Chương 51: Ném đi đâu?
Tiếng nhấc đai lưng lên sàn sạt, khiến người khác không khỏi mặt đỏ tim đập.
Khi bàn tay chạm đến luồng mềm mại kia, cũng không muốn buông ra.
Hai người đều tận lực ngăn chặn cảm xúc đó, nhưng Liên Thập Cửu vẫn không chịu nằm quy củ, cuối cùng khó chịu, vẫn là hắn.
Sau một trận thân mật, hắn nỉ non bên tai nàng.
“Sơ Nhị,... Nếu không chúng ta quăng Liên Tiểu Thú ra ngoài đi?”
“Nói bừa! Tối lửa tắt đèn có thể ném hài tử đi đâu?”
Liên Tiểu Gia hơi trầm ngâm.
“... Sang bên cạnh, trời sáng lại nhặt về được.”
Nói xong, chính hắn cũng thở dài, đứng dậy uống một chén trà lạnh to.
Vốn dĩ, Liên Thập Cửu mang theo nhi tử là để chắn đào hoa cho mình, nào biết đâu rằng ‘hoa nhà mình’ cũng bị chắn luôn.
Ninh Sơ Nhị hiếm khi thấy hắn ủ rũ cụp đuôi như vậy, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Lại cảm thấy bộ dáng trẻ con này đặc biệt làm người ta đau, duỗi tay túm góc áo hắn.
“Định ngồi như vậy cả đêm à? Mau lên ngủ một chút đi.”
Từ sau khi Tiểu Thú lớn lên, ba người bọn họ thật sự đã lâu không ngủ cùng nhau.
Loại cảm giác này rất vi diệu, có một loại ấm áp tràn ngập đáy lòng.
Nhưng mà thời điểm Ninh Sơ Nhị tràn ngập trong cảm giác ấm áp, Liên Tiểu Gia cực gây mất hứng nói câu.
“Ta lại tính làm một đêm, nàng thật sự không cần quăng hài tử ra ngoài sao?”
Đáng thương cho Liên Tiểu Thú yêu thương cha ruột của mình, nhưng đối phương lại chỉ nghĩ làm thế nào để quăng mình ra ngoài.
Nếu không phải bên ngoài có không ít tai mắt triều đình, tránh dính thị phi, Liên đại nhân sợ là muốn mang Ninh Sơ Nhị ra ngoài ‘thuê phòng’.
Ninh Sơ Nhị trừng mắt châu xem hắn.
“Suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.”
Liên Tiểu Gia cũng không thoải mái, cà lơ phất phơ nhướng mày.
“Của ta ta không thể dùng?”
Ninh Sơ Nhị không còn lời gì để nói.
Nàng muốn nói, từ khi ký vào thư hòa li đã bắt đầu không phải của chàng. Nhưng nếu nói lời này ra, tự mình cũng cảm thấy quá đả thương người khác, chỉ vén tung mành, đáp lại.
“... Ngủ hay không thì tùy!”
Không nhìn thấy, Liên Thập Cửu bởi vì lời này mà nhấp khóe môi.
Người này không thể nói chuyện bình thường, cứ thích thăm dò tâm tư người khác.
Ninh Sơ Nhị nói một câu như vậy, trong lòng Liên Thập Cửu thấy thoải mái, cảm thấy đồ vô lương tâm này còn biết mình là của ai.
Lần sau lại muốn ngủ, không cần phải khách khí.
Đáng tiếc Ninh Sơ Nhị nào nghĩ nhiều đến tâm tư này của hắn, được một lúc cảm giác có người nằm lên đây.
Liên Thập Cửu mang theo chút lạnh lẽo dựa vào người nàng, trên mặt còn cố ý bưng một chút khó xử.
“Tính tình của nàng càng ngày càng lớn, coi ta là thủ hạ của nàng, là tiểu quan không có đầu óc.”
Cứ như Ninh Sơ Nhị khi dễ hắn vậy.
“Ta không có, chỉ là chàng luôn...”
“Sơ Nhị, ta cảm thấy nàng nên biết, ta có phải nam nhân bình thường hay không.”
Ninh Sơ Nhị cảm thấy mặt mình có chút nóng, cũng không dám nói tiếp, chỉ lẳng lặng kéo chăn bông đắp lên người.
Thật sự không phải do nhị cô nương ngốc chúng ta, mà là ‘chồng trước’ cao minh hơn một bậc. Hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, cái tốc độ biến đen này không ai có thể đuổi kịp.
Cảm giác ngủ say giấc này, Ninh Sơ Nhị lâu lắm rồi chưa ngủ thoải mái như vậy.
Khi những tia nắng đầu tiên hắt vào song cửa sổ, nam nhân cùng hài tử của nàng đều ở bên cạnh. Cảm giác ấm áp như tháng ba đầu xuân này, từ khi nàng bước ra khỏi cửa lớn Liên phủ đã không còn hy vọng xa vời này.
Liên Tiểu Thú mở đôi mắt buồn ngủ, cái tay béo xoa đôi mắt, nãi thanh nãi khí gọi một tiếng “Nương.”
Sau đó bò qua người Liên Thập Cửu, mềm mại gọi một tiếng “Cha.”
Làm cho mùa đông rét đậm sáng bừng hẳn lên.
Người hầu ngoài cửa đã chuẩn bị nước ấm rửa mặt, nàng hiếm khi giống một nữ nhân, mặc quần áo vấn tóc cho bọn họ.
Phụ tử hai người rất ngoan, lẳng lặng ngồi ở trên giường nhìn nàng thu xếp, đến lượt ai, thì đứng dậy để nàng mặc.
Hết thảy đều tốt đẹp, cho đến khi giọng nói hứng thú bừng bừng ở ngoài phòng vang lên.
“Sơ Nhị, ta nghe nói ở chợ có tào phớ làm đặc biệt ngon, ta dẫn muội đi ăn.”
Đúng là giọng của Phong Sầm Phong đại cốc chủ.
Ninh Sơ Nhị cứng đờ.
Nếu nói lúc này nhất định phải có một người đến gõ cửa, có thể là Đông Quan, có thể là Trình Nguyên, thậm chí là bà bà trước cũng không sao, chỉ cần không phải là Phong Sầm.
Nhưng người đã đến, hơn nữa còn đứng ở ngoài cửa, nên làm như thế nào?
Tất nhiên là phải giả ngốc.
Ninh Sơ Nhị xác thật định làm như vậy, nhưng Liên Tiểu Thú vô cùng ghét bỏ nói với người ngoài.
“Ngươi đi đi, nương còn phải chải đầu cho ta.”
Hắn ghét nhất thúc thúc quái lông mày, đến bây giờ nhớ đến bánh bao xanh trên đầu vẫn thấy đau.
Ngoài phòng, Phong Sầm nghe thấy giọng Liên Tiểu Thú cũng ngẩn ra, nhíu mày nói.
“Sơ Nhị, muội ngủ cùng cái đồ quỷ sứ kia? Chúng ta đi ăn tào phớ, không dẫn theo hắn được không?”
Ninh Sơ Nhị cảm thấy, Phong Sầm thật sự rất thuần lương đáng yêu.
Đổi thành nam nhân khác, cho dù không thích Tiểu Thú cũng sẽ giả vờ yêu thích.
Mặt tiểu gia hỏa quả nhiên không vui, cúi đầu nghịch ngón tay.
“Người ta mới không muốn ăn với ngươi, nếu ngươi lại nói ta, ta sẽ bảo cha ta đánh ngươi.”
Nếu nói trước mặt Phong Sầm, Liên Thập Cửu chính là điểm hắn kiêng kị nhất, ai đụng vào sẽ gặp xui xẻo, cho dù là hài tử nói cách một cánh cửa cũng vậy.
Cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không, quạt xếp mở ra lộ một hàng băng châm bén nhọn.
“Ngươi cảm thấy cha ngươi đánh được ta sao? Kẻ chỉ biết cầm bút viết văn, có bản lĩnh thì bảo Chiêu Tài Tiến Bảo lăn xa một chút thử xem.”
Mỗi lần Liên Thập Cửu đều sai người ném hắn càng xa càng tốt, lần trước Chiêu Tài còn nhét hắn vào bao tải buộc trên xe ngựa, rồi kéo đến Bình Xương thôn cách đó mấy dặm.
“Động một chút lại tìm người đánh ta, sao không tự mình đánh? Hành vi tiểu nhân.”
Liên Tiểu Thú dù sao cũng là hài tử, bị trách móc một hồi, lập tức bĩu môi, căm giận nắm chặt tay.
“Ngươi có bản lĩnh, cũng tìm Chiêu Tài thúc thúc giúp ngươi đi. Ngươi chính là người xấu, khi dễ tiểu hài tử cùng nữ nhân.”
Tiểu hài tử ở chỗ này, đương nhiên là chỉ bản nhân hắn. Còn nữ nhân sao, khụ...
Trình Nguyên huyện chúa còn chưa trang điểm đâu ~
Phong đại cốc chủ sống hơn hai mươi năm, đối với việc khi dễ người khác chưa bao giờ để ý là tiểu hài tử hay nữ nhân, cho nên căn bản không coi trọng câu nói này.
Chỉ phe phẩy quạt giấy trong tay nói với Ninh Sơ Nhị.
“Muôị mở cửa ra đi, bên ngoài đang nắng ấm, nếu phải mang theo con chồng trước cũng được.”
Sau đó hô hai tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng bên trong trả lời.
Lúc đó Ninh Sơ Nhị cũng đang rối rắm, không biết giải thích tình huống hiện tại cho Phong Sầm như thế nào.
Không phải lo lắng hắn hiểu lầm cái gì, chỉ là... Tóm lại là chuyện sẽ lộn xộn.
Đúng vào lúc này, nhi tử mềm mại đáng yêu của nàng ấp úng hỏi; “Cha, con chồng trước là gì?”
Liên Tiểu Gia không chút để ý gõ bàn hai cái.
“Giống như Phong thúc thúc của con, bám người ăn trực, lại không chịu trả bạc.”
Tiếng đập cửa ngoài phòng, đột nhiên im bặt.
Trong lòng Ninh Sơ Nhị nói câu, xong rồi.
Nháy mắt thấy cánh cửa gỗ khắc hoa kia bị chưởng lực đánh vỡ, chia năm xẻ bảy, sau đó là gương mặt xanh mét của Phong cốc chủ.
Dưới tức giận, toàn bộ tầm mắt đều tập trung vào nam nhân đang tự tại uống trà ở trong phòng.
“Ngươi mới vừa nói, ai ăn cơm không trả bạc?”
Liên Tiểu Gia nhàn nhạt liếc hắn.
“Phong cốc chủ cho rằng, trong chúng ta trừ các hạ bên ngoài, còn ai vào đây ăn cơm bá vương (ăn cơm không trả tiền), còn phải cần người khác chuộc về?”
Tiếng nhấc đai lưng lên sàn sạt, khiến người khác không khỏi mặt đỏ tim đập.
Khi bàn tay chạm đến luồng mềm mại kia, cũng không muốn buông ra.
Hai người đều tận lực ngăn chặn cảm xúc đó, nhưng Liên Thập Cửu vẫn không chịu nằm quy củ, cuối cùng khó chịu, vẫn là hắn.
Sau một trận thân mật, hắn nỉ non bên tai nàng.
“Sơ Nhị,... Nếu không chúng ta quăng Liên Tiểu Thú ra ngoài đi?”
“Nói bừa! Tối lửa tắt đèn có thể ném hài tử đi đâu?”
Liên Tiểu Gia hơi trầm ngâm.
“... Sang bên cạnh, trời sáng lại nhặt về được.”
Nói xong, chính hắn cũng thở dài, đứng dậy uống một chén trà lạnh to.
Vốn dĩ, Liên Thập Cửu mang theo nhi tử là để chắn đào hoa cho mình, nào biết đâu rằng ‘hoa nhà mình’ cũng bị chắn luôn.
Ninh Sơ Nhị hiếm khi thấy hắn ủ rũ cụp đuôi như vậy, thật sự có chút dở khóc dở cười.
Lại cảm thấy bộ dáng trẻ con này đặc biệt làm người ta đau, duỗi tay túm góc áo hắn.
“Định ngồi như vậy cả đêm à? Mau lên ngủ một chút đi.”
Từ sau khi Tiểu Thú lớn lên, ba người bọn họ thật sự đã lâu không ngủ cùng nhau.
Loại cảm giác này rất vi diệu, có một loại ấm áp tràn ngập đáy lòng.
Nhưng mà thời điểm Ninh Sơ Nhị tràn ngập trong cảm giác ấm áp, Liên Tiểu Gia cực gây mất hứng nói câu.
“Ta lại tính làm một đêm, nàng thật sự không cần quăng hài tử ra ngoài sao?”
Đáng thương cho Liên Tiểu Thú yêu thương cha ruột của mình, nhưng đối phương lại chỉ nghĩ làm thế nào để quăng mình ra ngoài.
Nếu không phải bên ngoài có không ít tai mắt triều đình, tránh dính thị phi, Liên đại nhân sợ là muốn mang Ninh Sơ Nhị ra ngoài ‘thuê phòng’.
Ninh Sơ Nhị trừng mắt châu xem hắn.
“Suốt ngày nghĩ đến chuyện đó.”
Liên Tiểu Gia cũng không thoải mái, cà lơ phất phơ nhướng mày.
“Của ta ta không thể dùng?”
Ninh Sơ Nhị không còn lời gì để nói.
Nàng muốn nói, từ khi ký vào thư hòa li đã bắt đầu không phải của chàng. Nhưng nếu nói lời này ra, tự mình cũng cảm thấy quá đả thương người khác, chỉ vén tung mành, đáp lại.
“... Ngủ hay không thì tùy!”
Không nhìn thấy, Liên Thập Cửu bởi vì lời này mà nhấp khóe môi.
Người này không thể nói chuyện bình thường, cứ thích thăm dò tâm tư người khác.
Ninh Sơ Nhị nói một câu như vậy, trong lòng Liên Thập Cửu thấy thoải mái, cảm thấy đồ vô lương tâm này còn biết mình là của ai.
Lần sau lại muốn ngủ, không cần phải khách khí.
Đáng tiếc Ninh Sơ Nhị nào nghĩ nhiều đến tâm tư này của hắn, được một lúc cảm giác có người nằm lên đây.
Liên Thập Cửu mang theo chút lạnh lẽo dựa vào người nàng, trên mặt còn cố ý bưng một chút khó xử.
“Tính tình của nàng càng ngày càng lớn, coi ta là thủ hạ của nàng, là tiểu quan không có đầu óc.”
Cứ như Ninh Sơ Nhị khi dễ hắn vậy.
“Ta không có, chỉ là chàng luôn...”
“Sơ Nhị, ta cảm thấy nàng nên biết, ta có phải nam nhân bình thường hay không.”
Ninh Sơ Nhị cảm thấy mặt mình có chút nóng, cũng không dám nói tiếp, chỉ lẳng lặng kéo chăn bông đắp lên người.
Thật sự không phải do nhị cô nương ngốc chúng ta, mà là ‘chồng trước’ cao minh hơn một bậc. Hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, cái tốc độ biến đen này không ai có thể đuổi kịp.
Cảm giác ngủ say giấc này, Ninh Sơ Nhị lâu lắm rồi chưa ngủ thoải mái như vậy.
Khi những tia nắng đầu tiên hắt vào song cửa sổ, nam nhân cùng hài tử của nàng đều ở bên cạnh. Cảm giác ấm áp như tháng ba đầu xuân này, từ khi nàng bước ra khỏi cửa lớn Liên phủ đã không còn hy vọng xa vời này.
Liên Tiểu Thú mở đôi mắt buồn ngủ, cái tay béo xoa đôi mắt, nãi thanh nãi khí gọi một tiếng “Nương.”
Sau đó bò qua người Liên Thập Cửu, mềm mại gọi một tiếng “Cha.”
Làm cho mùa đông rét đậm sáng bừng hẳn lên.
Người hầu ngoài cửa đã chuẩn bị nước ấm rửa mặt, nàng hiếm khi giống một nữ nhân, mặc quần áo vấn tóc cho bọn họ.
Phụ tử hai người rất ngoan, lẳng lặng ngồi ở trên giường nhìn nàng thu xếp, đến lượt ai, thì đứng dậy để nàng mặc.
Hết thảy đều tốt đẹp, cho đến khi giọng nói hứng thú bừng bừng ở ngoài phòng vang lên.
“Sơ Nhị, ta nghe nói ở chợ có tào phớ làm đặc biệt ngon, ta dẫn muội đi ăn.”
Đúng là giọng của Phong Sầm Phong đại cốc chủ.
Ninh Sơ Nhị cứng đờ.
Nếu nói lúc này nhất định phải có một người đến gõ cửa, có thể là Đông Quan, có thể là Trình Nguyên, thậm chí là bà bà trước cũng không sao, chỉ cần không phải là Phong Sầm.
Nhưng người đã đến, hơn nữa còn đứng ở ngoài cửa, nên làm như thế nào?
Tất nhiên là phải giả ngốc.
Ninh Sơ Nhị xác thật định làm như vậy, nhưng Liên Tiểu Thú vô cùng ghét bỏ nói với người ngoài.
“Ngươi đi đi, nương còn phải chải đầu cho ta.”
Hắn ghét nhất thúc thúc quái lông mày, đến bây giờ nhớ đến bánh bao xanh trên đầu vẫn thấy đau.
Ngoài phòng, Phong Sầm nghe thấy giọng Liên Tiểu Thú cũng ngẩn ra, nhíu mày nói.
“Sơ Nhị, muội ngủ cùng cái đồ quỷ sứ kia? Chúng ta đi ăn tào phớ, không dẫn theo hắn được không?”
Ninh Sơ Nhị cảm thấy, Phong Sầm thật sự rất thuần lương đáng yêu.
Đổi thành nam nhân khác, cho dù không thích Tiểu Thú cũng sẽ giả vờ yêu thích.
Mặt tiểu gia hỏa quả nhiên không vui, cúi đầu nghịch ngón tay.
“Người ta mới không muốn ăn với ngươi, nếu ngươi lại nói ta, ta sẽ bảo cha ta đánh ngươi.”
Nếu nói trước mặt Phong Sầm, Liên Thập Cửu chính là điểm hắn kiêng kị nhất, ai đụng vào sẽ gặp xui xẻo, cho dù là hài tử nói cách một cánh cửa cũng vậy.
Cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không, quạt xếp mở ra lộ một hàng băng châm bén nhọn.
“Ngươi cảm thấy cha ngươi đánh được ta sao? Kẻ chỉ biết cầm bút viết văn, có bản lĩnh thì bảo Chiêu Tài Tiến Bảo lăn xa một chút thử xem.”
Mỗi lần Liên Thập Cửu đều sai người ném hắn càng xa càng tốt, lần trước Chiêu Tài còn nhét hắn vào bao tải buộc trên xe ngựa, rồi kéo đến Bình Xương thôn cách đó mấy dặm.
“Động một chút lại tìm người đánh ta, sao không tự mình đánh? Hành vi tiểu nhân.”
Liên Tiểu Thú dù sao cũng là hài tử, bị trách móc một hồi, lập tức bĩu môi, căm giận nắm chặt tay.
“Ngươi có bản lĩnh, cũng tìm Chiêu Tài thúc thúc giúp ngươi đi. Ngươi chính là người xấu, khi dễ tiểu hài tử cùng nữ nhân.”
Tiểu hài tử ở chỗ này, đương nhiên là chỉ bản nhân hắn. Còn nữ nhân sao, khụ...
Trình Nguyên huyện chúa còn chưa trang điểm đâu ~
Phong đại cốc chủ sống hơn hai mươi năm, đối với việc khi dễ người khác chưa bao giờ để ý là tiểu hài tử hay nữ nhân, cho nên căn bản không coi trọng câu nói này.
Chỉ phe phẩy quạt giấy trong tay nói với Ninh Sơ Nhị.
“Muôị mở cửa ra đi, bên ngoài đang nắng ấm, nếu phải mang theo con chồng trước cũng được.”
Sau đó hô hai tiếng, nhưng không nghe thấy tiếng bên trong trả lời.
Lúc đó Ninh Sơ Nhị cũng đang rối rắm, không biết giải thích tình huống hiện tại cho Phong Sầm như thế nào.
Không phải lo lắng hắn hiểu lầm cái gì, chỉ là... Tóm lại là chuyện sẽ lộn xộn.
Đúng vào lúc này, nhi tử mềm mại đáng yêu của nàng ấp úng hỏi; “Cha, con chồng trước là gì?”
Liên Tiểu Gia không chút để ý gõ bàn hai cái.
“Giống như Phong thúc thúc của con, bám người ăn trực, lại không chịu trả bạc.”
Tiếng đập cửa ngoài phòng, đột nhiên im bặt.
Trong lòng Ninh Sơ Nhị nói câu, xong rồi.
Nháy mắt thấy cánh cửa gỗ khắc hoa kia bị chưởng lực đánh vỡ, chia năm xẻ bảy, sau đó là gương mặt xanh mét của Phong cốc chủ.
Dưới tức giận, toàn bộ tầm mắt đều tập trung vào nam nhân đang tự tại uống trà ở trong phòng.
“Ngươi mới vừa nói, ai ăn cơm không trả bạc?”
Liên Tiểu Gia nhàn nhạt liếc hắn.
“Phong cốc chủ cho rằng, trong chúng ta trừ các hạ bên ngoài, còn ai vào đây ăn cơm bá vương (ăn cơm không trả tiền), còn phải cần người khác chuộc về?”
/91
|