Theo tốc độ của kim kiếm càng lúc càng nhanh, mãnh mã cự tượng cũng hiện ra càng rõ ràng, lông dài toàn thân màu vàng, nhìn qua so với đầu kim sư kia còn muốn dọa người hơn. Hơn nữa, cơ thể của mãnh mã cự tượng so với kim sư còn to lớn hơn gấp hai ba lần, từ không trung mạnh mẽ đạp xuống, nhìn thật giống như thần tượng hạ phàm...
Thấy một màn như vậy, Trác Tri Viễn đã không muốn xem nữa. Trần Nhất Tân thắng lợi có lẽ đã sắp ngã ngũ, nhưng mà vì thế cũng để lại một cái nguy cơ, tuy rằng Trần Nhất Tân may mắn thắng lợi, nhưng e rằng sức lực tiêu hao cũng rất lớn. Một chút ít thời gian nghỉ ngơi, căn bản không đủ để cho hắn khôi phục đủ để có thể cùng Mạnh Vân Cao đối kháng.
Bất quá như vậy xem ra có khi sẽ rất hài hước, đối thủ Dịch Đông Lai kiêng kỵ nhất e rằng sẽ là Trần Nhất Tân, nhưng mà cục diện hiện tại, sợ là hắn hôm nay liên tục phải đối mặt hai lần với Trần Nhất Tân.
Ngay khi Trác Tri Viễn quay đầu đi chỗ khác thì chúng đệ tử đang xem cuộc chiến rốt cục cũng thấy được kết quả...
Trên thanh kim kiếm trong tay Trần Nhất Tân giống như mọc lên một đầu mãnh mã cự tượng, hung tợn giẫm đạp kim sư trảo của Dịch Đông Lai, tự nhiên là không gì không phá được, trực tiếp đem sư tử kim quang lấp lánh kia một cước đạp trở về bên trong hố sâu kia. Hai cái chân sau đứng ở bên hố làm trụ nhấc đôi chân trước lên thật cao, một lần nữa giẫm xuống người kim sư đang nằm trong hố...
Lúc này, Dịch Đông Lai hoàn toàn thấy rõ ràng mình đã thất bại, liền vội vàng triệu hồi đầu kim sư này. Một trận kim quang hiện lên, kim sư vô ảnh vô tung biến mất, mà Dịch Đông Lai thì thần tình sa sút nắm chặt kim sư trảo, đến chết cũng không nghĩ ra, tại sao lại bại dưới tay Trần Nhất Tân, mà đầu mãnh mã cự tượng trên thân kiếm của Trần Nhất Tân, lại là từ đâu mà đến!
Lúc này, sư phụ của Trần Nhất Tân là tam trưởng lão Phục Long tiên sinh Mộc Kiếm Hà cũng từ trên đài phi thân xuống, đại khái là sợ Dịch Đông Lai sẽ cùng Trần Nhất Tân gạch ngói cùng tan, một trận chiến này, hai người cũng đã bị thương không nhẹ, tuyệt đối không thể tái cho phép bọn hắn tiếp tục đánh nhau.
Đứng ở giữa hai người, Mộc Kiếm Hà nhìn thoáng qua Mạc Tuân, cao giọng nói : Mạc tiên sinh, lúc này đã có thể phân ra thắng bại rồi chứ?
Mạc Tuân cũng nhẹ nhảng phi xuống, đứng ở bên cạnh Mộc Kiếm Hà, mặt không chút thay đổi thậm chí cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Trần Nhất Tân cùng Dịch Đông Lai hai người mội cái, nói : Trần Nhất Tân thắng! Dịch Đông Lai nhập vào bại giả tổ (nhóm người bại)!
Sau đó, Mạc Tuân rốt cục ngoảnh mặt nhìn nhìn Trần Nhất Tân, rồi hướng Mộc Kiếm Hà nói : Chúc mừng tam trưởng lão, đồ nhi này của ngươi trải qua trận chiến này, không ngờ đã lĩnh ngộ được kim cương long tượng kiếm do ngươi sáng tạo ra, hơn nữa còn luyện ra kiếm linh, thật đáng mừng!
Mộc Kiếm Hà mang trên mặt vài phần đắc ý, từ trong ngực lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ, ném cho Trần Nhất Tân : Cái này cũng phải cảm tạ kim sư trảo gia truyền của Dịch Đông Lai, nhờ trận chiến này mà giúp cho tiểu bối cảm ngộ được rất nhiều, tuy rằng sớm gặp nhau cũng có chút đáng tiếc, nhưng cũng là thu được nhiều lợi ích. Nhất Tân, đem đan dược trong bình phân cho Dịch sư huynh của ngươi một viên.
Trần Nhất Tân thu hồi trường kiếm, mở bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc, đi đến trước mặt Dịch Đông Lai, chuyển qua : Dịch sư huynh, đa tạ!
Dịch Đông Lai khóe miệng chảy ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như bệnh nặng mới khỏi.
Vừa rồi một chiêu đó của Trần Nhất Tân, đã làm hắn bị thương không nhẹ, cho dù không phải là trực tiếp công kích lên người hắn, nhưng cũng liên lụy tổn hại đến một phần thiền niệm của hắn, e rằng hiện tại, một gã đệ tử nào đó tùy tiện đi lên, cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Miễn cưỡng tiếp nhận viên đan dược màu xanh biếc này, sau khi nuốt xuống bụng, sắc mặt Dịch Đông Lai cuối cùng là đã khôi phục một chút, mở miệng nói : Chúc mừng Trần sư đệ, không ngờ đã luyện thành kiếm linh! Chẳng qua là trên mặt hắn nhìn không thấy được có ý chúc mừng đâu cả? Ngoại trừ chua chát thì chỉ có chua chát mà thôi.
Nghe được câu này, chúng đệ tử dưới đàn rốt cục mới từ trong trận đại chiến vừa rồi hồi phục lại tinh thần, chứng kiến Trần Nhất Tân có thể khống chế phi kiếm, hơn nữa trên thân kiếm còn kèm theo một đầu mãnh ma cự tượng, điều này thuyết minh hết thảy là Trần Nhất Tân đã luyện thành kiếm linh. Nhưng là do trận chiến vừa rồi quá mức kịch liệt, cho nên chúng đệ tử không có kịp phản ứng. Mặc dù là Mạc Tuân đã nói qua một lần, nhưng bọn hắn thì vẫn còn mải mê đắm chìm trong dư âm để lại của trận chiến vừa rồi.
Thẳng đến khi Dịch Đông Lai cũng nói ra những lời này, bọn hắn mới rốt cục ý thức được, trong thế hệ đệ tử hiện này, đệ tử thứ hai tu luyện ra kiếm linh đã xuất hiện. Tu chân giả có được kiếm linh, so sánh với tu chân giả chưa tu luyện ra kiếm linh, không nói đến tu trì, chỉ ở phương diện chiến đấu lực, cũng tuyệt đối là hai cái cấp bậc khác nhau. Trước kia bọn hắn còn có cơ hội đuổi theo Trần Nhất Tân, nhưng mà Trần Nhất Tân hiện tại, thì căn bản bọn hắn không có khả năng chiến thắng.
Mặc dù là Mạnh Vân Cao lát nữa có thể đem Trần Nhất Tân đả bại, điều đó cũng chẳng qua là bởi vì Trần Nhất Tân vừa mới tu luyện ra kiếm linh, khiến cho chân khí cả người hiện tại chỉ như một người mới nhập môn. Chỉ cần cho hắn chút ít thời gian khôi phục, củng cố liên lạc với kiếm linh, rất nhanh, hắn sẽ đứng ở vị trí cao nhất trong thế hệ đệ tử hiện nay, duy nhất có thể cùng hắn ngang hàng, cũng chỉ còn lại tọa hạ đại đệ tử của chưởng môn, người mà hiện nay vẫn còn đang bế quan - Phong Thiếu Thừa.
Nhưng mà, ngay cả một chút tưởng tượng này, các trưởng lão cũng không để cho bọn hắn kéo dài.
Sau khi Trần Nhất Tân cùng Dịch Đông Lai đi xuống, Mạc Tuân cùng tam trưởng lão Mộc Kiếm Hà cũng trở về vị trí của mình, sáu vị trưởng lão tụ lại cùng một chỗ, trước toàn thể chúng đệ tử, tuyên bố một quyết định.
Trần Nhất Tân trong chiến đấu luyện thành kiếm linh, tự động đạt được vị trí một trong năm người xuống núi tiếp việp cho Đại Dận hoàng triều bình loạn. Dịch Đông Lai bị thương nghiêm trọng, rút khỏi luận võ. Số bốn thẻ bính Mạnh Vân Cao, đổi thành số năm, cùng số năm thẻ bính đối chiến, người thắng sẽ đấu với người thắng trận chiến giữa hai người mang thẻ số năm giáp ất, người thắng sẽ nhập vào thắng giả tổ, tiến vào vòng tiếp theo, người bại sẽ vào bại giả tổ, đấu vòng play- off. Hai người số năm bại ở vòng trước sẽ tái chiến với nhau, người thắng được vào vòng tiếp theo, người bại sẽ bị đào thải!
Mạc Tuân chầm chậm tuyên bố quyết định cuối cùng này, phía dưới tuy rằng một hồi xôn xao, nhưng là xem ra đây cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất. Lấy thực lực Trần Nhất Tân bây giờ, đích xác không phải là bất luận kẻ nào có thể khiêu chiến. Mà Dịch Đông Lai cũng là xui xẻo đến cực điểm, bị thương nặng như vậy không nói, thế mà còn hoàn toàn bị mất đi tư cách luận võ.
Trần Nhất Tân cũng ăn vào viên đan dược màu xanh biếc, rồi đi từ từ đến trước mặt Trác Tri Viễn, nói một câu : Không nghĩ tới, chúng ta lại không thể phóng tay đánh một trận.
Trác Tri Viễn cái gì cũng không nói, chỉ là vỗ vỗ bả vai Trần Nhất Tân, hai người bạn tốt, trong ánh mắt tiếc nuối đã nói rõ hết thảy.
Cũng chính là sau đó, ánh mắt của hai huynh đệ, cùng tập trung nhìn về Tần Phỉ đứng cách đó không xa.
/138
|