Thủy Linh Lung nhíu mày, nàng rất muốn cho Thủy Linh Ngữ biết tay á? Nếu Tần Phương Nghi muốn tiền biếu của phủ Trấn Bắc Vương thì chắc chắn sẽ không làm gì nàng, hơn nữa hôm nay còn nghe được câu kia của Gia Cát Ngọc: “Ngươi là người của gia, ai dám giết ngươi, gia giết cả nhà hắn.”, biết lợi thế của mình không còn cao như trước, chắc chắn Tần Phương Nghi sẽ không ngu đến nỗi chạm vào cái đinh ấy.
Trừ phi, Thủy Linh Nguyệt vẫn còn hậu chiêu -------
Thủy Linh Lung nhìn theo hướng Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh đi ‘Nhà xí’, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Bỏ chút bột đậu vào trà cũng không phải chuyện lớn gì, bây giờ Thủy Linh Lung chính là cái cây hái ra tiền của bà ta, còn Thủy Linh Ngữ ư, chờ nàng ta lấy chồng rồi nói tiếp. Tần Phương Nghi đắn đo một lúc, lạnh lùng nói với Hoa Hồng: “Đúng là không biết lớn nhỏ! Ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu mà ngươi dám chửi bới chủ tử trong nhà thế? Ngươi muốn cả thiên hạ chê cười thiên kim phủ Thượng Thư không có lòng bao dung sao? Ngu xuẩn! Triệu ma ma, kéo xuống đánh cho ta!”
Rõ ràng chưa hỏi gì đã định tội Hoa Hồng! Thủy Linh Nguyệt ngẩn ra, nhất thời cũng không phản đối, chẳng qua Tần Phương Nghi chỉ muốn che chở cho Thủy Linh Lung, sợ chuyện này truyền ra sẽ làm phủ Thượng Thư mất mặt thôi, dù sao nàng ta cũng không thân thiết với họ, không biết được địa vị của Tần Linh Lung trong mắt Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Nguyệt tức đến nổ đom đóm mắt, không hại được Thủy Linh Lung, nàng ta sao có thể tham dự tiệc thưởng mai?
Hoa Hồng bị Triệu ma ma che miệng, kéo ra sau sườn núi, đánh ba mươi gậy chết ngay tại chỗ. Triệu ma ma nhổ nước miếng, ra lệnh cho hai thô sử bà tử đào một cái hố quăng nàng ta vào.
“A---------a----------“ Xa xa trong rừng truyền đến từng tiếng hét chói tai, đó là hướng Thủy Linh Ngữ đi ‘nhà xí’.
Nguyệt hắc phong cao [1], đột nhiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết như nữ quỷ, Tần Phương Nghi sợ đến mức nổi hết da gà: “Triệu ma ma, bà mang vài người đi xem có chuyện gì xảy ra?”
[1] Nguyệt hắc phong cao (月黑风高): Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天.]. Thường chỉ hoàn cảnh mờ ám (thường là buổi tối), khiến người khác có linh cảm không hay.
“Vâng!” Triệu ma ma vừa mang người đi xử lí Hoa Hồng xong lại dẫn người đi đến cánh rừng.
Thủy Linh Lung nhìn Thủy Linh Nguyệt, trong đầu chợt lóe, người đắc tội với Thủy Linh Nguyệt ngoài nàng còn có Thủy Linh Thanh.
Thủy Linh Thanh, Thanh nhi…
Lòng Thủy Linh Lung thắt lại, nàng xoay người nhảy xuống xe ngựa, kêu Diệp Mậu vòng qua sườn núi chạy vào rừng. Quả nhiên, khi đoàn người của nàng và Triệu ma ma đi tới, nha hoàn của Thủy Linh Ngữ và nàng ta đều đã hôn mê bất tỉnh. Thậm chí, uế vật bên dưới của Thủy Linh Ngữ cũng chưa kịp xử lí, mùi thối cực kì ghê tởm. Còn Thủy Linh Thanh đã sớm không thấy bóng dáng!
“Trời ơi! Không thấy ngũ tiểu thư đâu cả!” Triệu ma ma sợ tới mức hồn phi phách tán, hai chân run run, bà kéo một thô sử bà tử, nơm nớp lo sợ nói: “Mau… mau bẩm báo cho đại phu nhân!”
“Vâng!” Thô sử bà tử chạy nhanh về phía xe ngựa.
Thủy Linh Lung ngưng thần tụ khí, tăng ngũ cảm đến mức cao nhất, sau khi sống lại, thính lực, thị lực của nàng mạnh hơn người thường rất nhiều, có lẽ là trời cao ban ân.
Tầm mắt bị lá cây ngăn cản, Thủy Linh Lung nhắm mắt lại, dùng tâm lắng nghe. Một lát sau, hai tai nàng khẽ động, trợn mắt: “Phía đông nam có tiếng đánh nhau!”
Diệp Mậu không nói hai lời cởi váy ra, chỉ mặc quần bông chạy đi.
Mặc dù Thủy Linh Lung không cởi váy, nhưng để tiện cho việc chạy, nàng xé bỏ
vạt dưới của chiếc váy đến đầu gối, sau đó đuổi theo.
Gió lạnh thấu xương, thổi tới như dao cắt, Diệp Mậu và Thủy Linh Lung lại đầm đìa mồ hôi.
Hai người vượt qua qua hai ngọn núi nhỏ, khoảng ba khắc [2] sau thì phát hiện Thủy Linh Thanh ở trong một cái ao bùn, quần áo của nàng đều bị xé nát, bên ngoài khoác áo lông của đàn ông, lúc cử động có thể thấy được cẳng chân trắng nõn, còn tay thì bị một gã đàn ông mặc trung y nắm lấy. Xem ra áo lông là của hắn, Thủy Linh Thanh và hắn đang cố gắng leo qua ngọn núi này.
[2] 1 khắc = 15 phút.
“Thanh Nhi!” Thủy Linh Lung cao giọng gọi.
Thân mình Thủy Linh Thanh run lên, theo bản năng quay lại….. chỉ thấy Thủy Linh Lung đang tới chỗ nàng, đêm đen như mực, cặp mắt hồ thu kia như hai viên ngọc sáng lấp lánh chạy thẳng vào lòng Thủy Linh Thanh, nàng bỏ tay nam tử kia ra, chạy tới chỗ Thủy Linh Lung: “Đại tỷ!”
Nam tử muốn đuổi theo, Diệp Mậu liền nhặt một hòn đá ném mạnh vào người hắn, trán hắn lập tức chảy máu, đau đớn dừng chân lại. Lúc này, Thủy Linh Thanh đã nhào vào lòng Thủy Linh Lung, nghe thấy tiếng kêu sau lưng, chưa kịp kể khổ đã vội nói: “Đừng làm hắn bị thương! Hắn đã cứu muội, đánh đuổi mấy tên xấu xa bắt nạt muội……..”
Thủy Linh Lung chăm chú nhìn qua, Chu Xương? Kiếp trước, có lần Chu di nương bệnh nặng, Thủy Hàng Ca chấp nhận cho nhà mẹ đẻ của bà ta đến thăm, trong đó có thứ đệ cùng mẹ với bà ta, Chu Xương.
Phụ thân của Chu di nương là Chu Quyền - quan thất phẩm biên soạn ở Hàn Lâm Viện, ở kinh thành gần như không có địa vị gì, cũng may hắn sinh được mấy đứa con gái xinh như hoa như ngọc, trưởng nữ gả cho con thứ tư của Thái Sư, từ đó Chu gia liền về phe của ông ta. Dưới sự sắp xếp của Thái sư, thứ nữ Chu gia trở thành quý thiếp của Thủy Hàng Ca, cũng chính là Chu di nương bây giờ.
Có hai gốc đại thụ là Thái Sư và Thủy Hàng Ca, dù năng lực của hắn quá kém, không được thăng chức nhưng bổng lộc lại tăng lên không ít. Có tiền, nam nhân liền thu thêm mấy phòng thiếp thất. Dưới gối Chu Quyền đã có con nối dõi nhưng khác với những người cha khác, hắn coi trọng con gái hơn, không chỉ vì có thể kiếm lợi từ con gái mà còn bởi vì năm đứa con trai của hắn chả đứa nào nên hồn, vô dụng nhất chính là con thứ ba Chu Xương.
Đương nhiên, Chu Xương không thể tuỳ ý làm bậy, giết người phóng hỏa giống Gia Cát Ngọc, bởi vì phụ thân hắn không phải Trấn Bắc vương. Nhưng hắn lại làm mấy chuyện lăng nhục, cưỡng gian nữ tử, nuôi dưỡng sủng nam… Thực sự là một tên cặn bã!
Thủy Linh Thanh vừa nói gì? Chu Xương cứu nàng? Thủy Linh Thanh đã bị lột chỉ còn mỗi cái yếm, chẳng lẽ Chu Xương lại làm Liễu Hạ Huệ?
Thủy Linh Lung đẩy Thủy Linh Thanh vào lòng Diệp Mậu, liếc Diệp Mậu một cái, Diệp Mậu hiểu ý, đưa tay bịt chặt mắt Thủy Linh Thanh.
Chu Xương cười ha hả bước tới, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Các vị là người nhà của vị tiểu thư này ư? Rất vui được gặp hai người! Xin tự giới thiệu, ta tên là….”
Lời còn chưa dứt, thân mình của hắn đã cứng đờ, chủy thủ của Thủy Linh Lung xẹt qua cổ họng hắn.
Thủy Linh Lung rút chủy thủ ra, hắn nặng nề ngã xuống mặt đất. Nghe thấy tiếng động, Thủy Linh Thanh vội kéo tay Diệp Mậu xuống, thấy Chu Xương chết không nhắm mắt trong vũng máu, sắc mặt nàng sợ hãi trắng bệch, ngay cả Diệp Mậu cũng rùng mình, bộ dạng giết người của đại tiểu thư thật……. thật đáng sợ!
Thủy Linh Thanh run rẩy nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ….. Tại sao tỷ lại giết hắn? Hắn…. hắn là ân nhân cứu mạng của muội……. hắn đang định đưa muội về phố Nam… Hắn rất tốt, cũng không hỏi muội là ai, nói rằng không muốn phá hủy danh tiết của muội…”
Thủy Linh Lung lạnh lùng nói: “Hắn biết muội nên đương nhiên không cần hỏi! Cái dạng này mà bị hắn đưa về thì chờ làm tiểu thiếp của hắn đi! Hắn có nói cho muội biết hắn là đệ đệ của Chu di nương không?”
“A?” Thủy Linh Thanh ngơ ngẩn, hắn… Hắn là đệ đệ của Chu di nương?
Thủy Linh Lung ném áo lông trên người Thủy Linh Thanh xuống, lại cởi áo
choàng của mình mặc cho nàng, nhưng phía dưới của nàng vẫn trống không, Diệp Mậu liền đưa quần bông của mình cho nàng, còn bản thân chỉ mặc mỗi chiếc quần mỏng, không nghĩ cũng biết là rất lạnh. Thủy Linh Lung cảm kích nhìn Diệp Mậu: “Về sau ngươi thay Hoa Hồng hầu hạ bên người ta đi.”
Diệp Mậu hơi kinh ngạc rồi cười ngốc: “Đa tạ đại tiểu thư đề bạt!”
Một trận gió đêm thổi qua, Thủy Linh Lung ôm chặt Thủy Linh Thanh vào trong
ngực, đăm chiêu nhíu mày. Chuyện ngày hôm nay, chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, dương đông kích tây, quỷ kế tiềm tàng, Thủy Linh Nguyệt nhất định không thể nghĩ ra. Như vậy, người đứng sau màn chỉ có thể là Chu di nương.
Nếu Thủy Linh Thanh thực sự gặp chuyện không may, người đầu tiên chịu nhục sẽ là Tần Phương, người là bà ta mang đi, xảy ra chuyện đương nhiên phải tìm bà ta. Chẳng qua người cứu là Chu Xương, chẳng lẽ Chu di nương không sợ Thủy Hàng Ca sẽ hoài nghi bà ta cấu kết với Chu Xương sao?
Trừ phi, Thủy Linh Nguyệt vẫn còn hậu chiêu -------
Thủy Linh Lung nhìn theo hướng Thủy Linh Ngữ và Thủy Linh Thanh đi ‘Nhà xí’, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Bỏ chút bột đậu vào trà cũng không phải chuyện lớn gì, bây giờ Thủy Linh Lung chính là cái cây hái ra tiền của bà ta, còn Thủy Linh Ngữ ư, chờ nàng ta lấy chồng rồi nói tiếp. Tần Phương Nghi đắn đo một lúc, lạnh lùng nói với Hoa Hồng: “Đúng là không biết lớn nhỏ! Ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu mà ngươi dám chửi bới chủ tử trong nhà thế? Ngươi muốn cả thiên hạ chê cười thiên kim phủ Thượng Thư không có lòng bao dung sao? Ngu xuẩn! Triệu ma ma, kéo xuống đánh cho ta!”
Rõ ràng chưa hỏi gì đã định tội Hoa Hồng! Thủy Linh Nguyệt ngẩn ra, nhất thời cũng không phản đối, chẳng qua Tần Phương Nghi chỉ muốn che chở cho Thủy Linh Lung, sợ chuyện này truyền ra sẽ làm phủ Thượng Thư mất mặt thôi, dù sao nàng ta cũng không thân thiết với họ, không biết được địa vị của Tần Linh Lung trong mắt Tần Phương Nghi.
Thủy Linh Nguyệt tức đến nổ đom đóm mắt, không hại được Thủy Linh Lung, nàng ta sao có thể tham dự tiệc thưởng mai?
Hoa Hồng bị Triệu ma ma che miệng, kéo ra sau sườn núi, đánh ba mươi gậy chết ngay tại chỗ. Triệu ma ma nhổ nước miếng, ra lệnh cho hai thô sử bà tử đào một cái hố quăng nàng ta vào.
“A---------a----------“ Xa xa trong rừng truyền đến từng tiếng hét chói tai, đó là hướng Thủy Linh Ngữ đi ‘nhà xí’.
Nguyệt hắc phong cao [1], đột nhiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết như nữ quỷ, Tần Phương Nghi sợ đến mức nổi hết da gà: “Triệu ma ma, bà mang vài người đi xem có chuyện gì xảy ra?”
[1] Nguyệt hắc phong cao (月黑风高): Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天.]. Thường chỉ hoàn cảnh mờ ám (thường là buổi tối), khiến người khác có linh cảm không hay.
“Vâng!” Triệu ma ma vừa mang người đi xử lí Hoa Hồng xong lại dẫn người đi đến cánh rừng.
Thủy Linh Lung nhìn Thủy Linh Nguyệt, trong đầu chợt lóe, người đắc tội với Thủy Linh Nguyệt ngoài nàng còn có Thủy Linh Thanh.
Thủy Linh Thanh, Thanh nhi…
Lòng Thủy Linh Lung thắt lại, nàng xoay người nhảy xuống xe ngựa, kêu Diệp Mậu vòng qua sườn núi chạy vào rừng. Quả nhiên, khi đoàn người của nàng và Triệu ma ma đi tới, nha hoàn của Thủy Linh Ngữ và nàng ta đều đã hôn mê bất tỉnh. Thậm chí, uế vật bên dưới của Thủy Linh Ngữ cũng chưa kịp xử lí, mùi thối cực kì ghê tởm. Còn Thủy Linh Thanh đã sớm không thấy bóng dáng!
“Trời ơi! Không thấy ngũ tiểu thư đâu cả!” Triệu ma ma sợ tới mức hồn phi phách tán, hai chân run run, bà kéo một thô sử bà tử, nơm nớp lo sợ nói: “Mau… mau bẩm báo cho đại phu nhân!”
“Vâng!” Thô sử bà tử chạy nhanh về phía xe ngựa.
Thủy Linh Lung ngưng thần tụ khí, tăng ngũ cảm đến mức cao nhất, sau khi sống lại, thính lực, thị lực của nàng mạnh hơn người thường rất nhiều, có lẽ là trời cao ban ân.
Tầm mắt bị lá cây ngăn cản, Thủy Linh Lung nhắm mắt lại, dùng tâm lắng nghe. Một lát sau, hai tai nàng khẽ động, trợn mắt: “Phía đông nam có tiếng đánh nhau!”
Diệp Mậu không nói hai lời cởi váy ra, chỉ mặc quần bông chạy đi.
Mặc dù Thủy Linh Lung không cởi váy, nhưng để tiện cho việc chạy, nàng xé bỏ
vạt dưới của chiếc váy đến đầu gối, sau đó đuổi theo.
Gió lạnh thấu xương, thổi tới như dao cắt, Diệp Mậu và Thủy Linh Lung lại đầm đìa mồ hôi.
Hai người vượt qua qua hai ngọn núi nhỏ, khoảng ba khắc [2] sau thì phát hiện Thủy Linh Thanh ở trong một cái ao bùn, quần áo của nàng đều bị xé nát, bên ngoài khoác áo lông của đàn ông, lúc cử động có thể thấy được cẳng chân trắng nõn, còn tay thì bị một gã đàn ông mặc trung y nắm lấy. Xem ra áo lông là của hắn, Thủy Linh Thanh và hắn đang cố gắng leo qua ngọn núi này.
[2] 1 khắc = 15 phút.
“Thanh Nhi!” Thủy Linh Lung cao giọng gọi.
Thân mình Thủy Linh Thanh run lên, theo bản năng quay lại….. chỉ thấy Thủy Linh Lung đang tới chỗ nàng, đêm đen như mực, cặp mắt hồ thu kia như hai viên ngọc sáng lấp lánh chạy thẳng vào lòng Thủy Linh Thanh, nàng bỏ tay nam tử kia ra, chạy tới chỗ Thủy Linh Lung: “Đại tỷ!”
Nam tử muốn đuổi theo, Diệp Mậu liền nhặt một hòn đá ném mạnh vào người hắn, trán hắn lập tức chảy máu, đau đớn dừng chân lại. Lúc này, Thủy Linh Thanh đã nhào vào lòng Thủy Linh Lung, nghe thấy tiếng kêu sau lưng, chưa kịp kể khổ đã vội nói: “Đừng làm hắn bị thương! Hắn đã cứu muội, đánh đuổi mấy tên xấu xa bắt nạt muội……..”
Thủy Linh Lung chăm chú nhìn qua, Chu Xương? Kiếp trước, có lần Chu di nương bệnh nặng, Thủy Hàng Ca chấp nhận cho nhà mẹ đẻ của bà ta đến thăm, trong đó có thứ đệ cùng mẹ với bà ta, Chu Xương.
Phụ thân của Chu di nương là Chu Quyền - quan thất phẩm biên soạn ở Hàn Lâm Viện, ở kinh thành gần như không có địa vị gì, cũng may hắn sinh được mấy đứa con gái xinh như hoa như ngọc, trưởng nữ gả cho con thứ tư của Thái Sư, từ đó Chu gia liền về phe của ông ta. Dưới sự sắp xếp của Thái sư, thứ nữ Chu gia trở thành quý thiếp của Thủy Hàng Ca, cũng chính là Chu di nương bây giờ.
Có hai gốc đại thụ là Thái Sư và Thủy Hàng Ca, dù năng lực của hắn quá kém, không được thăng chức nhưng bổng lộc lại tăng lên không ít. Có tiền, nam nhân liền thu thêm mấy phòng thiếp thất. Dưới gối Chu Quyền đã có con nối dõi nhưng khác với những người cha khác, hắn coi trọng con gái hơn, không chỉ vì có thể kiếm lợi từ con gái mà còn bởi vì năm đứa con trai của hắn chả đứa nào nên hồn, vô dụng nhất chính là con thứ ba Chu Xương.
Đương nhiên, Chu Xương không thể tuỳ ý làm bậy, giết người phóng hỏa giống Gia Cát Ngọc, bởi vì phụ thân hắn không phải Trấn Bắc vương. Nhưng hắn lại làm mấy chuyện lăng nhục, cưỡng gian nữ tử, nuôi dưỡng sủng nam… Thực sự là một tên cặn bã!
Thủy Linh Thanh vừa nói gì? Chu Xương cứu nàng? Thủy Linh Thanh đã bị lột chỉ còn mỗi cái yếm, chẳng lẽ Chu Xương lại làm Liễu Hạ Huệ?
Thủy Linh Lung đẩy Thủy Linh Thanh vào lòng Diệp Mậu, liếc Diệp Mậu một cái, Diệp Mậu hiểu ý, đưa tay bịt chặt mắt Thủy Linh Thanh.
Chu Xương cười ha hả bước tới, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Các vị là người nhà của vị tiểu thư này ư? Rất vui được gặp hai người! Xin tự giới thiệu, ta tên là….”
Lời còn chưa dứt, thân mình của hắn đã cứng đờ, chủy thủ của Thủy Linh Lung xẹt qua cổ họng hắn.
Thủy Linh Lung rút chủy thủ ra, hắn nặng nề ngã xuống mặt đất. Nghe thấy tiếng động, Thủy Linh Thanh vội kéo tay Diệp Mậu xuống, thấy Chu Xương chết không nhắm mắt trong vũng máu, sắc mặt nàng sợ hãi trắng bệch, ngay cả Diệp Mậu cũng rùng mình, bộ dạng giết người của đại tiểu thư thật……. thật đáng sợ!
Thủy Linh Thanh run rẩy nói: “Đại tỷ tỷ, tỷ….. Tại sao tỷ lại giết hắn? Hắn…. hắn là ân nhân cứu mạng của muội……. hắn đang định đưa muội về phố Nam… Hắn rất tốt, cũng không hỏi muội là ai, nói rằng không muốn phá hủy danh tiết của muội…”
Thủy Linh Lung lạnh lùng nói: “Hắn biết muội nên đương nhiên không cần hỏi! Cái dạng này mà bị hắn đưa về thì chờ làm tiểu thiếp của hắn đi! Hắn có nói cho muội biết hắn là đệ đệ của Chu di nương không?”
“A?” Thủy Linh Thanh ngơ ngẩn, hắn… Hắn là đệ đệ của Chu di nương?
Thủy Linh Lung ném áo lông trên người Thủy Linh Thanh xuống, lại cởi áo
choàng của mình mặc cho nàng, nhưng phía dưới của nàng vẫn trống không, Diệp Mậu liền đưa quần bông của mình cho nàng, còn bản thân chỉ mặc mỗi chiếc quần mỏng, không nghĩ cũng biết là rất lạnh. Thủy Linh Lung cảm kích nhìn Diệp Mậu: “Về sau ngươi thay Hoa Hồng hầu hạ bên người ta đi.”
Diệp Mậu hơi kinh ngạc rồi cười ngốc: “Đa tạ đại tiểu thư đề bạt!”
Một trận gió đêm thổi qua, Thủy Linh Lung ôm chặt Thủy Linh Thanh vào trong
ngực, đăm chiêu nhíu mày. Chuyện ngày hôm nay, chuyện nọ nối tiếp chuyện kia, dương đông kích tây, quỷ kế tiềm tàng, Thủy Linh Nguyệt nhất định không thể nghĩ ra. Như vậy, người đứng sau màn chỉ có thể là Chu di nương.
Nếu Thủy Linh Thanh thực sự gặp chuyện không may, người đầu tiên chịu nhục sẽ là Tần Phương, người là bà ta mang đi, xảy ra chuyện đương nhiên phải tìm bà ta. Chẳng qua người cứu là Chu Xương, chẳng lẽ Chu di nương không sợ Thủy Hàng Ca sẽ hoài nghi bà ta cấu kết với Chu Xương sao?
/77
|