Trong mắt Trình Nguyên.
Cảnh tượng trước mắt quả là thập phần xuất sắc.
Nép mình ở trong góc, Ninh Sơ Nhị gắt gao ôm chặt quần áo của mình run bần bật, Tần Hoan bởi vì kinh ngạc mà bị dọa khóc, hơn nữa còn có hai ‘nhân chứng’ của Bàng phủ.
Đương nhiên là một tiết mục truyện cười không tệ.
Lời đồn đại trên phố, so với tưởng tượng đáng sợ hơn rất nhiều, kinh động phía trên, Liên Thập Cửu cho dù không muốn cầu nàng, cũng đành phải thấp đầu xuống.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy tình hình bên trong, nàng ta ngạc nhiên, chấn kinh, chỉ muốn hét lớn một tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!!
Góc tường Thanh Trai các, quả nhiên có hai người co rúm nắm chặt quần áo, nhưng lại không phải Ninh Sơ Nhị, cũng không phải Tần Hoan, mà là hai gã sai vặt trong phủ do nàng ta sai đến.
Tiếng kêu kia, quả thật là của Tần Hoan, trong tay còn cầm lá bùa, đai lưng, trống, đang trong trạng thái “trừ tà”.
Hai gã sai vặt kia, bị hắn dồn vào góc tường, cả phòng bị bao phủ bởi những lá bùa bị đốt cháy đen.
Mà Ninh Sơ Nhị, từ đầu đến cuối ngồi trên cái sạp cách đó không xa, khoanh chân cắn hạt dưa.
Trong miệng Tần Hoan vẫn đang niệm khẩu quyết đuổi quỷ trừ tà, ngón tay không ngừng run rẩy, sắc mặt cứng đờ. Mãi đến khi nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa, mới bật khóc òa ra.
Liền thấy hắn sà đến gần Liên Thập Cửu, ôm đùi hắn nói.
“Liên đại nhân, đại nhân nhà chúng ta không bình thường, vô cùng không bình thường. Hạ quan cảm thấy hắn nhất định trúng tà. Hơn nữa vừa rồi lúc đi, hắn còn... Còn...”
Gương mặt thanh tú của Tần Hoan đỏ bừng, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Ngẫm lại một tiểu thư sinh thích sạch sẽ, lại bị dọa đến nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, còn theo bản năng lắc lắc cái trống nhỏ trong tay, thực sự rất thê thảm.
Liên Thập Cửu rất nhẹ nhàng đá văng ra hắn, mỉm cười đi đến gần Ninh Sơ Nhị.
“Đông Quan hầu hạ không tốt sao?”
Nếu không mới có một lúc, đã dọa người ta thành như vậy.
Ninh Sơ Nhị không nhúc nhích, cho đến khi nghiêm túc cắn xong hạt dưa cuối cùng, mới vỗ vỗ tay đứng lên.
Nàng cong đôi mắt hạnh, mặt mày mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn bởi vì hơi nước mờ mịt, mà hơi phiếm hồng.
“Đương nhiên là cảm thấy hắn không tốt, nếu huyện chúa khai ân để ta tắm gội, không bằng... Ngươi hầu hạ ta?”
Lời này không phải có ý trưng cầu, mà là một câu khẳng định.
Để Liên Thập Cửu hầu hạ?! Ngươi cho rằng mình có thân phận gì?
Trình Nguyên nghe xong trừng to tròng mắt, nửa ngày không nói ra lời.
Nhưng chính chủ còn chưa trả lời, không đến lượt nàng ta lên tiếng.
Liên Thập Cửu lười biếng dựa vào cạnh cửa, cười, ngữ khí ngả ngớn nói.
“Ta rất quý.”
“Vậy sao?”
Ninh Sơ Nhị nhướng mày, khóe mắt nhướng lên có ý khiêu khích.
“... Vậy ngươi có chịu hay không?”
“Từ chối thì bất kính.”
Thẳng đến khi hạ nhân thay cánh cửa rách nát bằng một cái mới, Liên Tiểu Gia sắn nhẹ ống tay áo đi vào bên trong. Trình Nguyên còn chưa hiểu người bên trong rốt cuộc là Ninh Sơ Nhất, hay là Ninh Sơ Nhị giả phượng hư loan.
Nếu là Ninh Sơ Nhất, Đông Quan vì sao lại bị dọa thành như vậy.
Nếu người trong đó là Ninh Sơ Nhị!
Nàng ta nắm chặt tay.
Vậy cũng... thật quá không biết xấu hổ!! Thân là nữ tử, ở trước mặt nhiều người như vậy, bảo một nam nhân hầu hạ tắm gội thay quần áo?
Cách một cánh cửa, nàng ta cũng lười giả bộ trước mặt người khác, nhấc chân hung hăng đạp Tần Hoan.
“Đồ vô dụng, có chút việc cũng hầu hạ không tốt, ngươi đã thấy cái gì? Tại sao hoảng loạn thành thế này?”
Đông Quan không nói lời nào, ngồi sụp xuống một góc ở Thanh Trai các, ngây ngốc ôm lấy cái trống nhỏ của mình. Ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt trầm tư.
Trình Nguyên nhìn thấy bộ dạng kém cỏi của hắn liền phát hỏa, lại muốn hỏi hắn, hắn cư nhiên lau mồ hôi trên trán rồi đứng lên, yên lặng rời đi.
Người ở Khâm Thiên Giám, rốt cuộc có biết cái gì gọi là quy củ hay không?!
Trình Nguyên sắc mặt u ám, chỉ hận đầu đầy tức giận không có chỗ nào để ph4t tiết.
Vừa vặn Vân Cẩm cúi đầu dâng cho nàng ta một tách trà nóng để cho nàng ta hạ hỏa, bị nàng ta hất lật đổ, cả mu bàn tay bị bỏng, sưng đỏ một mảng.
Chủ tử phát hỏa, cho dù tức giân vô cớ, giận chó đánh mèo, hạ nhân có giận cũng không dám nói gì.
Đôi tay Vân Cẩm không ngừng run run, bây giờ cũng không dám đứng lên để đi ngâm nước lạnh.
Hạ nhân bên ngoài đều nín thở cúi đầu, chỉ cầu lửa không đốt đến người mình. Ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, Trình Nguyên chưa từ bỏ ý định đền gần cửa gỗ, dán lỗ tai lên cửa.
Đáng tiếc Thanh Trai các được chia làm hai gian nội ngoại, ngoại gian chỉ dùng để thay quần áo nghỉ ngơi, nội gian chỉ bày một bức bình phong thêu chữ tử khí đông lai, cho nên không gian quá mức rộng rãi.
Cho dù dính cả khuôn mặt lên, cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy tiếng nói nhỏ.
Nói chuyện bình thường, đương nhiên không thể so với cái kiểu kêu gào của Đông quan. Trình Nguyên nghe được vài tiếng xôn xao, tiếp theo là tiếng người xuống nước.
Nàng ta lôi kéo gã sai vặt hầu hạ vừa rồi trong phòng nói.
“Đã thấy cái gì?”
Đáp án lại chỉ là.
“Chúng nô tài đi vào chưa lâu, Đông quan chính đã giống như phát điên, bắt đầu đốt giấy xung quanh phòng.”
Chẳng khác như chưa nói gì.
Trình Nguyên hít sâu một hơi, sao nàng ta có thể cam tâm?!
Mày liễu dựng ngược, suy nghĩ mãi. Lại nghiêng tai lắng nghe đối phương bắt đầu tắm gội, cắn răng, sai người mở cửa.
“Vừa rồi chưa kịp hỏi, có cần thay nước trong hồ không?”
Tùy tiện tìm cái cớ liền lao vào.
Đi kèm với âm cuối câu nói, là tiếng kêu sợ hãi.
Trầm thấp, lại có mấy phần lanh lảnh.
Trình Nguyên suy nghĩ một chút, nâng tay áo giả vờ thẹn thùng che mặt mình.
“Đã tắm chưa?... Bổn cung vừa mới nhớ tới, trong phòng vừa đốt giấy, nước trong hồ chắc sẽ bị bẩn. Ninh đại nhân vẫn nên chờ hạ nhân thay nước rồi tắm.”
Vô nghĩa như vậy, cho dù đúng như lời nàng ta nói, cũng không đáng để huyện chúa tự mình đến thông báo.
Nam nữ thụ thụ bất thân, Trình Nguyên đường đường là huyện chúa, công khai xông vào phòng có “đại nam nhân” đang tắm gội, thực sự mất thân phận.
Nhưng, nàng ta bđược ăn cả ngã về không?
Cho dù mất mặt, hôm nay nàng ta nhất định muốn biết “Ninh Sơ Nhất”, đến tột cùng là nam hay nữ?!
Trong hơi nước mờ mịt, hơn phân nửa thân mình ‘Ninh đại nhân’ đều ẩn dưới nước. Sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lập loè, thấp thoáng là chiếc khăn dày đang che trước ngực nàng.
Trình Nguyên dứt khoát tiến lên mấy bước.
“Ý của bổn cung, Ninh đại nhân tốt hơn nên ra ngoài, chờ hạ nhân thay nước, rồi mới tắm gội.”
Tâm tư Trình Nguyên, đều hiện rõ lên trên mặt. Cho dù tiếp tục giằng co, cũng là tên đã lên dây.
“Ninh Sơ Nhất” nhìn Trình Nguyên, Trình Nguyên cũng nửa phần không chịu lơi lỏng nhìn nàng.
“Huyện chúa thật sự cẩn thận.”
Thật lâu sau, Ninh Sơ Nhất đột nhiên cười, mặt mày có chút nhu mị, thêm vài phần ý vị thâm trường.
“Nhưng mà... Hạ quan tốt xấu cũng là nam nhân, huyện chúa nhìn chằm chằm hạ quan trước mặt Liên đại nhân như vậy, sợ là có chút không ổn đi?”
Lời tuy nói như vậy, nhưng lại ngay lập tức đứng lên, khăn trước ngực cũng theo động tác của hắn trượt xuống nước.
Màu da của hắn so với nam nhân bình thường mà nói, xác thật quá mức trắng nõn, thân thể hơi gầy, nhưng cánh tay tinh tráng kia, cơ ngực bằng phẳng săn chắc được phơi bày là sự thật rõ như ban ngày.
Người trước mặt này, rõ ràng chính là một nam nhân hàng thật giá thật!!!
Hắn xoa bọt nước trên người, đi đến gần Trình Nguyên, mỉm cười.
"Làm cái gì nhìn ta như vậy... Hả?"
Chữ “Hả” cuối cùng kia, mang theo ý vị sâu xa bách chuyển thiên hồi, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, vừa dịu ngoan lại vừa bén nhọn gãi vào lòng Trình Nguyên, khiến nàng nháy mắt đỏ mặt, tùy tiện thậm chí có chút làm càn.
Trình Nguyên sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng quen thuộc, nhưng lại có một bộ dáng khác.
Nàng ta dường như có thể hiểu, Đông Quan vì sao lại đốt bùa.
Ninh Sơ Nhất rất vừa lòng với kiệt tác của mình, giơ tay khoác cái áo dài cẩn thận thắt nút.
Vừa nhấc ngẩng đầu lên, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ cứng ngắc đờ đẫn của Ninh Sơ Nhị.
“Huyện chúa còn chưa đi sao?”
Huyện chúa muốn đi ra ngoài, bởi vì huyện chúa cảm thấy mình nhất định là gặp quỷ.
Trình Nguyên muốn lui một bước về phía sau, muốn tìm cho mình một bậc thang, nhưng xấu hổ không biết nên lấy lại mặt mũi như thế nào. Nàng ta nắm cái khăn trong tay, khô khan nói: “Bổn cung đi ra ngoài ngay.”
Nói xong xách làn váy, mặt xám mày tro chạy đi.
Không lâu sau, nước trong Thanh Trai các, thật sự được thay mới.
Người sáng suốt đều biết, đây là da mặt Trình Nguyên tự khoác lên mình.
Ninh đại công tử không ngại tắm lại lần nữa, thích ý ngâm mình trong hồ, vừa giở sách cho hết thời gian vừa nói với Liên Thập Cửu.
“Ngươi hầu hạ ta như vậy?”
Hắn từ lúc nhận được bồ câu đưa thư của Liên Thập Cửu liền mã bất đình đề* chạy về thượng kinh, chạy đến mức làm chết ngựa còn không được bồi thường thì thôi, đến cơm cũng chưa được ăn miếng nào đã phải vào đại lao phủ tướng quân.
*: ngựa không dừng vó.
Hố (hắt hủi) người cũng không cần phải tệ đến vậy.
Ngươi hành động ngày ấy của Liên Thập Cửu ở nhà giam chỉ đơn thuần chính là gõ sơn chấn hổ, bán nhân tình cho Bàng Viêm?
Hắn có thể mặc kệ Ninh Sơ Nhị ở trong nhà giam mới là lạ.
Đại lao phủ tướng quân là cái gì? Cũng không phải địa giới quan trọng có binh lính canh gác.
Ngày ấy không nháo thành như vậy, làm sao có thể nhân lúc hỗn loạn nhét Ninh Sơ Nhất vào trong nhà lao đổi Sơ Nhị ra ngoài.
Thời điểm Bàng Viêm đuổi đến, Sơ Nhị sớm đã đổi thành quần áo của cấm vệ Hộ bộ lẩn vào trong đám người.
Thuần một bộ nhuyễn giáp màu xanh đen, không cẩn thận phân biệt, thì khó có thể nhận ra.
Còn nữa, đại lao bị đập thành như vậy, Bàng Viêm nào còn tâm tư quan tâm những việc khác.
Ninh Sơ Nhất ăn cơm tù mấy ngày, toàn thân đều cảm thấy mình bị ủy khuất. Trình Nguyên vừa đi, bộ dáng không đàng hoàng lười nhác lại càng lộ ra rõ ràng.
“Mau chà lưng đi.”
Chưa từng thấy vị đại cữu ca bị muội phu ép phải chịu uất khí này.
Liên Thập Cửu còn không thèm ngẩng đầu, thong thả ung dung nói.
“Tắm xong rồi thì đi ra đi, cẩn thận không ngâm thành da nhăn.”
Trên đời này, ngoại trừ lúc hắn ra vẻ đáng thương trước mặt Ninh Sơ Nhị, ở trước mặt người ngoài hắn đều là “gia”. Đừng nói ngươi là cữu ca, cho dù là cữu lão gia Liên gia cũng cứ theo lẽ thường không nể mặt mũi.
Cảnh tượng trước mắt quả là thập phần xuất sắc.
Nép mình ở trong góc, Ninh Sơ Nhị gắt gao ôm chặt quần áo của mình run bần bật, Tần Hoan bởi vì kinh ngạc mà bị dọa khóc, hơn nữa còn có hai ‘nhân chứng’ của Bàng phủ.
Đương nhiên là một tiết mục truyện cười không tệ.
Lời đồn đại trên phố, so với tưởng tượng đáng sợ hơn rất nhiều, kinh động phía trên, Liên Thập Cửu cho dù không muốn cầu nàng, cũng đành phải thấp đầu xuống.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy tình hình bên trong, nàng ta ngạc nhiên, chấn kinh, chỉ muốn hét lớn một tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!!
Góc tường Thanh Trai các, quả nhiên có hai người co rúm nắm chặt quần áo, nhưng lại không phải Ninh Sơ Nhị, cũng không phải Tần Hoan, mà là hai gã sai vặt trong phủ do nàng ta sai đến.
Tiếng kêu kia, quả thật là của Tần Hoan, trong tay còn cầm lá bùa, đai lưng, trống, đang trong trạng thái “trừ tà”.
Hai gã sai vặt kia, bị hắn dồn vào góc tường, cả phòng bị bao phủ bởi những lá bùa bị đốt cháy đen.
Mà Ninh Sơ Nhị, từ đầu đến cuối ngồi trên cái sạp cách đó không xa, khoanh chân cắn hạt dưa.
Trong miệng Tần Hoan vẫn đang niệm khẩu quyết đuổi quỷ trừ tà, ngón tay không ngừng run rẩy, sắc mặt cứng đờ. Mãi đến khi nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa, mới bật khóc òa ra.
Liền thấy hắn sà đến gần Liên Thập Cửu, ôm đùi hắn nói.
“Liên đại nhân, đại nhân nhà chúng ta không bình thường, vô cùng không bình thường. Hạ quan cảm thấy hắn nhất định trúng tà. Hơn nữa vừa rồi lúc đi, hắn còn... Còn...”
Gương mặt thanh tú của Tần Hoan đỏ bừng, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Ngẫm lại một tiểu thư sinh thích sạch sẽ, lại bị dọa đến nước mũi nước mắt chảy ròng ròng, còn theo bản năng lắc lắc cái trống nhỏ trong tay, thực sự rất thê thảm.
Liên Thập Cửu rất nhẹ nhàng đá văng ra hắn, mỉm cười đi đến gần Ninh Sơ Nhị.
“Đông Quan hầu hạ không tốt sao?”
Nếu không mới có một lúc, đã dọa người ta thành như vậy.
Ninh Sơ Nhị không nhúc nhích, cho đến khi nghiêm túc cắn xong hạt dưa cuối cùng, mới vỗ vỗ tay đứng lên.
Nàng cong đôi mắt hạnh, mặt mày mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn bởi vì hơi nước mờ mịt, mà hơi phiếm hồng.
“Đương nhiên là cảm thấy hắn không tốt, nếu huyện chúa khai ân để ta tắm gội, không bằng... Ngươi hầu hạ ta?”
Lời này không phải có ý trưng cầu, mà là một câu khẳng định.
Để Liên Thập Cửu hầu hạ?! Ngươi cho rằng mình có thân phận gì?
Trình Nguyên nghe xong trừng to tròng mắt, nửa ngày không nói ra lời.
Nhưng chính chủ còn chưa trả lời, không đến lượt nàng ta lên tiếng.
Liên Thập Cửu lười biếng dựa vào cạnh cửa, cười, ngữ khí ngả ngớn nói.
“Ta rất quý.”
“Vậy sao?”
Ninh Sơ Nhị nhướng mày, khóe mắt nhướng lên có ý khiêu khích.
“... Vậy ngươi có chịu hay không?”
“Từ chối thì bất kính.”
Thẳng đến khi hạ nhân thay cánh cửa rách nát bằng một cái mới, Liên Tiểu Gia sắn nhẹ ống tay áo đi vào bên trong. Trình Nguyên còn chưa hiểu người bên trong rốt cuộc là Ninh Sơ Nhất, hay là Ninh Sơ Nhị giả phượng hư loan.
Nếu là Ninh Sơ Nhất, Đông Quan vì sao lại bị dọa thành như vậy.
Nếu người trong đó là Ninh Sơ Nhị!
Nàng ta nắm chặt tay.
Vậy cũng... thật quá không biết xấu hổ!! Thân là nữ tử, ở trước mặt nhiều người như vậy, bảo một nam nhân hầu hạ tắm gội thay quần áo?
Cách một cánh cửa, nàng ta cũng lười giả bộ trước mặt người khác, nhấc chân hung hăng đạp Tần Hoan.
“Đồ vô dụng, có chút việc cũng hầu hạ không tốt, ngươi đã thấy cái gì? Tại sao hoảng loạn thành thế này?”
Đông Quan không nói lời nào, ngồi sụp xuống một góc ở Thanh Trai các, ngây ngốc ôm lấy cái trống nhỏ của mình. Ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt trầm tư.
Trình Nguyên nhìn thấy bộ dạng kém cỏi của hắn liền phát hỏa, lại muốn hỏi hắn, hắn cư nhiên lau mồ hôi trên trán rồi đứng lên, yên lặng rời đi.
Người ở Khâm Thiên Giám, rốt cuộc có biết cái gì gọi là quy củ hay không?!
Trình Nguyên sắc mặt u ám, chỉ hận đầu đầy tức giận không có chỗ nào để ph4t tiết.
Vừa vặn Vân Cẩm cúi đầu dâng cho nàng ta một tách trà nóng để cho nàng ta hạ hỏa, bị nàng ta hất lật đổ, cả mu bàn tay bị bỏng, sưng đỏ một mảng.
Chủ tử phát hỏa, cho dù tức giân vô cớ, giận chó đánh mèo, hạ nhân có giận cũng không dám nói gì.
Đôi tay Vân Cẩm không ngừng run run, bây giờ cũng không dám đứng lên để đi ngâm nước lạnh.
Hạ nhân bên ngoài đều nín thở cúi đầu, chỉ cầu lửa không đốt đến người mình. Ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, Trình Nguyên chưa từ bỏ ý định đền gần cửa gỗ, dán lỗ tai lên cửa.
Đáng tiếc Thanh Trai các được chia làm hai gian nội ngoại, ngoại gian chỉ dùng để thay quần áo nghỉ ngơi, nội gian chỉ bày một bức bình phong thêu chữ tử khí đông lai, cho nên không gian quá mức rộng rãi.
Cho dù dính cả khuôn mặt lên, cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy tiếng nói nhỏ.
Nói chuyện bình thường, đương nhiên không thể so với cái kiểu kêu gào của Đông quan. Trình Nguyên nghe được vài tiếng xôn xao, tiếp theo là tiếng người xuống nước.
Nàng ta lôi kéo gã sai vặt hầu hạ vừa rồi trong phòng nói.
“Đã thấy cái gì?”
Đáp án lại chỉ là.
“Chúng nô tài đi vào chưa lâu, Đông quan chính đã giống như phát điên, bắt đầu đốt giấy xung quanh phòng.”
Chẳng khác như chưa nói gì.
Trình Nguyên hít sâu một hơi, sao nàng ta có thể cam tâm?!
Mày liễu dựng ngược, suy nghĩ mãi. Lại nghiêng tai lắng nghe đối phương bắt đầu tắm gội, cắn răng, sai người mở cửa.
“Vừa rồi chưa kịp hỏi, có cần thay nước trong hồ không?”
Tùy tiện tìm cái cớ liền lao vào.
Đi kèm với âm cuối câu nói, là tiếng kêu sợ hãi.
Trầm thấp, lại có mấy phần lanh lảnh.
Trình Nguyên suy nghĩ một chút, nâng tay áo giả vờ thẹn thùng che mặt mình.
“Đã tắm chưa?... Bổn cung vừa mới nhớ tới, trong phòng vừa đốt giấy, nước trong hồ chắc sẽ bị bẩn. Ninh đại nhân vẫn nên chờ hạ nhân thay nước rồi tắm.”
Vô nghĩa như vậy, cho dù đúng như lời nàng ta nói, cũng không đáng để huyện chúa tự mình đến thông báo.
Nam nữ thụ thụ bất thân, Trình Nguyên đường đường là huyện chúa, công khai xông vào phòng có “đại nam nhân” đang tắm gội, thực sự mất thân phận.
Nhưng, nàng ta bđược ăn cả ngã về không?
Cho dù mất mặt, hôm nay nàng ta nhất định muốn biết “Ninh Sơ Nhất”, đến tột cùng là nam hay nữ?!
Trong hơi nước mờ mịt, hơn phân nửa thân mình ‘Ninh đại nhân’ đều ẩn dưới nước. Sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lập loè, thấp thoáng là chiếc khăn dày đang che trước ngực nàng.
Trình Nguyên dứt khoát tiến lên mấy bước.
“Ý của bổn cung, Ninh đại nhân tốt hơn nên ra ngoài, chờ hạ nhân thay nước, rồi mới tắm gội.”
Tâm tư Trình Nguyên, đều hiện rõ lên trên mặt. Cho dù tiếp tục giằng co, cũng là tên đã lên dây.
“Ninh Sơ Nhất” nhìn Trình Nguyên, Trình Nguyên cũng nửa phần không chịu lơi lỏng nhìn nàng.
“Huyện chúa thật sự cẩn thận.”
Thật lâu sau, Ninh Sơ Nhất đột nhiên cười, mặt mày có chút nhu mị, thêm vài phần ý vị thâm trường.
“Nhưng mà... Hạ quan tốt xấu cũng là nam nhân, huyện chúa nhìn chằm chằm hạ quan trước mặt Liên đại nhân như vậy, sợ là có chút không ổn đi?”
Lời tuy nói như vậy, nhưng lại ngay lập tức đứng lên, khăn trước ngực cũng theo động tác của hắn trượt xuống nước.
Màu da của hắn so với nam nhân bình thường mà nói, xác thật quá mức trắng nõn, thân thể hơi gầy, nhưng cánh tay tinh tráng kia, cơ ngực bằng phẳng săn chắc được phơi bày là sự thật rõ như ban ngày.
Người trước mặt này, rõ ràng chính là một nam nhân hàng thật giá thật!!!
Hắn xoa bọt nước trên người, đi đến gần Trình Nguyên, mỉm cười.
"Làm cái gì nhìn ta như vậy... Hả?"
Chữ “Hả” cuối cùng kia, mang theo ý vị sâu xa bách chuyển thiên hồi, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, vừa dịu ngoan lại vừa bén nhọn gãi vào lòng Trình Nguyên, khiến nàng nháy mắt đỏ mặt, tùy tiện thậm chí có chút làm càn.
Trình Nguyên sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng quen thuộc, nhưng lại có một bộ dáng khác.
Nàng ta dường như có thể hiểu, Đông Quan vì sao lại đốt bùa.
Ninh Sơ Nhất rất vừa lòng với kiệt tác của mình, giơ tay khoác cái áo dài cẩn thận thắt nút.
Vừa nhấc ngẩng đầu lên, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ cứng ngắc đờ đẫn của Ninh Sơ Nhị.
“Huyện chúa còn chưa đi sao?”
Huyện chúa muốn đi ra ngoài, bởi vì huyện chúa cảm thấy mình nhất định là gặp quỷ.
Trình Nguyên muốn lui một bước về phía sau, muốn tìm cho mình một bậc thang, nhưng xấu hổ không biết nên lấy lại mặt mũi như thế nào. Nàng ta nắm cái khăn trong tay, khô khan nói: “Bổn cung đi ra ngoài ngay.”
Nói xong xách làn váy, mặt xám mày tro chạy đi.
Không lâu sau, nước trong Thanh Trai các, thật sự được thay mới.
Người sáng suốt đều biết, đây là da mặt Trình Nguyên tự khoác lên mình.
Ninh đại công tử không ngại tắm lại lần nữa, thích ý ngâm mình trong hồ, vừa giở sách cho hết thời gian vừa nói với Liên Thập Cửu.
“Ngươi hầu hạ ta như vậy?”
Hắn từ lúc nhận được bồ câu đưa thư của Liên Thập Cửu liền mã bất đình đề* chạy về thượng kinh, chạy đến mức làm chết ngựa còn không được bồi thường thì thôi, đến cơm cũng chưa được ăn miếng nào đã phải vào đại lao phủ tướng quân.
*: ngựa không dừng vó.
Hố (hắt hủi) người cũng không cần phải tệ đến vậy.
Ngươi hành động ngày ấy của Liên Thập Cửu ở nhà giam chỉ đơn thuần chính là gõ sơn chấn hổ, bán nhân tình cho Bàng Viêm?
Hắn có thể mặc kệ Ninh Sơ Nhị ở trong nhà giam mới là lạ.
Đại lao phủ tướng quân là cái gì? Cũng không phải địa giới quan trọng có binh lính canh gác.
Ngày ấy không nháo thành như vậy, làm sao có thể nhân lúc hỗn loạn nhét Ninh Sơ Nhất vào trong nhà lao đổi Sơ Nhị ra ngoài.
Thời điểm Bàng Viêm đuổi đến, Sơ Nhị sớm đã đổi thành quần áo của cấm vệ Hộ bộ lẩn vào trong đám người.
Thuần một bộ nhuyễn giáp màu xanh đen, không cẩn thận phân biệt, thì khó có thể nhận ra.
Còn nữa, đại lao bị đập thành như vậy, Bàng Viêm nào còn tâm tư quan tâm những việc khác.
Ninh Sơ Nhất ăn cơm tù mấy ngày, toàn thân đều cảm thấy mình bị ủy khuất. Trình Nguyên vừa đi, bộ dáng không đàng hoàng lười nhác lại càng lộ ra rõ ràng.
“Mau chà lưng đi.”
Chưa từng thấy vị đại cữu ca bị muội phu ép phải chịu uất khí này.
Liên Thập Cửu còn không thèm ngẩng đầu, thong thả ung dung nói.
“Tắm xong rồi thì đi ra đi, cẩn thận không ngâm thành da nhăn.”
Trên đời này, ngoại trừ lúc hắn ra vẻ đáng thương trước mặt Ninh Sơ Nhị, ở trước mặt người ngoài hắn đều là “gia”. Đừng nói ngươi là cữu ca, cho dù là cữu lão gia Liên gia cũng cứ theo lẽ thường không nể mặt mũi.
/91
|