vào đáy mắt, đối với thê tử của mình cũng không biết nói gì cho phải, tuổi càng lớn thì mắt nhìn lại càng không tốt, còn không bằng bọn nhỏ. Một mình Viên thị nói trong chốc lát liền nhận thấy trên bàn thật yên tĩnh, lúc này mới ngậm miệng.
Đêm đến, ba huynh đệ ngồi trong hậu viện, Khâu Minh Duệ hỏi: “Ca, năm nay phải khảo khoa cử, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?” Đại ca thông minh như vậy nhất định sẽ không để mình thua.
“Cố gắng, ta sẽ cố gắng hết mình! Đúng rồi, tam đệ, ngươi đi với ta để báo danh khảo Võ trạng nguyên đi!” Khảo Võ trạng nguyên không giống như Văn trạng nguyên, chỉ cần có võ công và gia thế trong sạch đều có thể tham gia, tam đệ hoàn toàn phù hợp với điều kiện.
Đúng vậy đúng vậy, nếu trong nhà có thể có Văn - Võ trạng nguyên thì chính là tổ tiên trong nhà cũng sẽ cảm thấy nở mày nở mặt. Đối với huynh đệ, Khâu Minh Trí hoàn toàn tin tưởng ủng hộ, cho nên dù hai người đều đi tham gia khoa khảo thì hắn cũng không cảm thấy ghen tị.
Được... Khảo xong rồi đi ra biên quan cũng không muộn, dù sao đều là ra sức vì nước, từ nơi nào bắt đầu cũng được.
Rất nhanh đã tới cuối năm, những lời đồn đãi về Khâu gia cũng ngừng lại, mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho năm mới, đâu ai còn thời gian đi bát quái. Biết năm mới mà nháo loạn thì không tốt, Viên thị cũng yên tĩnh hơn, nếu như mở đầu năm tuổi này không như ý mà ảnh hưởng tới việc khảo khoa cử của Thông nhi thì sẽ không tốt.
Qua năm cũ, Khâu Tiểu Ninh lại trở về phòng trước đây, chen chúc trong một phòng với Chi Hồng , nàng sợ quấy rầy tới Khâu Minh Thông. Đối với việc này, Khâu Minh Thông cũng có chút bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ là người “nước tới chân mới nhảy”, bất quá Khâu Tiểu Ninh đã muốn thì hắn cũng không có biện pháp gì, hàng đêm chỉ có thể ôm chăn, một người cô độ mà ngủ.
Rất nhanh, chỉ còn hai ngày nữa là khoa khảo, Khâu Tiểu Ninh làm không ít túi hương để nâng cao tinh thần, Khâu Minh Thông thấy ánh mắt của nàng đều có chút đỏ, giữ chặt tay nàng mà nói: “Ninh nhi, đừng làm nữa, cái này đã đủ rồi. Lại nói, có tâm ý của ngươi, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.” Nha đầu này, thật không biết nói gì cho tốt.
“Không được, ca ca, đã qua tết Đoan ngọ (mùng 5 tháng 5), trường thi chắc chắn có không ít muỗi, không thể để cho chúng nó nhiễu loạn suy nghĩ của ca ca.” Bình thường nàng ngồi thêu ở trong sân đã có không ít muỗi, đừng nói tới trường thi.
“Ninh nhi, ngươi là chuẩn bị để ta bị huân hương làm ngất đi luôn sao?” Khâu Minh Thông cười nhẹ, chỉ cần Ninh nhi gặp chuyện của hắn đều tự rối loạn. Bất quá, hắn chính là thích nàng như vậy, chính là đau lòng nàng như vậy, kéo nàng đến ngồi xuống bên giường, lấy ra thuốc dán xoa loạn trên lòng bàn tay của nàng, sau khi xức thuốc xong rồi Khâu Minh Thông mới nói: “Không có sự cho phép của ta thì không được sử dụng kim chỉ nữa, cũng đừng ngây ngốc chờ ở cửa trường thi, khi nào khảo xong ta sẽ lập tức trở về, có nghe không?” Nếu hắn không nói, nhất định nha đầu này đang chuẩn bị ngày ngày đến cửa trường thi mà chờ.
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, cắn cắn môi, qua một hồi lâu mới gật gật đầu Ân một tiếng. Ca ca cũng thật đáng ghét, sao nàng nghĩ cái gì hắn cũng đều nói ra?
Chi Hồng vốn đang chuẩn bị vào nhà lại thấy cô gia và tiểu thư như vậy, làm sao nàng có thể đi vào mà phá vỡ bầu không khí này được chứ. Lúc này, Khâu Minh Duệ bước nhanh vào tìm Khâu Minh Thông, vừa bước vào cửa liền bị Chi Hồng nhanh chóng kéo lại: Ngươi chờ một lát rồi hãy đi vào, đừng nhiễu động cô gia và tiểu thư. Nói xong còn lôi kéo hắn đi về phía ngược lại trong viện.
Khâu Minh Duệ có chút hồ đồ, để Chi Hồng kéo đi đến bên ngoài, đã đứng ở ngoài viện rồi Khâu Minh Duệ mới buồn bực nhìn nhìn tay chính mình, lại liếc mắt nhìn nhìn Chi Hồng một cái. Trong lòng thực không hiểu, vừa rồi hắn bị làm sao vậy? Rõ ràng còn thực thanh tỉnh, sau bị nha đầu kia nắm lấy liền thất thần.
Hắn rút tay về Chi Hồng cũng chẳng để ý, dù sao nàng cũng đã đạt được mục đích của mình.
Hai ngày này nhanh chòng trôi qua, sáng sớm, mọi người Khâu gia đều thức dậy sớm. Lúc này, Khâu Tiểu Ninh đã thu thập mọi thứ cho Khâu Minh Thông thật tốt, hai người từ trong phòng đi ra. Trên bàn đã có những mòn ăn may mắn, đây là do Viên thị và Chi Hồng thức dậy sớm làm. Mọi người trong nhà đều ngồi xuốn, Khâu Khải Chính bắt đầu trước tiên, nói: “Thông nhi, cố gắng hết sức là tốt rồi, đừng để chính mình bị áp lực.” Toàn bộ thí sinh của Hiên Viên Hoàng triều đều thi, muốn đạt danh Trạng nguyên cũng không đơn giản như vậy, không nên thêm áp lực cho Thông nhi.
“Cha, con đã biết.” Khâu Minh Thông cầm chén lên, uống một ngụm nước trà đặc mà Khâu Tiểu Ninh đã chuẩn bị.
Khâu Khải Chính vừa ngồi xuống thì Viên thị liền nói với Khâu Minh Thông: “Thông nhi, ngươi phải dốc hết toàn lực, nhất định phải vì Khâu gia chúng ta mà mang công danh về, để tổ tông Khâu gia đều nở mặt, để mọi người trên phố đều thấy ngươi là người vĩ đại.” Nếu không bọn họ lại lời ra tiếng vào, đồn đãi đủ thứ.
“Nương, con đã biết.” Mặc dù không quá để tâm những lời của mẫu thân nhưng ở trước mặt mọi người, Khâu Minh Thông vẫn giữ mặt mũi cho bà.
Đại ca, ta tin tưởng ngươi. Khâu Minh Trí chỉ nói một câu như vậy. Khâu Minh Thông gật gật đầu nói: Nhị đệ, đại ca đi mấy ngày này, ngươi cũng thu liễm tính tình một chút, đừng rắc rối với đại tẩu của ngươi, làm cho ta dù ở trường thi cũng bị phân tâm. Nhị đệ và Ninh nhi chỉ cần một việc nhỏ cũng có thể tạo ra rắc rối, Ninh nhi luôn hòa hảo với nhị đệ, nhưng nhị đệ lại giống như có cừu oàn với Ninh nhi, luôn thích khi dễ nàng.
Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không cáu kỉnh như vậy. Hắn chỉ là không hiểu rốt cuộc Khâu Tiểu Ninh tốt ở chỗ nào mà có thể làm cho đại ca yêu thương nàng như mạng. Người mà đại ca cưới không nên là người như Khâu Tiểu Ninh. Nhưng đại ca cũng đã nói như vậy, hắn sẽ không làm đại ca phân tấm.
Khâu Minh Duệ bưng ly rượu lên, chỉ nói: “Đại ca, ta chờ ngươi trở về.” Bất luận là đại ca thi đạt hay không đạt, vẫn luôn là đại ca của hắn. Khâu Minh Duệ đứng yên bên cạnh đại ca của mình, Khâu Minh Thông nâng tay vỗ vỗ vai hắn, lời nói của Khâu Minh Duệ, Khâu Minh Thông đã hiểu được.
Khâu Tiểu Ninh vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng gắp thức ăn cho Khâu Minh Thông. Thật ra giờ phút này trong lòng nàng có chút phức tạp, nàng hy vọng ca ca thi đạt, hoàn thành được lý tưởng và khát vọng của chính mình. Nhưng lại lo lắng hắn thi đạt Trạng nguyên, sau khi đạt Trạng nguyên chắc chắn sẽ có rất nhiều dụ hoặc, nàng sợ ca ca lạc đường trong đó mà quên mất lý tưởng của chính mình. Nhưng trong chốc lát này, nàng chỉ biết nàng phải làm một thê tử tốt, phải thật vui vẻ cùng với ca ca đến trường thi.
Sau khi ăn cơm xong thì mọi người đều chuẩn bị để đi cùng Khâu Minh Thông đến trường thi. Đến cửa lớn, Khâu Minh Thông ngừng lại: “Cha, nương, hai người không cần lặn lội đi xa, ta vẫn biết đường đi đến trường thi.” Hắn vẫn là muốn đến trường thi một mình.
Viên thị vừa nghe thấy liền muốn trả lời nhưng Khâu Khải Chính đã lên tiếng trước: “Vậy con đi đi! Nhớ, thi xong thì quay về nhà, mọi người chờ con ở nhà.” Thông nhi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, không cần bọn họ làm bạn như vậy. Khâu Minh Thông gật gật đầu: “Cha, Thông nhi đã biết, mọi người vào nhà đi! Thông nhi muốn nói chuyện với Ninh nhi một chút.”
Sau khi mọi người theo sau Khâu Khải Chính đi vào, Khâu Tiểu Ninh cúi đầu nhìn nhìn mũi chân của mình, nàng thật không biết nên nói gì với ca ca mới tốt. Khâu Minh Thông kéo tay nàng, nói: Ninh nhi, ta đi thi mấy ngày này ngươi không cần lo lắng, nghe nương một chút, có chuyện gì chờ sau khi ta về rồi nói. Còn có khi ta không ở nhà thì ngươi cũng đừng quá lo lắng, nếu làm sai lời dặn này thì chờ ta trở về sẽ phạt sau. Nha đầu này, luôn làm cho hắn không yên lòng.
Đã biết, ông cụ non. Khâu Tiểu Ninh bĩu bĩu môi, cứ cảm thấy ca ca càng ngày càng lải nhải. Nàng lấy túi hương đã làm thật tốt đưa cho Khâu Minh Thông, nói: Ca ca mọi chuyện nên cẩn thận, về phần ta thì ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Vốn là nàng muốn làm cho ca ca một chút lương khô hay cái gì đó để ăn nhưng trường thi lại không cho phép mang những thứ này vào. Cũng không biết là tại trường thi có gì ăn được không? Nếu ca ca ăn không ngon thì có phải sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ hay không.
“Đây chính là do ngươi nói, nếu như ta về lại thấy ngươi có chuyện gì thì sẽ phạt ngươi.” Nói xong, thấy xung quanh không có người mới cúi đầu hôn lên môi Khâu Tiểu Ninh một cái: “Ninh nhi, ngươi mau mau vào nhà đi, ca ca đi.” Nói rồi xoay người đi.
Khâu Tiểu Ninh đứng tại chỗ nhìn theo hướng Khâu Minh Thông rời đi, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Hy vọng ca ca có thể thi đạt Trạng nguyên, sau khi thi Trạng nguyên sẽ được Hoàng thượng thưởng thức tài năng, có thể làm nhiều chuyện vì nước vì dân.
Đã qua vài ngày, thật ra cũng không lâu, nhưng thật ra lại như rất lâu, Khâu Tiểu Ninh, thậm chí là toàn bộ người trong Khâu gì đếu là sống một ngày như một năm, lo lắng không biết Khâu Minh Thông ở trường thi như thế nào.
~~~pct~~~
Ở trường thi,Khâu Minh Thông nhìn nhìn đề thi trong tay, thản nhiên cười cười. Người ra đề mục này cũng là một cao nhân, nếu là một người chỉ biết đọc sách thì chắc chắn sẽ không đạt. Đây không phải là câu hỏi mà một người đọc sách bình thường có thể trả lời, nhưng Khâu Minh Thông rất tự tin, đề này hắn có thể trả lời thật tốt.
“Đại ca...” Khâu Minh Duệ vừa đẩy đẩy Khâu Minh Thông vừa gọi.
“Ân, lúc nãy cha đã đi ra ngoài, nếu người biết ngươi về thì chắc chắn rất cao hứng.” Cha luôn nhắc tam đệ vẫn chưa uống rượu mừng của hắn mà.
Đại ca, chúc mừng ngươi. Bất quá ngươi có thể cách xa ta một chút được không, lúc này trên người ta thực sự rất bẩn. Vừa nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Viên thị, Khâu Minh Duệ vẫn luôn cảm thấy bị thương, nương của hắn vẫn chưa nhận ra hắn.
Khâu Minh Thông vươn tay xoa nhẹ đầu Khâu Minh Duệ, cười nói: Yên tâm, nếu như thật sự ngươi vừa mới bước ra từ hố phân thì đại ca cũng sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi không phải là đệ đệ của ta sao! Thật ra tính tình nói chuyện của tam đệ có thay đổi một chút, không biết võ công thì đã tiến bộ như thế nào? Sang năm thì chính là hội thi Võ trạng nguyên rồi.
Ân. Đã nhiều năm không về nhà, lần thứ hai Khâu Minh Duệ cảm thấy thật ấm áp.
A Trung và A Dũng bưng thùng nước vào phòng rồi hành lễ, nói: Tam thiếu gia, ngài tắm rửa đi! Đặt quần áo mà tiểu thư đã chuẩn bị trước rồi hai người mới xoay người lui xuống. Khâu Minh Duệ nhìn nhìn quần áo trên bàn, hỏi Khâu Minh Thông: Đại ca, đây là quần áo của ngươi sao? Nếu là quần áo của đại ca thì sợ là hắn mặc hơi ngắn một chút.
“Là của ngươi, Ninh nhi đã hỏi cha về số đo thân của ngươi, đây là làm riêng cho ngươi.” Những ngày Ninh nhi ở Phó phủ, đều làm giúp người trong nhà mỗi người một bộ quần áo, ngay cả Khâu Minh Duệ chưa trở về cũng có phần.
“Cảm ơn đại tẩu giúp ta.” Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ nhìn nhau cười cười, một người có đại ca tốt, một người có thê tử tốt.
Sau một lúc, người một nhà đều ngồi vào bàn dùng cơm trưa, Viên thị tỏ ra thương nhớ Khâu Minh Duệ. Dù có phải hay không thì Khâu Minh Duệ cũng gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết, nói chuyện với Viên thị rất ít, chỉ vùi đầu ăn cơm. Khâu Minh Thông và Khâu Tiểu Ninh liếc mắt với nhau một cái, đều hiểu là Khâu Minh Duệ rất đói, cũng không nói gì mà chỉ gắp nhiều thức ăn vào bát của hắn.
Khâu Khải Chính thu hết mọi chuyện vào đáy mắt, đối với thê tử của mình cũng không biết nói gì cho phải, tuổi càng lớn thì mắt nhìn lại càng không tốt, còn không bằng bọn nhỏ. Một mình Viên thị nói trong chốc lát liền nhận thấy trên bàn thật yên tĩnh, lúc này mới ngậm miệng.
Đêm đến, ba huynh đệ ngồi trong hậu viện, Khâu Minh Duệ hỏi: “Ca, năm nay phải khảo khoa cử, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?” Đại ca thông minh như vậy nhất định sẽ không để mình thua.
“Cố gắng, ta sẽ cố gắng hết mình! Đúng rồi, tam đệ, ngươi đi với ta để báo danh khảo Võ trạng nguyên đi!” Khảo Võ trạng nguyên không giống như Văn trạng nguyên, chỉ cần có võ công và gia thế trong sạch đều có thể tham gia, tam đệ hoàn toàn phù hợp với điều kiện.
Đúng vậy đúng vậy, nếu trong nhà có thể có Văn - Võ trạng nguyên thì chính là tổ tiên trong nhà cũng sẽ cảm thấy nở mày nở mặt. Đối với huynh đệ, Khâu Minh Trí hoàn toàn tin tưởng ủng hộ, cho nên dù hai người đều đi tham gia khoa khảo thì hắn cũng không cảm thấy ghen tị.
Được... Khảo xong rồi đi ra biên quan cũng không muộn, dù sao đều là ra sức vì nước, từ nơi nào bắt đầu cũng được.
Rất nhanh đã tới cuối năm, những lời đồn đãi về Khâu gia cũng ngừng lại, mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho năm mới, đâu ai còn thời gian đi bát quái. Biết năm mới mà nháo loạn thì không tốt, Viên thị cũng yên tĩnh hơn, nếu như mở đầu năm tuổi này không như ý mà ảnh hưởng tới việc khảo khoa cử của Thông nhi thì sẽ không tốt.
Qua năm cũ, Khâu Tiểu Ninh lại trở về phòng trước đây, chen chúc trong một phòng với Chi Hồng , nàng sợ quấy rầy tới Khâu Minh Thông. Đối với việc này, Khâu Minh Thông cũng có chút bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ là người “nước tới chân mới nhảy”, bất quá Khâu Tiểu Ninh đã muốn thì hắn cũng không có biện pháp gì, hàng đêm chỉ có thể ôm chăn, một người cô độ mà ngủ.
Rất nhanh, chỉ còn hai ngày nữa là khoa khảo, Khâu Tiểu Ninh làm không ít túi hương để nâng cao tinh thần, Khâu Minh Thông thấy ánh mắt của nàng đều có chút đỏ, giữ chặt tay nàng mà nói: “Ninh nhi, đừng làm nữa, cái này đã đủ rồi. Lại nói, có tâm ý của ngươi, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.” Nha đầu này, thật không biết nói gì cho tốt.
“Không được, ca ca, đã qua tết Đoan ngọ (mùng 5 tháng 5), trường thi chắc chắn có không ít muỗi, không thể để cho chúng nó nhiễu loạn suy nghĩ của ca ca.” Bình thường nàng ngồi thêu ở trong sân đã có không ít muỗi, đừng nói tới trường thi.
“Ninh nhi, ngươi là chuẩn bị để ta bị huân hương làm ngất đi luôn sao?” Khâu Minh Thông cười nhẹ, chỉ cần Ninh nhi gặp chuyện của hắn đều tự rối loạn. Bất quá, hắn chính là thích nàng như vậy, chính là đau lòng nàng như vậy, kéo nàng đến ngồi xuống bên giường, lấy ra thuốc dán xoa loạn trên lòng bàn tay của nàng, sau khi xức thuốc xong rồi Khâu Minh Thông mới nói: “Không có sự cho phép của ta thì không được sử dụng kim chỉ nữa, cũng đừng ngây ngốc chờ ở cửa trường thi, khi nào khảo xong ta sẽ lập tức trở về, có nghe không?” Nếu hắn không nói, nhất định nha đầu này đang chuẩn bị ngày ngày đến cửa trường thi mà chờ.
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, cắn cắn môi, qua một hồi lâu mới gật gật đầu Ân một tiếng. Ca ca cũng thật đáng ghét, sao nàng nghĩ cái gì hắn cũng đều nói ra?
Chi Hồng vốn đang chuẩn bị vào nhà lại thấy cô gia và tiểu thư như vậy, làm sao nàng có thể đi vào mà phá vỡ bầu không khí này được chứ. Lúc này, Khâu Minh Duệ bước nhanh vào tìm Khâu Minh Thông, vừa bước vào cửa liền bị Chi Hồng nhanh chóng kéo lại: Ngươi chờ một lát rồi hãy đi vào, đừng nhiễu động cô gia và tiểu thư. Nói xong còn lôi kéo hắn đi về phía ngược lại trong viện.
Khâu Minh Duệ có chút hồ đồ, để Chi Hồng kéo đi đến bên ngoài, đã đứng ở ngoài viện rồi Khâu Minh Duệ mới buồn bực nhìn nhìn tay chính mình, lại liếc mắt nhìn nhìn Chi Hồng một cái. Trong lòng thực không hiểu, vừa rồi hắn bị làm sao vậy? Rõ ràng còn thực thanh tỉnh, sau bị nha đầu kia nắm lấy liền thất thần.
Hắn rút tay về Chi Hồng cũng chẳng để ý, dù sao nàng cũng đã đạt được mục đích của mình.
Hai ngày này nhanh chòng trôi qua, sáng sớm, mọi người Khâu gia đều thức dậy sớm. Lúc này, Khâu Tiểu Ninh đã thu thập mọi thứ cho Khâu Minh Thông thật tốt, hai người từ trong phòng đi ra. Trên bàn đã có những mòn ăn may mắn, đây là do Viên thị và Chi Hồng thức dậy sớm làm. Mọi người trong nhà đều ngồi xuốn, Khâu Khải Chính bắt đầu trước tiên, nói: “Thông nhi, cố gắng hết sức là tốt rồi, đừng để chính mình bị áp lực.” Toàn bộ thí sinh của Hiên Viên Hoàng triều đều thi, muốn đạt danh Trạng nguyên cũng không đơn giản như vậy, không nên thêm áp lực cho Thông nhi.
“Cha, con đã biết.” Khâu Minh Thông cầm chén lên, uống một ngụm nước trà đặc mà Khâu Tiểu Ninh đã chuẩn bị.
Khâu Khải Chính vừa ngồi xuống thì Viên thị liền nói với Khâu Minh Thông: “Thông nhi, ngươi phải dốc hết toàn lực, nhất định phải vì Khâu gia chúng ta mà mang công danh về, để tổ tông Khâu gia đều nở mặt, để mọi người trên phố đều thấy ngươi là người vĩ đại.” Nếu không bọn họ lại lời ra tiếng vào, đồn đãi đủ thứ.
“Nương, con đã biết.” Mặc dù không quá để tâm những lời của mẫu thân nhưng ở trước mặt mọi người, Khâu Minh Thông vẫn giữ mặt mũi cho bà.
Đại ca, ta tin tưởng ngươi. Khâu Minh Trí chỉ nói một câu như vậy. Khâu Minh Thông gật gật đầu nói: Nhị đệ, đại ca đi mấy ngày này, ngươi cũng thu liễm tính tình một chút, đừng rắc rối với đại tẩu của ngươi, làm cho ta dù ở trường thi cũng bị phân tâm. Nhị đệ và Ninh nhi chỉ cần một việc nhỏ cũng có thể tạo ra rắc rối, Ninh nhi luôn hòa hảo với nhị đệ, nhưng nhị đệ lại giống như có cừu oàn với Ninh nhi, luôn thích khi dễ nàng.
Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không cáu kỉnh như vậy. Hắn chỉ là không hiểu rốt cuộc Khâu Tiểu Ninh tốt ở chỗ nào mà có thể làm cho đại ca yêu thương nàng như mạng. Người mà đại ca cưới không nên là người như Khâu Tiểu Ninh. Nhưng đại ca cũng đã nói như vậy, hắn sẽ không làm đại ca phân tấm.
Khâu Minh Duệ bưng ly rượu lên, chỉ nói: “Đại ca, ta chờ ngươi trở về.” Bất luận là đại ca thi đạt hay không đạt, vẫn luôn là đại ca của hắn. Khâu Minh Duệ đứng yên bên cạnh đại ca của mình, Khâu Minh Thông nâng tay vỗ vỗ vai hắn, lời nói của Khâu Minh Duệ, Khâu Minh Thông đã hiểu được.
Khâu Tiểu Ninh vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng gắp thức ăn cho Khâu Minh Thông. Thật ra giờ phút này trong lòng nàng có chút phức tạp, nàng hy vọng ca ca thi đạt, hoàn thành được lý tưởng và khát vọng của chính mình. Nhưng lại lo lắng hắn thi đạt Trạng nguyên, sau khi đạt Trạng nguyên chắc chắn sẽ có rất nhiều dụ hoặc, nàng sợ ca ca lạc đường trong đó mà quên mất lý tưởng của chính mình. Nhưng trong chốc lát này, nàng chỉ biết nàng phải làm một thê tử tốt, phải thật vui vẻ cùng với ca ca đến trường thi.
Sau khi ăn cơm xong thì mọi người đều chuẩn bị để đi cùng Khâu Minh Thông đến trường thi. Đến cửa lớn, Khâu Minh Thông ngừng lại: “Cha, nương, hai người không cần lặn lội đi xa, ta vẫn biết đường đi đến trường thi.” Hắn vẫn là muốn đến trường thi một mình.
Viên thị vừa nghe thấy liền muốn trả lời nhưng Khâu Khải Chính đã lên tiếng trước: “Vậy con đi đi! Nhớ, thi xong thì quay về nhà, mọi người chờ con ở nhà.” Thông nhi cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, không cần bọn họ làm bạn như vậy. Khâu Minh Thông gật gật đầu: “Cha, Thông nhi đã biết, mọi người vào nhà đi! Thông nhi muốn nói chuyện với Ninh nhi một chút.”
Sau khi mọi người theo sau Khâu Khải Chính đi vào, Khâu Tiểu Ninh cúi đầu nhìn nhìn mũi chân của mình, nàng thật không biết nên nói gì với ca ca mới tốt. Khâu Minh Thông kéo tay nàng, nói: Ninh nhi, ta đi thi mấy ngày này ngươi không cần lo lắng, nghe nương một chút, có chuyện gì chờ sau khi ta về rồi nói. Còn có khi ta không ở nhà thì ngươi cũng đừng quá lo lắng, nếu làm sai lời dặn này thì chờ ta trở về sẽ phạt sau. Nha đầu này, luôn làm cho hắn không yên lòng.
Đã biết, ông cụ non. Khâu Tiểu Ninh bĩu bĩu môi, cứ cảm thấy ca ca càng ngày càng lải nhải. Nàng lấy túi hương đã làm thật tốt đưa cho Khâu Minh Thông, nói: Ca ca mọi chuyện nên cẩn thận, về phần ta thì ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Vốn là nàng muốn làm cho ca ca một chút lương khô hay cái gì đó để ăn nhưng trường thi lại không cho phép mang những thứ này vào. Cũng không biết là tại trường thi có gì ăn được không? Nếu ca ca ăn không ngon thì có phải sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ hay không.
“Đây chính là do ngươi nói, nếu như ta về lại thấy ngươi có chuyện gì thì sẽ phạt ngươi.” Nói xong, thấy xung quanh không có người mới cúi đầu hôn lên môi Khâu Tiểu Ninh một cái: “Ninh nhi, ngươi mau mau vào nhà đi, ca ca đi.” Nói rồi xoay người đi.
Khâu Tiểu Ninh đứng tại chỗ nhìn theo hướng Khâu Minh Thông rời đi, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Hy vọng ca ca có thể thi đạt Trạng nguyên, sau khi thi Trạng nguyên sẽ được Hoàng thượng thưởng thức tài năng, có thể làm nhiều chuyện vì nước vì dân.
Đã qua vài ngày, thật ra cũng không lâu, nhưng thật ra lại như rất lâu, Khâu Tiểu Ninh, thậm chí là toàn bộ người trong Khâu gì đếu là sống một ngày như một năm, lo lắng không biết Khâu Minh Thông ở trường thi như thế nào.
~~~pct~~~
Ở trường thi,Khâu Minh Thông nhìn nhìn đề thi trong tay, thản nhiên cười cười. Người ra đề mục này cũng là một cao nhân, nếu là một người chỉ biết đọc sách thì chắc chắn sẽ không đạt. Đây không phải là câu hỏi mà một người đọc sách bình thường có thể trả lời, nhưng Khâu Minh Thông rất tự tin, đề này hắn có thể trả lời thật tốt.
/67
|