Vũ Thiên Luật ở ngoài cửa hiển nhiên là rất cẩn thận dẫn tên gia đinh đi ra rất xa mới dừng bước lại, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Cũng là hắn tuyệt không tưởng được Trác Tri Viễn tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt đến một thân tu trì cao như thế, lấy tu trì của hắn cũng nhìn không thấu được cảnh giới của Trác Tri Viễn, cho nên mặc dù tâm tư kín đáo, nhưng vẫn là không thể qua mắt được Trác Tri Viễn.
Tuy rằng không nghe được toàn bộ rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hướng đến Trác Tri Viễn hiểu được mấy ý chính mà bọn họ đã nói qua.
Mạnh Vân Cao quả thật là bị lạc đường, lão quản gia cùng đám người đi tìm hắn vừa thấy mặt đã liền động thủ, người gia đinh này gấp rút trở về chính là muốn báo cho Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ nhanh chóng chạy tới bên đó, tựa hồ lão quản gia cùng với mấy tên gia đinh cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Mạnh Vân Cao.
Nghe nói như thế, Trác Tri Viễn thực ra cũng là yên tâm phần nào, Mạnh Vân Cao chỉ cần không bị thua, hắn cũng sẽ không cần lo lắng. Tình hình bên trong trang viện này Trác Tri Viễn cũng đã dụng thiền niệm của mình đi dò xét một phen, chủ yếu chỉ bằng hắn và Mạnh Vân Cao hai người liên thủ thì sẽ không xuất hiện vấn đề lớn gì. Nhưng mà Trác Tri Viễn cũng có chút không hiểu, Mạnh Vân Cao lại ở trong tiểu sơn vô danh này lạc đường, rõ ràng chỗ bọn hắn tách ra cách nguồn nước không quá xa, điều này quả thật là có chút cổ quái.
Mặt khác, Trác Tri Viễn cũng không rõ ràng lắm vì sao hai vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ trong trang viện này từ lúc bắt đầu đã mang tâm tư hãm hại hắn, Trác Tri Viễn cho dù vẫn luôn chưa bao giờ đối với hai vợ chồng này nói thật, nhưng mà tuyệt cũng không thể trở thành lý do mà bọn họ muốn gây bất lợi cho Trác Tri Viễn. Hơn nữa, tất cả những người trong trang viện này cũng đều rất cổ quái, chủ yếu là Trác Tri Viễn đã đoán ra được bọn họ chắc chắn không phải là nhân loại.
Rất nhanh, Vũ Thiên Luật cũng trở lại trong phòng, Trác Tri Viễn ngay lập tức liền bị tiếng bước chân của hắn làm tỉnh cơn mê ngẩng đầu lên.
Vũ Thiên Luật liền làm ra vẻ mặt xin lỗi, nói : Trần huynh đệ, thật sự xin lỗi, trong trang có việc mà đích thân ta phải tự đi xử lý. Ta đi rất nhanh sẽ quay về, mong Trần huynh đệ sẽ không để tâm.
Trác Tri Viễn giả bộ mệt nhoài, mơ mơ màng màng nói : Cũng thật kỳ quái, ta hôm nay mới uống chỉ được mấy chén rượu ngon thì giống như cảm thấy có chút choáng váng. Đại ca ngươi có việc thì cứ đi, ta cũng cần phải nghĩ ngơi một lát.
Vũ Thiên Luật nói : Như thế cũng tốt, vậy để cho tỷ tỷ ngươi đưa ngươi đến khách phòng nghỉ ngơi, đợi ta xử lý xong công việc trong trang, ta sẽ lại đến cùng Trần huynh đệ uống rượu.
Dứt lời, hắn hướng về phía Văn Vân Cơ đánh mắt, Văn Vân Cơ tự nhiên là ngầm hiểu, vội vàng đứng lên, dìu Trác Tri Viễn rời khỏi căn phòng.
Tới hậu viện, Trác Tri Viễn được Văn Vân Cơ dẫn vào một gian khách phòng, Văn Vân Cơ nói : Đệ đệ ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi, phòng cũng coi như là sạch sẽ. Ta còn phải đi xem đại ca ngươi bên kia đã phát sinh ra sự tình gì, rồi sau đó chúng ta sẽ lại tiếp tục uống rượu với nhau.
Trác Tri Viễn rõ ràng ngay cả trả lời cũng không trả lời nổi, chỉ là nghiêng thân mình hướng trên giường nằm xuống quay đơ, Văn Vân Cơ thấy thế thì khóe miệng lộ ra ý cười, xoay người li ra ngoài, cẩn thận giúp Trác Tri Viễn đóng cửa phòng lại. Trác Tri Viễn nghe được, ở cửa phòng tựa hồ có một thanh âm cách cách rất nhỏ, tựa hồ là bị Văn Vân dùng khóa khóa lại.
Đợi đến sau khi tiếng bước chân của Văn Vân Cơ biến mất, Trác Tri Viễn lập tức xoay người ngồi dậy, âm thầm cân nhắc. Lúc trước khi tiến vào trong việc, ở đại sảnh tựa như ngửi được từ hậu viễn bay tới mùi vị lạ khác thường, nhưng mà hiện tại hắn đang ở hậu viện, trái lại không còn ngửi thấy mùi vị kia. Hơn nữa, Văn Vân Cơ còn khóa cửa phòng mình lại, quả thật là có chút giống như rắn vẽ thêm chân, ổ khóa bình thường như thế nào lại có thể khóa được người trong thông huyền giới? Chẳng lẽ ổ khóa này có điều gì cổ quái sao?
Trong lòng vừa nghĩ Trác Tri Viễn vừa đứng dậy, biết rõ cửa trước đã bi khóa, cho nên hắn cũng không đi về hướng cửa trước, mà là đi hướng cửa sau, nhẹ nhàng rút then cài cửa sổ, khi đang định đẩy cửa sổ ra, thì đột nhiên trước mắt có bạch quang chói mắt, may mắn Trác Tri Viễn sớm đã có chút phòng bị, tuy rằng bị bạch quang này chiếu vào, nhưng cũng vẫn chưa gây ra thương tổn gì.
Ổ khóa này quả nhiên có cổ quái, thoạt nhìn cũng chỉ là một loại pháp bảo, cộng thêm cái chuôi khóa, không ngờ đã đem xung quanh toàn bộ căn phòng này thiết lập ra một cái trận pháp, trừ phi chính người khóa thu hồi ổ khóa này, nếu không e rằng người ở bên trong cũng không có biện pháp đi ra ngoài.
Hiển nhiên, vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ đã đi đến chỗ Mạnh Vân Cao, Mạnh Vân Cao cũng chỉ có thể cùng với lão quản gia cùng với mấy hạ nhân bất phân thắng bại, nếu bây giờ có thêm hai vợ chồng này đã đạt đến tầng thứ ba tị thức, e rằng sẽ khó tránh khỏi thất bại. Điều này làm trong lòng Trác Tri Viễn không khỏi có chút bối rối!
Cho dù trước đây hành vi của Mạnh Vân Cao có nhiều điểm đáng ngờ, thế nhưng lúc này đây không phải là việc Trác Tri Viễn có khả năng lo lắng đến. Việc mà hắn cần phải lo lắng bây giờ là làm cách nào từ trong phòng này đi ra bên ngoài, nếu không hết thảy đều là uổng công.
Đi tới cạnh cửa, Trác Tri Viễn từ bên trong cánh tay trái bức ra thanh đoạn ngọc kiếm cướp từ tay của Giang Vô Hoạn ngày đó, kiếm quang nhanh chóng từ bên trong cánh tay thoát ra, rất nhanh ngưng tụ thành hình dáng độc nhất vô nhị của đoạn ngọc kiếm. Bất quá Trác Tri Viễn cũng, đoạn ngọc kiếm này cũng chỉ là giống như linh khí ngưng tụ thành hình, rất nhanh rồi sẽ lại tan thành mây khói.
Thao túng đoạn ngọc kiếm này, đem mũi kiếm luồn qua khe hở của cánh cửa, Trác Tri Viễn bất tình lình rót thêm lực vào chuôi kiếm, hơn nữa cũng đem tự thân chân khí của mình truyền vào. Đoạn ngọc kiếm này tuy rằng chưa thể nói là pháp khí vô thượng, nhưng mà cắt kim đoạn ngọc thì thủy chung khỏi phải nói, từ danh xưng đoạn ngọc của kiếm này mà có thể đoán ra được.
Nhưng mà một kiếm tưởng chừng là có thể đem khóa kia chặt đứt lại hiển nhiên làm không được, độ cứng rắn của khóa này vượt xa mức tưởng tượng của Trác Tri Viễn. Nguyên bản đoạn ngọc kiếm sắc bén dị thường sau khi chém vào trên ổ khóa thì liền phát ra một tiếng vang trầm thấp. Lập tức kiếm thế tan vỡ, hóa thành một đống điểm sáng rất nhỏ, biến mất ở trong không khí.
Trác Tri Viễn thấy thế, nhíu mày, do dự xem có nên đem thiên cương lưu ly kiếm trong tay phải ra thử một phen. Bất quá hiện tại cũng không còn gì để mà do dự nữa, theo tâm động, thiên cương lưu ly kiếm trong cánh tay phải đãng sớm nóng lòng muốn thử độ cứng rắn của cái khóa này.
Lui về phía sau vài bước, Trác Tri Viễn đối với thiên cương lưu ly kiếm hiển nhiên thao tác vô cùng thuần thục, cuối cùng đem thiên cường lưu ly kiếm hoàn toàn ngưng hình phóng ra. Giữa không trung, chỉ bay lên một thanh đoản kiếm mờ ảo, thân kiếm run rẩy liên tục, không ngừng phát ra tiếng ong ong. Tình huống này trước đây chưa hề xuất hiện qua, nhưng hiển nhiên là trong pháp bảo có một sự liên hệ kỳ diệu nào đó, giống như giữa người và người, cao thủ gặp cao thủ, tự nhiên cơ hồ sẽ sinh ra mọt loại khí thế giống nhau, hấp dẫn bọn chúng muốn so đấu với nhau một phen. Thien cương lưu ly kiếm hiện tại hẳn là gặp được một lực lương tựa hồ ngang bằng nó, cho nên lền sản sinh ra khao khát mãnh liệt muốn đọ sức một trận.
Buống tay đem thiên cương lưu ly kiếm thả bay ra ngoài, đoản kiếm kia liền giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, ngay lập tứ liền trực tiếp từ trong khe cửa bay ra bên ngoài, rồi sau đó ở ngoài cửa truyền tới thanh âm đinh đinh đan đang chạm nhau, thiên cương lưu ly kiếm không ngờ tựa hồ không cần đến Trác Tri Viễn khống chế, mà cũng có thể bào vào linh lực bản thân cùng với cái khóa vo danh kia triền đấu (quấn vào nhau đấu đá) cùng một chỗ.
Trác Tri Viễn nhất thời cảm thấy tò mò, nhịn không được tự vận khỏi tu trì tầng thứ ba của mình, nhắm hai con mắt lại, trong đầu nhất thời biến ảo, tình huống ngoài phòng cũng ngay lập tức đập vào mi mắt. Nhưng mà so với hôm xưa cảnh tượng trong đầu phảng phất có chút mơ hồ, nhìn cũng không được thập phần rõ ràng.
Cũng may chỉ là một kiếm một khóa triền đấu, cũng không cần quá mức rõ ràng, Trác Tri Viễn cũng có thể đại khái biết được tình hình.
Thế nhưng, điều này cũng là làm cho trong lòng Trác Tri Viễn âm thầm đối với pháp bảo ngoài cửa nổi lên tâm tư muốn chiếm hữu, có thể ngăn cản Trác Tri Viễn dùng thiền niệm quan sát, đủ để thấy được pháp bảo này có chỗ độc đáo.
Mà thiên cương lưu ly kiếm cùng với chiếc khóa bên ngoài cũng là đang chiến đấu với nau vô cùng kịch liêt. Chỉ có điều là Trác Tri Viễn có thể cảm ứng rất rõ ràng, thiên cương lưu ly kiếm mỗi khi công ra một kiếm liền sẽ bị chiếc khóa kia công kích lại một lần, quang mang trên thân kiếm cũng yếu bớt đi vài phần, chỉ trong giây lát, thiên cương lưu ly kiếm cũng đã ở tại chỗ biến mất vô tung.
Không có xuất hiện tình huống như đoạn ngọc kiếm hóa thành lốm đốm điểm sáng, chỉ có thể nói đây là do thiên cương lưu ly kiếm cùng ổ khóa kia lực lượng ngang bằng nhau thậm chí còn thuyết minh rằng, đoạn ngọc kiếm hiển nhiên so với chiếc khóa kia không cùng một cấp bậc cho nên mới có thể bị ổ khóa kia chỉ một kích liền tán.
Tuy rằng không nghe được toàn bộ rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hướng đến Trác Tri Viễn hiểu được mấy ý chính mà bọn họ đã nói qua.
Mạnh Vân Cao quả thật là bị lạc đường, lão quản gia cùng đám người đi tìm hắn vừa thấy mặt đã liền động thủ, người gia đinh này gấp rút trở về chính là muốn báo cho Vũ Thiên Luật và Văn Vân Cơ nhanh chóng chạy tới bên đó, tựa hồ lão quản gia cùng với mấy tên gia đinh cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Mạnh Vân Cao.
Nghe nói như thế, Trác Tri Viễn thực ra cũng là yên tâm phần nào, Mạnh Vân Cao chỉ cần không bị thua, hắn cũng sẽ không cần lo lắng. Tình hình bên trong trang viện này Trác Tri Viễn cũng đã dụng thiền niệm của mình đi dò xét một phen, chủ yếu chỉ bằng hắn và Mạnh Vân Cao hai người liên thủ thì sẽ không xuất hiện vấn đề lớn gì. Nhưng mà Trác Tri Viễn cũng có chút không hiểu, Mạnh Vân Cao lại ở trong tiểu sơn vô danh này lạc đường, rõ ràng chỗ bọn hắn tách ra cách nguồn nước không quá xa, điều này quả thật là có chút cổ quái.
Mặt khác, Trác Tri Viễn cũng không rõ ràng lắm vì sao hai vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ trong trang viện này từ lúc bắt đầu đã mang tâm tư hãm hại hắn, Trác Tri Viễn cho dù vẫn luôn chưa bao giờ đối với hai vợ chồng này nói thật, nhưng mà tuyệt cũng không thể trở thành lý do mà bọn họ muốn gây bất lợi cho Trác Tri Viễn. Hơn nữa, tất cả những người trong trang viện này cũng đều rất cổ quái, chủ yếu là Trác Tri Viễn đã đoán ra được bọn họ chắc chắn không phải là nhân loại.
Rất nhanh, Vũ Thiên Luật cũng trở lại trong phòng, Trác Tri Viễn ngay lập tức liền bị tiếng bước chân của hắn làm tỉnh cơn mê ngẩng đầu lên.
Vũ Thiên Luật liền làm ra vẻ mặt xin lỗi, nói : Trần huynh đệ, thật sự xin lỗi, trong trang có việc mà đích thân ta phải tự đi xử lý. Ta đi rất nhanh sẽ quay về, mong Trần huynh đệ sẽ không để tâm.
Trác Tri Viễn giả bộ mệt nhoài, mơ mơ màng màng nói : Cũng thật kỳ quái, ta hôm nay mới uống chỉ được mấy chén rượu ngon thì giống như cảm thấy có chút choáng váng. Đại ca ngươi có việc thì cứ đi, ta cũng cần phải nghĩ ngơi một lát.
Vũ Thiên Luật nói : Như thế cũng tốt, vậy để cho tỷ tỷ ngươi đưa ngươi đến khách phòng nghỉ ngơi, đợi ta xử lý xong công việc trong trang, ta sẽ lại đến cùng Trần huynh đệ uống rượu.
Dứt lời, hắn hướng về phía Văn Vân Cơ đánh mắt, Văn Vân Cơ tự nhiên là ngầm hiểu, vội vàng đứng lên, dìu Trác Tri Viễn rời khỏi căn phòng.
Tới hậu viện, Trác Tri Viễn được Văn Vân Cơ dẫn vào một gian khách phòng, Văn Vân Cơ nói : Đệ đệ ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi, phòng cũng coi như là sạch sẽ. Ta còn phải đi xem đại ca ngươi bên kia đã phát sinh ra sự tình gì, rồi sau đó chúng ta sẽ lại tiếp tục uống rượu với nhau.
Trác Tri Viễn rõ ràng ngay cả trả lời cũng không trả lời nổi, chỉ là nghiêng thân mình hướng trên giường nằm xuống quay đơ, Văn Vân Cơ thấy thế thì khóe miệng lộ ra ý cười, xoay người li ra ngoài, cẩn thận giúp Trác Tri Viễn đóng cửa phòng lại. Trác Tri Viễn nghe được, ở cửa phòng tựa hồ có một thanh âm cách cách rất nhỏ, tựa hồ là bị Văn Vân dùng khóa khóa lại.
Đợi đến sau khi tiếng bước chân của Văn Vân Cơ biến mất, Trác Tri Viễn lập tức xoay người ngồi dậy, âm thầm cân nhắc. Lúc trước khi tiến vào trong việc, ở đại sảnh tựa như ngửi được từ hậu viễn bay tới mùi vị lạ khác thường, nhưng mà hiện tại hắn đang ở hậu viện, trái lại không còn ngửi thấy mùi vị kia. Hơn nữa, Văn Vân Cơ còn khóa cửa phòng mình lại, quả thật là có chút giống như rắn vẽ thêm chân, ổ khóa bình thường như thế nào lại có thể khóa được người trong thông huyền giới? Chẳng lẽ ổ khóa này có điều gì cổ quái sao?
Trong lòng vừa nghĩ Trác Tri Viễn vừa đứng dậy, biết rõ cửa trước đã bi khóa, cho nên hắn cũng không đi về hướng cửa trước, mà là đi hướng cửa sau, nhẹ nhàng rút then cài cửa sổ, khi đang định đẩy cửa sổ ra, thì đột nhiên trước mắt có bạch quang chói mắt, may mắn Trác Tri Viễn sớm đã có chút phòng bị, tuy rằng bị bạch quang này chiếu vào, nhưng cũng vẫn chưa gây ra thương tổn gì.
Ổ khóa này quả nhiên có cổ quái, thoạt nhìn cũng chỉ là một loại pháp bảo, cộng thêm cái chuôi khóa, không ngờ đã đem xung quanh toàn bộ căn phòng này thiết lập ra một cái trận pháp, trừ phi chính người khóa thu hồi ổ khóa này, nếu không e rằng người ở bên trong cũng không có biện pháp đi ra ngoài.
Hiển nhiên, vợ chồng Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ đã đi đến chỗ Mạnh Vân Cao, Mạnh Vân Cao cũng chỉ có thể cùng với lão quản gia cùng với mấy hạ nhân bất phân thắng bại, nếu bây giờ có thêm hai vợ chồng này đã đạt đến tầng thứ ba tị thức, e rằng sẽ khó tránh khỏi thất bại. Điều này làm trong lòng Trác Tri Viễn không khỏi có chút bối rối!
Cho dù trước đây hành vi của Mạnh Vân Cao có nhiều điểm đáng ngờ, thế nhưng lúc này đây không phải là việc Trác Tri Viễn có khả năng lo lắng đến. Việc mà hắn cần phải lo lắng bây giờ là làm cách nào từ trong phòng này đi ra bên ngoài, nếu không hết thảy đều là uổng công.
Đi tới cạnh cửa, Trác Tri Viễn từ bên trong cánh tay trái bức ra thanh đoạn ngọc kiếm cướp từ tay của Giang Vô Hoạn ngày đó, kiếm quang nhanh chóng từ bên trong cánh tay thoát ra, rất nhanh ngưng tụ thành hình dáng độc nhất vô nhị của đoạn ngọc kiếm. Bất quá Trác Tri Viễn cũng, đoạn ngọc kiếm này cũng chỉ là giống như linh khí ngưng tụ thành hình, rất nhanh rồi sẽ lại tan thành mây khói.
Thao túng đoạn ngọc kiếm này, đem mũi kiếm luồn qua khe hở của cánh cửa, Trác Tri Viễn bất tình lình rót thêm lực vào chuôi kiếm, hơn nữa cũng đem tự thân chân khí của mình truyền vào. Đoạn ngọc kiếm này tuy rằng chưa thể nói là pháp khí vô thượng, nhưng mà cắt kim đoạn ngọc thì thủy chung khỏi phải nói, từ danh xưng đoạn ngọc của kiếm này mà có thể đoán ra được.
Nhưng mà một kiếm tưởng chừng là có thể đem khóa kia chặt đứt lại hiển nhiên làm không được, độ cứng rắn của khóa này vượt xa mức tưởng tượng của Trác Tri Viễn. Nguyên bản đoạn ngọc kiếm sắc bén dị thường sau khi chém vào trên ổ khóa thì liền phát ra một tiếng vang trầm thấp. Lập tức kiếm thế tan vỡ, hóa thành một đống điểm sáng rất nhỏ, biến mất ở trong không khí.
Trác Tri Viễn thấy thế, nhíu mày, do dự xem có nên đem thiên cương lưu ly kiếm trong tay phải ra thử một phen. Bất quá hiện tại cũng không còn gì để mà do dự nữa, theo tâm động, thiên cương lưu ly kiếm trong cánh tay phải đãng sớm nóng lòng muốn thử độ cứng rắn của cái khóa này.
Lui về phía sau vài bước, Trác Tri Viễn đối với thiên cương lưu ly kiếm hiển nhiên thao tác vô cùng thuần thục, cuối cùng đem thiên cường lưu ly kiếm hoàn toàn ngưng hình phóng ra. Giữa không trung, chỉ bay lên một thanh đoản kiếm mờ ảo, thân kiếm run rẩy liên tục, không ngừng phát ra tiếng ong ong. Tình huống này trước đây chưa hề xuất hiện qua, nhưng hiển nhiên là trong pháp bảo có một sự liên hệ kỳ diệu nào đó, giống như giữa người và người, cao thủ gặp cao thủ, tự nhiên cơ hồ sẽ sinh ra mọt loại khí thế giống nhau, hấp dẫn bọn chúng muốn so đấu với nhau một phen. Thien cương lưu ly kiếm hiện tại hẳn là gặp được một lực lương tựa hồ ngang bằng nó, cho nên lền sản sinh ra khao khát mãnh liệt muốn đọ sức một trận.
Buống tay đem thiên cương lưu ly kiếm thả bay ra ngoài, đoản kiếm kia liền giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, ngay lập tứ liền trực tiếp từ trong khe cửa bay ra bên ngoài, rồi sau đó ở ngoài cửa truyền tới thanh âm đinh đinh đan đang chạm nhau, thiên cương lưu ly kiếm không ngờ tựa hồ không cần đến Trác Tri Viễn khống chế, mà cũng có thể bào vào linh lực bản thân cùng với cái khóa vo danh kia triền đấu (quấn vào nhau đấu đá) cùng một chỗ.
Trác Tri Viễn nhất thời cảm thấy tò mò, nhịn không được tự vận khỏi tu trì tầng thứ ba của mình, nhắm hai con mắt lại, trong đầu nhất thời biến ảo, tình huống ngoài phòng cũng ngay lập tức đập vào mi mắt. Nhưng mà so với hôm xưa cảnh tượng trong đầu phảng phất có chút mơ hồ, nhìn cũng không được thập phần rõ ràng.
Cũng may chỉ là một kiếm một khóa triền đấu, cũng không cần quá mức rõ ràng, Trác Tri Viễn cũng có thể đại khái biết được tình hình.
Thế nhưng, điều này cũng là làm cho trong lòng Trác Tri Viễn âm thầm đối với pháp bảo ngoài cửa nổi lên tâm tư muốn chiếm hữu, có thể ngăn cản Trác Tri Viễn dùng thiền niệm quan sát, đủ để thấy được pháp bảo này có chỗ độc đáo.
Mà thiên cương lưu ly kiếm cùng với chiếc khóa bên ngoài cũng là đang chiến đấu với nau vô cùng kịch liêt. Chỉ có điều là Trác Tri Viễn có thể cảm ứng rất rõ ràng, thiên cương lưu ly kiếm mỗi khi công ra một kiếm liền sẽ bị chiếc khóa kia công kích lại một lần, quang mang trên thân kiếm cũng yếu bớt đi vài phần, chỉ trong giây lát, thiên cương lưu ly kiếm cũng đã ở tại chỗ biến mất vô tung.
Không có xuất hiện tình huống như đoạn ngọc kiếm hóa thành lốm đốm điểm sáng, chỉ có thể nói đây là do thiên cương lưu ly kiếm cùng ổ khóa kia lực lượng ngang bằng nhau thậm chí còn thuyết minh rằng, đoạn ngọc kiếm hiển nhiên so với chiếc khóa kia không cùng một cấp bậc cho nên mới có thể bị ổ khóa kia chỉ một kích liền tán.
/138
|