“Ngươi là đồ ngốc à? Như vậy cũng có thể ngủ.”.
Vẫn còn nhớ rõ bên hồ hoa sen, hai người lúc mới gặp cười như không cười trêu chọc nhau.
Lá sen nhẹ nhàng lay động, nàng mông lung nhớ rõ là mình đến tìm ca ca, nhưng lại vô tình ngủ quên trên chiếc thuyền nhỏ cập bờ.
Thiếu niên công tử, tuấn mỹ như hoa sen, mặt mày đẹp đẽ như vậy, ngồi xếp bằng bên cạnh thuyền. Một thân áo lam nhạt thẳng tắp, có chút khí chất nho sinh, trong tay cầm bầu rượu, vài phần tự tại tùy ý.
Nàng theo bản năng cúi đầu, quật cường nhìn chằm chằm bông hoa súng cách đó không xa.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, công tử nếu thấy ta ngủ, hẳn nên tự mình rời đi.”
Hắn buồn cười nhìn nàng, nâng bầu rượu lên nhấp một ngụm.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Địa giới này, là hồ sen gần Hồng lâu nhất, người uống say người, thường sẽ đến nơi này tỉnh rượu.”
Nàng bị dọa mạnh, lúc này mới hiểu được mình ngủ ở một nơi như vậy có bao nhiêu nguy hiểm.
Bên tai là tiếng cười khẽ trầm thấp.
“Sợ?”
Nàng ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện người ra vào hơn một trượng xung quanh đều vòng vèo mà đi, không dám đặt chân đến nơi này một phân.
Là bởi vì hắn sao?
Ninh Sơ Nhị không biết nam tử trước mặt này là ai, chỉ ẩn ẩn cảm thấy người kia toàn thân khí phái không giống công tử nhà bình thường.
“Đa tạ.”
Nàng nhỏ giọng nói một câu.
Hắn thế nhưng đến gần nàng hơn, hơi nóng thở ra như có như không phả vào mặt nàng.
“Không sợ ta là người xấu sao?”
Phản ứng của Ninh Sơ Nhị, lại làm hắn bật cười.
“Ngươi không phải đến tránh quấy rầy sao?”
Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu, nhưng khi nghiêng người lại gần, trong miệng chỉ có hương trà nhàn nhạt.
“Ở trong này, hẳn là Lư Sơn Vân Vũ?”
Hắn cười lớn, lắc bầu rượu hai lần.
“Cũng là người thức thời, không uổng công ta bồi ngươi chịu gió thổi này nửa ngày..... Lần sau đừng ngủ như vậy, bên ngoài nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều.”
Nàng không biết tại sao có chút không được tự nhiên, lung tung hành lễ rồi chạy mất.
Khi gặp lại, nàng mặc triều phục thay ca ca đến thay ca ở Khâm Thiên Giám.
Thấy hắn chậm rãi đi qua một đám triều thần vây quanh.
Nàng bị dọa nhảy dựng, cúi đầu thật thấp hành lễ với hắn, hắn cực kỳ ôn nhuận đáp lễ, hoàn toàn không còn bộ dáng lười nhác ngày ấy.
Nàng tưởng rằng hắn không nhận ra nàng, nhưng trong lúc mọi người lơ đãng, nghe thấy hắn nói nhỏ.
“Quả nhiên là kẻ ngốc.”
Nàng hoảng loạn giương mắt, hắn đã sớm quay đầu đi.
“Giả phượng hư hoàng, tương lai ngươi, sợ là phải tìm người thông minh để gả mới tốt.”
Trong suốt những năm qua, vẫn là hắn cùng nàng như cũ, quá khứ vẫn rõ ràng trước mắt như cũ, nhưng chỉ có thể hóa thành nụ cười chua xót nơi khóe miệng.
Không có dũng khí cầm lấy, lại vô lực buông xuống.
Vào một ngày gió lạnh, một trận tuyết lớn bất ngờ bao phủ toàn bộ mái của Khâm Thiên Giám.
Vào mùa không có quý nhân phù trợ, những nơi như Quan tinh đài khẳng định là không thể trèo lên. Hợp lại thành một nhóm, uống hai ngụm trà nóng là chuyện thường làm vào lúc này.
Nhưng hôm nay ở Khâm Thiên Giám, lại náo nhiệt khác thường.
“Ngài cảm thấy cứ trốn tránh như vậy là có thể xong việc sao?”
“Hôm nay Giám chính đại nhân đến chỗ chúng ta không dưới bốn năm lần, nếu ngài không đến Tàng Thư Các lấy sách, e rằng sẽ phiền phức.”
“Nói câu không sợ ngài bực, muội muội ngài không phải từng thành thân với Liên đại nhân sao? Hiện giờ đã như thế này..., chi bằng bảo nàng đến Liên phủ cầu chút thuận lợi.”
Trong một góc nhỏ hẹp, có một cây cổ thụ cong queo cạnh lỗ chó. Cành khô héo úa, chất thành đống cao như một tòa núi giả, vừa lúc trở thành nơi ẩn náu của một người.
Ninh Sơ Nhị khoanh chân ngồi xếp bằng dưới tàng cây nghe cấp dưới oán giận, vẫn đạm nhiên.
“Không phải Thu Quan đi chống đỡ sao, một chốc một lát cũng không tìm tới đây, các ngươi nếu nhàn rỗi không có việc gì không bằng khắc củ cải cùng ta.”
Chính là người lớn tuổi nhất trong ngũ quan, ưu điểm lớn nhất chính là nghễnh ngãng. Chỉ cần không đến giờ cơm, có thể nói hươu nói vượn cùng ngươi cả ngày.
“Nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục như vậy.”
Xuân Quan cau mày đi hai bước.
“Ngài ném quan ấn, chúng ta đều thành người bao che, tội danh cũng không nhẹ đâu. Ngài để cho muội muội ngài...”
“Cho nên ta không phải ta đang khắc sao?!”
Ninh Sơ Nhị cũng có chút buồn bực.
“Vợ trước” cũng có khí tiết,được không? Người có không bạc, chạy đến trước mặt “chồng trước” đứng lưng cũng không thể đứng thẳng.
Hơn nữa.
“Liên Thập Cửu là người có thể làm nũng là xong việc sao, ta cũng chẳng đến nỗi phải ra vẻ đáng thương đi mượn bạc mọi người?”
Hai ngày trước, nàng Hình Bộ cũng chạy, Lễ Bộ cũng đi, phàm là người có thể mượn bạc, đều mặt dày dạo qua một vòng, cuối cùng cũng chỉ đổi tiền mua một bao tải củ cải.
“Các ngươi nhìn xem, cái này không phải có mấy phần giống nhau sao?”
Quan ấn dưới lục phẩm, đều được làm bằng đồng. Nàng không có lá gan chạy đến thiết phô (tiệm rèn sắt) làm giả tạo, chỉ có thể dùng củ cải khắc ra góc cạnh, dù sao đều là ấn trên công văn, nếu không nhìn kỹ, hẳn có thể lừa dối qua ải.
Mấy tên quan chính lại không có một ai nhìn nàng, mắt thấy sắc trời dần tối, bọn họ dường như đã hẹn trước, trực tiếp lôi kéo nàng đứng ở cửa liệt thành.
Đây là con đường mà các triều thần nhất định phải đi qua, trước đó Ninh Sơ Nhị không để ý gì, cho đến khi nhìn thấy chiếc kiệu nhỏ của Liên phủ mới hiểu được ý tứ.
“Các ngươi làm gì đấy? Mau buông tay, đây là muốn tạo phản?! Chọc giận bản quan, ta sẽ đi tặng lễ cho giám chính đại nhân, để hắn cách chức toàn bộ các ngươi.... Này! Đừng đẩy ta...”
Ninh Sơ Nhị gần như bị quăng ra ngoài, hoàn mỹ chó ăn cứt, thuyết minh rất trọn vẹn.
Tuyết rơi dày như núi, có một chữ “người” vặn vẹo bị ném ra ngoài.
Nàng nghe thấy mấy tên quan chính mồm năm miệng mười đàm luận.
“Có phải ném quá độc ác hay không?”
“Không có việc gì, đại nhân không phải ngã sấp mặt sao? Chỗ đó da dày nhất.”
“Hắn không chịu kêu muội muội hắn đến, chỉ có thể chính mình quăng hắn ngã thê lương một chút, sau này cũng có thể cầu tình với Liên đại nhân.”
“Đã sớm nói, nên bới đầu bù tóc rối càng tốt hơn.”
“Đúng vậy.”
Đám người này, đúng là chân ngoài dài hơn chân trong!!
Ninh gia Tiểu Nhị nắm chặt củ cải còn chưa khắc xong, âm thầm thề, nếu nàng hôm nay không chết, nhất định phải để bốn kẻ này đông lạnh thành người tuyết đứng ở cửa Khâm Thiên Giám.
“Đại nhân, hình như có người ở đây.”
Tiếng bước chân từ xa tới gần truyền đến, Ninh Sơ Nhị nghe thấy là tiếng người hầu Chiêu Tài bên cạnh Liên Thập Cửu, ngọn lửa nhỏ vừa mới bùng lên, lại lập tức tắt ngấm, cuống quít áp mặt xuống.
Tiếng vang kẽo kẹt của ủng dẫm lên tuyết đọng giống như một loại lăng trì, tra tấn lục phủ ngũ tạng đang cựa quậy của nàng, người nọ lại cứ chậm rì rì đi từng bước chân.
“Đại nhân, bộ quan phục này hình như là...”
“Chôn đi?”
“...?!”
Chiêu Tài nhìn thân ảnh kia rõ ràng là tiền phu nhân nhà hắn.
“Chôn...”
“Đúng vậy.”
Liên Tiểu Gia chắp tay cầm lò sửa, rạng rỡ liếc mắt nhìn một cái.
“Không phải chết rồi sao? Vậy thì chôn đi.”
Vẫn còn nhớ rõ bên hồ hoa sen, hai người lúc mới gặp cười như không cười trêu chọc nhau.
Lá sen nhẹ nhàng lay động, nàng mông lung nhớ rõ là mình đến tìm ca ca, nhưng lại vô tình ngủ quên trên chiếc thuyền nhỏ cập bờ.
Thiếu niên công tử, tuấn mỹ như hoa sen, mặt mày đẹp đẽ như vậy, ngồi xếp bằng bên cạnh thuyền. Một thân áo lam nhạt thẳng tắp, có chút khí chất nho sinh, trong tay cầm bầu rượu, vài phần tự tại tùy ý.
Nàng theo bản năng cúi đầu, quật cường nhìn chằm chằm bông hoa súng cách đó không xa.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, công tử nếu thấy ta ngủ, hẳn nên tự mình rời đi.”
Hắn buồn cười nhìn nàng, nâng bầu rượu lên nhấp một ngụm.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Địa giới này, là hồ sen gần Hồng lâu nhất, người uống say người, thường sẽ đến nơi này tỉnh rượu.”
Nàng bị dọa mạnh, lúc này mới hiểu được mình ngủ ở một nơi như vậy có bao nhiêu nguy hiểm.
Bên tai là tiếng cười khẽ trầm thấp.
“Sợ?”
Nàng ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện người ra vào hơn một trượng xung quanh đều vòng vèo mà đi, không dám đặt chân đến nơi này một phân.
Là bởi vì hắn sao?
Ninh Sơ Nhị không biết nam tử trước mặt này là ai, chỉ ẩn ẩn cảm thấy người kia toàn thân khí phái không giống công tử nhà bình thường.
“Đa tạ.”
Nàng nhỏ giọng nói một câu.
Hắn thế nhưng đến gần nàng hơn, hơi nóng thở ra như có như không phả vào mặt nàng.
“Không sợ ta là người xấu sao?”
Phản ứng của Ninh Sơ Nhị, lại làm hắn bật cười.
“Ngươi không phải đến tránh quấy rầy sao?”
Trên người hắn thoang thoảng mùi rượu, nhưng khi nghiêng người lại gần, trong miệng chỉ có hương trà nhàn nhạt.
“Ở trong này, hẳn là Lư Sơn Vân Vũ?”
Hắn cười lớn, lắc bầu rượu hai lần.
“Cũng là người thức thời, không uổng công ta bồi ngươi chịu gió thổi này nửa ngày..... Lần sau đừng ngủ như vậy, bên ngoài nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều.”
Nàng không biết tại sao có chút không được tự nhiên, lung tung hành lễ rồi chạy mất.
Khi gặp lại, nàng mặc triều phục thay ca ca đến thay ca ở Khâm Thiên Giám.
Thấy hắn chậm rãi đi qua một đám triều thần vây quanh.
Nàng bị dọa nhảy dựng, cúi đầu thật thấp hành lễ với hắn, hắn cực kỳ ôn nhuận đáp lễ, hoàn toàn không còn bộ dáng lười nhác ngày ấy.
Nàng tưởng rằng hắn không nhận ra nàng, nhưng trong lúc mọi người lơ đãng, nghe thấy hắn nói nhỏ.
“Quả nhiên là kẻ ngốc.”
Nàng hoảng loạn giương mắt, hắn đã sớm quay đầu đi.
“Giả phượng hư hoàng, tương lai ngươi, sợ là phải tìm người thông minh để gả mới tốt.”
Trong suốt những năm qua, vẫn là hắn cùng nàng như cũ, quá khứ vẫn rõ ràng trước mắt như cũ, nhưng chỉ có thể hóa thành nụ cười chua xót nơi khóe miệng.
Không có dũng khí cầm lấy, lại vô lực buông xuống.
Vào một ngày gió lạnh, một trận tuyết lớn bất ngờ bao phủ toàn bộ mái của Khâm Thiên Giám.
Vào mùa không có quý nhân phù trợ, những nơi như Quan tinh đài khẳng định là không thể trèo lên. Hợp lại thành một nhóm, uống hai ngụm trà nóng là chuyện thường làm vào lúc này.
Nhưng hôm nay ở Khâm Thiên Giám, lại náo nhiệt khác thường.
“Ngài cảm thấy cứ trốn tránh như vậy là có thể xong việc sao?”
“Hôm nay Giám chính đại nhân đến chỗ chúng ta không dưới bốn năm lần, nếu ngài không đến Tàng Thư Các lấy sách, e rằng sẽ phiền phức.”
“Nói câu không sợ ngài bực, muội muội ngài không phải từng thành thân với Liên đại nhân sao? Hiện giờ đã như thế này..., chi bằng bảo nàng đến Liên phủ cầu chút thuận lợi.”
Trong một góc nhỏ hẹp, có một cây cổ thụ cong queo cạnh lỗ chó. Cành khô héo úa, chất thành đống cao như một tòa núi giả, vừa lúc trở thành nơi ẩn náu của một người.
Ninh Sơ Nhị khoanh chân ngồi xếp bằng dưới tàng cây nghe cấp dưới oán giận, vẫn đạm nhiên.
“Không phải Thu Quan đi chống đỡ sao, một chốc một lát cũng không tìm tới đây, các ngươi nếu nhàn rỗi không có việc gì không bằng khắc củ cải cùng ta.”
Chính là người lớn tuổi nhất trong ngũ quan, ưu điểm lớn nhất chính là nghễnh ngãng. Chỉ cần không đến giờ cơm, có thể nói hươu nói vượn cùng ngươi cả ngày.
“Nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục như vậy.”
Xuân Quan cau mày đi hai bước.
“Ngài ném quan ấn, chúng ta đều thành người bao che, tội danh cũng không nhẹ đâu. Ngài để cho muội muội ngài...”
“Cho nên ta không phải ta đang khắc sao?!”
Ninh Sơ Nhị cũng có chút buồn bực.
“Vợ trước” cũng có khí tiết,được không? Người có không bạc, chạy đến trước mặt “chồng trước” đứng lưng cũng không thể đứng thẳng.
Hơn nữa.
“Liên Thập Cửu là người có thể làm nũng là xong việc sao, ta cũng chẳng đến nỗi phải ra vẻ đáng thương đi mượn bạc mọi người?”
Hai ngày trước, nàng Hình Bộ cũng chạy, Lễ Bộ cũng đi, phàm là người có thể mượn bạc, đều mặt dày dạo qua một vòng, cuối cùng cũng chỉ đổi tiền mua một bao tải củ cải.
“Các ngươi nhìn xem, cái này không phải có mấy phần giống nhau sao?”
Quan ấn dưới lục phẩm, đều được làm bằng đồng. Nàng không có lá gan chạy đến thiết phô (tiệm rèn sắt) làm giả tạo, chỉ có thể dùng củ cải khắc ra góc cạnh, dù sao đều là ấn trên công văn, nếu không nhìn kỹ, hẳn có thể lừa dối qua ải.
Mấy tên quan chính lại không có một ai nhìn nàng, mắt thấy sắc trời dần tối, bọn họ dường như đã hẹn trước, trực tiếp lôi kéo nàng đứng ở cửa liệt thành.
Đây là con đường mà các triều thần nhất định phải đi qua, trước đó Ninh Sơ Nhị không để ý gì, cho đến khi nhìn thấy chiếc kiệu nhỏ của Liên phủ mới hiểu được ý tứ.
“Các ngươi làm gì đấy? Mau buông tay, đây là muốn tạo phản?! Chọc giận bản quan, ta sẽ đi tặng lễ cho giám chính đại nhân, để hắn cách chức toàn bộ các ngươi.... Này! Đừng đẩy ta...”
Ninh Sơ Nhị gần như bị quăng ra ngoài, hoàn mỹ chó ăn cứt, thuyết minh rất trọn vẹn.
Tuyết rơi dày như núi, có một chữ “người” vặn vẹo bị ném ra ngoài.
Nàng nghe thấy mấy tên quan chính mồm năm miệng mười đàm luận.
“Có phải ném quá độc ác hay không?”
“Không có việc gì, đại nhân không phải ngã sấp mặt sao? Chỗ đó da dày nhất.”
“Hắn không chịu kêu muội muội hắn đến, chỉ có thể chính mình quăng hắn ngã thê lương một chút, sau này cũng có thể cầu tình với Liên đại nhân.”
“Đã sớm nói, nên bới đầu bù tóc rối càng tốt hơn.”
“Đúng vậy.”
Đám người này, đúng là chân ngoài dài hơn chân trong!!
Ninh gia Tiểu Nhị nắm chặt củ cải còn chưa khắc xong, âm thầm thề, nếu nàng hôm nay không chết, nhất định phải để bốn kẻ này đông lạnh thành người tuyết đứng ở cửa Khâm Thiên Giám.
“Đại nhân, hình như có người ở đây.”
Tiếng bước chân từ xa tới gần truyền đến, Ninh Sơ Nhị nghe thấy là tiếng người hầu Chiêu Tài bên cạnh Liên Thập Cửu, ngọn lửa nhỏ vừa mới bùng lên, lại lập tức tắt ngấm, cuống quít áp mặt xuống.
Tiếng vang kẽo kẹt của ủng dẫm lên tuyết đọng giống như một loại lăng trì, tra tấn lục phủ ngũ tạng đang cựa quậy của nàng, người nọ lại cứ chậm rì rì đi từng bước chân.
“Đại nhân, bộ quan phục này hình như là...”
“Chôn đi?”
“...?!”
Chiêu Tài nhìn thân ảnh kia rõ ràng là tiền phu nhân nhà hắn.
“Chôn...”
“Đúng vậy.”
Liên Tiểu Gia chắp tay cầm lò sửa, rạng rỡ liếc mắt nhìn một cái.
“Không phải chết rồi sao? Vậy thì chôn đi.”
/91
|