Vội vàng vận khởi hai mắt, trong mắt Trác Tri Viễn xuất hiện hai đạo hồng quang nóng rực. Đối với hồng quang trong hai mắt của mình, Trác Tri Viễn hiện tại đã là vận dụng thành thục.
Hồng quang vừa xuất hiện, liền mang theo nhiệt độ cực nóng như có thể hòa tan kim thiết, trên không trung cùng băng hoàn va chạm với nhau, không ngờ chẳng phân biệt được cao thấp, ở giữa không trung giằng co.
Băng hoàn còn chưa bị hồng quang trong hai mắt Trác Tri Viễn làm tan chảy, nhưng không khí ở xung quanh dễ nhận thấy là đã bị đốt nóng lên, thậm chí mơ hồ như có cảm giác thiên địa đang bị đun sôi, khiến cho Giang Vô Hoạn không khỏi chấn động.
Cắn răng, Giang Vô Hoạn tay phải đột nhiên khẽ thúc, băng hoàn kia xoay tít, dẫn theo một luồng gió xoáy lạnh lẽo thấu xương, trong gió lốc, bao bọc những mảnh băng rất nhỏ, tất cả đều hướng về phòng tuyến của Trác Tri Viễn mà bắn tới. Mỗi một mảnh băng, đều giống như một cây băng tiễn, tiếng xé gió mãnh liệt làm cho Trác Tri Viễn không khỏi cũng theo đó động dung.
Cả người chân khí đột nhiên khuếch trương ra phía ngoài, Trác Tri Viễn tại thập vạn thâm uyên kia được địa hỏa rèn luyện thân thể bảy năm, giờ phút này cũng giống như một cái lô đỉnh bình thường, rất xa nhìn lại, thân thể chung quanh không ngờ đều tựa hồ phát ra hồng quang. Trong sân nhiệt độ mới vừa rồi chỉ đang ở mức ấm, nháy mắt liền tăng lên, những mảnh băng bay đến dẫn theo âm thanh phá không mãnh liệt, tại cách thân thể của Trác Tri Viễn chưa đến nửa thước, nháy mắt bị hòa ta, tựa hồ biến thành một trận mưa nhỏ, ào ào rơi ở xung quanh thân thể Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn cư nhiên còn có thể phá tan được chiêu thức của mình, Giang Vô Hoạn rất giận dữ. Đem đoạn ngọc kiếm trả về bên tay phải, trong miệng nhanh chóng niệm vài câu khẩu quyết, chân khí cả người với khí thế ào ạt tuôn vào bên trong kiếm, nháy mắt trên bề mặt của đoạn ngọc kiếm, ngưng kết thành một tầng băng dày mấy tấc, đoạn ngọc kiếm kia nguyên bản dài ba thước rộng bằng hai ngón tay, giờ phút này như đã biến thành một cây cự kiếm, dài đến gấn một trượng, bề rộng đến hơn nửa thước.
Phá cho ta! Giang Vô Hoạn khởi thân đánh về phía trước, băng kiếm kèm theo âm thanh sấm sét đâm về hướng Trác Tri Viễn, luân phiên bị thất bại làm cho hắn có chút mê muội, lai có thể thật muốn đem một kiếm này đâm xuyên người Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn tại thập vạn thâm uyên, đã trải qua tình huống hung hiểm hơn thế này nghìn lần, huống hồ theo hắn thấy, động tác của Giang Vô Hoạn thực tại chậm tới cực hạn, so với yêu thú còn muốn kém hơn.
Theo phản ứng bản năng, Trác Tri Viễn cũng bất chấp lưu thủ, thân hình bay vút lên, đem thanh cương kiếm ném ra ngoài, bay về phía Giang Vô Hoạn. Đồng thời chân khí nhập vào cánh tay phải, kiếm quang do đoản kiếm tron suốt biến thành lại một lần nữa từ trong cánh tay của Trác Tri Viễn bức ra ngoài, theo sát sau thanh cương kiếm đâm hướng Giang Vô Hoạn.
Thanh đoạn ngọc kiếm trong tay Giang Vô Hoạn, mỗi lần đâm về phía trước thì thân kiếm sẽ tăng lớn mấy phần, khiến cho xung quanh lạnh như một cái hầm băng, băng hoàn cũng theo đó mà xoay tròn càng nhanh hơn, nguyên bản băng hoàn và hồng quang trong hai mắt của Trác Tri Viễn lực lượng tương đương nhau, thế nhưng lúc này cũng đang dần hướng về Trác Tri Viễn dồn ép tới, mơ hồ đã chiếm thượng phong.
Mỗi khi hồng quang trong mắt Trác Tri Viễn bị bức về một ít, lồng ngực hắn lại liền thừa nhận nhiều thêm một phần áp lực, nhưng mà Trác Tri Viễn vẫn vững vàng đứng ở trên mặt đất, cùng với cỗ lực lượng này đối kháng. Tay phải ép từ trên xuống, thanh cương kiếm bay trên không trung kia liền bị kiếm quang theo sau ép thấp xuống, rất nhanh liền bị kiếm quang bao bọc, nhất thời cũng lớn lên mấy lần, cùng cự đại băng kiếm trong tay Giang Vô Hoạn đụng vào nhau.
Keng một tiếng, hai người đều bị lực xung kích do sự va chạm của hai kiếm này sinh ra chấn bay về phía sau hơn mười trượng, Trác Tri Viễn chỉ cảm giác mình khí huyết quay cuồng, một thân chân khí hùng hậu tựa hồ có chút cảm giác áp chế không nổi. Mà Giang Vô Hoạn thì cũng có chút chật vật, thanh cự đại băng kiếm tức thì trên không trung tan rã, những khối băng rơi ầm ầm trên đất, băng hoàn cũng ở trên không trung nổ tung, bắn về bốn phương tám hướng!
Giang Vô Hoạn kỳ thật còn vẫn chiếm chút thượng phong, thế nhưng tình hình trước mắt làm cho hắn tưởng mình đang nằm mộng, hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra, đây cơ hồ là một chiêu tất sát của hắn, cư nhiên vẫn bị Trác Tri Viễn ngăn cản được. Cho dù là Dịch Đông Lai muốn đỡ được chiêu này của hắn, sợ rằng cũng phải trả một giá cao, nhưng tiểu tử mười lăm tuổi trước mắt này, lại có thể giống như vô sự, chỉ là sắc mặt có hơi chút nhợt nhạt mà thôi.
Điều khiến Giang Vô Hoạn nghĩ mãi mà không rõ chính là đoạn ngọc kiếm của mình mặc dù còn chưa sinh ra kiếm linh (linh hồn của kiếm) nhưng vốn là thần binh do Đặng Thiếu Ngải một tay tạo ra, thế mà khi cùng thanh cương kiếm bình thường trong tay Trác Tri Viễn chạm vào nhau, thanh cương kiếm đó lại có thể không có bị đông lạnh thành sắt vụn!
Giang sư huynh, đa tạ! Trác Tri Viễn không muốn đánh nữa, hắn đã mơ hồ cảm giác được có chút không khống chế được, nếu mà cùng Giang Vô Hoạn đánh thêm mấy chiêu nữa, chính mình chỉ sợ có thể nhất thời sẩy tay giết chết đối phương. Cho đến bây giờ, Trác Tri Viễn mới chính thức biết được 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】rất là lợi hại.
Chân quyết bình thường chỉ là tu luyện chân khí trong cơ thể, đem chân khí tinh luyện áp súc, làm cho nó ngày càng tăng cường hùng hậu. Chân quyết càng tốt, quá trình tinh luyện áp súc càng dễ dàng, đây nguyên nhân chủ yếu mà tại trong Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo chân quyết tu luyện của đệ tử đích truyền hơn xa chân quyết tu luyện của những đệ tử hậu sơn bình thường.
Nhưng mà 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 lại quyết không phải chỉ là một môn chân quyết tu luyện chân khí, nó còn kiêm cả pháp thuật cùng chiêu thức công pháp. Nói thẳng ra, bình thường tu luyện, cần học tập chân quyết, pháp thuật cùng với chiêu thức ít nhất í ba loại công pháp, mà tu luyện 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, lại đem ba thứ này hợp nhất. Chân quyết bình thường chỉ là tăng cường chân khí cùng tu trì của bản thân mà thôi, nhưng mà 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 lại kiêm luôn khả năng phòng thủ cùng công kích!
Nhưng mà Trác Tri Viễn không mở miệng thì đỡ, vừa mới mở miệng, lại làm cho Giang Vô Hoạn cảm thấy bị mất mặt, hơn nữa còn nghĩ Trác Tri Viễn là có ý châm chọc hắn.
Từ mấy chiêu giao thủ với nhau vừa rồi, Giang Vô Hoạn cũng nhìn ra Trác Tri Viễn đích xác chỉ có cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, mà chính mình đã là tầng thứ tư thiệt thức viên mãn, bằng vào có thể miệng phun chân ngôn, sau khi vận dụng pháp thuật, cư nhiên còn cùng với Trác Tri Viễn thuần túy chỉ dùng võ công đánh ngang tay, cho dù có chiếm được thượng phong một chút, nhưng cũng làm cho Giang Vô Hoạn cảm giác được mình là thất bại thảm hại.
Trong mắt đột nhiên thoáng hiện sát khí, vừa rồi chỉ là một chút sát ý thế nhưng lúc này đã ngưng tụ thành sát khí khôn cùng, Giang Vô Hoạn tức sùi bọt mép, đột nhiên cắn nát đầu lưỡi của mình, hòa lẫn vào máu tươi của mình, trong miệng niệm lên liên tiếp chân ngôn cổ quái...
Vừa nghe mấy thanh âm này, Trác Tri Viễn liền biết không ổn, cả người khẩn trương lên, tiểu quang điểm do thanh tâm minh niệm chú ngưng tụ thành ở bên trong hơn bảy trăm huyệt đạo toàn thân cũng nhất thời đem những huyệt đạo này bao bọc vây quanh bảo vệ. Giờ phút này thân thể của Trác Tri Viễn, ít nhất là binh khí tầm thường cũng không thể làm thương hại đến hắn.
Chân khí cũng âm thầm rót vào cánh tay phải, tùy thời chuẩn bị phá thể mà ra, nghênh đón chiểu thức do Giang Vô Hoạn phát ra.
Tất cả chuyện này nói đến rất dài, trên thực tế cũng chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt. Theo cái chớp mắt qua đi, chân ngôn niệm trong miệng của Giang Vô Hoạn cũng đã hoàn thành, ngụm máu tươi kia không ngờ ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm, tuy rằng chỉ lớn như cái bàn tay, nhưng khi được phun ra từ trong miệng của Giang Vô Hoạn bắn về phía Trác Tri Viễn thì đã gây cho Trác Tri Viễn một áp lực lớn đến mức không gì so sánh nổi!
/138
|