Nắng sớm ấm áp tràn vào căn phòng, khẽ hôn lên môi cô gái nhỏ đang say ngủ. Bị quấy rầy, cô gái nhăn mặt, khụt khịt mũi hai cái sau đó bỗng mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Nhìn xung quanh căn phòng, cô như chưa tỉnh ngủ, hay nói đúng hơn là chưa hoàn hồn khỏi giấc mơ đó – nếu như mà cô thật sự nằm mơ. Dường như cô đã ngủ một giấc rất dài, mà cũng dường như không phải là mơ.
Trần Lạc Y bụm mặt, cô vẫn còn bàng hoàng sợ hãi, cảnh tượng ở đây càng khiến cô hoang mang hơn nữa. Cô lảo đảo đi đến trước gương, trong gương phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài ngang lưng, mắt mở to hoảng sợ. Đây rõ ràng không phải là gương mặt của một phụ nữ hai bốn tuổi nên có.
Cô không hiểu vì sao lại thế này. Cô không biết sao ngủ một giấc mà cô lại biến thành thế này. Chẳng lẽ những thứ đó đều là mơ ư? Diệp Thiên, Mặc Trúc, hôn lễ,… tất cả đều là mơ? Còn thực chất cô vẫn chỉ là một nữ sinh ăn chưa no cho chưa tới, vô tâm vô tư đến trường mỗi ngày?
Không, làm sao có thể là mơ được. Trần Lạc Y ôm đầu ngồi sụp xuống đất. Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tàn nhẫn của Mạc Trúc lúc đó, nhớ rõ từng chữ từng câu cô ta đã nói ra. Cô nhớ những ngày tháng buồn tủi lạnh nhạt, chịu hết mọi sỉ nhục, mọi thương hại chỉ vì đuổi theo một người. Cô vẫn còn nhớ rất rõ mọi chi tiết đã gây nên một cuộc đời đau khổ cho cô.
Bất giác, nước mắt chảy ra tự bao giờ, cô ôm gối khóc nức nở. Cô rất hoang mang, tại sao lại cho cô quay ngược thời gian, tại sao lại cho cô trở về quá khứ. Cô mệt mỏi lắm, chỉ muốn ngủ, chỉ muốn ngủ mãi mãi thôi.
Nhưng dù Trần Lạc Y có đau đớn thế nào thì hiện thực vẫn không thay đổi. Cô vẫn ngồi đó, trên nền nhà, trong bộ pyjama, trong hình hài của nữ sinh Trần Lạc Y mười bảy tuổi. Chẳng lẽ ông trời cho cô quay về quá khứ là để tìm cái chết lần nữa ư? Không thể nào!
Lạc Y hít sâu, đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồng phục. Có lẽ là thời gian đã quá lâu nên cô không còn nhớ rõ căn phòng này nữa, lúng túng một lúc mới sửa soạn xong cho mình. Cô cũng không biết phải soạn tập vở Gì cho hôm nay, đành phải nhét bừa mấy cuốn vào rồi xuống lầu. Đã là bảy giờ mười, năm phút nữa sẽ đến thời gian ăn sáng của cả nhà.
Quả nhiên mọi người đã ngồi gần như đầy đủ trong phòng ăn, chỉ thiếu mỗi Trần phu nhân. Lạc Y cũng không thấy lạ, dù sao, cô ở nhà này bao nhiêu năm nhưng số lần chạm mặt Trần phu nhân không nhiều lắm, càng đừng nói là ăn cơm. Nhưng có lẽ là đã trải qua sinh tử, được gặp lại người nhà một lần nữa khiến cô vô cùng xúc động, nhất là với Trần Hạo – ba của mình.
“Lại đây.” Ông Trần bỏ tờ báo xuống, tươi cười vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, ý bảo cô đến đó ngồi. Trần Lạc Y ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu lặng lẽ ăn bữa sáng của mình, không nói một câu. Thật ra là lúc này mắt cô đang ươn ướt, cô không muốn ai nhìn thấy sự bất thường của mình.
Trần Tùng thấy em gái mình chỉ im lặng ăn sáng thì rất khó hiểu, không phải nó rất hay nói sao? Anh gắp đồ ăn bỏ vào chén cô, hỏi: “Hôm qua em ngủ không đủ à? Mắt đỏ hết rồi.”
Trần Lạc Y giật mình ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trần Tùng gắp thức ăn cho mình. Cô mở tròn mắt, há hốc miệng, nhìn vô cùng tức cười. Trần Tùng lại không hiểu ra sao, con bé hôm nay bị cái gì vậy?
“Mau ăn đi, em nhìn cái gì? Muốn trễ học à?”
Trần Lạc Y lắc đầu nguầy nguậy, lúng túng cầm đũa lên ăn, vì quá run sợ nên chén đũa va vào nhau lách cách. Trần Bình ngồi cạnh cũng phải bật cười, lên tiếng trêu: “Từ từ thôi, không có ai giành với em đâu.”
Một câu này đã làm Trần Lạc Y nghẹn thành công. Cô ho khù khụ đến chảy cả nước mắt. Trần Hạo vỗ vỗ lưng cho con gái, cũng rất khó hiểu không biết hôm nay con bị làm sao.
Trần Lạc Y quá hoảng sợ, bữa sáng này cô ăn không vô nữa. Cô lau miệng lung tung rồi đứng lên, lúng túng chào mọi người xong phóng ra cửa. Trần Hạo gọi với theo nhưng cô căn bản không nghe thấy gì.
Hôm nay thật quá kỳ lạ, Trần Lạc Y vừa đi vừa bứt tóc suy nghĩ, chẳng lẽ cô xuyên nhầm thời không rồi, chẳng lẽ cô nhập nhầm xác rồi? Nếu không thì sao hai anh trai luôn lạnh lùng, tàn nhẫn, căm ghét cô lại ân cần và gần gũi đến thế? Không khí hài hòa đến mức khiến cô bất an. Nhưng mà cô xác định mình chính là Trần Lạc Y, không phải người nào khác.
Nếu đúng như những gì cô nhớ, thì cuộc sống Trần Lạc Y phải chịu đủ mọi lạnh nhạt trong nhà chứ không thể dễ chịu thế này được. Cũng không phải tự nhiên mà năm bốn tuổi cô lại bị bỏ rơi ngoài đường rồi gặp được Diệp Thiên như thế. Hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm cô không biết phải làm sao để ứng phó, chỉ còn biết bỏ chạy.
Trần Lạc Y đâu biết, cuộc sống của cô đã được một người thay đổi không còn như xưa nữa. Dù là tâm tính hay là quan hệ gia đình, cô đều phát triển theo chiều hướng tích cực. Nhưng mà cô không thể biết được, vì cô chỉ có ký ức của Trần Lạc Y hai mươi bốn tuổi mà thôi.
Cứ vò đầu bứt tóc như vậy, cô đã đi đến trường lúc nào không hay. Những năm trung học, cô đều đi bộ đến trường thế này, cũng may là chưa quên đường. Nhưng mà cô thật sự đã quên mất lớp của mình ở đâu rồi.
“Hey, Lạc Y!”
Trần Lạc Y quay qua, một cô nữ sinh đang cười tươi vẫy tay với cô phía trước. Trần Lạc Y đứng nguyên tại chỗ, lòng bàn tay hơi ẩm mồ hôi, cô gái này rất quen nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra. Chỉ trách lúc trước Trần Lạc Y quá mê mẩn bám đuôi Diệp Thiên nên quan hệ với bạn bè không thân thiết lắm, xa cách từ đời trước đến đời này, giờ cô có muốn nhớ lại cũng không dễ gì.
Mẫn Nghi thấy Lạc Y đứng yên thì xông qua đánh bốp lên vai bạn một cái, ra vẻ oán giận: “Hôm qua bỏ mình chạy xuống làm trợ lý, rồi còn đi một mạch về nhà không thèm đợi mình. Đồ vô tâm, có bạn bè nào như cậu không chứ?”
“À…” Trần Lạc Y xấu hổ cười, trợ lý? Trợ lý gì vậy? Lúc trước cô có làm trợ lý cho ai sao? Không tài nào nhớ ra được, cô đành qua loa không trả lời.
“Này, đừng có giả ngốc nữa nhé. Mình đã nghe nhiều đứa mật báo là hôm qua cậu với Diệp Thiên đi chung với nhau rồi. Chà chà, sau nhiều năm lưỡng lự, cuối cùng công chúa đã lựa chọn một người. Sao hả sao hả? Hạnh phúc viên mãn không? Kể mình nghe đi.” Mẫn Nghi híp mắt cười. Cô biết kết quả này chỉ là chuyện sớm muộn, ai cũng nhìn ra Lạc Y có tình cảm với Diệp Thiên, chỉ duy cô nàng là không biết mà thôi.
Nhưng Trần Lạc Y đâu biết cô đang nói gì, vừa nghe đến hai chữ Diệp Thiên, tai cô đã ù đi, ký ức thi nhau lũ lượt kéo về khiến cô run rẩy, trán ướt mồ hôi. Tim cô đau như muốn vỡ tung nhưng đồng thời cũng sợ hãi vô cùng. Anh là ngọn nguồn của mọi hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc đời cô, là niềm vui cũng là nỗi bất hạnh kéo dài từ thời thơ ấu cho đến lúc trưởng thành. Cô chấp nhất, cứng đầu, cứ muốn thứ không thuộc về mình, rốt cục cũng rơi vào hố sâu, vĩnh viễn không có cơ hội làm lại.
Còn có Mạc Trúc… Cô ta đã muốn cô rời đi như thế, vậy sau khi cô chết, hẳn là hai người họ đã sống rất hạnh phúc với nhau, đã không còn chướng ngại nào rồi mà…
Ký ức đau đớn khiến cô không kìm được muốn bật khóc nhưng cô vẫn nhịn lại, bỗng một tiếng nói vang lên làm tinh thần vốn hoảng loạn của cô càng thêm sợ hãi.
“Này, đây là trường Z vừa giành vô địch hội thao hôm qua đúng không?”
“Đúng đó, nghe nói chức vô địch là do hai hot boy trong trường một tay lấy về. Hai người họ nổi tiếng cực kì luôn!”
“Vậy sao, vậy thì thật tò mò, thật muốn gặp bọn họ một lần…”
Trần Lạc Y cứng ngắc đứng đó, giọng nói này… giọng nói này…
“Lạc Y, nhìn kìa, là nữ sinh của trường B đó, nghe nói hôm nay họ đến đây để tham gia hoạt động giao lưu do hai trường kết hợp tổ chức. Ui dào, không hổ là trường quý tộc, ai ai cũng xinh như hoa… Này, Lạc Y, sao người cậu lạnh thế?”
Mẫn Nghi kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lạc Y, Lạc Y có vẻ rất sợ hãi, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo luôn rồi.
Trần Lạc Y nghe thấy tiếng gọi thì hồi hồn lại, cô quay đầu ra sau, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì hoảng hốt đến tột độ.
Mạc Trúc khó hiểu nhìn nữ sinh trước mắt, sao cô ta cứ nhìn cô chằm chằm vậy? Còn cái biểu cảm kia… Cô đáng sợ đến thế sao?
Dĩ nhiên Mạc Trúc không đáng sợ, trái lại còn rất xinh đẹp nữa. Trong bộ đồng phục quý tộc màu vàng, cô gái có mái tóc nâu xoăn càng thêm xinh đẹp nổi bật, đứng giữa đám nữ sinh, cô là người rực rỡ nhất. Mạc Trúc luôn tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng hôm nay cô lại bị hoang mang, sao cô gái kia sợ hãi cô đến như vậy?
Trần Lạc Y nhìn chằm chằm Mạc Trúc, nhìn chằm chằm Mạc Trúc của mười tám tuổi. Mạc Trúc bằng tuổi Diệp Thiên, cũng lớn hơn cô một tuổi. Cô khẳng định cô chưa từng gặp Mạc Trúc lần nào vào những năm trung học, tại sao lần này lại gặp cô ta ở đây? Chẳng lẽ cô ta cũng sống lại, cô ta cố ý đến đây tìm cô và Diệp Thiên sao?
Ý nghĩ này khiến cô hoảng sợ. Không! Cô không muốn gặp lại cô ta nữa. Mạc Trúc cũng được, Diệp Thiên cũng được, tất cả hãy tránh xa cô đi, hãy để cho cô được yên, cô không muốn ác mộng lặp lại nữa.
Con rùa rúc đầu trong Trần Lạc Y khởi động, cô cắm đầu cắm cổ bỏ chạy ngược lại trên con đường cô vừa đến, để lại Mẫn Nghi và nhóm nữ sinh trường B đang không hiểu ra sao sau lưng. Cô không quan tâm gì hết, lúc này cô chỉ muốn chạy trốn thôi. Trốn, trốn đi thật xa, trốn khỏi thế giới này…
*
Diệp Thiên cảm thấy rất buồn bực!
Rõ ràng hôm qua vừa xác định quan hệ với nhau xong, hôm nay cô lại bỏ anh đi đến trường một mình. Gọi điện thoại thì không nghe máy, nhắn tin không trả lời, qua nhà cô hỏi nguyên do cũng chẳng ai biết. Anh vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ cô xấu hổ quá nên trốn anh? Hay là cô đổi ý, không muốn làm bạn gái anh nữa? Chết tiệt, sao có thể như vậy được, anh theo đuổi cô suốt mười ba năm nay không phải để chơi, anh tuyệt đối không chấp nhận kết quả này. Lỡ như cô có đổi ý, anh cũng sẽ lôi cô về nhà, nhốt trong phòng luôn xem cô chạy đi đâu.
“Chú chạy nhanh lên một chút!” Diệp Thiên sốt ruột hối thúc tài xế. Bình thường anh đều đi bộ đến trường cùng cô, vì muốn thời gian kéo dài thêm, nhưng hiện giờ anh đang muốn mau chóng lên trường túm cô lại hỏi cho ra lẽ nên dùng xe riêng của gia đình. Đúng lúc này một bóng người chạy vút qua từ hướng ngược lại, Diệp Thiên mãi suy nghĩ nên chẳng để ý, cứ thế lại bỏ lỡ…
Trần Lạc Y cấp tốc về nhà, không thèm nói tiếng nào đã vào thẳng phòng khiến những người giúp việc vô cùng khó hiểu. Ba và hai anh trai đã đi làm, rất thuận tiện. Cô lôi ba lô ra, nhét đại vài bộ quần áo vào rồi lục tiền. Nguy rồi, không có tiền! Lúc này cô chỉ là nữ sinh, cô rất nghèo, nào có nhiều tiền chứ, không đủ mua một cái vé xe nho nhỏ nữa. Trong lúc quýnh quáng cô đột nhiên nhớ ra, cô lục tung tủ quần áo, quả nhiên tìm thấy một con heo đất nho nhỏ nằm tít trong góc tối. Cô đập mạnh, vơ vét hết tiền giấy và tiền xu nhét vào túi của váy đồng phục. Tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cô mua vé và tiêu xài mấy ngày. Cô tìm thêm vài giấy tờ cần thiết nữa rồi xốc lại ba lô, đeo lên lưng đi ra cửa.
Trên đường ngồi xe buýt ra bến xe, cô cũng chưa rõ mình đang làm gì, chỉ biết mình cần phải đi, phải tránh khỏi đây một thời gian. Cô chỉ để lại tờ giấy nhắn cho ba, cả di động cũng không cầm, xỏ giầy rồi đi luôn không ngoảnh lại. Hiện giờ cô đang mặc đồng phục, mang giầy thể thao, đeo ba lô và đang chạy trốn. Cô thật sự cần một khoảng không yên tĩnh để suy ngẫm vào lúc này…
*
Diệp Thiên cực kỳ giật mình khi nhìn thấy Mạc Trúc. Lúc này cô ta đang mặc đồng phục, xúng xính đứng giữa những nữ sinh khác. Ánh mắt cô ta lơ đãng đảo qua, chạm phải tầm mắt Diệp Thiên thì không dời đi được nữa. Càng nhìn tim cô ta càng đập thình thịch, đẹp trai quá! Vừa đẹp trai vừa phong độ, còn có hương vị của đàn ông trưởng thành, cô ta vừa nhìn đã thích ngay!
Còn Diệp Thiên, lúc này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, dù là Mạc Trúc hai mươi ba tuổi hay là Mạc Trúc mười tám tuổi, thì ánh mắt cô ta nhìn anh vẫn mang đầy ngưỡng mộ và ao ước, chưa từng thay đổi.
Anh thấy rất phiền lòng, cũng có chút hốt hoảng, anh không muốn gặp lại cô ta, cũng không muốn biết vì sao cô ta lại ở đây. Mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh như xuyên qua đó nhìn thấy Trần Lạc Y, thấy cô đau khổ, uất ức, thấy cô chết thảm, thấy gương mặt đầy nước mắt của cô.
Anh nhíu mày, không che giấu vẻ chán ghét trong mắt, đi lướt qua cô ta lên cầu thang. Mạc Trúc vô cùng sửng sốt, lần đầu tiên có người con trai chán ghét cô, lại là từ ánh mắt đầu tiên như vậy!
Nỗi buồn bực của Diệp Thiên tăng gấp bội khi tiếng chuông vào học vang lên, anh không còn thời gian qua lớp tìm cô nữa. Anh hầm hầm đấm vào tường một cái, quyết định nhẫn nại chờ đến giờ ra chơi, lúc đó cô sẽ không thoát được.
Nhưng buồn bực đã biến thành cơn lo sợ khi anh nghe thấy tin Trần Lạc Y không đến lớp. Anh đứng như trời trồng sau khi Mẫn Nghi kể Trần Lạc Y vừa thấy Mạc Trúc đã chạy biến mất từ sáng nay, không quay lại lớp nữa. Anh cấp tốc gọi về nhà Trần Lạc Y, người giúp việc nói cô đã ôm đồ đi từ sáng rồi. Lúc này đã là giờ ra chơi, nghĩa là đã từ khi cô bỏ đi đã qua hai tiếng đồng hồ.
Cô bỏ đi, cô lại bỏ đi! Toàn thân Diệp Thiên run rẩy, sao cô có thể lặp lại hành động đó chứ? Sao cô dám làm vậy với anh lần nữa? Anh điên cuồng liên lạc với tất cả những người quen biết cô, nhưng tung tích cô vẫn không có. Lúc này, nỗi hoảng sợ của Diệp Thiên đã lên đến cực hạn.
___
Mọi người đừng ghét Mạc Trúc!
Nhìn xung quanh căn phòng, cô như chưa tỉnh ngủ, hay nói đúng hơn là chưa hoàn hồn khỏi giấc mơ đó – nếu như mà cô thật sự nằm mơ. Dường như cô đã ngủ một giấc rất dài, mà cũng dường như không phải là mơ.
Trần Lạc Y bụm mặt, cô vẫn còn bàng hoàng sợ hãi, cảnh tượng ở đây càng khiến cô hoang mang hơn nữa. Cô lảo đảo đi đến trước gương, trong gương phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, tóc dài ngang lưng, mắt mở to hoảng sợ. Đây rõ ràng không phải là gương mặt của một phụ nữ hai bốn tuổi nên có.
Cô không hiểu vì sao lại thế này. Cô không biết sao ngủ một giấc mà cô lại biến thành thế này. Chẳng lẽ những thứ đó đều là mơ ư? Diệp Thiên, Mặc Trúc, hôn lễ,… tất cả đều là mơ? Còn thực chất cô vẫn chỉ là một nữ sinh ăn chưa no cho chưa tới, vô tâm vô tư đến trường mỗi ngày?
Không, làm sao có thể là mơ được. Trần Lạc Y ôm đầu ngồi sụp xuống đất. Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tàn nhẫn của Mạc Trúc lúc đó, nhớ rõ từng chữ từng câu cô ta đã nói ra. Cô nhớ những ngày tháng buồn tủi lạnh nhạt, chịu hết mọi sỉ nhục, mọi thương hại chỉ vì đuổi theo một người. Cô vẫn còn nhớ rất rõ mọi chi tiết đã gây nên một cuộc đời đau khổ cho cô.
Bất giác, nước mắt chảy ra tự bao giờ, cô ôm gối khóc nức nở. Cô rất hoang mang, tại sao lại cho cô quay ngược thời gian, tại sao lại cho cô trở về quá khứ. Cô mệt mỏi lắm, chỉ muốn ngủ, chỉ muốn ngủ mãi mãi thôi.
Nhưng dù Trần Lạc Y có đau đớn thế nào thì hiện thực vẫn không thay đổi. Cô vẫn ngồi đó, trên nền nhà, trong bộ pyjama, trong hình hài của nữ sinh Trần Lạc Y mười bảy tuổi. Chẳng lẽ ông trời cho cô quay về quá khứ là để tìm cái chết lần nữa ư? Không thể nào!
Lạc Y hít sâu, đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ đồng phục. Có lẽ là thời gian đã quá lâu nên cô không còn nhớ rõ căn phòng này nữa, lúng túng một lúc mới sửa soạn xong cho mình. Cô cũng không biết phải soạn tập vở Gì cho hôm nay, đành phải nhét bừa mấy cuốn vào rồi xuống lầu. Đã là bảy giờ mười, năm phút nữa sẽ đến thời gian ăn sáng của cả nhà.
Quả nhiên mọi người đã ngồi gần như đầy đủ trong phòng ăn, chỉ thiếu mỗi Trần phu nhân. Lạc Y cũng không thấy lạ, dù sao, cô ở nhà này bao nhiêu năm nhưng số lần chạm mặt Trần phu nhân không nhiều lắm, càng đừng nói là ăn cơm. Nhưng có lẽ là đã trải qua sinh tử, được gặp lại người nhà một lần nữa khiến cô vô cùng xúc động, nhất là với Trần Hạo – ba của mình.
“Lại đây.” Ông Trần bỏ tờ báo xuống, tươi cười vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, ý bảo cô đến đó ngồi. Trần Lạc Y ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu lặng lẽ ăn bữa sáng của mình, không nói một câu. Thật ra là lúc này mắt cô đang ươn ướt, cô không muốn ai nhìn thấy sự bất thường của mình.
Trần Tùng thấy em gái mình chỉ im lặng ăn sáng thì rất khó hiểu, không phải nó rất hay nói sao? Anh gắp đồ ăn bỏ vào chén cô, hỏi: “Hôm qua em ngủ không đủ à? Mắt đỏ hết rồi.”
Trần Lạc Y giật mình ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trần Tùng gắp thức ăn cho mình. Cô mở tròn mắt, há hốc miệng, nhìn vô cùng tức cười. Trần Tùng lại không hiểu ra sao, con bé hôm nay bị cái gì vậy?
“Mau ăn đi, em nhìn cái gì? Muốn trễ học à?”
Trần Lạc Y lắc đầu nguầy nguậy, lúng túng cầm đũa lên ăn, vì quá run sợ nên chén đũa va vào nhau lách cách. Trần Bình ngồi cạnh cũng phải bật cười, lên tiếng trêu: “Từ từ thôi, không có ai giành với em đâu.”
Một câu này đã làm Trần Lạc Y nghẹn thành công. Cô ho khù khụ đến chảy cả nước mắt. Trần Hạo vỗ vỗ lưng cho con gái, cũng rất khó hiểu không biết hôm nay con bị làm sao.
Trần Lạc Y quá hoảng sợ, bữa sáng này cô ăn không vô nữa. Cô lau miệng lung tung rồi đứng lên, lúng túng chào mọi người xong phóng ra cửa. Trần Hạo gọi với theo nhưng cô căn bản không nghe thấy gì.
Hôm nay thật quá kỳ lạ, Trần Lạc Y vừa đi vừa bứt tóc suy nghĩ, chẳng lẽ cô xuyên nhầm thời không rồi, chẳng lẽ cô nhập nhầm xác rồi? Nếu không thì sao hai anh trai luôn lạnh lùng, tàn nhẫn, căm ghét cô lại ân cần và gần gũi đến thế? Không khí hài hòa đến mức khiến cô bất an. Nhưng mà cô xác định mình chính là Trần Lạc Y, không phải người nào khác.
Nếu đúng như những gì cô nhớ, thì cuộc sống Trần Lạc Y phải chịu đủ mọi lạnh nhạt trong nhà chứ không thể dễ chịu thế này được. Cũng không phải tự nhiên mà năm bốn tuổi cô lại bị bỏ rơi ngoài đường rồi gặp được Diệp Thiên như thế. Hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này làm cô không biết phải làm sao để ứng phó, chỉ còn biết bỏ chạy.
Trần Lạc Y đâu biết, cuộc sống của cô đã được một người thay đổi không còn như xưa nữa. Dù là tâm tính hay là quan hệ gia đình, cô đều phát triển theo chiều hướng tích cực. Nhưng mà cô không thể biết được, vì cô chỉ có ký ức của Trần Lạc Y hai mươi bốn tuổi mà thôi.
Cứ vò đầu bứt tóc như vậy, cô đã đi đến trường lúc nào không hay. Những năm trung học, cô đều đi bộ đến trường thế này, cũng may là chưa quên đường. Nhưng mà cô thật sự đã quên mất lớp của mình ở đâu rồi.
“Hey, Lạc Y!”
Trần Lạc Y quay qua, một cô nữ sinh đang cười tươi vẫy tay với cô phía trước. Trần Lạc Y đứng nguyên tại chỗ, lòng bàn tay hơi ẩm mồ hôi, cô gái này rất quen nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra. Chỉ trách lúc trước Trần Lạc Y quá mê mẩn bám đuôi Diệp Thiên nên quan hệ với bạn bè không thân thiết lắm, xa cách từ đời trước đến đời này, giờ cô có muốn nhớ lại cũng không dễ gì.
Mẫn Nghi thấy Lạc Y đứng yên thì xông qua đánh bốp lên vai bạn một cái, ra vẻ oán giận: “Hôm qua bỏ mình chạy xuống làm trợ lý, rồi còn đi một mạch về nhà không thèm đợi mình. Đồ vô tâm, có bạn bè nào như cậu không chứ?”
“À…” Trần Lạc Y xấu hổ cười, trợ lý? Trợ lý gì vậy? Lúc trước cô có làm trợ lý cho ai sao? Không tài nào nhớ ra được, cô đành qua loa không trả lời.
“Này, đừng có giả ngốc nữa nhé. Mình đã nghe nhiều đứa mật báo là hôm qua cậu với Diệp Thiên đi chung với nhau rồi. Chà chà, sau nhiều năm lưỡng lự, cuối cùng công chúa đã lựa chọn một người. Sao hả sao hả? Hạnh phúc viên mãn không? Kể mình nghe đi.” Mẫn Nghi híp mắt cười. Cô biết kết quả này chỉ là chuyện sớm muộn, ai cũng nhìn ra Lạc Y có tình cảm với Diệp Thiên, chỉ duy cô nàng là không biết mà thôi.
Nhưng Trần Lạc Y đâu biết cô đang nói gì, vừa nghe đến hai chữ Diệp Thiên, tai cô đã ù đi, ký ức thi nhau lũ lượt kéo về khiến cô run rẩy, trán ướt mồ hôi. Tim cô đau như muốn vỡ tung nhưng đồng thời cũng sợ hãi vô cùng. Anh là ngọn nguồn của mọi hỉ, nộ, ái, ố trong cuộc đời cô, là niềm vui cũng là nỗi bất hạnh kéo dài từ thời thơ ấu cho đến lúc trưởng thành. Cô chấp nhất, cứng đầu, cứ muốn thứ không thuộc về mình, rốt cục cũng rơi vào hố sâu, vĩnh viễn không có cơ hội làm lại.
Còn có Mạc Trúc… Cô ta đã muốn cô rời đi như thế, vậy sau khi cô chết, hẳn là hai người họ đã sống rất hạnh phúc với nhau, đã không còn chướng ngại nào rồi mà…
Ký ức đau đớn khiến cô không kìm được muốn bật khóc nhưng cô vẫn nhịn lại, bỗng một tiếng nói vang lên làm tinh thần vốn hoảng loạn của cô càng thêm sợ hãi.
“Này, đây là trường Z vừa giành vô địch hội thao hôm qua đúng không?”
“Đúng đó, nghe nói chức vô địch là do hai hot boy trong trường một tay lấy về. Hai người họ nổi tiếng cực kì luôn!”
“Vậy sao, vậy thì thật tò mò, thật muốn gặp bọn họ một lần…”
Trần Lạc Y cứng ngắc đứng đó, giọng nói này… giọng nói này…
“Lạc Y, nhìn kìa, là nữ sinh của trường B đó, nghe nói hôm nay họ đến đây để tham gia hoạt động giao lưu do hai trường kết hợp tổ chức. Ui dào, không hổ là trường quý tộc, ai ai cũng xinh như hoa… Này, Lạc Y, sao người cậu lạnh thế?”
Mẫn Nghi kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lạc Y, Lạc Y có vẻ rất sợ hãi, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo luôn rồi.
Trần Lạc Y nghe thấy tiếng gọi thì hồi hồn lại, cô quay đầu ra sau, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì hoảng hốt đến tột độ.
Mạc Trúc khó hiểu nhìn nữ sinh trước mắt, sao cô ta cứ nhìn cô chằm chằm vậy? Còn cái biểu cảm kia… Cô đáng sợ đến thế sao?
Dĩ nhiên Mạc Trúc không đáng sợ, trái lại còn rất xinh đẹp nữa. Trong bộ đồng phục quý tộc màu vàng, cô gái có mái tóc nâu xoăn càng thêm xinh đẹp nổi bật, đứng giữa đám nữ sinh, cô là người rực rỡ nhất. Mạc Trúc luôn tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng hôm nay cô lại bị hoang mang, sao cô gái kia sợ hãi cô đến như vậy?
Trần Lạc Y nhìn chằm chằm Mạc Trúc, nhìn chằm chằm Mạc Trúc của mười tám tuổi. Mạc Trúc bằng tuổi Diệp Thiên, cũng lớn hơn cô một tuổi. Cô khẳng định cô chưa từng gặp Mạc Trúc lần nào vào những năm trung học, tại sao lần này lại gặp cô ta ở đây? Chẳng lẽ cô ta cũng sống lại, cô ta cố ý đến đây tìm cô và Diệp Thiên sao?
Ý nghĩ này khiến cô hoảng sợ. Không! Cô không muốn gặp lại cô ta nữa. Mạc Trúc cũng được, Diệp Thiên cũng được, tất cả hãy tránh xa cô đi, hãy để cho cô được yên, cô không muốn ác mộng lặp lại nữa.
Con rùa rúc đầu trong Trần Lạc Y khởi động, cô cắm đầu cắm cổ bỏ chạy ngược lại trên con đường cô vừa đến, để lại Mẫn Nghi và nhóm nữ sinh trường B đang không hiểu ra sao sau lưng. Cô không quan tâm gì hết, lúc này cô chỉ muốn chạy trốn thôi. Trốn, trốn đi thật xa, trốn khỏi thế giới này…
*
Diệp Thiên cảm thấy rất buồn bực!
Rõ ràng hôm qua vừa xác định quan hệ với nhau xong, hôm nay cô lại bỏ anh đi đến trường một mình. Gọi điện thoại thì không nghe máy, nhắn tin không trả lời, qua nhà cô hỏi nguyên do cũng chẳng ai biết. Anh vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ cô xấu hổ quá nên trốn anh? Hay là cô đổi ý, không muốn làm bạn gái anh nữa? Chết tiệt, sao có thể như vậy được, anh theo đuổi cô suốt mười ba năm nay không phải để chơi, anh tuyệt đối không chấp nhận kết quả này. Lỡ như cô có đổi ý, anh cũng sẽ lôi cô về nhà, nhốt trong phòng luôn xem cô chạy đi đâu.
“Chú chạy nhanh lên một chút!” Diệp Thiên sốt ruột hối thúc tài xế. Bình thường anh đều đi bộ đến trường cùng cô, vì muốn thời gian kéo dài thêm, nhưng hiện giờ anh đang muốn mau chóng lên trường túm cô lại hỏi cho ra lẽ nên dùng xe riêng của gia đình. Đúng lúc này một bóng người chạy vút qua từ hướng ngược lại, Diệp Thiên mãi suy nghĩ nên chẳng để ý, cứ thế lại bỏ lỡ…
Trần Lạc Y cấp tốc về nhà, không thèm nói tiếng nào đã vào thẳng phòng khiến những người giúp việc vô cùng khó hiểu. Ba và hai anh trai đã đi làm, rất thuận tiện. Cô lôi ba lô ra, nhét đại vài bộ quần áo vào rồi lục tiền. Nguy rồi, không có tiền! Lúc này cô chỉ là nữ sinh, cô rất nghèo, nào có nhiều tiền chứ, không đủ mua một cái vé xe nho nhỏ nữa. Trong lúc quýnh quáng cô đột nhiên nhớ ra, cô lục tung tủ quần áo, quả nhiên tìm thấy một con heo đất nho nhỏ nằm tít trong góc tối. Cô đập mạnh, vơ vét hết tiền giấy và tiền xu nhét vào túi của váy đồng phục. Tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cô mua vé và tiêu xài mấy ngày. Cô tìm thêm vài giấy tờ cần thiết nữa rồi xốc lại ba lô, đeo lên lưng đi ra cửa.
Trên đường ngồi xe buýt ra bến xe, cô cũng chưa rõ mình đang làm gì, chỉ biết mình cần phải đi, phải tránh khỏi đây một thời gian. Cô chỉ để lại tờ giấy nhắn cho ba, cả di động cũng không cầm, xỏ giầy rồi đi luôn không ngoảnh lại. Hiện giờ cô đang mặc đồng phục, mang giầy thể thao, đeo ba lô và đang chạy trốn. Cô thật sự cần một khoảng không yên tĩnh để suy ngẫm vào lúc này…
*
Diệp Thiên cực kỳ giật mình khi nhìn thấy Mạc Trúc. Lúc này cô ta đang mặc đồng phục, xúng xính đứng giữa những nữ sinh khác. Ánh mắt cô ta lơ đãng đảo qua, chạm phải tầm mắt Diệp Thiên thì không dời đi được nữa. Càng nhìn tim cô ta càng đập thình thịch, đẹp trai quá! Vừa đẹp trai vừa phong độ, còn có hương vị của đàn ông trưởng thành, cô ta vừa nhìn đã thích ngay!
Còn Diệp Thiên, lúc này trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, dù là Mạc Trúc hai mươi ba tuổi hay là Mạc Trúc mười tám tuổi, thì ánh mắt cô ta nhìn anh vẫn mang đầy ngưỡng mộ và ao ước, chưa từng thay đổi.
Anh thấy rất phiền lòng, cũng có chút hốt hoảng, anh không muốn gặp lại cô ta, cũng không muốn biết vì sao cô ta lại ở đây. Mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh như xuyên qua đó nhìn thấy Trần Lạc Y, thấy cô đau khổ, uất ức, thấy cô chết thảm, thấy gương mặt đầy nước mắt của cô.
Anh nhíu mày, không che giấu vẻ chán ghét trong mắt, đi lướt qua cô ta lên cầu thang. Mạc Trúc vô cùng sửng sốt, lần đầu tiên có người con trai chán ghét cô, lại là từ ánh mắt đầu tiên như vậy!
Nỗi buồn bực của Diệp Thiên tăng gấp bội khi tiếng chuông vào học vang lên, anh không còn thời gian qua lớp tìm cô nữa. Anh hầm hầm đấm vào tường một cái, quyết định nhẫn nại chờ đến giờ ra chơi, lúc đó cô sẽ không thoát được.
Nhưng buồn bực đã biến thành cơn lo sợ khi anh nghe thấy tin Trần Lạc Y không đến lớp. Anh đứng như trời trồng sau khi Mẫn Nghi kể Trần Lạc Y vừa thấy Mạc Trúc đã chạy biến mất từ sáng nay, không quay lại lớp nữa. Anh cấp tốc gọi về nhà Trần Lạc Y, người giúp việc nói cô đã ôm đồ đi từ sáng rồi. Lúc này đã là giờ ra chơi, nghĩa là đã từ khi cô bỏ đi đã qua hai tiếng đồng hồ.
Cô bỏ đi, cô lại bỏ đi! Toàn thân Diệp Thiên run rẩy, sao cô có thể lặp lại hành động đó chứ? Sao cô dám làm vậy với anh lần nữa? Anh điên cuồng liên lạc với tất cả những người quen biết cô, nhưng tung tích cô vẫn không có. Lúc này, nỗi hoảng sợ của Diệp Thiên đã lên đến cực hạn.
___
Mọi người đừng ghét Mạc Trúc!
/17
|