Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đối phương rất thông minh, biết dùng máy đổi giọng, nên từ đoạn ghi âm, chúng tôi không biết ai mới là đầu sỏ.” Lục Triệt giải thích, loại chuyện này, anh ta cũng thấy thường xuyên, dù sao giới này đen tối như vậy: “Xem ra là một tay lão luyện.”
“Nói cho phía truyền thông, bảo bọn họ gọi điện thoại trả lời đối phương, tận lực dẫn dắt đối phương ghi âm lại, chú ý không được bứt dây động rừng, xem trong lúc đó người nào của Thiên Nghệ nghe điện thoại, cậu lén đi theo, thừa cơ lấy chứng cứ.” Mặc Đình tắt điện thoại, hai mắt sâu không thấy đáy.
“Đã biết, Tổng giám đốc.” Lục Triệt gật đầu trả lời, xoay người kiên định nhịp bước rời đi.
Cũng trong lúc đó, Mặc Đình trở lại tiệc rượu, ánh mắt sắc bén quét qua chị em Hàn gia trong góc, trên thực tế, không cần khảo sát cũng biết, người có thể giở thủ đoạn này, chỉ có Hàn Nhược Tuyết từng thấy toàn bộ tình cảnh, nếu Hàn Vũ Phàm có thể nghĩ tới, địa vị của anh ta đã sớm không phải như hôm nay.
Có lẽ phát hiện tâm tư Mặc Đình hơi biến hóa, Đường Ninh đang trò chuyện vui vẻ giữa đám người ném tới ánh mắt nghi ngờ, Mặc Đình thu lại tức giận trong lòng, lấy điện thoại ra, chỉ nhắn ba chữ ngắn gọn cho cô: “Về nhà nói.”
Thật ra Mặc Đình đánh giá thấp độ nhạy cảm của Đường Ninh, sống cùng Mặc Đình lâu như vậy, cô đã sớm nhìn thấu tính tình anh, dưới tình hình này, chỉ có chuyện liên quan tới cô, Mặc Đình mới đen mặt, mới cảm thấy đáng để tức giận.
Đường Ninh cũng đưa mắt nhìn chị em Hàn gia, trong lòng mơ hồ có một vài suy đoán.
Tối nay cô quá trưởng thành*, cũng bộc lộ tài năng quá rõ, tuy cô biết có thể sẽ trúng tên sau lưng, nhưng cô không ngờ chị em Hàn gia sẽ nôn nóng như thế.
(*) Ở đây là tốt lên về thể chất, tướng mạo, trí tuệ.
Mười phút sau, Mặc Đình thấy Hàn Nhược Tuyết đứng dậy, cầm điện thoại đến chỗ khuất, chưa tới năm phút, lại bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, cùng lúc đó, Lục Triệt ám chỉ cho Mặc Đình, đã lấy được chứng cứ…
Quả nhiên không ngoài dự liệu…
Anh đã muốn động vào Hàn Nhược Tuyết rất lâu rồi, chẳng qua mãi không tìm được lý do thích hợp, dù sao đó là chuyện nhà của Thiên Nghệ, không ngờ hôm nay Hàn Nhược Tuyết lại dám chủ động xâm phạm anh.
Tiệc rượu kết thúc, Đường Ninh và Tổng biên tập của TQ rời khỏi hội trường, đám người Hàn Nhược Tuyết cũng luôn đi theo sau lưng cô, Đường Ninh thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt mang theo hận ý cùng cực sau lưng…
Sau đó, Tổng biên tập của TQ có chuyện rời đi trước, vì vậy Hàn Nhược Tuyết tiến lên, mặt đối mặt với Đường Ninh: “Tôi thật sự xem thường cô, kéo cô như vậy, cô vẫn có thể xuất hiện.”
“Nhưng mà Đường Ninh, cô thông minh đi nữa, vẫn phạm vào đại kỵ, cô lại chụp ảnh chung với Tổng giám đố của Hải Thụy, cô cho rằng cô có thể mượn anh ta để nâng cao giá trị con người mình sao? Tôi nói cho cô, cô chỉ gây thù chuốc oán cho mình thôi.”
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Đường Ninh hoàn toàn không để lời của Hàn Nhược Tuyết trong lòng.
“Cô thật sự cho rằng cô chính là người phụ nữ của Mặc Đình? Chẳng qua là gặp dịp thì chơi, cô thật sự dùng bản thân mình sao?”
Nghe được câu này, Đường Ninh chợt quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Nhược Tuyết: “Hàn Nhược Tuyết, tôi rất bội phục cô có thể giữ lòng đố kị này mãi, vì có cô, Thiên Nghệ hủy diệt trong tầm tay.”
Hàn Nhược Tuyết giễu cợt nhìn Đường Ninh, bộ dáng vặn vẹo, vì cô ta chỉ cần nghĩ tới sáng mai sẽ bùng nổ tin tức, trong lòng liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Đường Ninh biết trong lòng Hàn Nhược Tuyết nghĩ gì, vì cô ta từng như giờ phút này vô số lần, nụ cười ngả ngớn, ngũ quan vặn vẹo, chờ đợi khi dễ Đường Ninh, muốn xem kết cục của Đường Ninh, nhưng cho tới bây giờ chưa hề được như nguyện, mà lần này… sắp được.
“Nói đến đây, lúc nào cô mới rời khỏi Thiên Nghệ?” Hàn Vũ Phàm chen vào giữa hai người, nghiêm túc hỏi Đường Ninh: “Tinh Thời Đại đã cạnh tranh bất chấp thủ đoạn như vậy, tại sao cô… còn chưa rời đi? Cảm thấy trả thù tôi chưa đủ sao?”
“Vì tôi muốn nhìn xem xem anh còn có chút nhân tính nào không…” Nói xong, Đường Ninh lên xe thể thao chị Long đã mở cửa, rời đi trước đám người, mà giờ khắc này, Hàn Nhược Tuyết chú ý tới Mặc Vũ Nhu lần nữa, nhìn kỹ biểu tình của cô ta.
“Sao tối nay em yên lặng như vậy?”
“Không thoải mái lắm.” Sắc mặt Mặc Vũ Nhu hơi tái nhợt trả lời, đang có thai mà vụng trộm cùng người khác, sao có thể không mệt?
“Vậy mau về nghỉ ngơi.” Hàn Nhược Tuyết nói với hai người: “Sắp tới lễ trao giải, không thể có bất kỳ sơ suất gì vào lúc nào, không nên đến bệnh viện, mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Em biết rồi, chị Nhược Tuyết…”
Đều nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu không ngày mai làm sao có thể có tinh thần xem vở kịch đặc sắc?
…
Đêm khuya, Khải Duyệt Đế Cảnh.
Đường Ninh và Mặc Đình cũng không chung đường, vì tiệc rượu kết thúc, bốn phương tám hướng đều là nghệ sĩ, chó săn cũng vô cùng dày đặc, vì tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết, hai người chia binh hai đường về nhà.
Đường Ninh đi đường ngắn hơn, nên về tới trước, đến khi Mặc Đình vào nhà, cô lập tức đưa đồ mặc ở nhà cho Mặc Đình, bảo anh thay đồ trước, có thể thư thái hơn, lại chuẩn bị canh giải rượu cho anh, vừa rồi nhất định uống không ít.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến ánh mắt anh trong tiệc rượu kỳ quái như vậy…” Đường Ninh khẽ hỏi Mặc Đình, muốn làm giảm sự khó chịu của anh.
“Em nói sao?” Mặc Đình kéo cô ngồi xuống sofa, sau đó giao cho Đường Ninh một đoạn ghi âm và video.
Đường Ninh hơi nghi ngờ, nhưng sau khi xem, vẻ mặt cô bình tĩnh, chỉ nhịn không cười lạnh: “Xem ra Hàn Nhược Tuyết vẫn có chút thủ đoạn.”
“Chỉ tiếc không dùng cho chính đạo.” Mặc Đình khẽ vuốt mái tóc đen của Đường Ninh, nói: “Chuyện này, em đừng nhúng tay, nếu liên quan đến anh, vậy anh chỉ có thể không khách sáo…”
Đường Ninh hiểu ý của Mặc Đình, thật ra anh đã chờ cơ hội này rất lâu, bây giờ là anh nắm giữ quyền chủ động, vậy thì bắt đầu từ giờ khắc này, mạng của Hàn Nhược Tuyết không phải của chính cô ta nữa.
“Nếu lấy được chứng cứ, tại sao còn tức giận? Em đã bị gài bẫy nhiều lần, chẳng lẽ anh cho rằng em còn để ý nhiều hơn hay ít đi một lần sao?”
Mặc Đình hít sâu, ấn đầu Đường Ninh sâu vào trong ngực.
“Anh tức giận chỉ vì đau lòng em, nhưng cũng may, anh có năng lực bảo vệ em.”
Đường Ninh bình tĩnh ôm eo Mặc Đình, cố gắng hút lấy mùi hương dễ ngửi trên người anh, sau đó lấy điện thoại ra, cho Mặc Đình xem tấm hình bọn họ chụp chung hồi tối: “Như vậy có giống hình cưới không?”
“Ừ, vợ anh rất đẹp.” Ánh mắt Mặc Đình nhu hòa một ít.
Anh biết Đường Ninh không muốn anh phiền lòng, nên bản thân bị hãm hại cũng không để lộ ra ủy khuất…
Nếu có lá gan khiến Đường Ninh cực khổ như vậy.
Ngày mai, anh sẽ trả lại cho Hàn Nhược Tuyết trăm lần ngàn lần.
/110
|