Khi Thủy Linh Khê đi vào Trường Nhạc hiên thì Tần Phương Nghi đang thưởng thức dạ minh châu do quý nhân đưa tới, dù là ban ngày nhưng dạ minh châu vẫn khiến căn phòng sáng thêm mấy phần. Tần Phương Nghi ngẩng đầu thấy bộ dạng tức giận của con gái, nụ cười trên môi liền cứng đờ, hỏi: Chơi cờ với thái tử không vui à?
Thủy Linh Khê đặt mông ngồi cạnh Tần Phương Nghi, tức giận nói: Mẹ, mẹ đã bảo cậu vua vẹt chưa? Tại sao còn chưa tới?
Đại Chu không có loại vẹt này, huống chi muốn tìm một con giống hệt như con đã mất thì đương nhiên phải tốn chút thời gian, con hỏi cái này làm gì? Hay là thái tử hỏi?
Hắn không hỏi, nhưng ít nhất con và hắn cũng có chung đề tài để nói chuyện.
Nghe mấy lời này của con gái, Tần Phương Nghi biết con gái mình rất tức giận, vì thế liền kéo nàng ta, ân cần hỏi: Nói đi, tóm lại là thế nào?
Còn không phải là con tiện nha đầu Thủy Linh Lung sao?! Nó dám quyến rũ thái tử điện hạ trước mặt con! Mẹ có biết không? Thái tử điện hạ còn muốn mời nó tham gia tiệc thưởng mai đấy! Về chuyện phá giải ván cờ kia, Thủy Linh Khê tự động xem nhẹ, trong tiềm thức thật sự không muốn thừa nhận sự chói lọi của Thủy Linh Lung, Không phải mẹ nói nó sẽ tự hiểu lấy, sẽ không tranh vị trí thái tử phi với con sao? Con thấy nó giao ngọc bội ra chính là vì muốn hồi phủ tiếp cận thái tử, quyến rũ thái tử!
Tần Phương Nghi nhướn mày, đáy mắt xẹt qua sự không vui, nhưng rất nhanh bà ta liền cười: Con gái ngốc, mẹ nói vị trí thái tử phi là của con thì nhất định là của con, mẹ dám cho nó hồi phủ thì tất nhiên là đã tính toán rồi!
Một ngày này, bầu trời rất xanh.
Hoa Hồng thay cho Thủy Linh Lung một bộ váy hoa mẫu đơn màu vàng đơn giản, áo ngoài màu xanh da trời, có vẻ lượn lờ thướt tha, xinh đẹp mê người. Sau đó, Hoa Hồng vấn mái tóc đen của nàng thành kiểu bách hợp kế [1] cao nhã, cài trâm phượng và thoa cài tóc Tần Phương Nghi đưa cho lên, xác định nàng không thể đẹp hơn nữa mới cười nói: Đại tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, chẳng kém nhị tiểu thư chỗ nào đâu.
[1] Bách hợp kế: Hình ở đầu chương.
Nàng sao có thể so với Thủy Linh Khê? Lời này truyền ra thì nàng còn cái mà ăn nữa chắc? Thủy Linh Lung cười như không cười nói: Phải không? Ta lại cảm thấy người là dựa vào quần áo, nhờ phúc của mẫu thân thôi.
Ánh mắt Hoa Hồng chợt loé, cười nói: Đại tiểu thư nói đúng lắm, nữ nhân thì phải biết trang điểm cho bản thân, người xem gương mặt của tam tiểu thư đi, lúc nào cũng rất tinh xảo, nô tì nghe nói là phấn son của tam tiểu thư đều là tự nàng ấy làm hết đó!
Thủy Linh Ngũ làm son phấn, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa một chút vào trong cung cho Ngọc Phi nương nương (muội muội của Thủy Hàng Ca), việc này đã sớm không còn là bí mật gì, vì sao Hoa Hồng lại cố ý nhắc tới? Thủy Linh Lung làm bộ như không nghe thấy, chỉ ngắm nhìn bản thân trong gương.
Lúc này Diệp Mậu đột nhiên vén rèm tiến vào: Đại tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đại phụ nhân cho mời người qua. A? Không phải chỉ là đi dâng hương thôi sao? Trang điểm thế này có phải hơi quá không?
Hoa Hồng trừng mắt nhìn Diệp Mậu, nói: Đại tiểu thư là trưởng nữ của phủ Thượng Thư, trang điểm thế này có gì mà quá?
Nhờ lão phu nhân nhắc nhở, nàng biết Tần Phương Nghi đã động tâm tư với nàng. Đúng ra mà nói, trang điểm thế này đúng là hơi quá, nhưng nàng rất tò mò, kiếp trước Tần Phương Nghi tìm Tuần Phong, không biết đời này lại muốn 'bán' nàng cho ai?!
Đến cửa, mọi người mới biết Thủy Linh Khê bị bệnh, không thể lên chùa.
Tần Phương Nghi nhìn Thủy Linh Lung, hài lòng cười rồi lên xe ngựa của bà ta.
Còn hai chiếc xe ngựa, Thủy Linh Ngũ và Thủy Linh Thanh là tỷ muội cùng mẹ, tất nhiên các nàng sẽ không tách ra, cái này cũng có nghĩa là nàng sẽ phải ngồi chung xe với Thủy Linh Nguyệt.
Ngay lúc Thủy Linh Lung định lên xe, Thủy Linh Nguyệt liền quay đầu lại hắt xì một cái, Thủy Linh Lung dùng khăn che miệng mũi, Thủy Linh Nguyệt cười xin lỗi: Đại tỷ tỷ, ta nhiễm phong hàn, tỷ nên ngồi xe cùng tam tỷ tỷ và ngũ muội muội đi, đừng để ta lây bệnh cho tỷ!
Hoa Hồng cực kỳ phối hợp kéo tay áo Thủy Linh Lung, nhỏ giọng nói: Đại tiểu thư, đúng lúc chúng ta có thể lĩnh giáo cách làm son phấn của tam tiểu thư.
Thủy Linh Lung làm vẻ khó xử nói: Nhưng tính cả ngươi và Diệp Mậu, có phải hơi chật không?
Thủy Linh Nguyệt cười cười: Diệp Mậu là nha hoàn bậc hai, da dày thịt béo, có lẽ là khỏe mạnh, cứ để nàng ngồi xe của ta.
Thái độ kiên quyết như thế! Xem ra đoạn đường này không yên ổn rồi.
Thủy Linh Khê đặt mông ngồi cạnh Tần Phương Nghi, tức giận nói: Mẹ, mẹ đã bảo cậu vua vẹt chưa? Tại sao còn chưa tới?
Đại Chu không có loại vẹt này, huống chi muốn tìm một con giống hệt như con đã mất thì đương nhiên phải tốn chút thời gian, con hỏi cái này làm gì? Hay là thái tử hỏi?
Hắn không hỏi, nhưng ít nhất con và hắn cũng có chung đề tài để nói chuyện.
Nghe mấy lời này của con gái, Tần Phương Nghi biết con gái mình rất tức giận, vì thế liền kéo nàng ta, ân cần hỏi: Nói đi, tóm lại là thế nào?
Còn không phải là con tiện nha đầu Thủy Linh Lung sao?! Nó dám quyến rũ thái tử điện hạ trước mặt con! Mẹ có biết không? Thái tử điện hạ còn muốn mời nó tham gia tiệc thưởng mai đấy! Về chuyện phá giải ván cờ kia, Thủy Linh Khê tự động xem nhẹ, trong tiềm thức thật sự không muốn thừa nhận sự chói lọi của Thủy Linh Lung, Không phải mẹ nói nó sẽ tự hiểu lấy, sẽ không tranh vị trí thái tử phi với con sao? Con thấy nó giao ngọc bội ra chính là vì muốn hồi phủ tiếp cận thái tử, quyến rũ thái tử!
Tần Phương Nghi nhướn mày, đáy mắt xẹt qua sự không vui, nhưng rất nhanh bà ta liền cười: Con gái ngốc, mẹ nói vị trí thái tử phi là của con thì nhất định là của con, mẹ dám cho nó hồi phủ thì tất nhiên là đã tính toán rồi!
Một ngày này, bầu trời rất xanh.
Hoa Hồng thay cho Thủy Linh Lung một bộ váy hoa mẫu đơn màu vàng đơn giản, áo ngoài màu xanh da trời, có vẻ lượn lờ thướt tha, xinh đẹp mê người. Sau đó, Hoa Hồng vấn mái tóc đen của nàng thành kiểu bách hợp kế [1] cao nhã, cài trâm phượng và thoa cài tóc Tần Phương Nghi đưa cho lên, xác định nàng không thể đẹp hơn nữa mới cười nói: Đại tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, chẳng kém nhị tiểu thư chỗ nào đâu.
[1] Bách hợp kế: Hình ở đầu chương.
Nàng sao có thể so với Thủy Linh Khê? Lời này truyền ra thì nàng còn cái mà ăn nữa chắc? Thủy Linh Lung cười như không cười nói: Phải không? Ta lại cảm thấy người là dựa vào quần áo, nhờ phúc của mẫu thân thôi.
Ánh mắt Hoa Hồng chợt loé, cười nói: Đại tiểu thư nói đúng lắm, nữ nhân thì phải biết trang điểm cho bản thân, người xem gương mặt của tam tiểu thư đi, lúc nào cũng rất tinh xảo, nô tì nghe nói là phấn son của tam tiểu thư đều là tự nàng ấy làm hết đó!
Thủy Linh Ngũ làm son phấn, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa một chút vào trong cung cho Ngọc Phi nương nương (muội muội của Thủy Hàng Ca), việc này đã sớm không còn là bí mật gì, vì sao Hoa Hồng lại cố ý nhắc tới? Thủy Linh Lung làm bộ như không nghe thấy, chỉ ngắm nhìn bản thân trong gương.
Lúc này Diệp Mậu đột nhiên vén rèm tiến vào: Đại tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đại phụ nhân cho mời người qua. A? Không phải chỉ là đi dâng hương thôi sao? Trang điểm thế này có phải hơi quá không?
Hoa Hồng trừng mắt nhìn Diệp Mậu, nói: Đại tiểu thư là trưởng nữ của phủ Thượng Thư, trang điểm thế này có gì mà quá?
Nhờ lão phu nhân nhắc nhở, nàng biết Tần Phương Nghi đã động tâm tư với nàng. Đúng ra mà nói, trang điểm thế này đúng là hơi quá, nhưng nàng rất tò mò, kiếp trước Tần Phương Nghi tìm Tuần Phong, không biết đời này lại muốn 'bán' nàng cho ai?!
Đến cửa, mọi người mới biết Thủy Linh Khê bị bệnh, không thể lên chùa.
Tần Phương Nghi nhìn Thủy Linh Lung, hài lòng cười rồi lên xe ngựa của bà ta.
Còn hai chiếc xe ngựa, Thủy Linh Ngũ và Thủy Linh Thanh là tỷ muội cùng mẹ, tất nhiên các nàng sẽ không tách ra, cái này cũng có nghĩa là nàng sẽ phải ngồi chung xe với Thủy Linh Nguyệt.
Ngay lúc Thủy Linh Lung định lên xe, Thủy Linh Nguyệt liền quay đầu lại hắt xì một cái, Thủy Linh Lung dùng khăn che miệng mũi, Thủy Linh Nguyệt cười xin lỗi: Đại tỷ tỷ, ta nhiễm phong hàn, tỷ nên ngồi xe cùng tam tỷ tỷ và ngũ muội muội đi, đừng để ta lây bệnh cho tỷ!
Hoa Hồng cực kỳ phối hợp kéo tay áo Thủy Linh Lung, nhỏ giọng nói: Đại tiểu thư, đúng lúc chúng ta có thể lĩnh giáo cách làm son phấn của tam tiểu thư.
Thủy Linh Lung làm vẻ khó xử nói: Nhưng tính cả ngươi và Diệp Mậu, có phải hơi chật không?
Thủy Linh Nguyệt cười cười: Diệp Mậu là nha hoàn bậc hai, da dày thịt béo, có lẽ là khỏe mạnh, cứ để nàng ngồi xe của ta.
Thái độ kiên quyết như thế! Xem ra đoạn đường này không yên ổn rồi.
/77
|