Văn phòng tổng giám đốc Mạc thị…
Mạc Phong ngồi trên chiếc ghế xoay, mắt nhìn vào màn hình máy tính, khóe môi nở nụ cười thần bí.
Trên màn hình hiển thị thông tin cá nhân của Đinh Hạ Diệp.
Gồm bối cảnh gia đình, học vấn, ngoài ra còn có đề cập đến việc ba năm trước bị tai nạn, không thể tham gia cuộc thi thiết kế.
Nhớ lại chuyện ba năm trước, tập đoàn Forever xảy ra một vài chuyện, sau đó thì Vương Minh Thần mất tích bao nhiêu năm đột nhiên quay về, tiếp quản tập đoàn Forever.
Đinh Hạ Diệp cũng thừa nhận Vương Minh Thần là bạn trai cũ.
Nhưng người như tên đó lại có bạn gái ư? Chuyện này quả thật là thú vị.
Nhìn biểu hiện của Vương Minh Thần, có lẽ đối với Đinh Hạ Diệp vô cùng đặc biệt.
Ba năm nay, tiệc xã giao cũng không dẫn theo phụ nữ, bây giờ gặp lại người yêu cũ thì lại đeo bám.
Vương Minh Thần à Vương Minh Thần, hóa ra anh cũng có điểm yếu.
Hợp tác với Đinh Hạ Diệp quả nhiên rất đúng đắn, hơn nữa hiệu quả lại còn gấp đôi so với dự kiến ban đầu.
Đã có mồi câu trong tay, không câu được cá lớn thì đúng là uổng phí mà.
----------
“Bộ tôi nói anh không hiểu hả? Làm ơn dừng lại đi, đừng làm phiền tôi nữa.”
Hạ Diệp với gương mặt cáu gắt, giọng nói đầy tức tối.
Cô đang đứng trước mặt Vương Minh Thần.
“Chỉ là tấm lòng của anh.
Em nhận lấy rồi vứt cũng được, không vấn đề gì hết.” Vương Minh Thần vẫn kiên nhẫn đưa một hộp bánh cho Hạ Diệp.
Hạ Diệp không biết nói gì cho vừa.
Dù sao đây cũng là trước cổng công ty, cô mà cáu gắt quá chửi bởi người đàn ông trước mặt thì cũng không được hay cho lắm.
Được rồi, nhịn.
Đã một tháng trôi qua, Hạ Diệp như có một âm hồn bất tán bám theo.
Không ai khác, âm hồn đấy chính là Vương Minh Thần.
Dù cho cô có từ chối, nói với anh biết bao nhiêu lần là đừng theo đuổi cô nữa, không có ích gì đâu, nhưng anh vẫn kiên nhẫn bám lấy cô.
Ninh thiếu cái quái gì chứ, vẫn chỉ là tên Vương Minh Thần mặt dày, vô sỉ ngày nào.
Việc anh làm phiền cô khiến cho cô sắp phát điên lên rồi.
Làm việc đã căng thẳng mệt mỏi, giờ lại còn bị làm phiền.
Thật tức chết mà.
Ngồi trong phòng làm việc, Hạ Diệp vừa nhìn mấy chiếc bánh quy trong chiếc hộp vừa suy nghĩ.
Lúc này, bụng cô đột nhiên réo lên, đúng là phản chủ mà.
Thôi vậy, bánh quy không có tội, dù sao thì ăn cũng ngon, bỏ đi thì hơi tiếc.
Trước tiên là phải khiến cho cái bụng nghe lời đã, lát nữa cô còn có cuộc họp.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Diệp miệng ngậm chiếc bánh quy, một tay cầm tài liệu, một tay đưa ra với chiếc điện thoại.
“Alo, anh gọi em có chuyện gì?” Cô vừa nhai vội chiếc bánh quy vừa bắt máy.
“Anh chuẩn bị lên máy bay, thông báo với em trước vậy thôi.” Ở đầu dây bên kia, Trình Minh Thành điềm đạm nói.
“Hả? Anh lên máy bay đi đâu vậy?” Hạ Diệp thắc mắc.
“Tới thành phố C, anh nghe nói Vương Minh Thần ở đấy, hai người gặp nhau rồi đúng không?”
Nghe xong, Hạ Diệp không khỏi bị nghẹn, ho lên ho xuống.
“Khụ… khụ…”
“Em bị ốm đấy à? Sao ho dữ dội vậy?” Giọng Trình Minh Thành bỗng chốc trở nên lo lắng.
Sau khi đi rót nước uống, Hạ Diệp mới cảm thấy thoải mái hơn.
Cô khẽ lắc đầu rồi thở dài: “Không ốm đau gì cả.
Bị anh làm cho nghẹn đấy.”
“Mà này, gặp Vương Minh Thần thì làm sao? Anh đến thành phố C thì có lợi ích gì?” Cô nhăn mặt, nói tiếp.
“Em không cần bận tâm.
Anh chỉ là lo lắng cho em thôi.” Trình Minh Thành bình thản nói.
“Em không sao, sống vẫn rất tốt.
Chỉ còn hơn nửa tháng nữa là hết hợp đồng rồi.
Anh không cần phải tới đây làm gì cả.” Hạ Diệp tựa người vào cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài, bất lực nói.
“Chuyến bay đã đặt không thể hủy.
Anh cúp máy đây.”
“Này! Alo…”
Trình Minh Thành đã cúp máy, Hạ Diệp thở dài một hơi rồi khẽ lắc đầu.
Cô biết trước thảo nào cũng không ngăn được, nhưng không ngờ anh lại dám tắt máy của cô.
Bốn giờ chiều, sân bay thành phố C…
Trình Minh Thành mắt đeo kính râm, một tay kéo vali, một tay lướt điện thoại, vừa nhìn điện thoại vừa quan sát mọi thứ xung quanh.
“Ninh thiếu…” Anh dừng lại, lông mày khẽ nhíu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trình Minh Thành nhắn tin thông báo cho Hạ Diệp biết anh đã xuống máy bay.
Sau đó, hai người liền hẹn gặp nhau ở một nhà hàng để dùng bữa tối.
“Ăn nhiều một chút, em gần đi rõ hẳn đấy.” Trình Minh Thành gắp một ít thịt vào bát của Hạ Diệp, thái độ quan tâm.
“Không có đâu nhé.
Tuy làm việc hơi mệt nhưng em ăn rất nhiều đấy, toàn đồ nhiều calories.” Hạ Diệp gắp miếng thịt cho vào miệng, vừa cười vừa nói.
Thấy tâm trạng cô tốt như vậy, anh cũng bớt phần nào lo lắng.
Anh sợ lúc gặp cô, tâm trạng đã trở nên xấu đi, người sẽ tiều tụy hơn hẳn.
Nhưng không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.
Có khi tâm trạng của cô lúc này còn tốt hơn lúc ở bên Mĩ.
“Chuyện của em với Vương Minh Thần thế nào rồi?” Trình Minh Thành vừa quan sát biểu cảm gương mặt cô vừa nhẹ nhàng hỏi.
Nghe xong câu hỏi, thoạt đầu, Hạ Diệp hơi sững người lại, sau đó liền cười cho qua.
“Kết thúc rồi.” Mặc dù lúc nói ra câu này, cô vẫn có cảm giác nhoi nhói nhưng đây là điều cô mong muốn.
Cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, chỉ có làm việc và tận hưởng cuộc sống, không muốn dính dáng tới cái thứ gọi là tình yêu.
“Dứt khoát vậy sao? Là anh ta dứt khoát hay là em?” Trình Minh Thành khẽ nhăn mày.
Rõ ràng trước đó Hạ Diệp vẫn còn yêu Vương Minh Thần, sao giờ đã dứt khoát kết thúc như vậy?
Hạ Diệp cười nhẹ: “Là anh ta trước, nhưng sau đó em cũng suy nghĩ lại rồi.
Quả thật nên chấm dứt thứ tình cảm này.”
“Vậy là tốt.
Nhưng anh vẫn thấy lo lắng cho em.” Trình Minh Thành gật đầu nhẹ, sau đó lại gắp thức ăn cho cô.
Hạ Diệp nghe xong liền bật cười: “Em không sao thật mà.
Anh đừng coi em như trẻ con nữa chứ.
Em hai mươi lăm tuổi rồi đấy.”
“Em còn biết bản thân mình hai lăm tuổi cơ à.” Trình Minh Thành bỗng chốc cảm thấy buồn cười, liền cười lớn.
Thoáng chốc, bầu không khí trở nên vui vẻ.
Hạ Diệp cùng Trình Minh Thành vui vẻ nói chuyện.
Bữa ăn kéo dài không quá lâu, vì Hạ Diệp đột nhiên có một cuộc điện thoại ở bên phía công ty, cần một số tài liệu gấp, nên cô phải về nhà để lấy tài liệu trên máy tính gửi đi.
Trình Minh Thành cũng không biết nên làm gì và đi đâu, ngồi nghĩ một lúc, anh mới sực nhớ ra Vương Minh Thần.
Mục đích lần này của anh là để gặp Hạ Diệp, xem liệu cô có ổn hay không, còn một chuyện nữa là tìm gặp Vương Minh Thần, tự mình chất vấn anh ta.
Ngồi trên taxi, Trình Minh Thành bấm số một lúc rồi bắt đầu gọi.
“Alo.” Người ở đầu dây bên kia bắt máy.
Ngay lập tức, khóe môi Trình Minh Thành hiện ra nụ cười đắc ý.
“Anh là Vương Minh Thần?”
“Đúng, là tôi.” Người ở đầu dây bên kia một lúc mới trả lời, có vẻ vẫn đang lưỡng lự.
Trình Minh Thành đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, bầu không khí bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
“Lâu rồi không gặp, Vương Minh Thần.”
“Anh là…”
“Trình Minh Thành.”
…
Chiếc taxi dừng lại tại một quán bar, người đàn ông cao ráo bước xuống xe.
Trình Minh Thành nhìn đồng hồ, sau đó bước vào trong.
Anh chọn một chỗ khuất rồi ngồi xuống, gọi một chai Whisky.
Rượu sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh, âm thanh của những viên đá va vào nhau khẽ vang lên.
Nhấp được một ngụm, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, nhìn về phía lối ra vào của quán.
Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây chỉnh tề bước vào, mái tóc có màu nâu khói, dáng người thanh lịch.
Người đàn ông đó quan sát một lúc rồi dừng ánh mắt tại vị trí của Trình Minh Thành đang ngồi.
Anh ta tiến lại gần.
“Rắc.” Tiếng bẻ tay vang lên, Trình Minh Thành khẽ xoay cổ tay, nhìn chằm chằm người đàn ông đang tiến lại gần.
“Đã lâu…”
“Bụp!”
Người đàn ông mặc sơ mi trắng chưa kịp nói hết câu đã bị một cú đấm giáng thẳng vào mặt, ngã xuống chiếc ghế.
“Tôi đã tự hứa với bản thân rằng lúc nào gặp lại anh sẽ phải cho anh một cú đấm.
Bởi vì tội lỗi anh gây ra với Tiểu Diệp, Vương Minh Thần.” Trình Minh Thành lãnh đạm nói, sau đó ngồi xuống.
Mặc dù thái độ của anh không có chút gì gọi là tức giận nhưng vẫn muốn xả giận cho những cơn tức lúc trước.
Vương Minh Thần khẽ cười, sau đó ngồi thẳng dậy, lắc đầu: “Tôi đúng là đáng nhận cú đấm này.”
“Hóa ra anh cũng biết điều đó.” Trình Minh Thành nở một nụ cười mỉa mai, sau đó rót rượu vào cốc, đưa cho Vương Minh Thần.
Vương Minh Thần chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Trình Minh Thành uống một ngụm rượu lớn, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Minh Thần.
“Tại sao anh lại làm điều đó với cô ấy? Lý do là gì?” Ánh mắt hờ hững, giọng nói trầm ổn, anh chỉ muốn hỏi cho ra lẽ, không muốn tức giận.
“Tôi có thể không nói không?” Vương Minh Thần tùy ý trả lời, sau đó cũng uống một ngụm rượu.
Thứ chất lỏng chảy xuống cổ họng, cảm giác thật rát.
“Ba năm qua… Anh biết cô ấy phải trải qua những gì không?” Trình Minh Thành tựa người vào ghế, ánh mắt hiện lên vẻ buồn lòng.
“Sau khi chia tay với anh, cô ấy bị tai nạn, vì bị thương quá nặng nên toàn bộ công sức mà cô ấy chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế đều bị hủy bỏ, nhường tư cách thi cho sinh viên khác.”
Nghe xong, Vương Minh Thần liền mở lớn mắt, biểu cảm không thể tin được: “Anh nói cái gì? Tiểu Diệp bị tai nạn?”
Trình Minh Thành thấy thái độ của Vương Minh Thần như vậy thì liền cười khẩy: “Ha! Hóa ra anh không biết điều đó.
Vậy mà người cô ấy tin tưởng nhất lúc bấy giờ lại không hề hay biết chuyện cô ấy bị người khác cố tình đâm vào.”
“Anh nói cô ấy bị đâm? Là kẻ nào?” Vương Minh Thần trông có vẻ hốt hoảng, lòng bàn tay khẽ siết chặt lại.
Trình Minh Thành nhìn anh một lúc rồi kể toàn bộ sự việc lại.
“Cảnh sát Tôn cũng đã điều tra, nhưng không thể tìm được tên hung thủ.
Nếu mà bắt được, tôi nhất định sẽ cho hắn sống không bằng chết ở trong tù.” Nói đến đây, Trình Minh Thành khẽ nghiến răng, có vẻ anh đang tức giận.
“Hắn ta là cố ý đâm vào Tiểu Diệp?” Hàng lông mày của Vương Minh Thần vẫn nhíu chặt lại, suy nghĩ điều gì đó.
“Theo cảnh sát thì khả năng đó rất cao.”
Vương Minh Thần lại rơi vào suy tư, hai bàn tay bất giác siết chặt hơn.
“Anh biết hắn là ai à?” Trình Minh Thành quan sát anh một lúc rồi hỏi.
Vương Minh Thần khẽ lắc đầu.
“Trông anh chẳng có vẻ gì là hối lỗi nhỉ? Lại còn sống một cuộc sống sung sướng trong khi Tiểu Diệp lại phải sống trong đau khổ và nuối tiếc.
Cô ấy thường cố tỏ ra là mình ổn, cố gắng sống lạc quan, nhưng tôi thừa biết cô ấy vẫn lén lút khóc một mình.
Lúc biết tin bản thân bị thương nặng tới nỗi không thể tham gia thi, lại còn chịu cú sốc vì bị anh đá, cô ấy đã bị trầm cảm.
Cũng may là tình trạng kéo dài không quá lâu, nếu không thì ngày hôm nay gặp lại, tôi không chỉ đấm anh một cái thôi đâu.” Trình Minh Thành từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Vương Minh Thần, nở nụ cười mỉa mai.
Gương mặt của Vương Minh Thần dần trở nên tối sầm lại.
Anh khẽ cắn răng rồi nhắm mắt lại.
Không ngờ anh lại hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.
Tại sao Tôn Trạch lại không đề cập tới những chuyện này với anh cơ chứ.
Vậy mà anh cứ nghĩ bản thân có đủ khả năng để bù đắp cho cô.
Bây giờ thì… những tổn thương mà anh gây ra quá lớn.
Dù vậy, anh vẫn sẽ không bỏ cuộc.
“Tôi sẽ cố gắng bù đắp tất cả cho cô ấy.” Anh nhìn thẳng vào Trình Minh Thành, giọng kiên định.
“Tôi sẽ không tin anh lần hai.” Trình Minh Thành đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt như nhìn kẻ thù.
Sau đó, anh lại lắc đầu rồi cười: “Nhưng dù sao thì… có vẻ như sau khi tới đây cô ấy đã sống tốt hơn tôi nghĩ.”
“Tôi vẫn còn yêu cô ấy, tình cảm đó chưa hề thay đổi.” Vương Minh Thần khẽ lắc ly rượu, ánh mắt thâm tình.
“Ha! Vậy thì tại sao lại bỏ cô ấy?” Trình Minh Thành cảm thấy thật nực cười.
Miệng thì nói yêu, nhưng rốt cuộc lại là người nói lời chia tay, khiến cho Tiểu Diệp chịu nhiều đau khổ.
Vương Minh Thần uống một ngụm rồi nói: “Sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết lý do.
Hiện tại, tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy.”
Trình Minh Thành nhìn ánh mắt kiên định và chân thành của Vương Minh Thần, không khỏi suy nghĩ.
“Liệu tôi có thể tin anh?”
“Chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ấy một lần nào nữa.
Ít ra thì bây giờ tôi có thể quang minh chính đại mà ở bên cô ấy, không có một ai cản trở.”
Trình Minh Thành khẽ lắc đầu: “Anh sai rồi.
Tôi không ngăn cản thì còn có bố mẹ Tiểu Diệp và bạn thân của cô ấy.
Đừng tự tin thái quá.”
“Tôi tự có cách của mình.” Vương Minh Thần cất giọng chắc chắn..
/88
|