Anh kéo tôi ngồi xuống, tôi lại ngồi cạnh người đó lần nữa.
Nghĩ bụng đứng dậy đổi chỗ nhưng như vậy không hay cho lắm, nhỡ anh tôi có hỏi thì biết trả lời sao.
Rồi quyết định ngồi im đấy.
- Anh Bảo, mình ra nhảy chút đi, bọn kia gọi mãi- chị Tuyết vừa nói vừa kéo anh tôi đi
- Nhưng...còn nhóc này...- anh nói rồi chỉ vào tôi
- À, Ly Ly em có muốn ra nhảy chút không?
- Dạ thôi em không quen
- Vậy thì sao giờ, anh không thể bỏ con bé một mình được
Phải rồi anh nói rất đúng.
- Ai nói một mình hả, có Minh Tuấn ở đây rồi, anh không sợ con bé bị sao hết.
Chị Tuyết à chị có nhất thiết phải nói vậy không, hixhix.
- Nhưng cậu ta không chơi hay sao?anh tôi hỏi
- Không, anh có thấy thằng này chơi bao giờ chưa?
- Nhưng nhỡ cậu ta hôm nay nổi hứng thì sao, với lại chẳng nhẽ cậu ta sẽ ngồi đây mãi mà không đi đâu sao?
- Vậy thì anh hỏi thử đi?
Hai người này có thể thôi đi được không?
Tôi có thể ở đây cũng được nhưng chỉ cần họ đừng có mở miệng nói với người đó là được, nếu không hì mất mặt lắm, có phải lên 3 đâu mà trông.
Chưa kịp định bảo anh dừng lại không cần nói thì anh đã nhanh lời:
- Này Tuấn, cậu bây giờ có làm gì không?
Anh đáp luôn:- Không
- Vậy phiền cậu để ý đến nhóc này hộ tôi nhé!
- Được.
Tôi quay sang nhìn anh cũng vừa vặn anh nhìn tôi, tôi vội quay đi.
- Cám ơn người anh em- anh tôi nói rồi vỗ vào người đó.
Tôi chưa kịp hỏi anh có đi lâu không thì họ đã đi mất.
Tôi nhìn anh chị đi ra khu nhảy đến khi họ hòa vào dòng người thì thôi.
Trong lòng đang kêu gào lên 2 chữ Tại sao
Tại sao họ lại để tôi một mình với người này chứ, ánh mắt đó thật lạnh lẽo, con người cũng chả ấm hơn là bao.
Tôi xê dịch cái thân ra một chút để giữ khoảng cách.
Còn anh, anh không biết là cô gái nhỏ này sợ mình đến mức nào mà lại phải xa lánh như vậy.
Nãy trong phòng anh mới nhìn rõ cô bé hơn, mặt nhỏ xinh, người nhìn thì nhỏ bé, nhưng cái anh ấn tượng với cô không phải những thứ này mà là giọng nói dễ thương ấy.
Anh tự cười trong lòng, lúc nào mà anh lại để ý con gái vậy.
Ngồi nhìn họ nhảy liên hoàn dưới kia, tôi cũng thấy chóng mặt thay, mắt lại thấy chị Diễm đang đi về phía này.
Chị ngồi xuống ghế đối diện, tôi lập tức chạy sang ngồi cùng.
- Này, lúc nào cậu cũng ngồi thế này, không thấy chán sao?
Đây là câu cô hỏi rất nhiều lần nhưng mà cậu ta chẳng bao giờ thay đổi được cái bản mặt này, dù chỉ một chút.
Bọn cô chơi với nhau hơn chục năm nay nhưng rất ít khi bắt được cảm xúc trên gương mặt cậu ta, trước đó còn nói chuyện nhiều với nhau nhưng từ lúc ở nước ngoài về, hình như từ đó chúng tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười dù chỉ là nửa miệng, im lặng chính là dáng vẻ quen thuộc của cậu ta.
- Cậu cũng đã biết kết quả.
Anh lạnh lùng đáp, không nhìn về phía chị một lần.
- Hazzz, khi nào mới có người thay đổi được cậu đây.
Tôi kéo chị lại và hỏi: - Chị, chị vừa dưới kia lên à?
- Ừ
- Thế những người kia đâu, họ không đi cùng chị à?
- Anh chị của em hiếm khi có không gian riêng, chị tất nhiên không thể phá đám, tên Hoàng kia chả biết mất tăm với em nào rồi, còn Phong với...An An vẫn ở ngoài đó, ai cũng có đôi chị xen vào làm gì?
Tại sao tôi lại thấy khi chị nói đến anh Phong thì ánh mắt có vẻ đượm buồn nhỉ?
Với lại An An là ai...À, chắc là chị nãy ngồi gần anh Phong rồi.
Quay sang thấy chị đang nhìn chăm chú về phía nào đó, theo ánh nhìn của chị tôi thấy anh Phong cùng với chị An An đang vui vẻ nói chuyện.
Lần này thì tôi xác thực là nãy tôi không nhìn nhầm, trong mắt chị hiện rõ chữ Buồn .
Nhưng tại sao nhỉ?
Nhìn chăm chú...buồn...anh Phong chị An
- Phải rồi- tôi nói to rồi vỗ 2 phát vào đùi mình.
Nhìn lên thấy chị Diễm cùng với người đó đang nhìn mình.
- À, không có gì đâu ạ!
Rồi cúi mặt xuống và tiếp tục với suy nghĩ của mình.
Chắc chắn là chị Diễm có ý với anh Phong, không thì sao chị ý lại thái độ vậy?
- Chị Diễm, chị từng thích người nào chưa?- tôi ngồi gần vào chị hỏi nhỏ.
Chị dời mắt từ phía dưới sang tôi, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Sao em lại hỏi vậy?
- Không có gì đâu, em chỉ hỏi vậy thôi, chứ một người xinh như chị giờ sao vẫn chưa có bạn trai?
Cũng phải dạng mỹ nữ đấy.
- Ừ, vì chị còn trẻ chưa muốn bị có bạn trai- cô trả lời, tự nhiên con bé hỏi vấn đề này, không lẽ nó đã phát hiện ra rồi không được việc này không ai được biết, mình phải cẩn thận hơn nữa. Vừa uống chút rượu vừa nghĩ.
À thì ra chị ý muốn tự do.
Thật không nhỉ hay chị nói vậy để không ai biết chị có ý với anh Phong?
Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi cười rồi quay đi.
Nghĩ bụng đứng dậy đổi chỗ nhưng như vậy không hay cho lắm, nhỡ anh tôi có hỏi thì biết trả lời sao.
Rồi quyết định ngồi im đấy.
- Anh Bảo, mình ra nhảy chút đi, bọn kia gọi mãi- chị Tuyết vừa nói vừa kéo anh tôi đi
- Nhưng...còn nhóc này...- anh nói rồi chỉ vào tôi
- À, Ly Ly em có muốn ra nhảy chút không?
- Dạ thôi em không quen
- Vậy thì sao giờ, anh không thể bỏ con bé một mình được
Phải rồi anh nói rất đúng.
- Ai nói một mình hả, có Minh Tuấn ở đây rồi, anh không sợ con bé bị sao hết.
Chị Tuyết à chị có nhất thiết phải nói vậy không, hixhix.
- Nhưng cậu ta không chơi hay sao?anh tôi hỏi
- Không, anh có thấy thằng này chơi bao giờ chưa?
- Nhưng nhỡ cậu ta hôm nay nổi hứng thì sao, với lại chẳng nhẽ cậu ta sẽ ngồi đây mãi mà không đi đâu sao?
- Vậy thì anh hỏi thử đi?
Hai người này có thể thôi đi được không?
Tôi có thể ở đây cũng được nhưng chỉ cần họ đừng có mở miệng nói với người đó là được, nếu không hì mất mặt lắm, có phải lên 3 đâu mà trông.
Chưa kịp định bảo anh dừng lại không cần nói thì anh đã nhanh lời:
- Này Tuấn, cậu bây giờ có làm gì không?
Anh đáp luôn:- Không
- Vậy phiền cậu để ý đến nhóc này hộ tôi nhé!
- Được.
Tôi quay sang nhìn anh cũng vừa vặn anh nhìn tôi, tôi vội quay đi.
- Cám ơn người anh em- anh tôi nói rồi vỗ vào người đó.
Tôi chưa kịp hỏi anh có đi lâu không thì họ đã đi mất.
Tôi nhìn anh chị đi ra khu nhảy đến khi họ hòa vào dòng người thì thôi.
Trong lòng đang kêu gào lên 2 chữ Tại sao
Tại sao họ lại để tôi một mình với người này chứ, ánh mắt đó thật lạnh lẽo, con người cũng chả ấm hơn là bao.
Tôi xê dịch cái thân ra một chút để giữ khoảng cách.
Còn anh, anh không biết là cô gái nhỏ này sợ mình đến mức nào mà lại phải xa lánh như vậy.
Nãy trong phòng anh mới nhìn rõ cô bé hơn, mặt nhỏ xinh, người nhìn thì nhỏ bé, nhưng cái anh ấn tượng với cô không phải những thứ này mà là giọng nói dễ thương ấy.
Anh tự cười trong lòng, lúc nào mà anh lại để ý con gái vậy.
Ngồi nhìn họ nhảy liên hoàn dưới kia, tôi cũng thấy chóng mặt thay, mắt lại thấy chị Diễm đang đi về phía này.
Chị ngồi xuống ghế đối diện, tôi lập tức chạy sang ngồi cùng.
- Này, lúc nào cậu cũng ngồi thế này, không thấy chán sao?
Đây là câu cô hỏi rất nhiều lần nhưng mà cậu ta chẳng bao giờ thay đổi được cái bản mặt này, dù chỉ một chút.
Bọn cô chơi với nhau hơn chục năm nay nhưng rất ít khi bắt được cảm xúc trên gương mặt cậu ta, trước đó còn nói chuyện nhiều với nhau nhưng từ lúc ở nước ngoài về, hình như từ đó chúng tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười dù chỉ là nửa miệng, im lặng chính là dáng vẻ quen thuộc của cậu ta.
- Cậu cũng đã biết kết quả.
Anh lạnh lùng đáp, không nhìn về phía chị một lần.
- Hazzz, khi nào mới có người thay đổi được cậu đây.
Tôi kéo chị lại và hỏi: - Chị, chị vừa dưới kia lên à?
- Ừ
- Thế những người kia đâu, họ không đi cùng chị à?
- Anh chị của em hiếm khi có không gian riêng, chị tất nhiên không thể phá đám, tên Hoàng kia chả biết mất tăm với em nào rồi, còn Phong với...An An vẫn ở ngoài đó, ai cũng có đôi chị xen vào làm gì?
Tại sao tôi lại thấy khi chị nói đến anh Phong thì ánh mắt có vẻ đượm buồn nhỉ?
Với lại An An là ai...À, chắc là chị nãy ngồi gần anh Phong rồi.
Quay sang thấy chị đang nhìn chăm chú về phía nào đó, theo ánh nhìn của chị tôi thấy anh Phong cùng với chị An An đang vui vẻ nói chuyện.
Lần này thì tôi xác thực là nãy tôi không nhìn nhầm, trong mắt chị hiện rõ chữ Buồn .
Nhưng tại sao nhỉ?
Nhìn chăm chú...buồn...anh Phong chị An
- Phải rồi- tôi nói to rồi vỗ 2 phát vào đùi mình.
Nhìn lên thấy chị Diễm cùng với người đó đang nhìn mình.
- À, không có gì đâu ạ!
Rồi cúi mặt xuống và tiếp tục với suy nghĩ của mình.
Chắc chắn là chị Diễm có ý với anh Phong, không thì sao chị ý lại thái độ vậy?
- Chị Diễm, chị từng thích người nào chưa?- tôi ngồi gần vào chị hỏi nhỏ.
Chị dời mắt từ phía dưới sang tôi, vẻ mặt ngạc nhiên.
- Sao em lại hỏi vậy?
- Không có gì đâu, em chỉ hỏi vậy thôi, chứ một người xinh như chị giờ sao vẫn chưa có bạn trai?
Cũng phải dạng mỹ nữ đấy.
- Ừ, vì chị còn trẻ chưa muốn bị có bạn trai- cô trả lời, tự nhiên con bé hỏi vấn đề này, không lẽ nó đã phát hiện ra rồi không được việc này không ai được biết, mình phải cẩn thận hơn nữa. Vừa uống chút rượu vừa nghĩ.
À thì ra chị ý muốn tự do.
Thật không nhỉ hay chị nói vậy để không ai biết chị có ý với anh Phong?
Tôi nhìn chị, chị nhìn tôi cười rồi quay đi.
/37
|