Editor: Tuyết Mạc.
Quả táo ở trong rương vàng. Thủy Linh Lung cười nói.
Đạo đức nghề nghiệp của thị nữ vô cùng tốt, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng chỉ lộ ra sự vui sướng: Chúc mừng Thủy tiểu thư đã giành được ba mươi điểm!
Lời vừa dứt, toàn trường ồ lên!
Bọn họ không nghe nhầm chứ? Chỉ một câu mà Thủy Linh Lung đã được ba mươi điểm? Đề mục khó như vậy, nàng giải thế nào? Mặc dù nàng đã đưa ra đáp án chính xác nhưng bọn họ vẫn chẳng hiểu gì.
Thủy Linh Khê nắm chặt vạt áo, dường như muốn xé nát nó, nhưng trước mặt mọi người, nàng ta vẫn cố sức cười dịu dàng, còn cố ý vô tình nhẹ giọng nói một câu: Cũng không biết là có phải nói bừa không.
Người nói cố ý, người nghe cũng có tâm, sắc mặt Lục Y Y trầm xuống, nói: Ai biết được có phải ngươi ăn may không?
Thủy Linh Lung không nhanh không chậm nói: Đầu tiên, chúng ta biết chỉ có một rương nói thật, rương hồng nói quả táo ở chỗ nó nhưng rương xanh lại nói quả táo không ở chỗ rương hồng, quan điểm của hai rương tương phản, suy ra sẽ có một thật một giả, dù cái nào thật cái nào giả thì lời của rương còn lại nhất định là giả.
Còn lại là lời của rương vàng —— quả táo không ở chỗ nó, ngược lại chính là —— quả táo ở chỗ nó!
Mọi người bừng tỉnh, thì ra là thế!
Đôi mắt đen láy của Gia Cát Ngọc hiện lên sự tán thưởng, hắn liếc mắt nhìn về phía nàng, càng nhìn càng cảm thấy hôm nay nàng rất đẹp, trang điểm nhàn nhạt khiến ngũ quan được phác họa hoàn mỹ không tỳ vết, da nàng vốn rất đẹp, bây giờ thêm chút son phấn lại càng trở nên tuyệt vời. Một làn gió lạnh thổi qua, lọn tóc thơm ngát của nàng bay lên mặt hắn, như chiếc lông vũ đang chơi đùa khiến người ta rung động. Dần dần, cơ thể hắn bắt đầu có chút khô nóng.
Thủy Linh Lung vén lọn tóc ra sau tai rồi cười nhẹ với Gia Cát Ngọc đứng bên cạnh, khi tất cả mọi người đều xem thường thì chỉ có hắn kiên định đứng bên nàng, có lẽ hắn cũng chỉ bình thường thôi, thanh danh không còn nên không quan tâm, nhưng như vậy thì có sao? So với mấy tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo thì nàng thích kết giao với những người bạn như vậy hơn nhiều.
Cảm xúc mềm mại mà lạnh lẽo trên mặt biến mất, Gia Cát Ngọc đột nhiên cảm thấy mất mát, cơ thể ngày càng khô nóng, hắn hít sâu, dùng nội lực đè xuống.
Lúc này Vân Lễ cũng nhìn về phía Thủy Linh Lung và... Gia Cát Ngọc. Một là thứ nữ ti tiện, một là hoàn khố thế tử, đứng cùng một chỗ tại sao lại sinh ra sức mạnh vô địch vậy chứ?
Thủy Linh Khê siết ngón tay đến trắng bệch, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, nhưng nàng ta biết sự tình nặng nhẹ, tức giận với tiện nha đầu kia chẳng bằng trả lời thêm mấy vấn đề nữa, dù sao nàng ta chỉ cần giành thêm mười lăm điểm nữa là sẽ trở thành quán quân rồi.
Thủy Linh Lung liếc nhìn Thủy Linh Khê, thấy nàng ta đã bắt đầu chọn đề, nàng liền chọn một tấm vải bảy mươi điểm: Nó đi.
Đề mục là: Có một bộ lạc nói dối và một bộ lạc nói thật, người ở bộ lạc nói dối chỉ biết nói dối, mà người ở bộ lạc nói thật chỉ nói thật, có một ngày, một tiên sinh gặp một gã mập và một gã gầy.
Tiên sinh hỏi gã mập: Ngươi là người của bộ lạc nói thật à?
Gã mập nói: M.
Tiên sinh biết M có nghĩa là phải hoặc không phải , nhưng hắn không nhớ rõ là cái nào.
Vì thế tiên sinh hỏi gã gầy: Hắn nói M là có ý gì?
Gã gầy đáp: Hắn nói 'phải'! Nhưng tiên sinh, hắn là người của bộ lạc nói dối, ngài đừng bị hắn lừa!
Xin hỏi, rốt cuộc ai mới là người của bộ lạc nói thật?
Đề vừa ra, toàn trường lại lần nữa kinh hãi, đề bài bảy mươi điểm quả là không tầm thường, độ khó cực cao. Thật ra ở đây không phải không có người đáp được nhưng họ cần có thời gian để suy xét và cân nhắc.
Thủy Linh Lung chăm chú suy nghĩ một hai phút rồi cười nói: Gã gầy là người của bộ lạc nói thật.
Thị nữ đối chiếu đáp án xong thì cực kỳ vui vẻ kêu lên: Chúc mừng Thủy tiểu thư đã trở thành nữ gia cát tiếp theo!
Ở căn gác cách đó không xa có một nam tử áo trắng đứng dựa vào lan can, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, mày rậm kéo đến tận tóc mai, đôi mắt sáng thâm thúy như bạc, khí định thần nhàn [1], cử chỉ tao nhã, nhưng mi tâm hắn lại nhíu chặt vẻ mệt mỏi.
[1] Khí định thần nhàn: Tâm tình yên ổn, nhu hòa.
Hắn nhìn không chớp mắt về phía Hồng Mai viên, cây quỳnh lá xanh, hoa hồng đầu cành, không thấy rõ dung nhan của nàng mà chỉ thấy dáng người ẩn hiện, váy áo bay bay, như tiên giáng trần.
Vàng nhạt vốn là màu của ánh mặt trời, không biết vì sao hắn lại thấy màu đó không hợp với nàng, cách thật xa hắn cũng có thể cảm nhận được lãnh ý trên người nàng, mà loại này lãnh ý lại khiến hắn sinh ra ảo giác.
Thế tử gia, đến giờ uống thuốc rồi. Việt Bân đưa một chén nước đen tuyền qua, hắn cùng tuổi với thế tử, thuở nhỏ đi theo thế tử làm tùy tùng nên cũng đoán được vài phần tâm tư của Tuần Phong, hắn nhìn theo ánh mắt thế tử, nói: Đó là thứ trưởng nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, tên là Thủy Linh Lung, chính nàng ấy là người đã phá giải ván cờ thiên long ngài bày, ban đầu ta còn tưởng là trùng hợp, hôm nay mới biết là đã đánh giá nhầm về nàng.
Nữ chưa chắc đã không bằng nam. Tuần Phong ho khan vài tiếng, Nam tử bên cạnh nàng là ai?
Dạ, là Gia Cát thế tử của phủ Trấn Bắc Vương, đã nghị thân cùng Thủy tiểu thư. Nghĩ nghĩ, Việt Bân lại nói, Vẫn đang xem canh thiếp, còn chưa nạp cát [2] nên chưa được coi là đính hôn, nếu bát tự không hợp thì cuộc hôn nhân này cũng không thành.
[2] Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Tuần Phong nhận lấy chén thuốc, mặt không thay đổi uống hết, ánh mắt không hề rời khỏi bóng hình xinh đẹp giữa Hồng Mai viên.
Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi côn. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng. Côn chi vu thâm hải, vô nhân hiểu kỳ bàng bạc, nhiên bằng nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân [3].
[3] Dịch nghĩa: Biển Bắc có con cá gọi là cá côn. Nó biến thành con chim gọi là chim bằng. Côn ở biển sâu, không người hiểu rõ, bằng giận mà bay, cánh nó như đám mây trên trời. (Đại ý là: Con cá côn ở dưới biển sâu, không người biết, không người hiểu. Khi nó hóa thành chim bằng bay lên, nó sẽ tỏa sáng.)
Thủy Linh Lung, ta giúp cô rời bến, cô có thể bay thẳng lên chín vạn dặm không?
==
Thủy Linh Lung chỉ giải hai đề văn đã trở thành nữ gia cát tiếp theo, tin tức này gần như làm cả Thụy Tuyết Sơn Trang nổ tung.
Mọi người nhìn Thủy Linh Lung không còn lạnh lùng như trước nữa, đã bắt đầu có người chủ động bắt chuyện với nàng, trong đó có không ít công tử thế gia hào phóng phong lưu, nhưng mỗi lúc như thế, Gia Cát Ngọc đều giống một pho tượng sát thần, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao nhỏ quét tới làm đống ruồi bọ thối sợ tới mức không dám tiến lên.
Thủy Linh Lung quay đầu, cười giảo hoạt, ha ha, chuyên gia diệt ruồi đây mà.
Thủy Linh Khê thua trận thi văn cũng khiến mọi người cực kỳ bất ngờ, thái tử phi tương lai lại không bằng một thứ nữ nho nhỏ, Vân Lễ liên quan cũng mất mặt, mặt Gia Cát Ngọc ngược lại lại dài ra.
Tiếp theo là thi võ, chính là thi kích cúc hay còn gọi là đánh Po-lo (cưỡi ngựa đánh cầu). Chia thành đội hồng và đội lam, mỗi đội năm người, dưới tình huống không ẩu đả đánh bóng vào khung thành đối phương, tuy là hợp tác đoàn thể nhưng ai đánh đánh được nhiều cầu nhất thì người đó chính là võ quán quân.
Kích cúc là điểm mạnh của Thủy Linh Khê, nàng ta bắt đầu học cưỡi ngựa từ năm năm tuổi, bảy tuổi đã tập kích cúc cùng nhóm biểu ca ở phủ Thừa Tướng, thậm chí kỹ thuật kích cúc còn không thua gì tài văn chương.
Nàng ta vốn định lấy cả hai danh hiệu quán quân nhưng bây giờ đã thua một cái, còn lại một cái, bất luận thế nào nàng ta cũng phải bắt lấy!
Hết chương 21
Quả táo ở trong rương vàng. Thủy Linh Lung cười nói.
Đạo đức nghề nghiệp của thị nữ vô cùng tốt, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cũng chỉ lộ ra sự vui sướng: Chúc mừng Thủy tiểu thư đã giành được ba mươi điểm!
Lời vừa dứt, toàn trường ồ lên!
Bọn họ không nghe nhầm chứ? Chỉ một câu mà Thủy Linh Lung đã được ba mươi điểm? Đề mục khó như vậy, nàng giải thế nào? Mặc dù nàng đã đưa ra đáp án chính xác nhưng bọn họ vẫn chẳng hiểu gì.
Thủy Linh Khê nắm chặt vạt áo, dường như muốn xé nát nó, nhưng trước mặt mọi người, nàng ta vẫn cố sức cười dịu dàng, còn cố ý vô tình nhẹ giọng nói một câu: Cũng không biết là có phải nói bừa không.
Người nói cố ý, người nghe cũng có tâm, sắc mặt Lục Y Y trầm xuống, nói: Ai biết được có phải ngươi ăn may không?
Thủy Linh Lung không nhanh không chậm nói: Đầu tiên, chúng ta biết chỉ có một rương nói thật, rương hồng nói quả táo ở chỗ nó nhưng rương xanh lại nói quả táo không ở chỗ rương hồng, quan điểm của hai rương tương phản, suy ra sẽ có một thật một giả, dù cái nào thật cái nào giả thì lời của rương còn lại nhất định là giả.
Còn lại là lời của rương vàng —— quả táo không ở chỗ nó, ngược lại chính là —— quả táo ở chỗ nó!
Mọi người bừng tỉnh, thì ra là thế!
Đôi mắt đen láy của Gia Cát Ngọc hiện lên sự tán thưởng, hắn liếc mắt nhìn về phía nàng, càng nhìn càng cảm thấy hôm nay nàng rất đẹp, trang điểm nhàn nhạt khiến ngũ quan được phác họa hoàn mỹ không tỳ vết, da nàng vốn rất đẹp, bây giờ thêm chút son phấn lại càng trở nên tuyệt vời. Một làn gió lạnh thổi qua, lọn tóc thơm ngát của nàng bay lên mặt hắn, như chiếc lông vũ đang chơi đùa khiến người ta rung động. Dần dần, cơ thể hắn bắt đầu có chút khô nóng.
Thủy Linh Lung vén lọn tóc ra sau tai rồi cười nhẹ với Gia Cát Ngọc đứng bên cạnh, khi tất cả mọi người đều xem thường thì chỉ có hắn kiên định đứng bên nàng, có lẽ hắn cũng chỉ bình thường thôi, thanh danh không còn nên không quan tâm, nhưng như vậy thì có sao? So với mấy tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo thì nàng thích kết giao với những người bạn như vậy hơn nhiều.
Cảm xúc mềm mại mà lạnh lẽo trên mặt biến mất, Gia Cát Ngọc đột nhiên cảm thấy mất mát, cơ thể ngày càng khô nóng, hắn hít sâu, dùng nội lực đè xuống.
Lúc này Vân Lễ cũng nhìn về phía Thủy Linh Lung và... Gia Cát Ngọc. Một là thứ nữ ti tiện, một là hoàn khố thế tử, đứng cùng một chỗ tại sao lại sinh ra sức mạnh vô địch vậy chứ?
Thủy Linh Khê siết ngón tay đến trắng bệch, sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, nhưng nàng ta biết sự tình nặng nhẹ, tức giận với tiện nha đầu kia chẳng bằng trả lời thêm mấy vấn đề nữa, dù sao nàng ta chỉ cần giành thêm mười lăm điểm nữa là sẽ trở thành quán quân rồi.
Thủy Linh Lung liếc nhìn Thủy Linh Khê, thấy nàng ta đã bắt đầu chọn đề, nàng liền chọn một tấm vải bảy mươi điểm: Nó đi.
Đề mục là: Có một bộ lạc nói dối và một bộ lạc nói thật, người ở bộ lạc nói dối chỉ biết nói dối, mà người ở bộ lạc nói thật chỉ nói thật, có một ngày, một tiên sinh gặp một gã mập và một gã gầy.
Tiên sinh hỏi gã mập: Ngươi là người của bộ lạc nói thật à?
Gã mập nói: M.
Tiên sinh biết M có nghĩa là phải hoặc không phải , nhưng hắn không nhớ rõ là cái nào.
Vì thế tiên sinh hỏi gã gầy: Hắn nói M là có ý gì?
Gã gầy đáp: Hắn nói 'phải'! Nhưng tiên sinh, hắn là người của bộ lạc nói dối, ngài đừng bị hắn lừa!
Xin hỏi, rốt cuộc ai mới là người của bộ lạc nói thật?
Đề vừa ra, toàn trường lại lần nữa kinh hãi, đề bài bảy mươi điểm quả là không tầm thường, độ khó cực cao. Thật ra ở đây không phải không có người đáp được nhưng họ cần có thời gian để suy xét và cân nhắc.
Thủy Linh Lung chăm chú suy nghĩ một hai phút rồi cười nói: Gã gầy là người của bộ lạc nói thật.
Thị nữ đối chiếu đáp án xong thì cực kỳ vui vẻ kêu lên: Chúc mừng Thủy tiểu thư đã trở thành nữ gia cát tiếp theo!
Ở căn gác cách đó không xa có một nam tử áo trắng đứng dựa vào lan can, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, mày rậm kéo đến tận tóc mai, đôi mắt sáng thâm thúy như bạc, khí định thần nhàn [1], cử chỉ tao nhã, nhưng mi tâm hắn lại nhíu chặt vẻ mệt mỏi.
[1] Khí định thần nhàn: Tâm tình yên ổn, nhu hòa.
Hắn nhìn không chớp mắt về phía Hồng Mai viên, cây quỳnh lá xanh, hoa hồng đầu cành, không thấy rõ dung nhan của nàng mà chỉ thấy dáng người ẩn hiện, váy áo bay bay, như tiên giáng trần.
Vàng nhạt vốn là màu của ánh mặt trời, không biết vì sao hắn lại thấy màu đó không hợp với nàng, cách thật xa hắn cũng có thể cảm nhận được lãnh ý trên người nàng, mà loại này lãnh ý lại khiến hắn sinh ra ảo giác.
Thế tử gia, đến giờ uống thuốc rồi. Việt Bân đưa một chén nước đen tuyền qua, hắn cùng tuổi với thế tử, thuở nhỏ đi theo thế tử làm tùy tùng nên cũng đoán được vài phần tâm tư của Tuần Phong, hắn nhìn theo ánh mắt thế tử, nói: Đó là thứ trưởng nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, tên là Thủy Linh Lung, chính nàng ấy là người đã phá giải ván cờ thiên long ngài bày, ban đầu ta còn tưởng là trùng hợp, hôm nay mới biết là đã đánh giá nhầm về nàng.
Nữ chưa chắc đã không bằng nam. Tuần Phong ho khan vài tiếng, Nam tử bên cạnh nàng là ai?
Dạ, là Gia Cát thế tử của phủ Trấn Bắc Vương, đã nghị thân cùng Thủy tiểu thư. Nghĩ nghĩ, Việt Bân lại nói, Vẫn đang xem canh thiếp, còn chưa nạp cát [2] nên chưa được coi là đính hôn, nếu bát tự không hợp thì cuộc hôn nhân này cũng không thành.
[2] Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Tuần Phong nhận lấy chén thuốc, mặt không thay đổi uống hết, ánh mắt không hề rời khỏi bóng hình xinh đẹp giữa Hồng Mai viên.
Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi côn. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng. Côn chi vu thâm hải, vô nhân hiểu kỳ bàng bạc, nhiên bằng nộ nhi phi, kỳ dực nhược thùy thiên chi vân [3].
[3] Dịch nghĩa: Biển Bắc có con cá gọi là cá côn. Nó biến thành con chim gọi là chim bằng. Côn ở biển sâu, không người hiểu rõ, bằng giận mà bay, cánh nó như đám mây trên trời. (Đại ý là: Con cá côn ở dưới biển sâu, không người biết, không người hiểu. Khi nó hóa thành chim bằng bay lên, nó sẽ tỏa sáng.)
Thủy Linh Lung, ta giúp cô rời bến, cô có thể bay thẳng lên chín vạn dặm không?
==
Thủy Linh Lung chỉ giải hai đề văn đã trở thành nữ gia cát tiếp theo, tin tức này gần như làm cả Thụy Tuyết Sơn Trang nổ tung.
Mọi người nhìn Thủy Linh Lung không còn lạnh lùng như trước nữa, đã bắt đầu có người chủ động bắt chuyện với nàng, trong đó có không ít công tử thế gia hào phóng phong lưu, nhưng mỗi lúc như thế, Gia Cát Ngọc đều giống một pho tượng sát thần, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao nhỏ quét tới làm đống ruồi bọ thối sợ tới mức không dám tiến lên.
Thủy Linh Lung quay đầu, cười giảo hoạt, ha ha, chuyên gia diệt ruồi đây mà.
Thủy Linh Khê thua trận thi văn cũng khiến mọi người cực kỳ bất ngờ, thái tử phi tương lai lại không bằng một thứ nữ nho nhỏ, Vân Lễ liên quan cũng mất mặt, mặt Gia Cát Ngọc ngược lại lại dài ra.
Tiếp theo là thi võ, chính là thi kích cúc hay còn gọi là đánh Po-lo (cưỡi ngựa đánh cầu). Chia thành đội hồng và đội lam, mỗi đội năm người, dưới tình huống không ẩu đả đánh bóng vào khung thành đối phương, tuy là hợp tác đoàn thể nhưng ai đánh đánh được nhiều cầu nhất thì người đó chính là võ quán quân.
Kích cúc là điểm mạnh của Thủy Linh Khê, nàng ta bắt đầu học cưỡi ngựa từ năm năm tuổi, bảy tuổi đã tập kích cúc cùng nhóm biểu ca ở phủ Thừa Tướng, thậm chí kỹ thuật kích cúc còn không thua gì tài văn chương.
Nàng ta vốn định lấy cả hai danh hiệu quán quân nhưng bây giờ đã thua một cái, còn lại một cái, bất luận thế nào nàng ta cũng phải bắt lấy!
Hết chương 21
/77
|