Edit: Yunchan
Kinh Niên quay người lại vạch ra một đường kiếm khí cầu vồng, nhân lúc Nguyên Thiên Sư né đòn lập tức nhảy xuống đài, phi một cước đá tới. Nguyên Thiên Sư đang ở giữa không trung không tránh kịp, bèn chặp hai tay lại trước người toan đỡ một chiêu này, thế nhưng giữa chừng Kinh Niên lại đột ngột thu thế, đổi quét ngang thành đạp, đạp một cước lên chỗ hai cánh tay giao nhau, mượn lực làm bàn đạp leo lên mép thùng gỗ, nhìn xuống dưới.
Thi Ngũ gia để trần thân trên, nửa thân dưới ngâm trong máu loãng, toàn thân quấn chằng chịt xích sắt thô nặng, hai tay để xuôi ép sát người, mu bàn tay dán vào vách thùng, bị một cây cọc gỗ khắc đầy chú văn đóng vào bàn tay, máu từ chỗ cọc gỗ đâm vào chảy dài xuống dưới rồi hòa vào máu loãng bên dưới, kéo ra hai vệt đỏ thật dài trên vách thùng đen kịt. Ngay cả khi biết Thi Ngũ gia không có cảm giác đau, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến lòng Kinh Niên siết chặt, lập tức vung kiếm muốn chém đứt xích.
Nguyên Thiên Sư tiếp đất đứng vững nhưng không vội tấn công tiếp, thấy hành động này của cô thì lên tiếng ngăn lại: “Chậm đã, muốn tự tìm đường chết sao? Ngươi có biết pháp trận trong thùng đó là vì cái gì không?”
Nghe vậy, Kinh Niên ngẩn ra, động tác vung kiếm dừng giữa không trung, căng mắt nhìn thật kỹ văn chú khắc trên cọc gỗ, chú tự tuy nhỏ li ti nhưng lại rõ mồn một ngay trước mắt, cô thoáng trầm tư một lúc đã cho ra kết luận: “Dẫn ma hồn thuật?”
Nguyên Thiên Sư vuốt râu đáp: “Chính là nó.”
Tim Kinh Niên lạnh buốt, lục lại ký ức, nhớ đã từng đọc qua văn tự liên quan tới nó trong sách cổ, thuật này là thông hồn người nhập ma, thuở xưa Thiên Ma thần giáo bị trục xuất ra khỏi biên cảnh đã dùng thủ đoạn này để tạo tín đồ, tăng thế lực. Mặc dù cô đã thấy qua chú văn, nhưng không biết phương pháp cụ thể cần những gì, vả lại Thiên Ma thần giáo diệt tích đã lâu, tất cả những văn thư liên quan trong cảnh nội đều bị lệnh cưỡng chế thiêu hủy, bây giờ lại nhìn thấy tà thuật thất truyền, khiến cho lòng người sinh lo ngại. Kinh Niên nhắm mắt cân nhắc giây lát đã có tính toán, chậm rãi quay đầu hướng mặt về phía Nguyên Thiên Sư, lạnh lùng nói: “Dư nghiệt tà giáo, đồ phế nô của Hình Thiên!”
Sắc mặt Nguyên Thiên Sư đại biến, gầm lên: “Láo xược! Kỳ danh của Tôn chủ há lại để miệng ngươi bôi nhọ!”
Kinh Niên thấy mặt hắn đỏ kè, hai con ngươi như hai ngọn lửa đang cháy rừng rực, quả nhiên là nổi cơn thịnh nộ, nhưng tại sao tức phát điên thế này còn đứng yên tại chỗ không động thủ, là nhẫn nại kiềm nén hay là đang lo lắng điều gì?
Kinh Niên chỉ lưỡng lự trong chốc lát, kiếm phong ngưng tụ hàn khí, rồi cô mở miệng với giọng mỉa mai: “Dẫn ma hồn thuật cần qua canh ba, nhật nguyệt đổi chỗ, ngày đêm tương giao là lối dẫn thúc trận, lúc này chẳng qua mới hoàng hôn, nhân lúc mặt trời chưa lặn phá hủy pháp trận, thuật của ngươi cũng mất đi hiệu lực!”
Ngươi Thiên Sư cười phá lên: “Bé con, chớ tự cho là đúng, ngươi muốn dùng cách khích tướng để moi ra căn nguyên của thuật này đúng chứ, không biết thì cứ khiêm tốn thỉnh giáo đi, ha ha!”
Kinh Niên không bị khiêu khích, hàn khí càng tụ càng mạnh. Nguyên Thiên Sư lạnh lùng nói: “Chỉ có mỗi Dẫn Hồn thuật thì quả thật cần qua canh ba, nhưng nếu lấy âm ma khí và thuật phù phụ trợ thì khỏi cần bàn, Thi Ngũ gia đã sớm bị chú thuật của lão phu khống chế, dù bỏ lỡ thời cơ nhập ma cũng không sao, nếu ngươi muốn vào quan tài sớm thì cứ động thủ đi!”
Ánh mắt Kinh Niên biến đổi, cầm chếch Linh Xà kiếm, nhảy lùi lại cách xa thùng, vận sức quét qua, kiếm phong cuốn theo hàn quang đánh tới, thoáng chốc lá bùa rách toạc, vụn gỗ văng tứ tung, trên đợt sóng khí cuộn lên gió tanh mưa máu, trực tiếp dội xuống. Nguyên Thiên Sư không ngờ cô sẽ ra tay bừa, mắt thấy cực trận bị hủy, căm phẫn không chỉ vì uổng phí tâm huyết, mà con lo thời gian cấp bách, nếu không lập trận một lần nữa trước khi mặt trời lặn, e là nhiệm vụ khó thành.
Kinh Niên không buồn nhìn vẻ mặt sợ hãi phẫn nộ của lão, chỉ định thần ngóng nhìn bóng đen trong màn máu, chợt nghe Nguyên Thiên Sư nói: “Thật muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi nếm thử mùi vị bị chính hành đầu của mình giết chết!”
Cô vẫn không quay đầu lại, chuôi kiếm quay vài vòng trong tay, rồi tỳ trước ngực, miễn cưỡng nói: “Chuyện đã thử rồi thì còn sợ gì, trái lại ngươi, Kinh Niên không hiểu, không phải nói không ngại phá trận sao? Nghe giọng điệu của ngươi, gấp gáp gì? Là sợ có biến cố à!”
Nguyên Thiên Sư bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng tối tăm hơn, thấp giọng nói: “Nha đầu thối, chỉ biết cố sức khoe miệng lưỡi, chứ không biết hậu quả của rước họa vào thân?”
Kinh Niên cười khẩy: “Kêu nha đầu thối hở? Hừ! Rõ là lão ngu xuẩn, ngươi có biết hậu quả của chọc giận ta không hả? Lão già thối!” Nói rồi vung tay, kiếm phong vẫn chĩa về hướng Ngũ gia.
“Bớt nhiều lời đi, mau tới đây!” Nguyên Thiên Sư đè tay lên ngực, miệng rì rầm niệm chú, chợt nghe một tiếng gầm vang lên, theo sau là tiếng xích bị đập gãy, chân đạp lên bùn thi tiếp đất. Thi Ngũ gia chậm rãi bước ra từ trong màn sương máu, trên trán dán bùa đen chứ không phải bùa vàng trước đây, trên mặt bùa không có chú tự, nhưng lại lóe lên ánh đỏ lờ mờ.
Cả người hắn đẫm máu, tóc tai rối bời xõa tung ở đầu vai, mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng cứ như mang theo một loại khí tà sát không thể nói rõ, hệt như ác quỷ bò lên từ lòng đất, ngay cả Nguyên Thiên Sư cũng lui về trên thiên đài, rời xa vòng chiến để tự bảo vệ mình.
Lúc này, cuối cùng Kinh Niên cũng sáng tỏ vì sao lão kỵ phá trận như vậy, giờ này khắc này Thi Ngũ gia dưới sự khống chế của bùa chú lại lộ ra cuồng tính của lệ thi ác quỷ, sợ là phải thôi, lỡ đâu để hắn thoát khỏi thao túng của phù chú, thì muốn chế ngự lại quả là khó khăn khôn kể.
Kinh Niên cười khổ không thôi, tự giễu: “Ta lại lôi mạng ra đùa nữa rồi, Ngũ gia, mạng này, ngài muốn thì Kinh Niên không thể không cho, chẳng qua là…”
Cô sụp mắt nhìn qua, ba vật như ba viên ngọc châu khảm lên hai vai và ngực hắn, ba hạt châu lúc sáng lúc tối, lúc trong lúc đục, như đang phối hợp với tiếng niệm chú của Nguyên Thiên Sư. Ngẫm lại da của Thi Ngũ gia cứng phi thường, ngay cả răng Trần Mộc cũng không tài nào làm bị thương mảy may, bây giờ lại thấy chỗ ba hạt châu khảm vào không chảy ra máu thịt, nói là hút vào thì hợp hơn, hạt châu gì mà lại thần thông quảng đại như vậy. Cô liếc qua khóe mắt nhìn động tác ấn tay trước ngực của Nguyên Thiên Sư, suy nghĩ thứ lão ấn là ngực hay là món gì đó sau lớp áo. Hồi tưởng lại trước và sau khi Thi Ngũ gia bị đoạt đi, rồi lại nhìn sang ngọc châu, đúng là cực quen mắt, Kinh Niên trầm ngâm: “Chẳng lẽ là nó? Không đúng lắm…”
Hơi thất thần một chốc, Thi Ngũ gia đã ép tới trước mắt, tung một quyền trực diện dũng mãnh không gì sánh được, Kinh Niên nghiêng đầu né đi, trượt xa sang bên mấy trượng, quyền phong xước qua làm rách một đường dưới mắt, cảm giác nóng bỏng thoắt cái chảy xuống hai gò má, cô giơ tay lên chùi máu, cầm kiếm lên run một cái, Linh Xà xuất ra, sau đó đút đoản kiếm về đai lưng, hai tay mở ra, bày tư thế một trên một dưới, cười nói: “Ngài chơi tay không, ta lý nào lại chiếm lợi thế, lại đây lại đây, chúng ta múa tay múa chân nào.”
Đối mặt với chỗ dựa duy nhất, trong lòng cô, Thi Ngũ gia có thể nói là người thân, nhưng cũng là kẻ mạnh khiến cô sợ hãi nhất trên đời, đối chiến công bằng, là coi hắn thành một võ giả bình thường chứ không phải một cương thi phát rồ. Cô biết rõ quyết định lần này sẽ mang tới cho mình nguy cơ gì, nhưng vẫn không muốn làm hắn bị thương mảy may, đánh nhau, không phải để phân thắng thua, mà là để tìm một cơ hội.
Chỉ thấy hai mắt Kinh Niên dần đổi màu, một đỏ một trắng, hai tay thành trảo, đuổi bước lao lên, ra chiêu nhanh như chớp nháy, tất cả đều hướng về phía hai vai và ngực của Thi Ngũ gia, có ý đồ dùng ngoại lực để lấy ngọc châu ra.
Nhưng thân thủ Thi Ngũ gia nhanh hơn, bóng theo hình động, hình bóng đan xen, không những né tránh cực chuẩn, mà xuất thủ cũng dũng mãnh nhanh chóng. Quyền cước cùng ra, liên hoàn chiêu dồn dập không ngừng, không chừa lại cho địch thủ một giây lấy sức. Kinh Niên lấy nhu thắng cương, lấy chiêu hủy chiêu, chống đỡ được vài chiêu đã cảm thấy cật lực, trong lòng biết chỉ thủ chứ không công, chỉ đặt trọng điểm lên việc lấy châu nên mới không ứng phó được. Thế là cô ngưng thần điều tức, chia hai khí âm dương tụ vào hai tay, tay trái tụ nhiệt lực tạo thành lửa ngầm, tay phải ngưng hàn khí tạo thành dòng băng, trái ôm vòng thành hình dương, phải ôm vòng thành hình âm, xoay tay giao nhau, hình khóa hai cực, chính là Vân Long Bát quái chưởng của đạo Huyền Tông.
Cô sải chân bước lên theo hình vòng cung, lấy thắt lưng làm trục, đẩy ra một chưởng nhẹ, nhìn thì thong thả, nhưng khi tới trước người thì mạnh lên đột ngột, khiến người ta không tránh kịp. Thi Ngũ Gia nghiêng người sang bên, chưởng kia lướt qua trước ngực, Kinh Niên bước lùi ra sau, lật chưởng dùng mu bàn tay nện vào bên sườn. Thi Ngũ gia lấy quyền đỡ chưởng, Kinh Niên chuyển cổ tay, hóa giải kình lực, rồi xoay người vòng ra sau lưng, tung một chiêu Thanh Long giơ vuốt, dùng cả hai chưởng đập về phía lưng hắn. Lúc này Thi Ngũ gia không thể tránh thoát, hai bên vai đều hứng một chưởng, lửa thiêu băng cắn, hai luồng nóng lạnh va chạm bốc lên khí trắng xèo xèo.
Kinh Niên nhảy liền mấy bước ra sau, khẽ vẫy hai tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại nhức buốt, cứ như là trúng phải chiêu của chính mình. Cô cười khẽ nói: “Ngũ gia, bị kiềm chế suy cho cùng cũng không thể tung ra toàn lực, đổi lại trước đây, chưởng này giá nào cũng không chạm được lên lưng ngài, Kinh Niên sẽ giúp ngài lấy lại phong độ ngày xưa!”
Giọng nói nhẹ nhàng tự tại, song mồ hôi trên trán và tiếng thổ dốc lại thể hiện ra vẻ mệt mỏi. Cô đột nhiên hất đầu đi, ánh mắt sắc lẻm quét về người trên đài, khóe miệng mỉm cười, nhưng không thấy được bất cứ ý cười nào: “Chuyện muốn làm thì phải làm cho thuận buồm xuôi gió.”
Nguyên Thiên Sư chống lại ánh mắt của cô, nhưng lại bị sát ý lóe lên trong con ngươi dọa sợ, lùi một bước dựa vào long ỷ: “Nha đầu, ngươi cũng biết nếu như lão phu chết, thì không ai có thể kiềm chế được lệ thi phát cuồng chứ?”
Kinh Niên hỏi ngược lại: “Ngươi không chết thì có gì khác đâu?”
Nguyên Thiên Sư thấy cô không giống đang nói đùa, bèn đè nghiến lên đầu vai thánh hoàng, trầm giọng cảnh cáo: “Thuật chôn bùa của bệ hạ không giống cách thông thường, mà là ăn vào phù chú tê tâm, chỉ riêng lão phu có thể giải, ngươi muốn giết lão phu, có phải nên suy nghĩ cho bệ hạ trước không?”
Kinh Niên trả lời: “Nhường ngôi sớm thì nhẹ gánh sớm, người già rồi cuối cùng cũng phải về đất, sống đến tuổi này cũng đã đủ rồi, ngươi nói có đúng không?”
Nguyên Thiên Sư nghe ra một lời hai nghĩa của cô, thầm rủa lão già rồi mà không thèm chết, nhưng lão không giận, trái lại còn cười tới ngông cuồng: “Được! Ngươi đủ gan, giết được mới thống khoái! Mục ngự quan, lão phu thích ngươi rồi!”
Kinh Niên làm bộ muốn nôn, chửi thẳng mặt: “Ta thì ghét ngươi tới tận xương!” Dứt lời chân đạp một phát, đánh lên đài.
Nguyên Thiên Sư vội vàng niệm chú, hắc phù lại lóe lên ánh đỏ, Thi Ngũ gia phi thân lên trước, quay lưng tiếp đất, cánh tay trái gập xuống, sau đó quay người lại đồng thời húc khuỷu tay về hướng huyệt Thái Dương của Kinh Niên. Kinh Niên giật lùi lại tránh thoát trong gang tấc, rồi vận chiêu Bát quái chưởng lần nữa. Thi Ngũ gia từng chiêu thúc bách, Kinh Niên lại vẫn nương tay, trong lúc một qua một lại đâu đâu cũng là bất lợi, bị tấn công lùi về sau liên tiếp, cô một mặt phòng thủ, một mặt tìm khe hở vòng qua Thi Ngũ gia toan lấy mạng tên đầu sỏ, nhưng mà, quyền phong chưởng vũ dầy đặc như lưới từ đầu tới cuối khó thể tìm ra chỗ trống.
Sau trăm chiêu, Kinh Niên đã lộ ra vẻ mệt mỏi, Nguyên Thiên Sư thừa cơ tăng tốc độ niệm chú, Thi Ngũ gia càng tấn công càng mạnh mẽ, bộ pháp như thoi đưa, đã không còn phân biệt được chiêu nào thức nào trong cơn bão quyền cước. Cô chỉ cảm thấy hoa cả mắt, né đòn dựa vào bản năng đã hơi gắng gượng, đánh cận càng khó thoát thân hơn. Ở Thổ Diêu trấn bị Thanh Long kính chiếu tới, sau đó dùng Bạch Hổ kính cưỡng ép đuổi hồn đã tiêu hao không ít tinh lực, tuy trong lòng đã rõ nên làm gì, nhưng có cửa mà không đường, có lòng mà không lực.
Kinh Niên vung tay đối chưởng với Thi Ngũ gia, vốn muốn mượn lực đẩy ngược ra xa để xả hơi một chút, nào ngờ động tác của Thi Ngũ gia quá nhanh, trong chớp mắt đã vòng ra sau lưng cô, ra chiêu như chớp nháy, không dừng lại dù chỉ chốc lát. Kinh Niên chỉ cảm thấy đầu vai sụp xuống. “Rắc” —- cánh tay phải bị phế. Cô lập tức nghiêng người qua, né một chưởng đang nhắm tiếp vào vai trái, nào ngờ lại mất trọng tâm, chân trượt một phát té ngửa ra sau. Thi Ngũ gia thay chưởng thành trảo, bắt lấy cổ tay cô, tay còn lại vung chưởng đánh tới, lúc gần tới ngực thì siết lại thành quyền, đấm mạnh tới, đồng thời buông cổ tay cô ra.
Kinh Niên bị một quyền này đánh bay hơn trượng, lưng đập lên cột đá trong đàn tế, phun ra một ngụm máu tươi, lúc trượt xuống lập tức điều chỉnh tư thế, hai tay vận sức một chống một đỡ, khiến người rơi nhẹ xuống mặt đất. Không kịp điều tức, mắt thấy Thi Ngũ gia lại bổ nhào lên, Kinh Niên xoạt hai chân ra tạo thành tư thế nửa trung bình tấn, vận khí đan điền, cánh tay phải rung lên, hai tờ hồng phù kẹp giữa ngón tay, hai mắt xung huyết, một luồng hỏa khí từ lòng bàn tay phóng lên, dao động từ từ trên mặt phù, đợi ánh lửa sáng rực lên, hồng phù hóa thành hỏa phù, Kinh Niên bèn hất hai tay lên, hai lá bùa bắn ra như mũi tên, bay đến gần Thi Ngũ gia thì dừng lại. Phù lơ lửng hai bên đỉnh đầu, Kinh Niên khép năm ngón tay lại, dựng thẳng chưởng áp vào trán, hét lớn một tiếng: “Ngục đạo hỏa diễm phược!”
Âm phát thuật triển, chỉ thấy hai con hỏa long phá phù bay ra, lưỡi lửa phừng lên, lướt gió đội mây, thân rồng lượn quanh, thoắt cái quanh thân Thi Ngũ gia đã đan ra tầng tầng lớp lớp lưới lửa, cơn sóng nhiệt xô ra, khơi lên từng đợt sóng trong đầm máu, khiến máu loãng nhầy nhụa chung quanh bốc hơi, bay ra từng luồng khói bẩn.
Cách thức này lấy việc giam chân kẻ địch làm gốc, đã từng dùng với Linh Xà trên Mai Lĩnh, lúc đó phối hợp chôn phù vào cơ thể sống cùng lắm chỉ dùng một phù với ba thành công lực mà thôi, hiện tại song phù cùng xuất hiện, Kinh Niên không dám nương tay, vừa khởi đầu đã dốc toàn lực. Nhưng do tình trạng cơ thể không tốt, ngay cả khi cố hết sức vẫn không đạt được mười phần uy năng. Cũng may Thi Ngũ gia dưới khống chế cũng khó đạt tới đỉnh cao phong độ, nếu tính theo kinh nghiệm trước đây thì hai bùa trói lửa này chả bõ bèn gì, thôi thì chí ít cũng trói tạm Thi Ngũ gia lại, tranh thủ tý thời gian.
Kinh Niên lại thúc ra một ngọn lửa nhập vào hồng phù để gia cố trận thuật, sau đó điểm ngón tay vào huyệt đạo vai phải, phong bế khí mạch của cánh tay bị phế, rồi quay phắt lại chạy về hướng đàn tế, tung người nhảy lên đài cao, đánh về phía Nguyên Thiên Sư. Vì sợ linh khí chí hàn của Linh Xà kiếm ảnh hưởng tới hỏa diễm phược, nên cô chỉ dùng quyền cước để đánh cận chiến.
Nào ngờ Nguyên Thiên Sư trốn ra sau hoàng ỷ, ống tay áo mở rộng thả ra một lá bùa viết chi chít chú tự dao động trên không trung, từ trên xuống dưới phù tự lần lượt lóa ra u quang lóng lánh, đột nhiên Thiên tử đang ngồi yên trên thánh vị chậm rãi đứng lên, lảo đảo bước tới hai bước, mặt đối diện với trọng quyền đang đánh tới. Kinh Niên cả kinh, hớt hải thu lực, khựng lại trước khi đấm tới sống mũi Thiên tử.
Lúc này Thiên tử lại có động tác, tay phải giơ lên quét ngang, Kinh Niên lộn ngược ra sau, nhảy xuống ba bậc thang, thấy Thiên tử đuổi rát theo tiếp tục động thủ, nét mặt vẫn không cảm xúc như trước, cô căm tức mắng Nguyên Thiên Sư: “Điều khiển cơ thể, đê tiện! Có giỏi thì một đấu một với ta, đồ rùa đen rút đầu!”
Nguyên Thiên Sư không nổi giận, trái lại còn mỉm cười, run run lá bùa trên tay: “Mục Ngự quan, lão phu chẳng sợ ngươi làm gì, xem lúc này công lực của ngươi tiêu hao gần như cạn kiệt, sao là đối thủ của ta? Nhưng lão phu không muốn ngươi chết quá nhanh, đấu với mình rồng cũng là một chuyện lý thú, ngươi phải biết quý trọng cơ hội hiếm có này.”
Kinh Niên dằn lửa giận đang bốc ngùn ngụt trong lòng xuống, nhấc chân lên đài, bước một bậc thì dừng lại quan sát phản ứng của hoàng đế một lần, cô phát hiện khi mình dừng lại, tay Hoàng đế sẽ tự động thả xuống, chỉ cần cô nhích khẽ thì lại giơ lên trước người, biểu cảm bất biết, dù mặt nhìn cô nhưng con ngươi thì giống như cá chết, vẩn đục không tiêu cự.
Phản ứng này là của một loại thuật thao túng cơ thể sống “Mộc nhân chú”, cũng giống với Phó tướng quân ở trấn Thổ Diêu, cả hai đều bị chôn “Tức hồn phù” vào tim trước, phong bế ý thức chủ, bên ngoài thì sử dụng phù chú khống chế tứ chi thân người, thậm chí cả tiếng nói ngôn ngữ.
Người bị hạ phù này sẽ hệt như một con rối, hành động theo chú tự của người thi thuật, chú thuật này hiểm ác tột cùng, phù chôn vào tim tác động tới dòng chảy khí mạch tới tứ chi bách hài, khiến cơ thể trả lời, song lại quên mất cơ thể của người bị thi thuật có giới hạn, hành động càng ác liệt thì độ nguy hiểm càng cao, một khi vượt quá giới hạn sẽ dẫn tới kinh mạch đứt đoạn, dù rút phù về thì cũng đã hết đường cứu chữa.
Công hiệu của Hỏa diễm phược cũng dần mất đi theo thời gian, lòng Kinh Niên nôn nóng vô cùng, nhưng trước mắt là mình vàng, là Thiên tử, mặc dù miệng nói không quan tâm tới sống chết, nhưng tự chết với bị giết là hai thứ khác nhau hoàn toàn, giết thánh tôn tức là nghịch thiên luân. Nhưng không vượt qua cửa này, cơ hội để Thi Ngũ gia thoát khỏi tà thuật càng xa vời hơn. Chẳng phải cô chưa tính tới tình thế nguy cấp này, chẳng qua chỉ không ngờ nó lại nguy cấp tới nông nỗi này. Khó xử đôi đường, tư duy sáng suốt từ trước tới nay của Kinh Niên hiếm khi xuất hiện một lỗ hổng ngắn ngủi, quyết định dứt bỏ một bên, về tình về lý đều khiến cô cực kỳ không nỡ, chỉ hận không thể phân thân.
Bàn tay mang theo liệt khí cực nóng che lên mặt, rồi nghe Kinh Niên thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, chưởng lửa giơ lên trước mắt, thì thầm: “Để ta… giải thoát cho ngài…”
Kinh Niên quay người lại vạch ra một đường kiếm khí cầu vồng, nhân lúc Nguyên Thiên Sư né đòn lập tức nhảy xuống đài, phi một cước đá tới. Nguyên Thiên Sư đang ở giữa không trung không tránh kịp, bèn chặp hai tay lại trước người toan đỡ một chiêu này, thế nhưng giữa chừng Kinh Niên lại đột ngột thu thế, đổi quét ngang thành đạp, đạp một cước lên chỗ hai cánh tay giao nhau, mượn lực làm bàn đạp leo lên mép thùng gỗ, nhìn xuống dưới.
Thi Ngũ gia để trần thân trên, nửa thân dưới ngâm trong máu loãng, toàn thân quấn chằng chịt xích sắt thô nặng, hai tay để xuôi ép sát người, mu bàn tay dán vào vách thùng, bị một cây cọc gỗ khắc đầy chú văn đóng vào bàn tay, máu từ chỗ cọc gỗ đâm vào chảy dài xuống dưới rồi hòa vào máu loãng bên dưới, kéo ra hai vệt đỏ thật dài trên vách thùng đen kịt. Ngay cả khi biết Thi Ngũ gia không có cảm giác đau, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến lòng Kinh Niên siết chặt, lập tức vung kiếm muốn chém đứt xích.
Nguyên Thiên Sư tiếp đất đứng vững nhưng không vội tấn công tiếp, thấy hành động này của cô thì lên tiếng ngăn lại: “Chậm đã, muốn tự tìm đường chết sao? Ngươi có biết pháp trận trong thùng đó là vì cái gì không?”
Nghe vậy, Kinh Niên ngẩn ra, động tác vung kiếm dừng giữa không trung, căng mắt nhìn thật kỹ văn chú khắc trên cọc gỗ, chú tự tuy nhỏ li ti nhưng lại rõ mồn một ngay trước mắt, cô thoáng trầm tư một lúc đã cho ra kết luận: “Dẫn ma hồn thuật?”
Nguyên Thiên Sư vuốt râu đáp: “Chính là nó.”
Tim Kinh Niên lạnh buốt, lục lại ký ức, nhớ đã từng đọc qua văn tự liên quan tới nó trong sách cổ, thuật này là thông hồn người nhập ma, thuở xưa Thiên Ma thần giáo bị trục xuất ra khỏi biên cảnh đã dùng thủ đoạn này để tạo tín đồ, tăng thế lực. Mặc dù cô đã thấy qua chú văn, nhưng không biết phương pháp cụ thể cần những gì, vả lại Thiên Ma thần giáo diệt tích đã lâu, tất cả những văn thư liên quan trong cảnh nội đều bị lệnh cưỡng chế thiêu hủy, bây giờ lại nhìn thấy tà thuật thất truyền, khiến cho lòng người sinh lo ngại. Kinh Niên nhắm mắt cân nhắc giây lát đã có tính toán, chậm rãi quay đầu hướng mặt về phía Nguyên Thiên Sư, lạnh lùng nói: “Dư nghiệt tà giáo, đồ phế nô của Hình Thiên!”
Sắc mặt Nguyên Thiên Sư đại biến, gầm lên: “Láo xược! Kỳ danh của Tôn chủ há lại để miệng ngươi bôi nhọ!”
Kinh Niên thấy mặt hắn đỏ kè, hai con ngươi như hai ngọn lửa đang cháy rừng rực, quả nhiên là nổi cơn thịnh nộ, nhưng tại sao tức phát điên thế này còn đứng yên tại chỗ không động thủ, là nhẫn nại kiềm nén hay là đang lo lắng điều gì?
Kinh Niên chỉ lưỡng lự trong chốc lát, kiếm phong ngưng tụ hàn khí, rồi cô mở miệng với giọng mỉa mai: “Dẫn ma hồn thuật cần qua canh ba, nhật nguyệt đổi chỗ, ngày đêm tương giao là lối dẫn thúc trận, lúc này chẳng qua mới hoàng hôn, nhân lúc mặt trời chưa lặn phá hủy pháp trận, thuật của ngươi cũng mất đi hiệu lực!”
Ngươi Thiên Sư cười phá lên: “Bé con, chớ tự cho là đúng, ngươi muốn dùng cách khích tướng để moi ra căn nguyên của thuật này đúng chứ, không biết thì cứ khiêm tốn thỉnh giáo đi, ha ha!”
Kinh Niên không bị khiêu khích, hàn khí càng tụ càng mạnh. Nguyên Thiên Sư lạnh lùng nói: “Chỉ có mỗi Dẫn Hồn thuật thì quả thật cần qua canh ba, nhưng nếu lấy âm ma khí và thuật phù phụ trợ thì khỏi cần bàn, Thi Ngũ gia đã sớm bị chú thuật của lão phu khống chế, dù bỏ lỡ thời cơ nhập ma cũng không sao, nếu ngươi muốn vào quan tài sớm thì cứ động thủ đi!”
Ánh mắt Kinh Niên biến đổi, cầm chếch Linh Xà kiếm, nhảy lùi lại cách xa thùng, vận sức quét qua, kiếm phong cuốn theo hàn quang đánh tới, thoáng chốc lá bùa rách toạc, vụn gỗ văng tứ tung, trên đợt sóng khí cuộn lên gió tanh mưa máu, trực tiếp dội xuống. Nguyên Thiên Sư không ngờ cô sẽ ra tay bừa, mắt thấy cực trận bị hủy, căm phẫn không chỉ vì uổng phí tâm huyết, mà con lo thời gian cấp bách, nếu không lập trận một lần nữa trước khi mặt trời lặn, e là nhiệm vụ khó thành.
Kinh Niên không buồn nhìn vẻ mặt sợ hãi phẫn nộ của lão, chỉ định thần ngóng nhìn bóng đen trong màn máu, chợt nghe Nguyên Thiên Sư nói: “Thật muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi nếm thử mùi vị bị chính hành đầu của mình giết chết!”
Cô vẫn không quay đầu lại, chuôi kiếm quay vài vòng trong tay, rồi tỳ trước ngực, miễn cưỡng nói: “Chuyện đã thử rồi thì còn sợ gì, trái lại ngươi, Kinh Niên không hiểu, không phải nói không ngại phá trận sao? Nghe giọng điệu của ngươi, gấp gáp gì? Là sợ có biến cố à!”
Nguyên Thiên Sư bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng tối tăm hơn, thấp giọng nói: “Nha đầu thối, chỉ biết cố sức khoe miệng lưỡi, chứ không biết hậu quả của rước họa vào thân?”
Kinh Niên cười khẩy: “Kêu nha đầu thối hở? Hừ! Rõ là lão ngu xuẩn, ngươi có biết hậu quả của chọc giận ta không hả? Lão già thối!” Nói rồi vung tay, kiếm phong vẫn chĩa về hướng Ngũ gia.
“Bớt nhiều lời đi, mau tới đây!” Nguyên Thiên Sư đè tay lên ngực, miệng rì rầm niệm chú, chợt nghe một tiếng gầm vang lên, theo sau là tiếng xích bị đập gãy, chân đạp lên bùn thi tiếp đất. Thi Ngũ gia chậm rãi bước ra từ trong màn sương máu, trên trán dán bùa đen chứ không phải bùa vàng trước đây, trên mặt bùa không có chú tự, nhưng lại lóe lên ánh đỏ lờ mờ.
Cả người hắn đẫm máu, tóc tai rối bời xõa tung ở đầu vai, mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng cứ như mang theo một loại khí tà sát không thể nói rõ, hệt như ác quỷ bò lên từ lòng đất, ngay cả Nguyên Thiên Sư cũng lui về trên thiên đài, rời xa vòng chiến để tự bảo vệ mình.
Lúc này, cuối cùng Kinh Niên cũng sáng tỏ vì sao lão kỵ phá trận như vậy, giờ này khắc này Thi Ngũ gia dưới sự khống chế của bùa chú lại lộ ra cuồng tính của lệ thi ác quỷ, sợ là phải thôi, lỡ đâu để hắn thoát khỏi thao túng của phù chú, thì muốn chế ngự lại quả là khó khăn khôn kể.
Kinh Niên cười khổ không thôi, tự giễu: “Ta lại lôi mạng ra đùa nữa rồi, Ngũ gia, mạng này, ngài muốn thì Kinh Niên không thể không cho, chẳng qua là…”
Cô sụp mắt nhìn qua, ba vật như ba viên ngọc châu khảm lên hai vai và ngực hắn, ba hạt châu lúc sáng lúc tối, lúc trong lúc đục, như đang phối hợp với tiếng niệm chú của Nguyên Thiên Sư. Ngẫm lại da của Thi Ngũ gia cứng phi thường, ngay cả răng Trần Mộc cũng không tài nào làm bị thương mảy may, bây giờ lại thấy chỗ ba hạt châu khảm vào không chảy ra máu thịt, nói là hút vào thì hợp hơn, hạt châu gì mà lại thần thông quảng đại như vậy. Cô liếc qua khóe mắt nhìn động tác ấn tay trước ngực của Nguyên Thiên Sư, suy nghĩ thứ lão ấn là ngực hay là món gì đó sau lớp áo. Hồi tưởng lại trước và sau khi Thi Ngũ gia bị đoạt đi, rồi lại nhìn sang ngọc châu, đúng là cực quen mắt, Kinh Niên trầm ngâm: “Chẳng lẽ là nó? Không đúng lắm…”
Hơi thất thần một chốc, Thi Ngũ gia đã ép tới trước mắt, tung một quyền trực diện dũng mãnh không gì sánh được, Kinh Niên nghiêng đầu né đi, trượt xa sang bên mấy trượng, quyền phong xước qua làm rách một đường dưới mắt, cảm giác nóng bỏng thoắt cái chảy xuống hai gò má, cô giơ tay lên chùi máu, cầm kiếm lên run một cái, Linh Xà xuất ra, sau đó đút đoản kiếm về đai lưng, hai tay mở ra, bày tư thế một trên một dưới, cười nói: “Ngài chơi tay không, ta lý nào lại chiếm lợi thế, lại đây lại đây, chúng ta múa tay múa chân nào.”
Đối mặt với chỗ dựa duy nhất, trong lòng cô, Thi Ngũ gia có thể nói là người thân, nhưng cũng là kẻ mạnh khiến cô sợ hãi nhất trên đời, đối chiến công bằng, là coi hắn thành một võ giả bình thường chứ không phải một cương thi phát rồ. Cô biết rõ quyết định lần này sẽ mang tới cho mình nguy cơ gì, nhưng vẫn không muốn làm hắn bị thương mảy may, đánh nhau, không phải để phân thắng thua, mà là để tìm một cơ hội.
Chỉ thấy hai mắt Kinh Niên dần đổi màu, một đỏ một trắng, hai tay thành trảo, đuổi bước lao lên, ra chiêu nhanh như chớp nháy, tất cả đều hướng về phía hai vai và ngực của Thi Ngũ gia, có ý đồ dùng ngoại lực để lấy ngọc châu ra.
Nhưng thân thủ Thi Ngũ gia nhanh hơn, bóng theo hình động, hình bóng đan xen, không những né tránh cực chuẩn, mà xuất thủ cũng dũng mãnh nhanh chóng. Quyền cước cùng ra, liên hoàn chiêu dồn dập không ngừng, không chừa lại cho địch thủ một giây lấy sức. Kinh Niên lấy nhu thắng cương, lấy chiêu hủy chiêu, chống đỡ được vài chiêu đã cảm thấy cật lực, trong lòng biết chỉ thủ chứ không công, chỉ đặt trọng điểm lên việc lấy châu nên mới không ứng phó được. Thế là cô ngưng thần điều tức, chia hai khí âm dương tụ vào hai tay, tay trái tụ nhiệt lực tạo thành lửa ngầm, tay phải ngưng hàn khí tạo thành dòng băng, trái ôm vòng thành hình dương, phải ôm vòng thành hình âm, xoay tay giao nhau, hình khóa hai cực, chính là Vân Long Bát quái chưởng của đạo Huyền Tông.
Cô sải chân bước lên theo hình vòng cung, lấy thắt lưng làm trục, đẩy ra một chưởng nhẹ, nhìn thì thong thả, nhưng khi tới trước người thì mạnh lên đột ngột, khiến người ta không tránh kịp. Thi Ngũ Gia nghiêng người sang bên, chưởng kia lướt qua trước ngực, Kinh Niên bước lùi ra sau, lật chưởng dùng mu bàn tay nện vào bên sườn. Thi Ngũ gia lấy quyền đỡ chưởng, Kinh Niên chuyển cổ tay, hóa giải kình lực, rồi xoay người vòng ra sau lưng, tung một chiêu Thanh Long giơ vuốt, dùng cả hai chưởng đập về phía lưng hắn. Lúc này Thi Ngũ gia không thể tránh thoát, hai bên vai đều hứng một chưởng, lửa thiêu băng cắn, hai luồng nóng lạnh va chạm bốc lên khí trắng xèo xèo.
Kinh Niên nhảy liền mấy bước ra sau, khẽ vẫy hai tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại nhức buốt, cứ như là trúng phải chiêu của chính mình. Cô cười khẽ nói: “Ngũ gia, bị kiềm chế suy cho cùng cũng không thể tung ra toàn lực, đổi lại trước đây, chưởng này giá nào cũng không chạm được lên lưng ngài, Kinh Niên sẽ giúp ngài lấy lại phong độ ngày xưa!”
Giọng nói nhẹ nhàng tự tại, song mồ hôi trên trán và tiếng thổ dốc lại thể hiện ra vẻ mệt mỏi. Cô đột nhiên hất đầu đi, ánh mắt sắc lẻm quét về người trên đài, khóe miệng mỉm cười, nhưng không thấy được bất cứ ý cười nào: “Chuyện muốn làm thì phải làm cho thuận buồm xuôi gió.”
Nguyên Thiên Sư chống lại ánh mắt của cô, nhưng lại bị sát ý lóe lên trong con ngươi dọa sợ, lùi một bước dựa vào long ỷ: “Nha đầu, ngươi cũng biết nếu như lão phu chết, thì không ai có thể kiềm chế được lệ thi phát cuồng chứ?”
Kinh Niên hỏi ngược lại: “Ngươi không chết thì có gì khác đâu?”
Nguyên Thiên Sư thấy cô không giống đang nói đùa, bèn đè nghiến lên đầu vai thánh hoàng, trầm giọng cảnh cáo: “Thuật chôn bùa của bệ hạ không giống cách thông thường, mà là ăn vào phù chú tê tâm, chỉ riêng lão phu có thể giải, ngươi muốn giết lão phu, có phải nên suy nghĩ cho bệ hạ trước không?”
Kinh Niên trả lời: “Nhường ngôi sớm thì nhẹ gánh sớm, người già rồi cuối cùng cũng phải về đất, sống đến tuổi này cũng đã đủ rồi, ngươi nói có đúng không?”
Nguyên Thiên Sư nghe ra một lời hai nghĩa của cô, thầm rủa lão già rồi mà không thèm chết, nhưng lão không giận, trái lại còn cười tới ngông cuồng: “Được! Ngươi đủ gan, giết được mới thống khoái! Mục ngự quan, lão phu thích ngươi rồi!”
Kinh Niên làm bộ muốn nôn, chửi thẳng mặt: “Ta thì ghét ngươi tới tận xương!” Dứt lời chân đạp một phát, đánh lên đài.
Nguyên Thiên Sư vội vàng niệm chú, hắc phù lại lóe lên ánh đỏ, Thi Ngũ gia phi thân lên trước, quay lưng tiếp đất, cánh tay trái gập xuống, sau đó quay người lại đồng thời húc khuỷu tay về hướng huyệt Thái Dương của Kinh Niên. Kinh Niên giật lùi lại tránh thoát trong gang tấc, rồi vận chiêu Bát quái chưởng lần nữa. Thi Ngũ gia từng chiêu thúc bách, Kinh Niên lại vẫn nương tay, trong lúc một qua một lại đâu đâu cũng là bất lợi, bị tấn công lùi về sau liên tiếp, cô một mặt phòng thủ, một mặt tìm khe hở vòng qua Thi Ngũ gia toan lấy mạng tên đầu sỏ, nhưng mà, quyền phong chưởng vũ dầy đặc như lưới từ đầu tới cuối khó thể tìm ra chỗ trống.
Sau trăm chiêu, Kinh Niên đã lộ ra vẻ mệt mỏi, Nguyên Thiên Sư thừa cơ tăng tốc độ niệm chú, Thi Ngũ gia càng tấn công càng mạnh mẽ, bộ pháp như thoi đưa, đã không còn phân biệt được chiêu nào thức nào trong cơn bão quyền cước. Cô chỉ cảm thấy hoa cả mắt, né đòn dựa vào bản năng đã hơi gắng gượng, đánh cận càng khó thoát thân hơn. Ở Thổ Diêu trấn bị Thanh Long kính chiếu tới, sau đó dùng Bạch Hổ kính cưỡng ép đuổi hồn đã tiêu hao không ít tinh lực, tuy trong lòng đã rõ nên làm gì, nhưng có cửa mà không đường, có lòng mà không lực.
Kinh Niên vung tay đối chưởng với Thi Ngũ gia, vốn muốn mượn lực đẩy ngược ra xa để xả hơi một chút, nào ngờ động tác của Thi Ngũ gia quá nhanh, trong chớp mắt đã vòng ra sau lưng cô, ra chiêu như chớp nháy, không dừng lại dù chỉ chốc lát. Kinh Niên chỉ cảm thấy đầu vai sụp xuống. “Rắc” —- cánh tay phải bị phế. Cô lập tức nghiêng người qua, né một chưởng đang nhắm tiếp vào vai trái, nào ngờ lại mất trọng tâm, chân trượt một phát té ngửa ra sau. Thi Ngũ gia thay chưởng thành trảo, bắt lấy cổ tay cô, tay còn lại vung chưởng đánh tới, lúc gần tới ngực thì siết lại thành quyền, đấm mạnh tới, đồng thời buông cổ tay cô ra.
Kinh Niên bị một quyền này đánh bay hơn trượng, lưng đập lên cột đá trong đàn tế, phun ra một ngụm máu tươi, lúc trượt xuống lập tức điều chỉnh tư thế, hai tay vận sức một chống một đỡ, khiến người rơi nhẹ xuống mặt đất. Không kịp điều tức, mắt thấy Thi Ngũ gia lại bổ nhào lên, Kinh Niên xoạt hai chân ra tạo thành tư thế nửa trung bình tấn, vận khí đan điền, cánh tay phải rung lên, hai tờ hồng phù kẹp giữa ngón tay, hai mắt xung huyết, một luồng hỏa khí từ lòng bàn tay phóng lên, dao động từ từ trên mặt phù, đợi ánh lửa sáng rực lên, hồng phù hóa thành hỏa phù, Kinh Niên bèn hất hai tay lên, hai lá bùa bắn ra như mũi tên, bay đến gần Thi Ngũ gia thì dừng lại. Phù lơ lửng hai bên đỉnh đầu, Kinh Niên khép năm ngón tay lại, dựng thẳng chưởng áp vào trán, hét lớn một tiếng: “Ngục đạo hỏa diễm phược!”
Âm phát thuật triển, chỉ thấy hai con hỏa long phá phù bay ra, lưỡi lửa phừng lên, lướt gió đội mây, thân rồng lượn quanh, thoắt cái quanh thân Thi Ngũ gia đã đan ra tầng tầng lớp lớp lưới lửa, cơn sóng nhiệt xô ra, khơi lên từng đợt sóng trong đầm máu, khiến máu loãng nhầy nhụa chung quanh bốc hơi, bay ra từng luồng khói bẩn.
Cách thức này lấy việc giam chân kẻ địch làm gốc, đã từng dùng với Linh Xà trên Mai Lĩnh, lúc đó phối hợp chôn phù vào cơ thể sống cùng lắm chỉ dùng một phù với ba thành công lực mà thôi, hiện tại song phù cùng xuất hiện, Kinh Niên không dám nương tay, vừa khởi đầu đã dốc toàn lực. Nhưng do tình trạng cơ thể không tốt, ngay cả khi cố hết sức vẫn không đạt được mười phần uy năng. Cũng may Thi Ngũ gia dưới khống chế cũng khó đạt tới đỉnh cao phong độ, nếu tính theo kinh nghiệm trước đây thì hai bùa trói lửa này chả bõ bèn gì, thôi thì chí ít cũng trói tạm Thi Ngũ gia lại, tranh thủ tý thời gian.
Kinh Niên lại thúc ra một ngọn lửa nhập vào hồng phù để gia cố trận thuật, sau đó điểm ngón tay vào huyệt đạo vai phải, phong bế khí mạch của cánh tay bị phế, rồi quay phắt lại chạy về hướng đàn tế, tung người nhảy lên đài cao, đánh về phía Nguyên Thiên Sư. Vì sợ linh khí chí hàn của Linh Xà kiếm ảnh hưởng tới hỏa diễm phược, nên cô chỉ dùng quyền cước để đánh cận chiến.
Nào ngờ Nguyên Thiên Sư trốn ra sau hoàng ỷ, ống tay áo mở rộng thả ra một lá bùa viết chi chít chú tự dao động trên không trung, từ trên xuống dưới phù tự lần lượt lóa ra u quang lóng lánh, đột nhiên Thiên tử đang ngồi yên trên thánh vị chậm rãi đứng lên, lảo đảo bước tới hai bước, mặt đối diện với trọng quyền đang đánh tới. Kinh Niên cả kinh, hớt hải thu lực, khựng lại trước khi đấm tới sống mũi Thiên tử.
Lúc này Thiên tử lại có động tác, tay phải giơ lên quét ngang, Kinh Niên lộn ngược ra sau, nhảy xuống ba bậc thang, thấy Thiên tử đuổi rát theo tiếp tục động thủ, nét mặt vẫn không cảm xúc như trước, cô căm tức mắng Nguyên Thiên Sư: “Điều khiển cơ thể, đê tiện! Có giỏi thì một đấu một với ta, đồ rùa đen rút đầu!”
Nguyên Thiên Sư không nổi giận, trái lại còn mỉm cười, run run lá bùa trên tay: “Mục Ngự quan, lão phu chẳng sợ ngươi làm gì, xem lúc này công lực của ngươi tiêu hao gần như cạn kiệt, sao là đối thủ của ta? Nhưng lão phu không muốn ngươi chết quá nhanh, đấu với mình rồng cũng là một chuyện lý thú, ngươi phải biết quý trọng cơ hội hiếm có này.”
Kinh Niên dằn lửa giận đang bốc ngùn ngụt trong lòng xuống, nhấc chân lên đài, bước một bậc thì dừng lại quan sát phản ứng của hoàng đế một lần, cô phát hiện khi mình dừng lại, tay Hoàng đế sẽ tự động thả xuống, chỉ cần cô nhích khẽ thì lại giơ lên trước người, biểu cảm bất biết, dù mặt nhìn cô nhưng con ngươi thì giống như cá chết, vẩn đục không tiêu cự.
Phản ứng này là của một loại thuật thao túng cơ thể sống “Mộc nhân chú”, cũng giống với Phó tướng quân ở trấn Thổ Diêu, cả hai đều bị chôn “Tức hồn phù” vào tim trước, phong bế ý thức chủ, bên ngoài thì sử dụng phù chú khống chế tứ chi thân người, thậm chí cả tiếng nói ngôn ngữ.
Người bị hạ phù này sẽ hệt như một con rối, hành động theo chú tự của người thi thuật, chú thuật này hiểm ác tột cùng, phù chôn vào tim tác động tới dòng chảy khí mạch tới tứ chi bách hài, khiến cơ thể trả lời, song lại quên mất cơ thể của người bị thi thuật có giới hạn, hành động càng ác liệt thì độ nguy hiểm càng cao, một khi vượt quá giới hạn sẽ dẫn tới kinh mạch đứt đoạn, dù rút phù về thì cũng đã hết đường cứu chữa.
Công hiệu của Hỏa diễm phược cũng dần mất đi theo thời gian, lòng Kinh Niên nôn nóng vô cùng, nhưng trước mắt là mình vàng, là Thiên tử, mặc dù miệng nói không quan tâm tới sống chết, nhưng tự chết với bị giết là hai thứ khác nhau hoàn toàn, giết thánh tôn tức là nghịch thiên luân. Nhưng không vượt qua cửa này, cơ hội để Thi Ngũ gia thoát khỏi tà thuật càng xa vời hơn. Chẳng phải cô chưa tính tới tình thế nguy cấp này, chẳng qua chỉ không ngờ nó lại nguy cấp tới nông nỗi này. Khó xử đôi đường, tư duy sáng suốt từ trước tới nay của Kinh Niên hiếm khi xuất hiện một lỗ hổng ngắn ngủi, quyết định dứt bỏ một bên, về tình về lý đều khiến cô cực kỳ không nỡ, chỉ hận không thể phân thân.
Bàn tay mang theo liệt khí cực nóng che lên mặt, rồi nghe Kinh Niên thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, chưởng lửa giơ lên trước mắt, thì thầm: “Để ta… giải thoát cho ngài…”
/36
|