Ngày hôm sau, khi Khâu Tiểu Ninh mở mắt ra thì liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch ngồi tựa vào bên giường của nàng mà ngủ. Trong lòng nàng đột nhiên như có cái gì lan tràn, ê ẩm mà ấm áp ngọt ngào, họ đối với thực sự vô cùng tốt.
Khâu Tiểu Ninh vừa tỉnh lại không bao lâu, Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch cũng tỉnh lại, thấy nàng tỉnh thì vội hỏi: “Minh… Ninh nhi, con tỉnh rồi. Co đói bụng không? Nương cho người truyền lệnh…” Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch vội vàng lo lắng cho Khâu Tiểu Ninh.
Cắn nhẹ môi dưới, Khâu Tiểu Ninh nhỏ giọng nói: “Cha, mẹ, Ninh nhi không đói bụng, hai người nghỉ ngơi một chút nữa đi.” Hai từ ‘cha, mẹ’ này, nàng gọi ra hoàn toàn bất đồng với những lần gọi trước, mang theo một chút xa lạ nhưng cũng cảm thấy thân cận. Thật ra, nàng thật hạnh phúc, Hoàng Hoàng thái hậu mà nàng sùng bài lại là mẹ ruột của nàng.
Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành nghe được thành âm nho nhỏ của nàng thì đều ngây người một hồi lâu, Tô Mộ Tịch sợ mình nghe lầm, vội nói: “Ninh nhi, con có thể nói lại một lần nữa được không?” Nàng nghe thấy Ninh nhi vừa gọi ‘cha, mẹ’, có phài là sự thật không? Hiên Viên Hạo Thành cũng gật đầu, nói: “Ninh nhi, Ninh nhi, nói lại lời vừa rồi một lần nữa cho chúng ta nghe…”
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, nhưng mà thanh âm cũng lớn hơn một chút: “Cha, mẹ, hai người đều chờ ở đây một đêm rồi, có lẽ sẽ cảm thấy mệt mỏi, nên trở về phòng nghỉ ngơi một chút…”
“A, Ninh nhi, con chịu gọi chúng ta là ‘cha, mẹ’ rồi…” Biết mình không có nghe nhầm, Tô Mộ Tịch vô cùng mừng rỡ, bây giờ nàng không cần nghỉ ngơi gì cả, bởi vì nàng vô cùng hạnh phúc!
Dưới ánh mắt tha thiết của Tô Mộ Tịch à hvth, Khâu Tiểu Ninh nhẹ nhàng hết ăn sáng, vừa buông chén thì liền nghe cung nữ truyền tin: “Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu, Khâu đại nhân và người nhà đang chờ bên ngoài, nô tỳ có thể dẫn họ tiến vào hay không?”
“Mau truyền vào.” Sao đến bây giờ Minh Nhật còn chưa đến? Tô Mộ Tịch nghĩ như vậy liền gọi một cung nữ đến mà thầm truyện lệnh: “Gọi Hoàng thượng đến đây, nói là ta gọi hắn đến, mọi công việc đều giải quyết sau.” Đứa nhỏ này, hôm nay không cần vào triều, sao lại không đến đây?
--- -----
Trong thư phòng, Hiên Viên Minh Nhật đang ngồi ngay ngắn nghe ám vệ hồi báo kết quả điều tra tối qua, Hiên Viên Minh Nhật vừa nghe vừa không thể kiềm chế được mà nắm chặt nắm tay. Quả như hắn sở liệu, Minh Nguyệt đều nói người trong Khâu gia đối xử với nàng tốt lắm, rõ ràng là đang nói dối. Hơn nữa, hắn càng cảm thấy đau xót khi nghe thấy Minh Nguyệt từng làm nha hoàn trong Hàn phủ. Muội muội của hắn vốn là công chúa tôn quý, nhưng lại… Tất cả đều trách hắn, đều do hắn không thể tìm được muội muội sớm hơn…
Hiên Viên Minh Nhật giương mắt liếc nhìn ám vệ, trầm giọng nói: “Nói cho thuộc hạ của ngươi, những chuyện này chỉ có một mình Trẫm biết, tuyệt đối không được bẩm báo với mẫu hậu. Nếu các ngươi dám nói ra khiến Người phiền lòng, Trẫm sẽ không tha cho các người.” Có một số việc, chỉ cần hắn biết là được, không cần để nương thương tâm.
“Vi thần sẽ quản tốt thuộc hạ, thỉnh Hoàng thượng yên tâm.”
“Lui xuống đi!” Hiên Viên Minh Nhật khẽ ngước nhìn Thần hi cung, trong lòng đã ra quyết định. Viên thị, Khâu Minh Trí…
--- -----
Lúc Khâu gia nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch thì đều ngây dại, hoàn toàn không thể tin được hai người thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi này lại là cha mẹ của đương kim Hoàng thượng, là cha mẹ ruột của Khâu Tiểu Ninh. Nếu không có cung nhân bên cạnh xướng danh thì bọn họ sẽ không thể nào nhận ra.
Khâu gia thỉnh an qua hht và Tô Mộ Tịch, Viên thị liền bất an tràn ngập mà giương ánh mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh, trong mắt mang theo ý khẩn cầu. Khâu Tiểu Ninh thấy ánh mắt Viên thị thì cúi đầu, không liếc nhìn bà thêm một cái nào nữa, nàng không phải là thánh nhân! Những việc mà nương đã làm với nàng, nàng không thể nào quên được, không kể những điều không tốt của bà trước mặt cha mẹ, đó đã là giới hạn của nàng.
Viên thị bất mãn nắm chặt nắm tay, bây giờ biết mình là công chúa thì lên mặt với bà, nàng đã quên nàng là con dâu của Khâu gia rồi sao!
Tô Mộ Tịch đang cao hứng, cũng không chú ý đến biểu tình thoáng qua của Viên thị, chờ họ thỉnh an xong thì liền cho phép họ ngồi, cười hỏi: “Mọi người đều dùng thiện chưa? Nếu chưa thì ta lập tức cho người truyền lệnh.” Khâu Khải Chính này nhìn qua khá tốt, nhưng mà Viên thị này… tướng người Viên thị chỉ sợ không phải là người hiền hòa gì. Mà người con thứ hai bên người Viên thị cũng không có bộ dáng chính trực thẳng thắn như Khâu Minh Thông và người con thứ ba. Thoáng xem xét người Khâu gia, Tô Mộ Tịch cũng đã có chủ ý riêng trong lòng.
“Hồi Hoàng thái hậu, chúng ta đều đã dùng qua, không dám nhọc công Ngài.” Khâu Khải Chính cẩn thận đáp lới. Tô Mộ Tịch đang chuẩn bị nói gì đó thì nghe thấy cung nhân bên ngoài truyền một tiếng ‘Hoàng thượng giá lâm’, mà Hoàng thượng cũng đi rất nhanh vào phòng. Mọi người đều quỳ xuống thỉnh an Hiên Viên Minh Nhật, Hiên Viên Minh Nhật cũng tự mình khom người đỡ Khâu Khải Chính đứng dậy, cười nói: “Ngươi chính là Khâu lão gia! Mấy năm này, muội muội của Trẫm đều phiền ngươi rồi.” Nghe ám vệ báo cáo, nếu không phải do Khâu Minh Thông và Khâu Khải Chính che chớ, chỉ sợ muội muội đã sớm bị đuổi khỏi Khâu gia. Cho nên đối với Khâu Khải Chính, trong lòng Hiên Viên Minh Nhật vẫn tràn đầy cảm tạ.
Khâu Khải Chính có chút ‘thụ sủng nhược kinh’, ông sống nửa đời người cũng chưa từng nghĩ tới sẽ được Hoàng thượng đích thân dìu dậy. Viên thị ở bên cạnh cũng nhìn thấy, trong lòng mừng rỡ nghĩ, phu quân của ba chỉ là nuôi dưỡng Ninh nhi một chút thôi thì đã được Hoàng đế đãi ngộ như vậy. Mà bà chính là ân nhân cứu mạng Khâu Tiểu Ninh, bà chắc chắn còn vĩ đại hơn. Nhưng mà đợi nửa ngày, Hiên Viên Minh Nhật cũng chỉ đỡ Khâu Khải Chính đứng dậy, cũng không đỡ bà?
Sau đó vẫn là do Tô Mộ Tịch đỡ bà ngồi xuống, hỏi: “Nghe nói là do ngươi cứu Minh Nguyệt của ta, ta muốn hỏi ngươi, lúc ấy ngươi cứu nàng như thế nào? Nàng có bị thương hay không?” Khi đó mọi người đều chết tâm, đều nghĩ là Minh Nguyệt đã chết, nàng có thể bị thương hay không? Tô Mộ Tịch có chút lo lắng.
“Lúc ấy thật sự rất hung hiểm, rất nhiều người tới lui giết chóc. Lúc ấy ta trùng hợp đi ngang qua con hẻm, nghe thấy có tiếng trẻ nhỏ khóc liền chạy vào cứu ra, không ngờ tới vậy mà đứa nhỏ lại là công chúa.” Viên thị gạt đi chuyện bà đổi đứa nhỏ của mình với Khâu Tiểu Ninh.
Tô Mộ Tịch nghe xong thì nhíu mày, vì sao bà không nhắc đến nữ nhi thân sinh? Nàng vốn đang chuẩn bị nói cho bà biết nơi chôn cất nữ nhi thân sinh của họ, bây giờ không cần nói nữa?
Đang lúc Tô Mộ Tịch do dự, Khâu Khải Chính đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Mộ Tịch, thỉnh cầu: “Thỉnh Hoàng thái hậu nói cho thảo dân biết, nữ nhi thân sinh của thảo dân được chôn cất ở đâu?” Viên thị này, thật khiến cho ông thất vọng. Lúc trước nữ nhi chết, bà sợ ông trách cứ nên tráo đổi Ninh nhi về, ông không trách bà bởi cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Nhưng mà đến lúc này đây, bà không nhắc đến nữ nhi thân sinh của mình một chữ nào cả, như vậy thì Hoàng thái hậu sẽ nghĩ như thế nào về Khâu gia? Chỉ vì ham vinh hoa phú quý mà ngay nữ nhi ruột thịt cũng không để ý? Lúc trước ông đối xử với Ninh nhi như vậy cũng không phải vì biết Ninh nhi là công chúa mà là đối xử với nàng như nữ nhi thân sinh của mình.
Khâu lão gia, ngươi mau đứng lên, không cần như thế, nếu ngươi không cầu thì ta cũng sẽ báo cho ngươi biết. Tô Mộ Tịch khẽ nâng một chút để cho Khâu Khải Chính đứng lên, trách không được tính tình Ninh nhi đôn hậu hiền hòa như vậy, được dạy dỗ từ Khâu Khải Chính không ít. Ít nhất, nhân cách Khâu Khải Chính tốt hơn Viên thị rất nhiều.
Nếu Khâu Khải Chính đã hỏi thì Tô Mộ Tịch sẽ nói cho họ biết nữ nhi thân sinh của họ được chôn cất như thế nào. Lúc ấy, kia đứa nhỏ này được hạ táng theo nghi lễ của một quận chúa, nàng đã nghĩ điều này cũng có thể trấn an tâm của cha mẹ nàng ấy một chút. Trong lòng Tô Mộ Tịch mang theo vô hạn cảm kích, nếu không phải nhờ họ, Minh Nguyệt sợ là...
Hiên Viên Minh Nhật hiểu được nên trao cho mẫu thân một ánh mắt trấn an, lại nhìn Ngọc Thuận ra lệnh. Ngọc Thuận hiểu ý, cầm Thánh chỉ tiến lên, niêm hơn nửa ngày mới dừng lại. Đại ý là phong Khâu Khải Chính là Bình an hầu, còn ban phủ đệ mới, sau đó là ban thưởng hàng loạt vật phẩm cho Khâu gia. Trong đó, không nhắc tới Viên thị một chữ nào cả, ngay cả với Khâu Minh Trí cũng không nhắc đến. Trong lòng Hoàng thượng, Viên thị dù là cứu Ninh nhi nhưng đối với nàng không tốt, Khâu Minh Trí kia lại càng đáng giận hơn. Còn về phần Khâu Minh Duệ, hắn biết người này không ở tại Hoàng thành, hơn nữa Khâu Minh Duệ còn muốn tham gia thi Võ Trạng nguyên, nếu thật sự có bản lĩnh thì không cần sợ gì cả. Sau đó là Khâu Minh Thông, Hiên Viên Minh Nhật thật sự ghen tị, hắn mới là ca ca của Minh Nguyệt, nhưng vì sao Minh Nguyệt chỉ gọi người này là ca ca mà chưa từng gọi hắn như vậy? Hơn nữa, hắn còn chưa đồng ý gả muội muội đi, nhưng muội muội lại mang thai rồi, điểm này làm cho Hiên Viên Minh Nhật thật tức giận!
Chờ Khâu Khải Chính tiếp chỉ rồi, Hiên Viên Minh Nhật liền nói: “Tốt lắm, đã không còn sớm nữa, ta sẽ cho người dẫn các người đi xem phủ đệ mới.” Chỉ một ánh mắt của Hiên Viên Minh Nhật, Ngọc Thuận liền hiểu ý, dâng lên một khối kim bài, chờ Khâu Khải Chính tiếp nhận rồi mới nói: “Đây là khối kim bài miễn tử duy nhất của Hiên viên hoàng triều, hôm nay Trẫm trao nó cho các người, đáp tạ ân cứu mạng và dưỡng dục mấy năm nay của các ngươi đối với Minh Nguyệt.”
Toàn bộ Khâu gia đều giật mình, đây là kim bài miễn tử, là thứ mà cả Hiên viên hoàng triều đều mong cầu. Vậy mà Hoàng thượng đem nó cho Khâu gia, thật sự sao? Sau khi tạ ân, Hiên Viên Minh Nhật gật đầu: “Được rồi, mau hồi phủ đi!”
Khâu Minh Thông vui mừng đứng dậy, bước tới muốn nắm tay Khâu Tiểu Ninh, cuối cùng hắn cũng được dẫn thê tử về nhà! Nhưng khi Khâu Minh Thông sắp chạm vào tay Khâu Tiểu Ninh thì liền bị Hiên Viên Minh Nhật chặn lại: “Trẫm nói, các ngươi hồi phủ, khi nào thì cho phép các ngươi dẫn muội muội cùa Trẫm đi?” Đúng là nói giỡn mà, đời này hắn sẽ không để Minh Nguyệt rời khỏi tầm mắt nữa. Còn về phần Khâu Minh Thông, về Khâu phủ mà ngủ!
Khâu Minh Thông thu hồi tay, đối mắt nói với Hiên Viên Minh Nhật: “Hoàng thượng, vi thần dẫn thê tử hợp pháp của mình về nhà, sao Người lại không cho phép?” Vừa tìm được người thân thì hắn liền không có thê tử nữa sao?
“Pháp? Pháp đều là do Trẫm định, nếu ngươi không đi, kim bài miễn tử Trẫm vừa đưa Khâu gia liền có thể phát huy tác dụng.” Nói xong, Hiên Viên Minh Nhật còn ‘Hừ’ một tiếng, hắn là Hoàng thượng, hắn sợ ai!
“Ca… Tử Hằng, huynh dẫn cha, nương về xem phủ đệ mới trước, vài ngày nữa Ninh nhi sẽ trở về.” Bây giờ, nàng thật sự muốn thân cận với cha, mẹ, còn có ca ca vô lý đáng yêu nữa. Về phần Tử Hằng, khi nàng về nhà sẽ dỗ hắn.
Tô Mộ Tịch vừa nghe Khâu Tiểu Ninh nói như vậy liền vô cùng vui vẻ, nắm chặt tay Khâu Tiểu Ninh, nữ nhi của nàng đã nhận nàng là mẹ. Tâm tình của Hiên Viên Minh Nhật cũng không khác gì Tô Mộ Tịch, đương nhiên nếu Ninh nhi nguyện ý gọi hắn một tiếng ‘ca ca’ thì hắn sẽ càng vui mừng hơn nữa!
Trong lòng Khâu Minh Thông thở dài, hắn đã quên tính tình của nha đầu Ninh nhi. Chỉ đành nói: “Được, qua vài ngày nữa ta sẽ đến đón muội.”
Về phần có ai ngăn cản hay không, nói sau đi…
Khâu Tiểu Ninh vừa tỉnh lại không bao lâu, Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch cũng tỉnh lại, thấy nàng tỉnh thì vội hỏi: “Minh… Ninh nhi, con tỉnh rồi. Co đói bụng không? Nương cho người truyền lệnh…” Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch vội vàng lo lắng cho Khâu Tiểu Ninh.
Cắn nhẹ môi dưới, Khâu Tiểu Ninh nhỏ giọng nói: “Cha, mẹ, Ninh nhi không đói bụng, hai người nghỉ ngơi một chút nữa đi.” Hai từ ‘cha, mẹ’ này, nàng gọi ra hoàn toàn bất đồng với những lần gọi trước, mang theo một chút xa lạ nhưng cũng cảm thấy thân cận. Thật ra, nàng thật hạnh phúc, Hoàng Hoàng thái hậu mà nàng sùng bài lại là mẹ ruột của nàng.
Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành nghe được thành âm nho nhỏ của nàng thì đều ngây người một hồi lâu, Tô Mộ Tịch sợ mình nghe lầm, vội nói: “Ninh nhi, con có thể nói lại một lần nữa được không?” Nàng nghe thấy Ninh nhi vừa gọi ‘cha, mẹ’, có phài là sự thật không? Hiên Viên Hạo Thành cũng gật đầu, nói: “Ninh nhi, Ninh nhi, nói lại lời vừa rồi một lần nữa cho chúng ta nghe…”
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, nhưng mà thanh âm cũng lớn hơn một chút: “Cha, mẹ, hai người đều chờ ở đây một đêm rồi, có lẽ sẽ cảm thấy mệt mỏi, nên trở về phòng nghỉ ngơi một chút…”
“A, Ninh nhi, con chịu gọi chúng ta là ‘cha, mẹ’ rồi…” Biết mình không có nghe nhầm, Tô Mộ Tịch vô cùng mừng rỡ, bây giờ nàng không cần nghỉ ngơi gì cả, bởi vì nàng vô cùng hạnh phúc!
Dưới ánh mắt tha thiết của Tô Mộ Tịch à hvth, Khâu Tiểu Ninh nhẹ nhàng hết ăn sáng, vừa buông chén thì liền nghe cung nữ truyền tin: “Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu, Khâu đại nhân và người nhà đang chờ bên ngoài, nô tỳ có thể dẫn họ tiến vào hay không?”
“Mau truyền vào.” Sao đến bây giờ Minh Nhật còn chưa đến? Tô Mộ Tịch nghĩ như vậy liền gọi một cung nữ đến mà thầm truyện lệnh: “Gọi Hoàng thượng đến đây, nói là ta gọi hắn đến, mọi công việc đều giải quyết sau.” Đứa nhỏ này, hôm nay không cần vào triều, sao lại không đến đây?
--- -----
Trong thư phòng, Hiên Viên Minh Nhật đang ngồi ngay ngắn nghe ám vệ hồi báo kết quả điều tra tối qua, Hiên Viên Minh Nhật vừa nghe vừa không thể kiềm chế được mà nắm chặt nắm tay. Quả như hắn sở liệu, Minh Nguyệt đều nói người trong Khâu gia đối xử với nàng tốt lắm, rõ ràng là đang nói dối. Hơn nữa, hắn càng cảm thấy đau xót khi nghe thấy Minh Nguyệt từng làm nha hoàn trong Hàn phủ. Muội muội của hắn vốn là công chúa tôn quý, nhưng lại… Tất cả đều trách hắn, đều do hắn không thể tìm được muội muội sớm hơn…
Hiên Viên Minh Nhật giương mắt liếc nhìn ám vệ, trầm giọng nói: “Nói cho thuộc hạ của ngươi, những chuyện này chỉ có một mình Trẫm biết, tuyệt đối không được bẩm báo với mẫu hậu. Nếu các ngươi dám nói ra khiến Người phiền lòng, Trẫm sẽ không tha cho các người.” Có một số việc, chỉ cần hắn biết là được, không cần để nương thương tâm.
“Vi thần sẽ quản tốt thuộc hạ, thỉnh Hoàng thượng yên tâm.”
“Lui xuống đi!” Hiên Viên Minh Nhật khẽ ngước nhìn Thần hi cung, trong lòng đã ra quyết định. Viên thị, Khâu Minh Trí…
--- -----
Lúc Khâu gia nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch thì đều ngây dại, hoàn toàn không thể tin được hai người thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi này lại là cha mẹ của đương kim Hoàng thượng, là cha mẹ ruột của Khâu Tiểu Ninh. Nếu không có cung nhân bên cạnh xướng danh thì bọn họ sẽ không thể nào nhận ra.
Khâu gia thỉnh an qua hht và Tô Mộ Tịch, Viên thị liền bất an tràn ngập mà giương ánh mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh, trong mắt mang theo ý khẩn cầu. Khâu Tiểu Ninh thấy ánh mắt Viên thị thì cúi đầu, không liếc nhìn bà thêm một cái nào nữa, nàng không phải là thánh nhân! Những việc mà nương đã làm với nàng, nàng không thể nào quên được, không kể những điều không tốt của bà trước mặt cha mẹ, đó đã là giới hạn của nàng.
Viên thị bất mãn nắm chặt nắm tay, bây giờ biết mình là công chúa thì lên mặt với bà, nàng đã quên nàng là con dâu của Khâu gia rồi sao!
Tô Mộ Tịch đang cao hứng, cũng không chú ý đến biểu tình thoáng qua của Viên thị, chờ họ thỉnh an xong thì liền cho phép họ ngồi, cười hỏi: “Mọi người đều dùng thiện chưa? Nếu chưa thì ta lập tức cho người truyền lệnh.” Khâu Khải Chính này nhìn qua khá tốt, nhưng mà Viên thị này… tướng người Viên thị chỉ sợ không phải là người hiền hòa gì. Mà người con thứ hai bên người Viên thị cũng không có bộ dáng chính trực thẳng thắn như Khâu Minh Thông và người con thứ ba. Thoáng xem xét người Khâu gia, Tô Mộ Tịch cũng đã có chủ ý riêng trong lòng.
“Hồi Hoàng thái hậu, chúng ta đều đã dùng qua, không dám nhọc công Ngài.” Khâu Khải Chính cẩn thận đáp lới. Tô Mộ Tịch đang chuẩn bị nói gì đó thì nghe thấy cung nhân bên ngoài truyền một tiếng ‘Hoàng thượng giá lâm’, mà Hoàng thượng cũng đi rất nhanh vào phòng. Mọi người đều quỳ xuống thỉnh an Hiên Viên Minh Nhật, Hiên Viên Minh Nhật cũng tự mình khom người đỡ Khâu Khải Chính đứng dậy, cười nói: “Ngươi chính là Khâu lão gia! Mấy năm này, muội muội của Trẫm đều phiền ngươi rồi.” Nghe ám vệ báo cáo, nếu không phải do Khâu Minh Thông và Khâu Khải Chính che chớ, chỉ sợ muội muội đã sớm bị đuổi khỏi Khâu gia. Cho nên đối với Khâu Khải Chính, trong lòng Hiên Viên Minh Nhật vẫn tràn đầy cảm tạ.
Khâu Khải Chính có chút ‘thụ sủng nhược kinh’, ông sống nửa đời người cũng chưa từng nghĩ tới sẽ được Hoàng thượng đích thân dìu dậy. Viên thị ở bên cạnh cũng nhìn thấy, trong lòng mừng rỡ nghĩ, phu quân của ba chỉ là nuôi dưỡng Ninh nhi một chút thôi thì đã được Hoàng đế đãi ngộ như vậy. Mà bà chính là ân nhân cứu mạng Khâu Tiểu Ninh, bà chắc chắn còn vĩ đại hơn. Nhưng mà đợi nửa ngày, Hiên Viên Minh Nhật cũng chỉ đỡ Khâu Khải Chính đứng dậy, cũng không đỡ bà?
Sau đó vẫn là do Tô Mộ Tịch đỡ bà ngồi xuống, hỏi: “Nghe nói là do ngươi cứu Minh Nguyệt của ta, ta muốn hỏi ngươi, lúc ấy ngươi cứu nàng như thế nào? Nàng có bị thương hay không?” Khi đó mọi người đều chết tâm, đều nghĩ là Minh Nguyệt đã chết, nàng có thể bị thương hay không? Tô Mộ Tịch có chút lo lắng.
“Lúc ấy thật sự rất hung hiểm, rất nhiều người tới lui giết chóc. Lúc ấy ta trùng hợp đi ngang qua con hẻm, nghe thấy có tiếng trẻ nhỏ khóc liền chạy vào cứu ra, không ngờ tới vậy mà đứa nhỏ lại là công chúa.” Viên thị gạt đi chuyện bà đổi đứa nhỏ của mình với Khâu Tiểu Ninh.
Tô Mộ Tịch nghe xong thì nhíu mày, vì sao bà không nhắc đến nữ nhi thân sinh? Nàng vốn đang chuẩn bị nói cho bà biết nơi chôn cất nữ nhi thân sinh của họ, bây giờ không cần nói nữa?
Đang lúc Tô Mộ Tịch do dự, Khâu Khải Chính đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Mộ Tịch, thỉnh cầu: “Thỉnh Hoàng thái hậu nói cho thảo dân biết, nữ nhi thân sinh của thảo dân được chôn cất ở đâu?” Viên thị này, thật khiến cho ông thất vọng. Lúc trước nữ nhi chết, bà sợ ông trách cứ nên tráo đổi Ninh nhi về, ông không trách bà bởi cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Nhưng mà đến lúc này đây, bà không nhắc đến nữ nhi thân sinh của mình một chữ nào cả, như vậy thì Hoàng thái hậu sẽ nghĩ như thế nào về Khâu gia? Chỉ vì ham vinh hoa phú quý mà ngay nữ nhi ruột thịt cũng không để ý? Lúc trước ông đối xử với Ninh nhi như vậy cũng không phải vì biết Ninh nhi là công chúa mà là đối xử với nàng như nữ nhi thân sinh của mình.
Khâu lão gia, ngươi mau đứng lên, không cần như thế, nếu ngươi không cầu thì ta cũng sẽ báo cho ngươi biết. Tô Mộ Tịch khẽ nâng một chút để cho Khâu Khải Chính đứng lên, trách không được tính tình Ninh nhi đôn hậu hiền hòa như vậy, được dạy dỗ từ Khâu Khải Chính không ít. Ít nhất, nhân cách Khâu Khải Chính tốt hơn Viên thị rất nhiều.
Nếu Khâu Khải Chính đã hỏi thì Tô Mộ Tịch sẽ nói cho họ biết nữ nhi thân sinh của họ được chôn cất như thế nào. Lúc ấy, kia đứa nhỏ này được hạ táng theo nghi lễ của một quận chúa, nàng đã nghĩ điều này cũng có thể trấn an tâm của cha mẹ nàng ấy một chút. Trong lòng Tô Mộ Tịch mang theo vô hạn cảm kích, nếu không phải nhờ họ, Minh Nguyệt sợ là...
Hiên Viên Minh Nhật hiểu được nên trao cho mẫu thân một ánh mắt trấn an, lại nhìn Ngọc Thuận ra lệnh. Ngọc Thuận hiểu ý, cầm Thánh chỉ tiến lên, niêm hơn nửa ngày mới dừng lại. Đại ý là phong Khâu Khải Chính là Bình an hầu, còn ban phủ đệ mới, sau đó là ban thưởng hàng loạt vật phẩm cho Khâu gia. Trong đó, không nhắc tới Viên thị một chữ nào cả, ngay cả với Khâu Minh Trí cũng không nhắc đến. Trong lòng Hoàng thượng, Viên thị dù là cứu Ninh nhi nhưng đối với nàng không tốt, Khâu Minh Trí kia lại càng đáng giận hơn. Còn về phần Khâu Minh Duệ, hắn biết người này không ở tại Hoàng thành, hơn nữa Khâu Minh Duệ còn muốn tham gia thi Võ Trạng nguyên, nếu thật sự có bản lĩnh thì không cần sợ gì cả. Sau đó là Khâu Minh Thông, Hiên Viên Minh Nhật thật sự ghen tị, hắn mới là ca ca của Minh Nguyệt, nhưng vì sao Minh Nguyệt chỉ gọi người này là ca ca mà chưa từng gọi hắn như vậy? Hơn nữa, hắn còn chưa đồng ý gả muội muội đi, nhưng muội muội lại mang thai rồi, điểm này làm cho Hiên Viên Minh Nhật thật tức giận!
Chờ Khâu Khải Chính tiếp chỉ rồi, Hiên Viên Minh Nhật liền nói: “Tốt lắm, đã không còn sớm nữa, ta sẽ cho người dẫn các người đi xem phủ đệ mới.” Chỉ một ánh mắt của Hiên Viên Minh Nhật, Ngọc Thuận liền hiểu ý, dâng lên một khối kim bài, chờ Khâu Khải Chính tiếp nhận rồi mới nói: “Đây là khối kim bài miễn tử duy nhất của Hiên viên hoàng triều, hôm nay Trẫm trao nó cho các người, đáp tạ ân cứu mạng và dưỡng dục mấy năm nay của các ngươi đối với Minh Nguyệt.”
Toàn bộ Khâu gia đều giật mình, đây là kim bài miễn tử, là thứ mà cả Hiên viên hoàng triều đều mong cầu. Vậy mà Hoàng thượng đem nó cho Khâu gia, thật sự sao? Sau khi tạ ân, Hiên Viên Minh Nhật gật đầu: “Được rồi, mau hồi phủ đi!”
Khâu Minh Thông vui mừng đứng dậy, bước tới muốn nắm tay Khâu Tiểu Ninh, cuối cùng hắn cũng được dẫn thê tử về nhà! Nhưng khi Khâu Minh Thông sắp chạm vào tay Khâu Tiểu Ninh thì liền bị Hiên Viên Minh Nhật chặn lại: “Trẫm nói, các ngươi hồi phủ, khi nào thì cho phép các ngươi dẫn muội muội cùa Trẫm đi?” Đúng là nói giỡn mà, đời này hắn sẽ không để Minh Nguyệt rời khỏi tầm mắt nữa. Còn về phần Khâu Minh Thông, về Khâu phủ mà ngủ!
Khâu Minh Thông thu hồi tay, đối mắt nói với Hiên Viên Minh Nhật: “Hoàng thượng, vi thần dẫn thê tử hợp pháp của mình về nhà, sao Người lại không cho phép?” Vừa tìm được người thân thì hắn liền không có thê tử nữa sao?
“Pháp? Pháp đều là do Trẫm định, nếu ngươi không đi, kim bài miễn tử Trẫm vừa đưa Khâu gia liền có thể phát huy tác dụng.” Nói xong, Hiên Viên Minh Nhật còn ‘Hừ’ một tiếng, hắn là Hoàng thượng, hắn sợ ai!
“Ca… Tử Hằng, huynh dẫn cha, nương về xem phủ đệ mới trước, vài ngày nữa Ninh nhi sẽ trở về.” Bây giờ, nàng thật sự muốn thân cận với cha, mẹ, còn có ca ca vô lý đáng yêu nữa. Về phần Tử Hằng, khi nàng về nhà sẽ dỗ hắn.
Tô Mộ Tịch vừa nghe Khâu Tiểu Ninh nói như vậy liền vô cùng vui vẻ, nắm chặt tay Khâu Tiểu Ninh, nữ nhi của nàng đã nhận nàng là mẹ. Tâm tình của Hiên Viên Minh Nhật cũng không khác gì Tô Mộ Tịch, đương nhiên nếu Ninh nhi nguyện ý gọi hắn một tiếng ‘ca ca’ thì hắn sẽ càng vui mừng hơn nữa!
Trong lòng Khâu Minh Thông thở dài, hắn đã quên tính tình của nha đầu Ninh nhi. Chỉ đành nói: “Được, qua vài ngày nữa ta sẽ đến đón muội.”
Về phần có ai ngăn cản hay không, nói sau đi…
/67
|