Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chín giờ sáng, phòng họp giải trí Thiên Nghệ, lần này Hàn Vũ Phàm sắp xếp hành trình ngắn gọn cho Mặc Vũ Nhu và Đường Ninh đi quay chụp cho tạp chí Secret.
Hàn Vũ Phàm ngồi ở chủ vị, Đường Ninh và Mặc Vũ Nhu phân biệt ngồi ở hai bên trái phải Hàn Vũ Phàm, có điều về mặt thân phận có sự thay đổi rất lớn, tiểu tam Mặc Vũ Nhu thuận lợi thượng vị, đẩy nguyên phối qua một bên, mà cô ta còn chẳng biết xấu hổ mắt đưa mày lại với Hàn Vũ Phàm trên bàn hội nghị, dù là nhân viên cũng không nhìn nổi.
Lâm Vi nghiêng đầu nhìn Đường Ninh, mặc dù dưới ánh đèn máy chiếu, ánh mắt của cô không rõ, nhưng... Lâm Vi có thể cảm giác được, giờ phút này ở đáy mắt của cô ấy, đã hoàn toàn không có Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm.
Đây cũng là điểm Lâm Vi bội phục Đường Ninh, dù cho trong nội tâm của cô ấy có khó chịu, sẽ không để cho người ta nhìn ra, càng sẽ không để người khác bắt được cơ hội nhục nhã cô ấy.
"Lần này quay chụp cho Secret, tôi sẽ tự mình dẫn hai cô đi nước Mỹ, đi theo các cô còn có phiên dịch, bởi vì phải ở chung mấy ngày, các nên làm hòa, để tránh ảnh hưởng tiến độ công việc." Hàn Vũ Phàm nói, đưa tư liệu Secret cho hai người: “Secret được thành lập vào hai mươi năm trước, từng vang bóng một thời ở nước Mỹ, mấy năm nay mặc dù có dấu hiệu xuống dốc, nhưng, sức ảnh hưởng vẫn không thể khinh thường, mà lần này, mục đích bọn họ mời người mẫu Châu Á, là để lợi dụng phong trào phương đông, để mình Đông Sơn tái khởi... Nhiệm vụ của các cô, rất gian khổ!"
"Vũ Nhu nắm chắc về thời trang hơn, cho nên, Đường Ninh, lần này cô hãy lắng nghe ý kiến của cô ấy, lấy cô ấy làm chủ..."
Vừa nói như vậy xong, toàn bộ người trong phòng họp đều hiểu, Hàn Vũ Phàm để Đường Ninh làm phụ, làm nền cho Mặc Vũ Nhu.
Chị Long thấy Mặc Vũ Nhu đắc ý như sắp bay lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Vũ Phàm, yên tâm đi, tôi sẽ không để cho anh thất vọng đâu!"
Đường Ninh không có để cãi lại, chỉ đứng dậy, nói với Lâm Vi và chị Long: "Chúng ta đi thôi..."
"Đường Ninh, cô có ý gì?"
Chỉ thấy Đường Ninh xoay người lại, nhìn chằm chằm Hàn Vũ Phàm nói: "Hàn Vũ Phàm, không phải là anh cảm thấy tôi sẽ nhường nhịn cả một đời đấy chứ? Trong lòng mọi người đều biết rõ, với thanh danh tiểu tam bây giờ của Mặc Vũ Nhu, muốn nhận lấy công việc còn khó hơn lên trời, mượn danh nghĩa của tôi, để cọ nhiệt tôi, để cho tôi làm nền cho cô ta? Cô ta... Xứng sao?"
"Đường Ninh!" Mặc Vũ Nhu tức giận hô to: “Cô có bản lĩnh nói lại lần nữa?"
"Có bản lĩnh, cô một mình đi chụp đi?" Nói xong, Đường Ninh quay người, mang theo Lâm Vi và chị Long rời khỏi, nhưng mà, Hàn Vũ Phàm cố nén sự tức giận lên tiếng giữ cô lại.
"Chờ một chút... Có chuyện gì, chúng ta có thể thương lượng."
"Trước kia, là do tôi quá mềm lòng, mới để cho cặn nam tiện nữ giẫm ở trên đầu tôi, Hàn Vũ Phàm, anh hiểu rất rõ tầm quan trọng của sự kiện lần này, mặc dù anh giả vờ như rất bình tĩnh, nhưng... Tôi không phối hợp, tôi cũng không tin anh sẽ không hoảng hốt, có muốn tôi chụp hay không, tùy anh, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tôi bị chèn ép, để Mặc Vũ Nhu của anh đi chụp..."
Đường Ninh dứt lời, chị Long tỷ suýt thì muốn vỗ tay khen hay!
Lâm Vi cũng không nhịn được cười trộm, vẫn còn mơ bắt nạt được Đường Ninh à? Hãy mai tỉnh lại đi...
"Còn nữa, Mặc Vũ Nhu có nhạy bén với thời trang hay không còn phải để thử xem thế nào đã, nhưng... Hàn Vũ Phàm, anh hãy nhớ kỹ, mặc dù địa vị của tôi không tồn tại, nhưng, tôi mới là người duy nhất từng chụp ảnh poster của giải trí Thiên Nghệ, cô ta chỉ là người mẫu hạng B, đi nước Mỹ làm mẫu chính, anh chắc chắn đầu óc anh tỉnh táo đấy chứ? Đương nhiên, còn cần mang phiên dịch hạng B."
"Đường Ninh, tôi muốn xé nát miệng của cô!" Mặc Vũ Nhu tức giận nhảy dựng lên, vỗ bàn, trừng hai mắt.
"Vũ Nhu, Đường Ninh nói không sai, lần này, em hãy nghe cô ấy đi." mặc dù Hàn Vũ Phàm rất tức giận, nhưng, vì suy nghĩ cho đại cục, anh ta đành phải nhẫn nại, chờ đến khi giải trí Thiên Nghệ lật người, anh ta không tin, anh ta không xử lý được Đường Ninh.
"Em không muốn." Lửa giận của Mặc Vũ Nhu công tâm, thẳng tay từ chối.
"Quyết định như vậy đi, không có chỗ cho em phản bác đâu."
Đường Ninh cười lạnh, để lộ sườn mặt cho tất cả mọi người nhìn, mà chỉ một góc độ như vậy, khiến Hàn Vũ Phàm phát hiện, Đường Ninh đã hoàn toàn thay đổi, cô thông minh, tỉnh táo, làm việc cũng không tiếp tục lấy anh ta làm trung tâm nữa, điều này khiến Hàn Vũ Phàm cảm thấy rất tệ, Đường Ninh đã không phải là Đường Ninh ban đầu, điều này khiến anh ta cảm thấy phiền lòng khó hiểu.
Trong phòng họp, nhân viên liên quan nhanh chóng rời đi, mà Mặc Vũ Nhu lại ở bên trong phát cáu, không ngừng đập đồ: "Hàn Vũ Phàm, em chị đựng đủ rồi, dựa vào đâu em phải nghe lời Đường Ninh? Chẳng phải anh đã nói, lần quay chụp này là vì em sao? Sao em không thấy là vì em vậy..."
"Đủ rồi đấy!" Hàn Vũ Phàm cũng phát cáu: “Đến bao giờ em mới có thể hiểu chuyện một chút? Nếu như Đường Ninh không tham gia quay chụp, em đừng có nghĩ đến Niên Độ Thập Giai của em nữa, em tự tính đi."
Mặc Vũ Nhu ngây cả người, đã có bao giờ Hàn Vũ Phàm quát cô ta như thế đâu?
Cho nên cô ta ôm bụng tủi thân bật khóc: "Hàn Vũ Phàm, anh có biết em đang mang thai con của anh hay không?"
"Nếu không phải là bởi vì em đang mang thai con anh, anh đã không cần tự mình đi nước Mỹ, cái gì anh cũng vì em, vì sao em không thể khiêm tốn một chút, cứ kéo chân sau của anh vậy?" Nói xong, Hàn Vũ Phàm rời khỏi phòng họp, chỉ để lại Mặc Vũ Nhu và trợ lý của cô ta.
"Vũ Nhu, Hàn tổng nói không sai, cô đã cướp được Hàn tổng, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, cô hãy nhẫn nại một chút, chờ đến khi cô xoay người, chỉ cần danh tiếng của cô khôi phục như trước, chúng ta còn sợ một ả Đường Ninh sao?" Trợ lý cẩn thận khuyên: “Ngoan, đừng tức giận nữa, đến lúc đó, được không bù mất."
"Đường Ninh, tôi muốn xem xem, rốt cuộc là cô có tố chất của người mẫu chuyên nghiệp, hay là Mặc Vũ Nhu tôi càng hơn một bậc!" Mặc Vũ Nhu nghe trợ lý khuyên, tạm thời nuốt xuống cơn giận hôm nay Đường Ninh nhục nhã cô ta.
"Bây giờ khẳng định Mặc Vũ Nhu đang ở phòng họp phát cáu... Chỉ vào mũi Hàn Vũ Phàm mắng, sao cô ta lại không phải là nhân vật chính." Chị Long đoán được động tác của Mặc Vũ Nhu, trên đường trở về, nói: “Có điều Đường Ninh, em càng ngày càng có khí thế... Những lời vừa rồi, quả thực khiến người ta thoải mái muốn chết!"
Lâm Vi cũng cười theo: "Đường Ninh, tôi thật sự không nhìn ra, cô có thể cứng rắn như vậy."
"Năm mười bảy tuổi tôi đã vào nghề, hai mươi ba tuổi leo lên vị trí người mẫu số một thịnh kinh, đến bây giờ ròng rã chín năm trôi qua, trong giới này, còn có điều gì tôi không nhìn thấu đây? Cho nên tôi đã từng nghĩ, người yêu và hôn nhân mới là chỗ dựa, nhưng bây giờ, tôi đã hiểu ra, bản thân tôi chính là chỗ dựa lớn nhất." Đương nhiên, không tính Mặc Đình sau lưng cô.
"Cũng không hẳn vậy, có ít người, cả đời lăn lộn trong giới, chẳng phải vẫn ngơ ngơ ngác ngác sao?"
"Đó là bởi vì không từng bị tổn thương và phản bội..." Đường Ninh có ý riêng: “Bất kể như thế nào, hai người trở về thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai bay nước Mỹ..."
/110
|