Gió lạnh thấu xương thổi qua khiến quần áo mọi người bay phần phật, tất cả đều sợ hãi vì biến cố bất chợt nhưng không một ai nghi ngờ Quách Dung bụng dạ khó lường mà chỉ cho rằng đây là một tai nạn ngoài ý muốn.
Lòng Tuần Phong rung lên, nhưng hắn lại ở trên lầu cách đó mấy dặm, không thể làm gì.
Tâm trạng Vân Lễ khẽ động, bắn ra một luồng nội lực.
Gia Cát Ngọc cười nhẹ, cũng bắn ra một luồng nội lực.
Hai luồng nội lực va chạm kịch liệt giữa không trung, quả cầu vốn bay về phía Thủy Linh Lung đột nhiên đổi hướng bay đến chỗ Thủy Linh Khê!
Muốn cứu thì đã không kịp, chỉ nghe Thủy Linh Khê hét thảm một tiếng, ngã khỏi lưng ngựa.
Vân Lễ nhướng mày nhìn về phía Gia Cát Ngọc, thấy hắn vẫn mang vẻ mặt vô tội thì cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì. Hắn không nói, không có nghĩa là trong lòng không nghĩ. Đến bây giờ, Gia Cát Ngọc ở trong mắt hắn chỉ là một tên vô dụng không làm được việc gì đàng hoàng, nhưng nếu Gia Cát Ngọc bất trị như trong lời đồn thì nguồn nội lực mạnh mẽ vừa rồi là sao?
Tiệc thưởng mai lần này, Thủy Linh Lung và Diêu Hân mỗi người giành được một giải quán quân, nhưng người trước nổi bật vượt xa người sau, không ai ngờ một thứ nữ nhỏ bé lại có thể đạt được thành tích lý tưởng như vậy cả, những lời nói nàng không xứng làm thế tử phi của phủ Trấn Bắc Vương cũng ít đi rất nhiều.
Về phần mỹ nhân Thủy Linh Khê của Thủy gia vốn nên được mọi người chú ý không chỉ thất bại thảm hại, mà còn bị ngã chổng vó, mặt mũi sưng vù, mất hết hình tượng, trở thành thiên kim mất mặt nhất trong lịch sử thưởng mai.
Sau khi thay quần áo, Thủy Linh Lung đi đến cửa chính của Thụy Tuyết sơn trang thì không cẩn thận đụng phải Vân Lễ.
Vân Lễ muốn đưa tay đỡ nàng: Sao lại không cẩn thận vậy? Nếu bị ngã thì sao? Vết thương ở tay trái thế nào rồi? Để ta xem đi.
Thủy Linh Lung vội lui về phía sau một bước: Không sao đâu, đa tạ thái tử điện hạ đã quan tâm.
Lúc này, Gia Cát Tịch đã đi tới, thân thiết khoác tay Thủy Linh Lung như thể đã quen thân nhiều năm, nàng chào hỏi Vân Lễ rồi tươi cười nói với Thủy Linh Lung: Linh Lung, Hân Nhi có thể giành được vị trí võ quán quân cũng là vì được muội nhường, Diêu gia đã lâu không được nở mặt nở mũi như vậy rồi! Vị tẩu tử như ta thay muội ấy cảm ơn muội, đi thôi, ta đưa muội về phủ.
Cười quỷ dị như vậy thì có thể có chuyện gì tốt? Nhưng cuối cùng là hại ai thì Thủy Linh Lung cũng không quan tâm!
Thủy Linh Khê bị thương, về tình về lý Vân Lễ đều phải đưa nàng ta về phủ, dù sao hôn ước của hai người cũng đã là chuyện như đinh đóng cột, thiên tử tứ hôn, muốn hủy cũng không được.
Hủy? Vân Lễ cười tự giễu, sao hắn lại có thể có suy nghĩ này?
Thủy Linh Khê đeo mạng che mặt được Lục Y Y và Võ Liên Nhi dìu đến chỗ Vân Lễ, Quách Dung ỉu xìu đi theo phía sau, hai chuyện đều do nàng làm hỏng, làm cảm thấy rất khó chịu.
Mấy người chào hỏi Vân Lễ rồi lặng lẽ lui xuống, Vân Lễ đỡ lấy Thủy Linh Khê, nàng ta thấy xung quanh không có người ngoài liền yếu ớt dựa vào lòng hắn, rưng rưng nức nở nói: Điện hạ... Linh Khê làm ngài mất mặt, xin điện hạ trách phạt!
Vân Lễ lấy khăn ra cho nàng ta lau mặt, nhưng vừa cầm khăn liền nhận ra nó hơi khác, khăn hắn dùng là loại lụa dày chứ không mát như vậy. Hắn định rút tay về nhưng không còn kịp nữa. Thủy Linh Khê ngửi thấy mùi thơm nữ tử trên khăn liền đoạt lấy, lông mi dài khẽ run, cười nói: Điện hạ, ta làm bẩn khăn của ngài rồi, ta nhất định sẽ giặt sạch rồi trả lại.
Đây rõ ràng không phải là khăn của hắn, chẳng lẽ vừa rồi đụng phải người kia —— nhưng có giải thích nhiều cũng không làm được gì, hơn nữa khi nghĩ đến người lợi dụng hắn là Thủy Linh Lung thì hắn càng không muốn giải thích, hắn lắc đầu: Không sao, nếu nàng không chê thì cứ giữ lấy, ta đưa nàng về phủ.
Thủy Linh Khê dựa vào ngực hắn, thẹn thùng cười: Đa tạ điện hạ, điện hạ lên xe trước đi, ta nói với bằng hữu mấy câu rồi sẽ lên ngay.
Tạm biệt Vân Lễ xong, Thủy Linh Khê liền nghiêm mặt bước đến xe ngựa của Quách Dung, vừa vào xe nàng ta đã quăng cho Quách Dung một cái tát: Chẳng trách ngươi không làm xong được việc gì, ngươi căn bản không muốn hãm hại Thủy Linh Lung mà muốn hại ta phải không? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mong những cái không nên mong! Thái tử điện hạ là người mà ngươi có thể trèo cao sao? Ngươi cho rằng Quách gia vẫn là một trong mười danh gia vọng tộc trăm năm trước à? Tỉnh lại đi! Quách gia đã sớm chia năm xẻ bảy rồi, phụ thân ngươi cũng chỉ là một con chó dưới chân cha ta thôi! Nếu ngươi còn không biết điều, ta nhất định sẽ khiến cả nhà ngươi biến mất khỏi kinh thành này!
Trong xe ngựa, Thủy Linh Lung lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên kia, bên môi nở nụ cười châm chọc, bây giờ Quách gia quả thực đã không còn phồn thịnh như trăm năm trước, thậm chí có thể nói là tiêu điều, nhưng theo trí nhớ kiếp trước thì không bao lâu nữa, trưởng tử của Quách gia là Quách Diễm sẽ chiến thắng khải hoàn trở về từ chiến trường, được phong là Uy Vũ tướng quân, rất được hoàng thượng ưu ái, lại còn lấy được tam công chúa. Một người làm quan cả họ được nhờ, Quách gia lại vùng dậy, mà hôm nay Thủy Linh Khê đắc tội với Quách Dung cũng đã khiến nàng ta mất đi một nguồn lực lớn.
Thủy Linh Khê xuống xe, Quách Dung khóc như lê hoa đái vũ [1], nha hoàn Đào Nhi dè dặt cẩn trọng hỏi: Tiểu thư, khăn của người sao lại ở trên người thái tử điện hạ? Có phải người bị hãm hại không?
[1] Lê hoa đái vũ: Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.
Quách Dung khịt khịt mũi, giận dữ nói: Hãm hại cũng chỉ có thể là nàng ta! Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do? Nàng ta oán hận vì ta không làm xong việc nên mới cố ý tìm cớ trị ta thôi. Trừ phi ta uy hiếp đến vị trí thái tử phi của nàng ta, nếu không phủ Thượng Thư và phủ Thừa Tướng đều sẽ không quản ta và nàng ta làm gì, nàng ta đúng là ác độc!
Ở góc rẽ gần cửa chính của Thụy Tuyết sơn trang, Diêu Thành đang truyền cho Gia Cát Ngọc bí quyết dạy vợ, mặc dù tiểu cữu tử (cậu em vợ) này ngang ngạnh, không hiểu lễ nghĩa nhưng đối xử với hắn không hề tệ.
Nước miếng của hắn bay tứ tung: Đệ cũng sắp thành thân rồi, ta chân thành nói với đệ mấy câu, nữ nhân đều giống nhau, đệ càng đối xử tốt với nàng thì nàng càng mơ hồ với đệ, ngược lại, đệ càng không để ý đến nàng thì nàng lại càng nóng lòng nhào vào người đệ! Nhìn tỷ tỷ của đệ đi, nàng rất dũng mãnh đúng không? Ừm? Khi còn ở phủ thì ngay cả vương phi cũng không trị được, nhưng từ khi nàng ấy gả cho ta, dưới chính sách dạy vợ vô cùng mạnh mẽ của ta thì bắt đầu trở nên ngoan ngoãn! Ta nói đông, nàng không dám đi tây, ta nói tây, nàng không dám đi về phía bắc! Cho nên vợ đệ hôm nay khá nổi bật nhưng đệ vẫn còn phải dạy nàng nhiều! Đừng để nàng kiêu ngạo không coi ai ra gì! Chúng ta là đàn ông, phải có phong cách đàn ông, biết chưa?
Gia Cát Ngọc nhíu mày: Hả?
Thằng... Thằng... Thằng ranh này không tin thì phải?
Diêu Thành nhìn bóng lưng Gia Cát Ngọc dần đi xa, hắn lau mồ hôi lạnh bên thái dương, ba bước gộp thành hai trèo lên xe ngựa thà mình, ở đó, Gia Cát Tịch đang tựa vào gối mềm. Thủy Linh Lung bị nàng kéo lên xe ngựa của phủ Trấn Bắc Vương đã lấy cớ đi nhà xí để rời khỏi, nàng tính giờ, khoảng một khắc nữa dược hiệu sẽ phát tác.
Gia Cát Tịch liếc nhìn Diêu Thành một cái, nâng chân lên, lười biếng hỏi: Đã nói hết với Ngọc Nhi rồi chứ?
Khí thế nghiêm nghị trong mắt Diêu Thành tan biến, hắn cười lấy lòng, ngồi trên sạp, đặt chân của Gia Cát Tịch lên đùi mình, nhẹ nhàng đấm bóp: Hì hì, nương tử, ta làm việc nàng còn phải lo sao? Từ khi ta cưới nàng, dưới chính sách dạy chồng vô cùng mạnh mẽ của nàng ta rất ngoan ngoãn! Nàng nói đông, ta không dám đi tây, nàng nói tây, ta tuyệt đối không dám đi về phía bắc mà!
Gia Cát Tịch nhịn cười, duỗi chân, để hắn ngã lên người nàng...
Lòng Tuần Phong rung lên, nhưng hắn lại ở trên lầu cách đó mấy dặm, không thể làm gì.
Tâm trạng Vân Lễ khẽ động, bắn ra một luồng nội lực.
Gia Cát Ngọc cười nhẹ, cũng bắn ra một luồng nội lực.
Hai luồng nội lực va chạm kịch liệt giữa không trung, quả cầu vốn bay về phía Thủy Linh Lung đột nhiên đổi hướng bay đến chỗ Thủy Linh Khê!
Muốn cứu thì đã không kịp, chỉ nghe Thủy Linh Khê hét thảm một tiếng, ngã khỏi lưng ngựa.
Vân Lễ nhướng mày nhìn về phía Gia Cát Ngọc, thấy hắn vẫn mang vẻ mặt vô tội thì cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không nói gì. Hắn không nói, không có nghĩa là trong lòng không nghĩ. Đến bây giờ, Gia Cát Ngọc ở trong mắt hắn chỉ là một tên vô dụng không làm được việc gì đàng hoàng, nhưng nếu Gia Cát Ngọc bất trị như trong lời đồn thì nguồn nội lực mạnh mẽ vừa rồi là sao?
Tiệc thưởng mai lần này, Thủy Linh Lung và Diêu Hân mỗi người giành được một giải quán quân, nhưng người trước nổi bật vượt xa người sau, không ai ngờ một thứ nữ nhỏ bé lại có thể đạt được thành tích lý tưởng như vậy cả, những lời nói nàng không xứng làm thế tử phi của phủ Trấn Bắc Vương cũng ít đi rất nhiều.
Về phần mỹ nhân Thủy Linh Khê của Thủy gia vốn nên được mọi người chú ý không chỉ thất bại thảm hại, mà còn bị ngã chổng vó, mặt mũi sưng vù, mất hết hình tượng, trở thành thiên kim mất mặt nhất trong lịch sử thưởng mai.
Sau khi thay quần áo, Thủy Linh Lung đi đến cửa chính của Thụy Tuyết sơn trang thì không cẩn thận đụng phải Vân Lễ.
Vân Lễ muốn đưa tay đỡ nàng: Sao lại không cẩn thận vậy? Nếu bị ngã thì sao? Vết thương ở tay trái thế nào rồi? Để ta xem đi.
Thủy Linh Lung vội lui về phía sau một bước: Không sao đâu, đa tạ thái tử điện hạ đã quan tâm.
Lúc này, Gia Cát Tịch đã đi tới, thân thiết khoác tay Thủy Linh Lung như thể đã quen thân nhiều năm, nàng chào hỏi Vân Lễ rồi tươi cười nói với Thủy Linh Lung: Linh Lung, Hân Nhi có thể giành được vị trí võ quán quân cũng là vì được muội nhường, Diêu gia đã lâu không được nở mặt nở mũi như vậy rồi! Vị tẩu tử như ta thay muội ấy cảm ơn muội, đi thôi, ta đưa muội về phủ.
Cười quỷ dị như vậy thì có thể có chuyện gì tốt? Nhưng cuối cùng là hại ai thì Thủy Linh Lung cũng không quan tâm!
Thủy Linh Khê bị thương, về tình về lý Vân Lễ đều phải đưa nàng ta về phủ, dù sao hôn ước của hai người cũng đã là chuyện như đinh đóng cột, thiên tử tứ hôn, muốn hủy cũng không được.
Hủy? Vân Lễ cười tự giễu, sao hắn lại có thể có suy nghĩ này?
Thủy Linh Khê đeo mạng che mặt được Lục Y Y và Võ Liên Nhi dìu đến chỗ Vân Lễ, Quách Dung ỉu xìu đi theo phía sau, hai chuyện đều do nàng làm hỏng, làm cảm thấy rất khó chịu.
Mấy người chào hỏi Vân Lễ rồi lặng lẽ lui xuống, Vân Lễ đỡ lấy Thủy Linh Khê, nàng ta thấy xung quanh không có người ngoài liền yếu ớt dựa vào lòng hắn, rưng rưng nức nở nói: Điện hạ... Linh Khê làm ngài mất mặt, xin điện hạ trách phạt!
Vân Lễ lấy khăn ra cho nàng ta lau mặt, nhưng vừa cầm khăn liền nhận ra nó hơi khác, khăn hắn dùng là loại lụa dày chứ không mát như vậy. Hắn định rút tay về nhưng không còn kịp nữa. Thủy Linh Khê ngửi thấy mùi thơm nữ tử trên khăn liền đoạt lấy, lông mi dài khẽ run, cười nói: Điện hạ, ta làm bẩn khăn của ngài rồi, ta nhất định sẽ giặt sạch rồi trả lại.
Đây rõ ràng không phải là khăn của hắn, chẳng lẽ vừa rồi đụng phải người kia —— nhưng có giải thích nhiều cũng không làm được gì, hơn nữa khi nghĩ đến người lợi dụng hắn là Thủy Linh Lung thì hắn càng không muốn giải thích, hắn lắc đầu: Không sao, nếu nàng không chê thì cứ giữ lấy, ta đưa nàng về phủ.
Thủy Linh Khê dựa vào ngực hắn, thẹn thùng cười: Đa tạ điện hạ, điện hạ lên xe trước đi, ta nói với bằng hữu mấy câu rồi sẽ lên ngay.
Tạm biệt Vân Lễ xong, Thủy Linh Khê liền nghiêm mặt bước đến xe ngựa của Quách Dung, vừa vào xe nàng ta đã quăng cho Quách Dung một cái tát: Chẳng trách ngươi không làm xong được việc gì, ngươi căn bản không muốn hãm hại Thủy Linh Lung mà muốn hại ta phải không? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mong những cái không nên mong! Thái tử điện hạ là người mà ngươi có thể trèo cao sao? Ngươi cho rằng Quách gia vẫn là một trong mười danh gia vọng tộc trăm năm trước à? Tỉnh lại đi! Quách gia đã sớm chia năm xẻ bảy rồi, phụ thân ngươi cũng chỉ là một con chó dưới chân cha ta thôi! Nếu ngươi còn không biết điều, ta nhất định sẽ khiến cả nhà ngươi biến mất khỏi kinh thành này!
Trong xe ngựa, Thủy Linh Lung lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên kia, bên môi nở nụ cười châm chọc, bây giờ Quách gia quả thực đã không còn phồn thịnh như trăm năm trước, thậm chí có thể nói là tiêu điều, nhưng theo trí nhớ kiếp trước thì không bao lâu nữa, trưởng tử của Quách gia là Quách Diễm sẽ chiến thắng khải hoàn trở về từ chiến trường, được phong là Uy Vũ tướng quân, rất được hoàng thượng ưu ái, lại còn lấy được tam công chúa. Một người làm quan cả họ được nhờ, Quách gia lại vùng dậy, mà hôm nay Thủy Linh Khê đắc tội với Quách Dung cũng đã khiến nàng ta mất đi một nguồn lực lớn.
Thủy Linh Khê xuống xe, Quách Dung khóc như lê hoa đái vũ [1], nha hoàn Đào Nhi dè dặt cẩn trọng hỏi: Tiểu thư, khăn của người sao lại ở trên người thái tử điện hạ? Có phải người bị hãm hại không?
[1] Lê hoa đái vũ: Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.
Quách Dung khịt khịt mũi, giận dữ nói: Hãm hại cũng chỉ có thể là nàng ta! Muốn gán tội thì sợ gì không có lý do? Nàng ta oán hận vì ta không làm xong việc nên mới cố ý tìm cớ trị ta thôi. Trừ phi ta uy hiếp đến vị trí thái tử phi của nàng ta, nếu không phủ Thượng Thư và phủ Thừa Tướng đều sẽ không quản ta và nàng ta làm gì, nàng ta đúng là ác độc!
Ở góc rẽ gần cửa chính của Thụy Tuyết sơn trang, Diêu Thành đang truyền cho Gia Cát Ngọc bí quyết dạy vợ, mặc dù tiểu cữu tử (cậu em vợ) này ngang ngạnh, không hiểu lễ nghĩa nhưng đối xử với hắn không hề tệ.
Nước miếng của hắn bay tứ tung: Đệ cũng sắp thành thân rồi, ta chân thành nói với đệ mấy câu, nữ nhân đều giống nhau, đệ càng đối xử tốt với nàng thì nàng càng mơ hồ với đệ, ngược lại, đệ càng không để ý đến nàng thì nàng lại càng nóng lòng nhào vào người đệ! Nhìn tỷ tỷ của đệ đi, nàng rất dũng mãnh đúng không? Ừm? Khi còn ở phủ thì ngay cả vương phi cũng không trị được, nhưng từ khi nàng ấy gả cho ta, dưới chính sách dạy vợ vô cùng mạnh mẽ của ta thì bắt đầu trở nên ngoan ngoãn! Ta nói đông, nàng không dám đi tây, ta nói tây, nàng không dám đi về phía bắc! Cho nên vợ đệ hôm nay khá nổi bật nhưng đệ vẫn còn phải dạy nàng nhiều! Đừng để nàng kiêu ngạo không coi ai ra gì! Chúng ta là đàn ông, phải có phong cách đàn ông, biết chưa?
Gia Cát Ngọc nhíu mày: Hả?
Thằng... Thằng... Thằng ranh này không tin thì phải?
Diêu Thành nhìn bóng lưng Gia Cát Ngọc dần đi xa, hắn lau mồ hôi lạnh bên thái dương, ba bước gộp thành hai trèo lên xe ngựa thà mình, ở đó, Gia Cát Tịch đang tựa vào gối mềm. Thủy Linh Lung bị nàng kéo lên xe ngựa của phủ Trấn Bắc Vương đã lấy cớ đi nhà xí để rời khỏi, nàng tính giờ, khoảng một khắc nữa dược hiệu sẽ phát tác.
Gia Cát Tịch liếc nhìn Diêu Thành một cái, nâng chân lên, lười biếng hỏi: Đã nói hết với Ngọc Nhi rồi chứ?
Khí thế nghiêm nghị trong mắt Diêu Thành tan biến, hắn cười lấy lòng, ngồi trên sạp, đặt chân của Gia Cát Tịch lên đùi mình, nhẹ nhàng đấm bóp: Hì hì, nương tử, ta làm việc nàng còn phải lo sao? Từ khi ta cưới nàng, dưới chính sách dạy chồng vô cùng mạnh mẽ của nàng ta rất ngoan ngoãn! Nàng nói đông, ta không dám đi tây, nàng nói tây, ta tuyệt đối không dám đi về phía bắc mà!
Gia Cát Tịch nhịn cười, duỗi chân, để hắn ngã lên người nàng...
/77
|