Thủy Linh Lung ngừng bút lại, nhìn về phía Triệu ma ma, cười như không cười nói: Chuyện trong viện ma ma giải quyết là được rồi, một tiểu nha đầu như ta cũng không thể giúp được gì!
Triệu ma ma ngượng ngùng cười: Cũng không nên nói như vậy! Dù sao cũng là chuyện xảy ra ở trong viện của tiểu thư, tiểu thư đi xem là điều đương nhiên, nhân tiện cũng có thể kiểm tra xem đồ vật trong phòng có bị quăng lung tung hay không mà, phải không?
Vậy là.... nàng nhất định phải đi à?
Thủy Linh Lung đặt bút xuống: Được, ta đi với ngươi!
Triệu ma ma cụp mắt, che lại ý cười chợt lóe trong mắt. Đại tiểu thư, mặc dù nô tì không thù không oán với ngươi nhưng ai bảo ngươi đắc tội Phu nhân và Nhị tiểu thư chứ? Bà ta tiến lên, chủ động đỡ Thủy Linh Lung, vừa đi tới cửa thì Thủy Linh Lung đột nhiên dừng lại, cười nói: Ta đi vệ sinh trước, xin Triệu ma ma chờ một chút!
Triệu ma ma không nghi ngờ gì đứng đợi ngoài cửa một lúc, khoảng nửa khắc sau thì Thủy Linh Lung đi ra.
Vừa đi vào Linh Hương viện, gã sai vặt ngã bị thương liền quỳ gối trước mặt Thủy Linh Lung, định ôm chân nàng nhưng bị Diệp Mậu cản lại. Tay hắn nhào vào khoảng không nhưng vẫn không từ bỏ, khóc nức nở: Linh Lung, cuối cùng ta cũng nhìn thấy nàng! Thời gian này ta tìm nàng rất vất vả!
Lớn mật! Người nào dám gọi thẳng tục danh của Đại tiểu thư? Diệp Mậu lớn
tiếng nói xong liền đá người nọ một cước khiến hắn ngã chổng vó.
Triệu ma ma vội vàng hỏi: Đại tiểu thư, người quen biết hắn sao?
Thủy Linh Lung chăm chú nhìn, nét mặt hết sức kinh ngạc: La Thành? Sao ngươi lại tới đây?
La Thành này, nàng không chỉ biết mà còn có chút sâu xa với hắn. Hắn là con trai của Thôi ma ma, nhận chức quản sự phòng thu chi ở thôn trang. Hắn thường bổ củi, gánh nước giúp nàng, giả bộ vô cùng cung kính. Những việc này mọi người trong thôn trang đều biết rất rõ, tùy tiện phái người điều tra là có thể hỏi ra ngay. Nhưng bọn họ không biết sở dĩ La Thành đối xử tốt với nàng là muốn lừa nàng lên giường. Chẳng qua là hắn luôn sử dụng phương pháp dụ dỗ, chưa từng dùng biện pháp cứng rắn. Vả lại, bản thân nàng sau khi sống lại cũng từng lạnh lùng cảnh cáo hắn một lần, hắn không dám xuất hiện trước mặt nàng nên nàng cũng không để ý đến hắn nữa. Vậy mà bây bây giờ hắn lại dám chạy đến kinh thành, vào phủ Thượng Thư? Không, là Tần Phương Nghi mời hắn tới! Tần Phương Nghi ra tay quả nhiên là khác với Chu di nương, rất độc ác, chính xác đến một trình độ nhất định. Chẳng trách có bể cá, rồi lại có mối, tất cả chỉ là vì muốn tạo cơ hội cho La Thành vào phủ. Nếu La Thành trực tiếp kêu la ở ngoại viện có lẽ sẽ bị Thủy Hàng Ca đánh chết ngay lập tức. Để tạo ra cảnh trùng phùng này, Tần Phương Nghi đúng là phải suy nghĩ rất vất vả.
La Thành khóc lóc than thở: Linh Lung, nàng đi rồi, ngày nào ta cũng nhớ đến nàng! Ta biết ta không xứng với nàng, nhưng ta thực sự không thể quên được những ngày chúng ta ở bên nhau. Vừa nghe nói phủ Thượng Thư nhận người làm, ta liền chạy đến. Thật ra ta không hy vọng nàng có thể gả cho ta, nhưng ta bị bệnh nan y, không sống được bao nhiêu ngày nữa. Ta chỉ muốn trước khi chết có thể gặp nàng lần cuối; cũng không uổng... tình cảm nhiều năm của chúng ta!
Lời nói chân thành như vậy rất hợp với dung mạo tuấn tú xinh đẹp của hắn, tất cả mọi người trong viện đều thay đổi sắc mặt. Một người bị bệnh nan y muốn gặp nữ tử mình yêu mến lần cuối cùng, ai có thể nói hắn ta bụng dạ khó lường mà không phải là tình sâu như biển chứ?
Hơn nữa, La Thành muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, lại ở cạnh Thủy Linh Lung hơn mười năm. Cho dù việc qua lại này có bị giới hạn trong quan hệ chủ tớ thì đối với những người chưa từng ở thôn trang sẽ càng dễ liên tưởng đến những thứ ái muội không rõ ràng hơn.
Thủy Linh Lung nhìn về phía La Thành, nhàn nhạt nói: La Thành, nói xấu thiên kim phủ Thượng Thư phải trá giá rất lớn, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, tựa như một cơn gió lạnh từ địa ngục thổi đến. Da đầu La Thành tê rần, hắn rùng mình một cái, theo bản năng muốn trốn tránh. Triệu ma ma ra vẻ phẫn nộ: Ngươi đừng nói xấu Đại tiểu thư! Đại tiểu thư đang nghị thân, ngươi làm vậy sẽ tổn hại đến danh tiết của tiểu thư, tiểu thư sao có thể xuất giá nữa?
Bấy giờ, Lão phu nhân, Tần Phương Nghi, Khuyết thị, Tần Chi Tiêu và Thủy Linh Ngữ đang đi đến cũng vô cùng kinh hãi.
Trong mắt Tần Phương Nghi thoáng qua sự vui vẻ, cũng rất mau lẹ, nghiêm nghị nói lớn: “Điêu nô lớn mật! Dám phá hỏng thanh danh thiên kim phủ Thượng thư! Người đâu! Đem tên nô tài nói hươu nói vượn này xuống đánh chết cho ta!
La Thành nhảy dựng lên: Ta không hề bịa chuyện! Ta và Linh Lung thật sự tâm đầu ý hợp, nhưng ngại vì thân phận nên không thể ở bên nhau! Ta cũng không có ý muốn phá hủy danh tiết của nàng. Ta thật sự không sống được bao lâu nữa, suy nghĩ rất lâu mới dám thổ lộ lòng mình!
Dứt lời, hắn lại vọt tới chỗ Thủy Linh Lung: Linh Lung!
Diệp Mậu đá một cước khiến hắn gãy hai cái răng cửa.
Triệu ma ma mau chóng kéo Thủy Linh Lung lùi lại phía sau, song trong lúc kéo nàng, một tờ giấy nhỏ rơi ra từ tay áo của nàng.
Triệu ma ma nhanh nhảu nhặt lên, đưa cho Tần Phương Nghi.
Sau khi Tần Phương Nghi xem xong thì biến sắc:
Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu.
Khinh giải la thường,
Độc thượng lan chu.
Vân trung thùy ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì.
Nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
Tài hạ mi đầu,
Khước thượng tâm đầu. [1]
Trời ơi! Mẫu thân, cái này... Tại sao trên người Linh Lung lại có loại thơ này?
La Thành mừng như điên, không có răng cửa, nói chuyện thoáng gió nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ nói của hắn: Linh Lung! Hóa ra nàng vẫn luôn mang theo bài thơ ta viết cho nàng! Ta có chết cũng không hối tiếc!
Lão phu nhân nhướn mày, ánh mắt thâm trầm nhìn Thủy Linh Lung đang bình thản không chút gợn sóng, chờ nàng cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
Ai ngờ, Thủy Linh Lung còn chưa mở miệng đã có một tiếng thét kinh hãi phá vỡ bầu không khí.
Mọi người liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng thét kia thì thấy Thủy Linh Khê, Thủy Hàng Ca và Thái tử Vân Lễ không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào. Bên cạnh bọn họ còn có một nam tử dung mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, chính là Bình Nam Vương thế tử - Tuần Phong!
Thủy Linh Lung không ngờ lần đầu tiên gặp nhau sau khi sống lại lại ở trường hợp như vậy. Ngực nàng giống như có một quả bom nổ tung, máu thịt lẫn lộn, mỗi lần hít thở đều rất đau đớn.
Phụ thân, người sẽ ở bên Thanh nhi và mẫu thân cả đời phải không?
Đương nhiên! Phụ thân sẽ không bao giờ vứt bỏ hai người!
Nhưng ngoảnh lại, hắn phế hậu vị của nàng, chặt đứt hai chân nàng, lại cắt đầu lưỡi nàng, mặc cho Thủy Linh Khê ném Thanh Nhi vào biển lửa...
Tuần Phong, ta không muốn hận ngươi. Nếu ngươi chỉ thương hại ta, có lẽ ta sẽ không hận ngươi, nhưng tại sao ngươi lại đối xử với Thanh Nhi của ta như vậy?
Đó là Thanh Nhi ba tuổi của ta!
Ngươi có biết Thanh Nhi bị thiêu thành dạng gì không?
Ngươi có biết Thanh Nhi phải trải qua năm năm bị thối rữa không?
Ông trời có mắt, chúng ta lại gặp nhau! Nhưng ngươi lại giả bộ thâm tình như đã quen biết làm gì? Ta ngoại trừ muốn ăn thịt ngươi, uống máu ngươi thì không có cảm giác gì hết!
Thủy Linh Lung rủ mắt, dồn hận ý ngập trời xuống đáy lòng, lúc này mới cảm thấy máu lưu thông lại. Ở tiệc thưởng mai hôm trước, nàng muốn nổi trội, một mặt muốn đả kích Thủy Linh Khê, mặt khác là muốn Tuần Phong chú ý đến nàng. Chỉ còn hai ngày nữa Thụy Tuyết sơn trang sẽ tặng thưởng cho nàng, vậy mà Tuần Phong đã đích thân đến, đúng là... Rất có ý tứ!
Tuần Phong nắm tay che miệng lại ho khan một lúc, ai cũng biết hắn là cái ấm sắc thuốc lớn. Mỗi mùa đông đến, cơ thể hắn đều sẽ suy yếu không chịu nổi, nên khi trời lạnh hắn rất ít ra ngoài. Nhưng ngày hôm nay, hắn đang chơi cờ trong phủ Thái tử thì nhận được lời mời của Thủy Linh Khê, vì vậy cũng đi theo, có lẽ trong tiềm thức là muốn gặp vị quý nhân trong đời hắn kia. Nhưng như vậy... Cũng quá kinh hãi rồi!
Đôi mắt dịu dàng của Vân Lễ thoáng hiện ý lạnh, nhìn chằm chằm La Thành và Thủy Linh Lung, không nói một lời.
Trong lòng Thủy Linh Khê vui như nở hoa, cữu cữu (cậu) và biểu ca không những mua một tên giống vẹt như đúc mà còn dẫn theo một đôi bạch vũ giận chim hoàng yến hiếm thấy. Vừa rồi, nàng phát thiệp cho Thái tử, mời hắn đến chơi, nhưng thực ra là muốn mời hắn đến xem trò hay của Thủy Linh Lung.
Thủy Hàng Ca cũng tái mặt, cho dù Thủy Linh Lung không thể làm Thái tử phi thì ông ta cũng cân nhắc để nàng làm trắc phi của Thái tử. Nhưng bây giờ gây náo loạn thế này, đừng nói là Thái tử không muốn nàng, chỉ sợ cả kinh thành này cũng không có ai dám lấy nàng!
[1] Đây là bài thơ Nhất tiễn mai của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu.
Dịch xuôi :
Ngó sen hương đã tàn, chiếu ngọc giờ cũng lạnh hơi thu.
Nhẹ cởi xiêm y lụa là một mình bước lên thuyền lan.
Ai gửi cánh thư gấm từ trong mây đến, khi tin nhạn bay về thì ánh trăng cũng trải khắp lầu Tây.
Hoa cứ rơi vô tình, nước cứ trôi vô định hướng.
Một mối tương tư hai ngả ôm sầu, mối tình này không cách gì để làm tiêu tan được.
Vừa mới gặp đã khắc sâu tự đáy lòng.
Dịch thơ:
Một Mùa Mai
Ngó sen hương đã lựa tàn,
Khiến cho chiếu ngọc vương làn gió thu,
Trút xiêm nhẹ bước Thuyền du,
Thoáng trong mây gấm tình thư bay về,
Khi hay tin nhạn ai đề ,
Ánh trăng thu (đã) trãi bốn bề lầu tây,
Hoa rơi, dòng nước nao nao,
Tương tư chưa giải ngã sầu chia hai,
Tình này muôn thuở sao phai?
Gặp trong phút chốc in hoài dáng ai!
(Bạch Thủy Cẩn dịch)
Triệu ma ma ngượng ngùng cười: Cũng không nên nói như vậy! Dù sao cũng là chuyện xảy ra ở trong viện của tiểu thư, tiểu thư đi xem là điều đương nhiên, nhân tiện cũng có thể kiểm tra xem đồ vật trong phòng có bị quăng lung tung hay không mà, phải không?
Vậy là.... nàng nhất định phải đi à?
Thủy Linh Lung đặt bút xuống: Được, ta đi với ngươi!
Triệu ma ma cụp mắt, che lại ý cười chợt lóe trong mắt. Đại tiểu thư, mặc dù nô tì không thù không oán với ngươi nhưng ai bảo ngươi đắc tội Phu nhân và Nhị tiểu thư chứ? Bà ta tiến lên, chủ động đỡ Thủy Linh Lung, vừa đi tới cửa thì Thủy Linh Lung đột nhiên dừng lại, cười nói: Ta đi vệ sinh trước, xin Triệu ma ma chờ một chút!
Triệu ma ma không nghi ngờ gì đứng đợi ngoài cửa một lúc, khoảng nửa khắc sau thì Thủy Linh Lung đi ra.
Vừa đi vào Linh Hương viện, gã sai vặt ngã bị thương liền quỳ gối trước mặt Thủy Linh Lung, định ôm chân nàng nhưng bị Diệp Mậu cản lại. Tay hắn nhào vào khoảng không nhưng vẫn không từ bỏ, khóc nức nở: Linh Lung, cuối cùng ta cũng nhìn thấy nàng! Thời gian này ta tìm nàng rất vất vả!
Lớn mật! Người nào dám gọi thẳng tục danh của Đại tiểu thư? Diệp Mậu lớn
tiếng nói xong liền đá người nọ một cước khiến hắn ngã chổng vó.
Triệu ma ma vội vàng hỏi: Đại tiểu thư, người quen biết hắn sao?
Thủy Linh Lung chăm chú nhìn, nét mặt hết sức kinh ngạc: La Thành? Sao ngươi lại tới đây?
La Thành này, nàng không chỉ biết mà còn có chút sâu xa với hắn. Hắn là con trai của Thôi ma ma, nhận chức quản sự phòng thu chi ở thôn trang. Hắn thường bổ củi, gánh nước giúp nàng, giả bộ vô cùng cung kính. Những việc này mọi người trong thôn trang đều biết rất rõ, tùy tiện phái người điều tra là có thể hỏi ra ngay. Nhưng bọn họ không biết sở dĩ La Thành đối xử tốt với nàng là muốn lừa nàng lên giường. Chẳng qua là hắn luôn sử dụng phương pháp dụ dỗ, chưa từng dùng biện pháp cứng rắn. Vả lại, bản thân nàng sau khi sống lại cũng từng lạnh lùng cảnh cáo hắn một lần, hắn không dám xuất hiện trước mặt nàng nên nàng cũng không để ý đến hắn nữa. Vậy mà bây bây giờ hắn lại dám chạy đến kinh thành, vào phủ Thượng Thư? Không, là Tần Phương Nghi mời hắn tới! Tần Phương Nghi ra tay quả nhiên là khác với Chu di nương, rất độc ác, chính xác đến một trình độ nhất định. Chẳng trách có bể cá, rồi lại có mối, tất cả chỉ là vì muốn tạo cơ hội cho La Thành vào phủ. Nếu La Thành trực tiếp kêu la ở ngoại viện có lẽ sẽ bị Thủy Hàng Ca đánh chết ngay lập tức. Để tạo ra cảnh trùng phùng này, Tần Phương Nghi đúng là phải suy nghĩ rất vất vả.
La Thành khóc lóc than thở: Linh Lung, nàng đi rồi, ngày nào ta cũng nhớ đến nàng! Ta biết ta không xứng với nàng, nhưng ta thực sự không thể quên được những ngày chúng ta ở bên nhau. Vừa nghe nói phủ Thượng Thư nhận người làm, ta liền chạy đến. Thật ra ta không hy vọng nàng có thể gả cho ta, nhưng ta bị bệnh nan y, không sống được bao nhiêu ngày nữa. Ta chỉ muốn trước khi chết có thể gặp nàng lần cuối; cũng không uổng... tình cảm nhiều năm của chúng ta!
Lời nói chân thành như vậy rất hợp với dung mạo tuấn tú xinh đẹp của hắn, tất cả mọi người trong viện đều thay đổi sắc mặt. Một người bị bệnh nan y muốn gặp nữ tử mình yêu mến lần cuối cùng, ai có thể nói hắn ta bụng dạ khó lường mà không phải là tình sâu như biển chứ?
Hơn nữa, La Thành muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, lại ở cạnh Thủy Linh Lung hơn mười năm. Cho dù việc qua lại này có bị giới hạn trong quan hệ chủ tớ thì đối với những người chưa từng ở thôn trang sẽ càng dễ liên tưởng đến những thứ ái muội không rõ ràng hơn.
Thủy Linh Lung nhìn về phía La Thành, nhàn nhạt nói: La Thành, nói xấu thiên kim phủ Thượng Thư phải trá giá rất lớn, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, tựa như một cơn gió lạnh từ địa ngục thổi đến. Da đầu La Thành tê rần, hắn rùng mình một cái, theo bản năng muốn trốn tránh. Triệu ma ma ra vẻ phẫn nộ: Ngươi đừng nói xấu Đại tiểu thư! Đại tiểu thư đang nghị thân, ngươi làm vậy sẽ tổn hại đến danh tiết của tiểu thư, tiểu thư sao có thể xuất giá nữa?
Bấy giờ, Lão phu nhân, Tần Phương Nghi, Khuyết thị, Tần Chi Tiêu và Thủy Linh Ngữ đang đi đến cũng vô cùng kinh hãi.
Trong mắt Tần Phương Nghi thoáng qua sự vui vẻ, cũng rất mau lẹ, nghiêm nghị nói lớn: “Điêu nô lớn mật! Dám phá hỏng thanh danh thiên kim phủ Thượng thư! Người đâu! Đem tên nô tài nói hươu nói vượn này xuống đánh chết cho ta!
La Thành nhảy dựng lên: Ta không hề bịa chuyện! Ta và Linh Lung thật sự tâm đầu ý hợp, nhưng ngại vì thân phận nên không thể ở bên nhau! Ta cũng không có ý muốn phá hủy danh tiết của nàng. Ta thật sự không sống được bao lâu nữa, suy nghĩ rất lâu mới dám thổ lộ lòng mình!
Dứt lời, hắn lại vọt tới chỗ Thủy Linh Lung: Linh Lung!
Diệp Mậu đá một cước khiến hắn gãy hai cái răng cửa.
Triệu ma ma mau chóng kéo Thủy Linh Lung lùi lại phía sau, song trong lúc kéo nàng, một tờ giấy nhỏ rơi ra từ tay áo của nàng.
Triệu ma ma nhanh nhảu nhặt lên, đưa cho Tần Phương Nghi.
Sau khi Tần Phương Nghi xem xong thì biến sắc:
Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu.
Khinh giải la thường,
Độc thượng lan chu.
Vân trung thùy ký cẩm thư lai?
Nhạn tự hồi thì.
Nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu,
Nhất chủng tương tư,
Lưỡng xứ nhàn sầu.
Thử tình vô kế khả tiêu trừ,
Tài hạ mi đầu,
Khước thượng tâm đầu. [1]
Trời ơi! Mẫu thân, cái này... Tại sao trên người Linh Lung lại có loại thơ này?
La Thành mừng như điên, không có răng cửa, nói chuyện thoáng gió nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ nói của hắn: Linh Lung! Hóa ra nàng vẫn luôn mang theo bài thơ ta viết cho nàng! Ta có chết cũng không hối tiếc!
Lão phu nhân nhướn mày, ánh mắt thâm trầm nhìn Thủy Linh Lung đang bình thản không chút gợn sóng, chờ nàng cho mọi người một lời giải thích hợp lý.
Ai ngờ, Thủy Linh Lung còn chưa mở miệng đã có một tiếng thét kinh hãi phá vỡ bầu không khí.
Mọi người liếc mắt nhìn về phía phát ra tiếng thét kia thì thấy Thủy Linh Khê, Thủy Hàng Ca và Thái tử Vân Lễ không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào. Bên cạnh bọn họ còn có một nam tử dung mạo khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, chính là Bình Nam Vương thế tử - Tuần Phong!
Thủy Linh Lung không ngờ lần đầu tiên gặp nhau sau khi sống lại lại ở trường hợp như vậy. Ngực nàng giống như có một quả bom nổ tung, máu thịt lẫn lộn, mỗi lần hít thở đều rất đau đớn.
Phụ thân, người sẽ ở bên Thanh nhi và mẫu thân cả đời phải không?
Đương nhiên! Phụ thân sẽ không bao giờ vứt bỏ hai người!
Nhưng ngoảnh lại, hắn phế hậu vị của nàng, chặt đứt hai chân nàng, lại cắt đầu lưỡi nàng, mặc cho Thủy Linh Khê ném Thanh Nhi vào biển lửa...
Tuần Phong, ta không muốn hận ngươi. Nếu ngươi chỉ thương hại ta, có lẽ ta sẽ không hận ngươi, nhưng tại sao ngươi lại đối xử với Thanh Nhi của ta như vậy?
Đó là Thanh Nhi ba tuổi của ta!
Ngươi có biết Thanh Nhi bị thiêu thành dạng gì không?
Ngươi có biết Thanh Nhi phải trải qua năm năm bị thối rữa không?
Ông trời có mắt, chúng ta lại gặp nhau! Nhưng ngươi lại giả bộ thâm tình như đã quen biết làm gì? Ta ngoại trừ muốn ăn thịt ngươi, uống máu ngươi thì không có cảm giác gì hết!
Thủy Linh Lung rủ mắt, dồn hận ý ngập trời xuống đáy lòng, lúc này mới cảm thấy máu lưu thông lại. Ở tiệc thưởng mai hôm trước, nàng muốn nổi trội, một mặt muốn đả kích Thủy Linh Khê, mặt khác là muốn Tuần Phong chú ý đến nàng. Chỉ còn hai ngày nữa Thụy Tuyết sơn trang sẽ tặng thưởng cho nàng, vậy mà Tuần Phong đã đích thân đến, đúng là... Rất có ý tứ!
Tuần Phong nắm tay che miệng lại ho khan một lúc, ai cũng biết hắn là cái ấm sắc thuốc lớn. Mỗi mùa đông đến, cơ thể hắn đều sẽ suy yếu không chịu nổi, nên khi trời lạnh hắn rất ít ra ngoài. Nhưng ngày hôm nay, hắn đang chơi cờ trong phủ Thái tử thì nhận được lời mời của Thủy Linh Khê, vì vậy cũng đi theo, có lẽ trong tiềm thức là muốn gặp vị quý nhân trong đời hắn kia. Nhưng như vậy... Cũng quá kinh hãi rồi!
Đôi mắt dịu dàng của Vân Lễ thoáng hiện ý lạnh, nhìn chằm chằm La Thành và Thủy Linh Lung, không nói một lời.
Trong lòng Thủy Linh Khê vui như nở hoa, cữu cữu (cậu) và biểu ca không những mua một tên giống vẹt như đúc mà còn dẫn theo một đôi bạch vũ giận chim hoàng yến hiếm thấy. Vừa rồi, nàng phát thiệp cho Thái tử, mời hắn đến chơi, nhưng thực ra là muốn mời hắn đến xem trò hay của Thủy Linh Lung.
Thủy Hàng Ca cũng tái mặt, cho dù Thủy Linh Lung không thể làm Thái tử phi thì ông ta cũng cân nhắc để nàng làm trắc phi của Thái tử. Nhưng bây giờ gây náo loạn thế này, đừng nói là Thái tử không muốn nàng, chỉ sợ cả kinh thành này cũng không có ai dám lấy nàng!
[1] Đây là bài thơ Nhất tiễn mai của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu.
Dịch xuôi :
Ngó sen hương đã tàn, chiếu ngọc giờ cũng lạnh hơi thu.
Nhẹ cởi xiêm y lụa là một mình bước lên thuyền lan.
Ai gửi cánh thư gấm từ trong mây đến, khi tin nhạn bay về thì ánh trăng cũng trải khắp lầu Tây.
Hoa cứ rơi vô tình, nước cứ trôi vô định hướng.
Một mối tương tư hai ngả ôm sầu, mối tình này không cách gì để làm tiêu tan được.
Vừa mới gặp đã khắc sâu tự đáy lòng.
Dịch thơ:
Một Mùa Mai
Ngó sen hương đã lựa tàn,
Khiến cho chiếu ngọc vương làn gió thu,
Trút xiêm nhẹ bước Thuyền du,
Thoáng trong mây gấm tình thư bay về,
Khi hay tin nhạn ai đề ,
Ánh trăng thu (đã) trãi bốn bề lầu tây,
Hoa rơi, dòng nước nao nao,
Tương tư chưa giải ngã sầu chia hai,
Tình này muôn thuở sao phai?
Gặp trong phút chốc in hoài dáng ai!
(Bạch Thủy Cẩn dịch)
/77
|